Bồi An xua tay, nhẹ giọng nói: “Có cô Lâm chiếu cố tôi rất yên tâm, bây
giờ tôi ngủ lại cũng không thích hợp, có điều…anh Giang buổi tối
cần xoay người, hơn nữa việc đi vệ sinh cũng rất bất tiện, hôm nay anh
ấy uống say còn bị co rút nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ sợ…”
Thư
Tiếu nhìn người trên giường, chân mày anh khẽ nhíu lại, giống như trong
giấc mơ cũng chất đầy tâm sự. Cô cũng nhíu mày một chút, lôi kéo tay Bồi An cùng đi ra ngoài. Mặc dù biết Giang Hoài đã ngủ nhưng Thư Tiếu vẫn
sợ anh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Bồi An lại khiến anh tổn
thương tự trọng.
Cô khép hờ cửa, nhìn Bồi An nói: “Tôi biết cậu
lo lắng chuyện gì. Yên tâm, do tính chất công việc mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với những bệnh nhân như vậy, cùng họ trải qua rất nhiều tình huống
phát sinh. Giang Hoài…anh ấy không dọa được tôi đâu.”
Vẻ mặt Bồi
An giãn ra không ít: “Cô Lâm, thật ra thân thể anh Giang bình thường
không phiền toái như vậy, lúc ở nhà anh ấy có thể tự mình đi vệ sinh.
Chẳng qua là…cần có những thiết bị hỗ trợ đặc biệt mới được.”
Thư Tiếu khá ngạc nhiên khi nghe Bồi An nhấn mạnh việc này, mấy giây sau
mới hiểu rõ anh ta làm vậy sở dĩ là muốn giữ lại cho ông chủ mình một
chút mặt mũi. Thật là một anh chàng trung thành, chất phác——–lòng Thư
Tiếu nóng lên, lúc nói chuyện càng ôn hòa từ tốn: “Tôi biết, nhìn bắp
thịt Giang Hoài hoàn toàn không giống với những người bị tê liệt mười
mấy năm, cho dù có đau buồn cỡ nào thì anh ấy cũng không từ bỏ việc phục hồi trị liệu. Tôi tin anh ấy đã làm rất tốt. Nếu như trong nước có
những thiết bị hỗ trợ hiện đại thì cuộc sống của Giang Hoài sẽ càng thêm dễ dàng.” Cô ngừng một chút lại nói: “Bồi An, nếu anh thật sự tin tưởng tôi thì trước mắt cứ về nhà họ Giang, thứ nhất là thông báo tình hình
của anh ấy tránh để người nhà lo lắng; thứ hai là sáng sớm mai khi đến
đón Giang Hoài, anh mang theo quần áo và những đồ dùng sinh hoạt khác
tới đây. À đúng rồi, Giang Hoài rất sợ mẹ anh ấy lo lắng, cậu cứ dựa vào tính cách của anh ấy lựa lời một chút đừng để bà ấy nghi ngờ. Lỡ như bà ấy hỏi Giang Hoài đi đâu thì cậu cũng đừng nói tình huống thực tế cứ
nói là có người bạn cũ lâu ngày gặp lại, muốn Giang Hoài ngủ lại qua
đêm. Cho nên, cậu trở về một mình, hôm sau đến đón anh ấy.”
Bồi
An gật đầu đồng ý, rời khỏi nhà Thư Tiếu. Thư Tiếu trở lại phòng ngủ,
lại sờ trán Giang Hoài, nơi đó vẫn âm ấm như cũ. Cô kéo chăn trên người
Giang Hoài xuống một chút, liền thấy người anh rịn đầy mồ hôi. Cô không
biết anh rốt cuộc là bị sốt nhẹ hay đơn giản chỉ do cồn rượu gây ra, cô
biết cơ thể anh không giống người thường, từ vị trí tổn thương trở xuống rất khó kiểm soát mồ hôi, nếu để lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện. Việc
cấp bách bây giờ là giúp anh hạ nhiệt!
Thư Tiếu nhúng hai chiếc
khăn lông vào chậu nước lạnh, một cái lót dưới gáy Giang Hoài, cái còn
lại thì để trên trán anh. Giúp anh chỉnh lại góc chăn, cô không nghĩ
nhiều lập tức đưa tay vào trong áo ngủ của anh để kiểm tra——cô muốn xác
nhận một chuyện. Quả nhiên, vùng cơ thể trong khu vực bị tổn thương của
Giang Hoài vẫn khô ráo, ấm ấm giống trán anh(*).
(*): Vì GH bị tổn thương tủy sống nên từ ngực (vị trí tổn thương) trở xuống sẽ khó
kiểm soát mồ hôi nên khi bị sốt mới xảy ra hiện tượng từ ngực trở lên
thì chảy nhiều mồ hôi còn ngực trở xuống thì khô ráo.
Thư
Tiếu do dự một chút, đỏ mặt cởi áo ngủ của Giang Hoài xuống, làm cho nửa người trên của anh lộ ra ngoài. Mặc dù cảm thấy xấu hổ khi đối diện với cơ thể nam giới nhưng lý trí của Thư Tiếu nói cho cô biết hiện giờ anh
cần được hạ nhiệt nhanh nhất có thể. Sau đó, cô tìm một chiếc mền mỏng
thay cho chiếc mền dày lúc nảy, cẩn thận đắp cho anh.
Cô chiếu cố Giang Hoài vô cùng cẩn thận, thậm chí bởi vì sợ động cơ quạt điện làm
ồn giấc ngủ của anh mà Thư Tiếu lựa chọn dùng quạt tay. Đến tầm hai giờ
sáng, Thư Tiếu sờ trán anh thêm lần nữa, cơn sốt đã lui. Tay cô cũng mỏi nhừ, mí mắt liên tục đánh nhau, cô ngáp một cái ném cây quạt xuống nằm ở cuối giường ngủ thiếp đi.
“Thư Tiếu.”
Anh chỉ nhỏ giọng
gọi tên khiến Thư Tiếu đột nhiên tỉnh táo lại. Cô lập tức chạy tới đầu
giường xem anh cần gì. Mặt Giang Hoài tràn đầy tự trách: “Tôi ngủ quên ở nhà cô sao? Bồi An đâu rồi?”
“Anh đừng khẩn trương. Bồi An trở về chuẩn bị quần áo cho anh, tôi nói cậu ấy sáng sớm mai quay lại đón anh.” Cô nói.
Tay phải của anh ở dưới chăn khẽ động đậy: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Chắc gần ba giờ rồi.”
Giang Hoài giống như vừa xác nhận một việc quan trọng, thở phào nói: “Hoàn
hảo. Tôi không có làm bẩn ra giường của cô. Thư Tiếu, phiền cô gọi cho
Bồi An đến đón tôi được không?”
Cô biết anh đang lo lắng việc
gì, “Anh làm một ông chủ có tâm một chút được không? Bây giờ anh gọi
điện về nhà, không những làm Bồi An mất ngủ mà còn khiến mẹ anh nghi
ngờ. Tôi bảo Bồi An viện cớ rằng anh ngủ lại nhà bạn một đêm. Giờ anh
đột nhiên trở về, thử nghĩ xem có kì quái không? Anh nhẫn tâm huyên náo
cả nhà mình sao?”
“Cho dù là vậy,” giọng anh nhỏ dần,”Cũng tốt hơn huyên náo ở nhà cô.”
“Bởi vậy,” Thư Tiếu nhanh trí nói,”Tôi muốn anh đồng ý một thỉnh cầu của tôi.”
“Thỉnh cầu?”
Ánh mắt Thư Tiếu lóe lên tia giảo hoạt: “Đúng vậy, vốn là ngày mai tôi hứa
đến nhà anh trị liệu cho bà Giang, nhưng tối nay lại chiếu cố anh, ngày
mai tôi định ở nhà bồi bổ, chuyển trị liệu sang ngày khác anh có thể
đồng ý không?”
Giang Hoài liếm liếm môi khô khốc, nhất thời không có lên tiếng.
Cô cố ý thở dài nói: “Aizzzzz, chỉ là một thỉnh cầu nhỏ mà anh cũng không
đồng ý sao? Nhà tư bản quả nhiên không có nhân tính, không có nhân tính
mà!”
Giang Hoài cười khổ: “Thư Tiếu, tôi đồng ý!”
Cô không chút suy nghĩ vươn tay búng nhẹ trên trán anh: “Anh Giang, ngoan lắm!”
Sau đó cô liền nhìn thấy mặt Giang Hoài đỏ bừng lên, mà mặt cô dường như
cũng nong nóng. Cô lúng túng “ha ha” hai tiếng rồi rụt tay về.
Sắc mặt Giang Hoài cũng dần khôi phục, anh có chút do dự nói: “Tôi có thể nhờ cô một chuyện được không?”
Cô vội nói: “Có thể.”
“Nếu như cô từng nói một mình cũng có thể lo liệu được, vậy cô có thể…giúp
tôi đi đến phòng vệ sinh một chút được không…” mặt anh lại đỏ.
Phản ứng đầu tiên của Thư Tiếu là vô cùng cao hứng: “Ý của anh là, anh có thể tự mình khống chế?”
Giang Hoài nói: “Cũng không hoàn toàn có thể. Chỉ là, do tê liệt quá lâu, đối với thân thể mình tôi cũng có chút hiểu biết, luyện tập lâu dài cũng
hình thành thói quen đi vệ sinh, một chút “nhắc nhở” của thân thể tôi có thể cảm nhận được. Loại cảm giác này…có lẽ không giống với người thường nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Tôi nghĩ, bây giờ tốt nhất là nên
đi vệ sinh một chuyến, tránh cho…”Anh cắn cắn môi dưới, “Tôi biết nhà vệ sinh không có thiết bị hỗ trợ, chuyển tôi đến xe lăn cũng rất vất vả,
nếu như…nếu như…”
“Ga giường năm trăm, áo ngủ ba trăm thêm phí phục vụ hai trăm!” Giọng Thư Tiếu như súng liên thanh bắn ra một chuỗi bảng giá.
“Hả?” Anh sửng sốt vài giây.
“Ý tôi nói, nếu như tôi không thể thành công giúp anh đến phòng vệ sinh,
tạo ra hậu quả gì tôi nhất định tìm anh bắt đền.” Thư Tiếu không muốn
cho Giang Hoài một giây nào để suy nghĩ lung tung, cười hì hì nói: “Chớ
xem thường tôi nha, chúng ta thử một chút được không?”Vừa nói, cô vừa
nhìn anh gật đầu khích lệ, “Anh cũng phải cố gắng, chúng ta nhất định có thể làm được!”
“Được, thử một chút.” Giọng nói của anh cũng có mấy phần tỉnh táo.
Thư Tiếu đẩy xe lăn đến gần, điều chỉnh phương hướng thật tốt, sau đó vươn
tay cẩn thận kéo tay Giang Hoài, kéo anh ngồi dậy, sau khi anh ngồi
vững, cô nhanh chóng nắm tay anh đặt ở hông mình còn tay cô thì luồn qua nách anh, “Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau đứng dậy, anh phải ôm
chặt tôi, nếu có thể thì tay phải nhanh chóng nắm lấy tay vịn xe lăn sau đó ngồi xuống, rõ chưa?”
Giang Hoài gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời giống như chú nai nhỏ.
“1,2,3!” Thư Tiếu dồn sức ôm Giang Hoài kéo anh đứng lên. Mà Giang Hoài cũng làm theo lời cô hai tay ôm rất chặt hông cô, lòng bàn chân hướng xuống đất, giống như dùng hết toàn bộ sức lực của mình để đứng dậy, chẳng qua chỉ
là mấy giây ngắn ngủi. Sau đó anh đoán chắc thời cơ đưa tay nắm chặt tay vịn xe lăn, Thư Tiếu cũng từ đó mượn lực giúp anh ngồi xuống xe lăn.
Sau khi thành công, hai người đều thở hổn hển.
“Anh làm tốt lắm!” Cô thật lòng khen ngợi, đối với tình trạng của Giang Hoài mà anh phối hợp được như thế thật không dễ dàng.
Anh cười cười, thoạt nhìn có chút ưu thương. Vào thời điểm này nếu đi an ủi thì thật xa xỉ, huống chi bây giờ Giang Hoài có chuyện gấp cần làm.
Thư Tiếu đẩy Giang Hoài vào nhà vệ sinh. Thật may cửa nhà vệ sinh là cửa
rời, mở ra tương đối rộng rãi, nếu không xe lăn điện chạy vào rất bất
tiện. Đối với Giang Hoài mà nói, không chỉ thêm một tầng bất tiện mà còn một tầng đả kích.
Tuy nhiên khó khăn vẫn đeo bám bọn họ. Nơi này đến thiết bị hỗ trợ cơ bản cũng không có chứ nói gì đến thiết bị hỗ trợ đặc biệt cho Giang Hoài như ở nhà họ Giang. Muốn chuyển anh từ xe lăn
qua bồn cầu là cả một “công trình”
“Nếu anh không ngại…khụ khụ,”
Thư Tiếu nuốt nước bọt, cảm giác chột dạ giống như bản thân sắp làm
chuyện xấu, mồm miệng lại vụng về,”Ý..Ý tôi là nếu như anh không ngại,
tôi thấy tốt nhất nên cởi áo ngủ ra, cái đó…có chút cản trở!”
Thư Tiếu thiếu chút nữa cắn lưỡi mình, nghĩ lại lời vừa rồi, càng nghĩ càng thấy thật không đúng. Cô lại bổ sung: “Ý tôi là đuôi áo quá dài, khi
tôi ôm anh đứng lên sẽ rất khó điều chỉnh vị trí.”
Giang Hoài cúi đầu, nhìn chằm chằm thân thể mình sau đó ngẩn người, một lúc lâu cũng không nói gì.
Chẳng lẽ anh nghĩ cô là “đồ lưu manh” sao? Không có! Cô bất giác lắc đầu phủ
quyết, giống như bản thân cô chính trực lương thiện như vậy Giang Hoài
làm sao có thể hiểu lầm cô chứ!
——–Lúc nãy khi hạ nhiệt vạt áo
của Giang Hoài bị cô cởi xuống, vốn chỉ buộc sơ lỏng lẻo lại trải qua
một phen cử động vừa rồi, hiện tại đuôi áo vạt áo gần đều như mở rộng để lộ thân thể ra ngoài.