Thư Tiếu thấp thỏm dùng xong bữa tối, vẫn như cũ không nhìn thấy Giang
Hoài. Bởi vì “chính sự” còn chưa xong nên cô cố gắng áp chế lại ý nghĩ
trong đầu, tập trung vào công việc. Sau khi trị liệu cho Phương Hiếu
Linh xong, ra khỏi cửa phòng cô liền không nhịn được đi tìm dì Liên. Cô
biết mình làm thế này là có chút thất lễ, nhưng cô không thể khống chế
được suy nghĩ muốn biết rõ Giang Hoài rốt cuộc đang làm gì.
Dì
Liên ấp úng, hiển nhiên là đang tránh né. Thư Tiếu càng nóng lòng
hơn,dứt khoác khô g vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Dì Liên, có phải
Giang Hoài đang cố ý tránh né tôi không?”
“Làm sao có thể?” Ánh
mắt dì Liên vòng vo chuyển động, “Cậu Giang thật sự là đang phục kiện,
tôi xem thời gian chắc cũng gần xong rồi nên mới chuẩn bị cho cậu ấy
chút trái cây.” Trên tay dì Liên quả thật đang bưng một đĩa trái cây.
“Mấy lần trước tôi đến anh ấy đâu có rèn luyện vào giờ này? Tại sao phải chọn đúng hôm nay để phục kiện?”
“Chuyện…chuyện này…” Dì Liên cãi chày cãi cối nói, “Thời gian phục kiện vốn sắp xếp
theo ý cậu Giang, tôi vốn không thể quản được! “
Thư Tiếu cắn răng, cười khẽ gật đầu nói: “Chính là câu “theo ý cậu Giang”, tôi muốn biết rốt cuộc anh ấy có ý gì.”
Dì Liên nhìn thấy cô muốn đi về phía phòng của Giang Hoài thì vội ngăn
lại, cười làm lành nói: “Cô Lâm, cô cũng đừng cố chấp, tính tình cậu
Giang vốn thích để tâm chuyện vụn vặt…” Dì Liên đang nói bỗng nhiên dừng lại, ý thức được vừa rồi mình đã lỡ lời.
Thư Tiếu nhìn bộ dạng
khẩn trương của dì Liên, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Dì Liên,
tôi cũng không muốn làm dì khó xử, nhưng mà dì cũng biết tính Giang Hoài thích để tâm chuyện vụn vặt, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc anh ấy như
vậy? Mặc dù tôi không biết nguyên nhân do đâu, nếu đúng như tôi nghĩ anh ấy đang cố tình tránh mặt tôi thì có thể nguyên nhân là do tôi, vậy tại sao tôi không thể đi hỏi rõ anh ấy? Dì yên tâm, tôi sẽ cùng anh ấy nói
chuyện rõ ràng.”
Dường như dì Liên còn hơi do dự, bỗng nhiên Bồi An từ đầu hành lang bên kia cao giọng nói, “Dì để cô Lâm lên đi.”
“Bồi An!” Lúc này đột nhiên xuất hiện “quân đồng minh” làm Thư Tiếu hết sức vui mừng, “Sao cậu không ở cạnh Giang Hoài?”
“Tôi vẫn chiếu cố anh Giang, đúng lúc anh ấy rèn luyện xong tôi định đi lấy
cho anh ấy mộtchút nước trái cây, sẵn tiện chuẩn bị nước tắm. À, hiện
giờ anh Giang không có trong phòng ngủ, anh ấy đang ở lầu ba làm phục
kiện, để tôi dẫn cô đi.”
Dì Liên đưa đĩa trái cây cho Thư Tiếu,
thì thầm: “Cũng tốt cũng tốt, tôi cũng nghĩ trốn tránh không phải là
cách hay. Cô Lâm, cô nhất định phải cùng cậu Giang nói chuyện một chút,
trong lòng cậu ấy có tâm sự, nếu có nói lời khó nghe, cô cũng đừng trách cậu ấy.”
Thư Tiếu nói: “Tôi sẽ không nhẫn nhịn nuông chiều Giang Hoài, bất quá mọi người không cần lo lắng, Giang Hoài cũng không phải
một đứa bé không hiểu chuyện, đúng không? Nói không chừng, anh ấy so với mọi người chúng ta còn kiên cường hơn.”
Nói xong, cô cùng Bồi An bước vào thang máy đi lên lầu ba. Bồi An chỉ vào một cánh cửa
nói: “Chính là ở đây, bác sĩ phục hồi còn ở bên trong, bất quá lúc tôi
đi ra bọn họ cũng sắp phục kiện xong rồi. “
Thư Tiếu hỏi: “Cậu không vào cùng sao?”
Bồi An cười nói: “Tôi cảm thấy một mình cô Lâm vào trong sẽ tốt hơn, anh
Giang da mặt mỏng, có mấy lời, trước mặt người ngoài đánh chết anh ấy
cũng không chịu nói.”
Thư Tiếu nghe xong thì ngây ngẩn cả người,
cảm thấy lời cậu ta có gì rất kì quái nhưng nhất thời không kịp suy
ngẫm. Sau khi Bồi An xuống lầu, cô đưa tay gõ một tiếng lên cửa phòng,
vừa đúng lúc trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, theo sau là
tiếng người trả lời điện thoại. Không có ai đáp lời Thư Tiếu, lúc này cô mới phát hiện cửa phòng vốn chỉ khép hờ, cô đưa tay đẩy cánh cửa bên
trong lập tức xuất hiện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra, làm
cô sợ hết hồn, mà người đàn ông cũng bị bất ngờ vì sự xuất hiện của
cô, nhưng có vẻ cuộc gọi kia quan trọng hơn nên ông ta chỉ liếc nhìn cô
một cái sau đó đi ra ngoài.
Thư Tiếu đi vào phòng, liền nhìn thấy Giang Hoài đang đeo tai nghe, cả người được cố định trên xe đạp chạy
bằng điện, hai chân được cố định vào bàn đạp đang chuyển động một cách
bị động phụ thuộc vào xe đạp. Dường như anh không hề nhận ra sự xuất
hiện của cô.
Mãi đến khi cô cách anh rất gần, anh nâng mí mắt mới phát hiện sự tồn tại của cô, trong mắt anh có chút hốt hoảng, nhưng
vào lúc này xe đạp đột nhiên thay đổi tốc độ chậm lại, trong miệng anh
cũng khẽ rít lên một tiếng đau đớn.
Những điều Thư Tiếu chuẩn bị
sẵn trong đầu điều quên sạch, cô ngồi xổm cạnh xe đạp, gấp gáp hỏi: “Là
chân bị co rút đúng không?” Ở trung tâm phục kiện của cô cũng có xe đạp
tương tự như vậy nên cô biết, loại xe này có thể cảm biến được bắp thịt
của bệnh nhân khi họ bị co rút, lúc đó sẽ tự động thay đổi tốc độ chậm
dần thậm chí còn dừng lại sau đó mới bắt đầu chuyển động ngược giúp cho
bệnh nhân giảm thiểu đau đớn do co rút. “Hôm qua mệt mỏi như thế vốn dĩ
hôm nay anh không nên phục kiện quá sức!”
“Giúp tôi tháo tai nghe xuống trước đã.” Giang Hoài thấp giọng nói,” Tôi không nghe rõ cô đang nói gì.”
Cô đứng dậy giúp anh tháo tai nghe. Quả nhiên, xe đạp bắt đầu chuyển động
ngược lại, sắc mặt Giang Hoài cũng đã khá hơn một chút.
“Cám ơn.” Giang Hoài nói, “Để cô chê cười rồi.”
Thư Tiếu nổi đóa, “Anh cho rằng em cất công chạy tới đây chỉ để chê cười anh thôi sao?”
Mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống từ trán Giang Hoài, anh nhẹ nhàng thở dốc, nói: “Tôi không phải ý này.”
“Vậy thì em càng không phải!” Đột nhiên Thư Tiếu cảm thấy mình thật ủy
khuất, “Được rồi, Giang Hoài, chúng ta đừng mãi suy đoán lẫn nhau, được
không? Em đến đây chính là muốn hỏi anh rốt cuộc có ý gì?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì…”
Thư Tiếu mặc kệ mở miệng đánh gãy lời anh: “Kể từ khi anh rời khỏi nhà em
thì luôn cố ý tránh mặt em đúng không? Điện thoại cũng không nhận, tới
nhà cũng không thấy mặt! Anh đang thiếu tiền em à? Sao cứ trốn em mãi
thế? “
“Có thể dừng xe đạp lại giúp tôi không?” Giang Hoài nói.
Giọng nói mềm mại của anh hoàn toàn xoa dịu tâm tình đang kích động của cô,
cô giúp anh tắt công tắc xe đạp, lòng mềm nhũn không nhịn được quan tâm
anh: “Bây giờ thế nào? Chân còn đau không?”
Chân của anh rất yên
tĩnh, đã không còn dấu hiệu co rút, “Cô biết không, mỗi lần chân tôi bị
co rút thì có một câu rất hay để hình dung nó…” Ngữ khí của anh phá lệ
bình tĩnh,”Giống như “xác chết vùng dậy”, đúng không?”
Thư Tiếu
đang giúp anh cởi đai cố định trên chân, vừa nghe lời anh nói lập tức
sửng sốt. Cô khó có thể tin nâng mắt nhìn anh, khóe miệng anh thậm chí
còn mang theo nụ cười tự giễu.
“Đừng nhìn tôi như thế, cô không
cảm thấy lời tôi nói hoàn toàn là sự thật sao?” Anh nói, “Cô biết rõ,
bọn chúng vốn đã chết đi, tuy nhiên trong một khắc nào đó sẽ cho cô cảm
giác được một chút sức sống, giống như muốn nhắc nhở rằng chúng vẫn chưa hoàn toàn chết đi.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Trong nháy mắt Thư Tiếu không ý thức được nước mắt cô đã muốn chảy xuống.
“Cuộc sống của tôi và cô hoàn toàn không giống nhau.” Giang Hoài nói, “Tôi
không muốn cô can thiệp vào cuộc sống của tôi, điều đó là không cần
thiết. “
“Vậy chẳng thà anh nói anh không muốn can thiệp vào cuộc sống của em đi.”
“Nếu cô muốn nghĩ như vậy cũng được.”
“Em không thể tin được, buổi tối hôm đó chúng ta còn…còn thân mật như vậy,
bây giờ anh lại muốn phũ bỏ!” Thái độ của anh đã chọc giận cô, cô bắt
đầu nói bừa, “Ha, Giang Hoài! Trong tên của anh có bộ thủy chả trách sao có thể lạnh như vậy! Là bởi vì thân thể anh chết quá lâu cho nên nước
kia vốn chảy xuôi nay đã đóng thành băng rồi đúng không!”
“Đúng
vậy!” Ánh mắt Giang Hoài đỏ bừng, không chỉ vì kích động mà còn có lệ
nóng, “Chịu đựng năm này qua tháng kia lại không có một tia hy vọng cơ
thể khoẻ mạnh như cũ đã biến tôi trở thành một kẻ không biết nói đạo lý, không thấu hiểu được nhân tình thế thái! Cho dù tôi có là tảng băng,
cục đá hay thậm chí là sắt thép thì cô cũng mặc kệ tôi đi có được không? Tại sao cô cứ muốn làm một đấng cứu thế như vậy? Tại sao phải nhẫn nhịn chịu đựng một cơ thể ghê tởm như vậy? Tại sao lại vẽ bức tranh chết
tiệt đó? Cô có biết khi cô làm như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm
không? Hiểu lầm cô tốt với tôi bởi vì…bởi vì cái khác…nhưng căn bản là
không phải, tuyệt đối không phải!”
Thư Tiếu cảm thấy trong lòng
như có một trận gió thổi qua, làm rụng muốn rất nhiều lá cây rơi xuống
trước mắt cô, cô đưa tay bắt được một chiếc lá, cảm nhận được độ ấm do
ánh mặt trời chiếu rọi vào mặt lá, thậm chí cô còn nhìn thấy một dòng
chữ mờ nhạt phía sau mặt lá, nhưng cô không vội vàng lật nó qua mà chỉ
hỏi một câu: ““Mọi người” trong lời anh có bao gồm anh không?”
Giang Hoài nhắm mắt, hồi lâu không có trả lời.
Phiến lá kia từ kẻ tay cô rơi xuống, bị gió cuốn đi xa mất.
Thư Tiếu đột nhiên phấn chấn tinh thần, giọng nói khoa trương nhẹ nhõm
nói:”Nếu đã là hiểu lầm chúng ta càng không nên trốn tránh, đúng không?”
Giang Hoài mở mắt nhưng không nhìn cô.
“Việc anh làm hôm nay mới khiến cho mọi chuyện thêm khả nghi! Lúc nãy cùng mẹ anh ăn cơm bác ấy có vẻ không yên lòng, khi rèn luyện phát âm cũng vậy
không quá tập trung. Dì Liên và Bồi An nhất định cũng cho là giữa chúng
ta đã xảy ra vấn đề! Không phải anh luôn sợ nhất chính là cái này sao?!” Thư Tiếu nói rất nhanh, dường như sợ rằng Giang Hoài sẽ chen vào cắt
đứt lời cô, “Còn có, anh đừng có quê mùa như vậy được không? Chuyện đêm
đó vốn dĩ chẳng có gì to tát, không phải em đã nói rồi sao, đây là “trị
liệu”. Thật ra ở nước ngoài đã sớm áp dụng hình thức “trị liệu” này! Anh nhất định phải hiểu, đây là những nhu cầu sinh lý bình thường, không có gì phải xấu hổ, đâu có ai muốn ăn cơm mà lại thấy xấu hổ, đâu có ai
muốn ngủ lại cảm thấy xấu hổ, đúng không? Cái đó…cũng tương tự, đều là
nhu cầu căn bản của con người.”
“Thư Tiếu, đối với cô thì khác,
người bình thường sẽ không vì ăn uống ngủ nghỉ mà cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi không giống cô.” Lúc đầu giọng nói Giang Hoài còn nhã nhặn nhưng
càng về sau thì càng thấp, “…tôi sẽ.”
Thư Tiếu không phải là
không hiểu ý tứ của Giang Hoài, trong lòng cô cũng loạn muốn chết, ban
đầu còn nghĩ mình đã hiểu rõ nhưng hóa ra vẫn không nắm bắt được trọng
tâm, nhưng mà cô cũng không có hơi sức để đi phân tích cặn kẽ. Hiện giờ
cô chỉ muốn thuyết phục Giang Hoài, bất kể là dùng đạo lý hay ngụy biện
chỉ cần có thể không bị anh đuổi ra khỏi cửa cô nhất định sẽ nói: “Giang Hoài, nếu như anh thấy không thoải mái thì từ giờ em đảm bảo sẽ không
làm trị liệu đó với anh nữa, như vậy anh yên tâm chưa?!” Thư Tiếu vừa
nói xong thì mặt đỏ bừng, cảm giác lời mình vừa nói ra giống như bản
thân là “hái hoa tặc” cố ý “xâm phạm” thân thể anh vậy, thật là làm cho
người ta vừa tức vừa buồn cười mà