“Cám ơn.” Giống như nhận được khích lệ vô cùng lớn, anh cảm kích nhìn cô, “Chuyện này đối với anh rất quan trọng.”
Thư Tiếu biết rõ, cười một tiếng: “Đây là ranh giới cuối cùng của anh, cũng là của em.”
Giang Hoài nói: “Cho dù như vậy, ở cạnh anh, vẫn sẽ rất khác biệt.”
“Em thích độc nhất vô nhị.” Cô nói.
“Còn thích thử thách?”
“Chẳng lẽ anh không thích thử thách?”
“Người bình thường khi nắm được phần thắng mới thích thử thách. Anh không
thích, bởi vì anh đúng là sợ thua. Nhưng mà trận chiến này anh đã không
có cách nào lui về nữa rồi. Không phải là anh thích khiêu chiến, mà là
bởi vì người anh dây vào là em.” Anh nhìn cô, tiếp tục nói: “Thật ra anh rất nghi ngờ, tại sao em lại đột ngột quay trở lại?”
“Khi em
ngồi trong xe, nhìn đèn phòng ngủ của anh sáng rực. Rõ ràng là rất sáng
rất sáng, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy anh giống như đang ngồi
trong căn phòng đen như mực.” Cô ngước mắt nhìn anh, đáy mắt long lanh.
“Thư Tiếu, em khờ quá. Em tội gì phải chạy tới?” Anh cười nói, giọng nói rung động, trân trọng mà mang theo một tia thở dài.
“Em nghĩ, anh chính là thử thách đối với em. Trong tiềm thức em đã hết lần
này đến lần khác buông bỏ. Vấn đề khiến anh luôn bận tâm, em đương nhiên cũng đã nghĩ qua! Nhưng em vẫn phải tới! Chỉ vì không muốn “buông bỏ”
sẽ khiến em hối tiếc cả đời.”
“Thư Tiếu, là em cho anh dũng khí, anh vốn định sẽ buông bỏ…”
Cô nhìn anh cúi đầu, lông mi nồng đậm thon dài, đáy lòng cảm thấy mềm mại, không nhịn được đưa tay chạm tới: “Có lẽ khi anh buông bỏ một số người, xét đến cùng thì những người đó cũng cho phép anh bỏ qua. Nhưng em
trịnh trọng nói cho anh biết, Giang Hoài, em không cho phép anh bỏ qua
em!”
Cô cảm nhận được tay phải anh khẽ cử động, là anh đáp lại
tình cảm nóng bỏng của cô, mặc dù đối với người khác đây chỉ là cái ôm
vô lực, nhưng cô biết rõ anh dùng sức cùng dụng tâm. Cô không nhịn được
hôn vào lồng ngực anh, nơi đó không rộng rãi to lớn nhưng lại khiến cô
cảm thấy ấm áp và an tâm.
“Thư Tiếu, có thể phiền em gọi Bồi An vào một lát không?” Một lát sau, anh ngượng ngùng nói.
Cô “ừ” một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài cũng không hỏi thêm cái gì.
Thư Tiếu xuống lầu tìm Bồi An, sau đó nhìn thấy dì Liên đang chuẩn bị trái cây liền đi đến giúp một tay.
Dì Liên khách khí với cô nhiều hơn bình thường: “Cô Lâm, những chuyện này một mình tôi làm được rồi.”
“Dì Liên, dì cũng giận tôi sao?” Bây giờ nghĩ kĩ lại, việc cô đưa Vi Minh,
vị khách không mời mà đến này đã khiến cho trên dưới nhà họ Giang điều
không vui vẻ.
“Làm sao có thể? Cô nói quá lời rồi! Cô Lâm, tôi muốn thay Bồi An xin lỗi cô.” Dì Liên vội nói.
Thư Tiếu nghĩ hiện giờ cô và Giang Hoài đều đã hiểu rõ tiếng lòng của đối
phương nên dứt khoát cười hì hì nói với dì Liên: “Thật ra tôi cảm thấy
may mắn vì đã mang đồng nghiệp đến đây, nếu anh ta không tới, tôi và
Giang Hoài có lẽ không thể nhanh như vậy được ở bên nhau.”
Dì
Liên trợn mắt, sau đó liền nở nụ cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn rất
sâu, gương mặt hiền lành dịu dàng: “Cô Lâm, cô nói thật chứ? Chúng tôi
còn cho rằng…”
“Cho rằng anh ta là bạn trai tôi, hoặc là người
đang theo đuổi tôi sao?” Cô mở vòi nước, đem trái cây rửa sạch sẽ, “Tôi
không phải người được săn đón như vậy, nhưng nếu quả thật như vậy thì
tôi cũng có quyền tự chủ, tự mình lựa chọn.”
“Cô không ngại cậu
Giang?” Dì Liên dè dặt hỏi, “Mặc dù cậu ấy là người rất tốt, nhưng thân
thể thì…điều kiện của cô quá tốt, những ngày qua nhìn hai người tôi nghĩ đã đến chuyện này nhưng không dám mong đợi điều gì…”
Thư Tiếu
biết dì Liên nói lời này là xuất phát từ lòng tốt nên cô cũng không nổi
giận, chỉ là hời hợt trả lời: “Theo tôi thấy thì điều kiện của Giang
Hoài cũng không phải là kém.” Một câu nói, bất luận trong mắt người khác thân thể anh có bị tàn phá đến mức nào thì đối với cô anh vẫn đủ tốt.
“Vậy thì tốt.” Dì Liên nói, “Cô còn chưa biết, khi cô gửi bức thư cho cậu
Giang, tôi đã thử thăm dò ý tứ của cậu ấy, không ngờ cậu ấy nổi giận
đùng đùng, nói cô chẳng qua là có lòng tốt chứa chấp cậu ấy một đêm
giống như khi cô chăm sóc con chó nhỏ tàn tật của mình. Nghe được lời
này tôi…tôi cũng không dám nhắc lại việc này nữa.”
“Tên khốn kiếp!” Thư Tiếu vừa tức vừa đau. Tại sao anh lại có thể so sánh mình với con chó nhỏ được chứ!
“Cô Lâm, cô đừng mắng cậu ấy. Chuyện này…chỉ trách tôi lắm mồm.”
Thư Tiếu an ủi: “Tôi không trách anh ấy, do tôi hơi nóng nảy. Anh ấy là
người tôi thích, tôi không muốn anh ấy coi thường bản thân mình như
vậy!”
“Cậu ấy không phải coi thường bản thân, ngược lại cậu Giang rất nghiêm khắc với chính mình, là một người tự ái rất cao. Chẳng qua
là cậu ấy không sợ người khác coi thường mình chỉ sợ họ đối xử với cậu
ấy quá tốt mà cậu ấy lại không thể đáp lại, càng sợ sẽ trở thành gánh
nặng cho người khác. Bộ dạng cậu Giang như vậy, cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của cậu ấy, về sau mong cô Lâm có thể rộng lòng tha thứ!”
Thư Tiếu bĩu môi nói: “Tôi sẽ không nuông chiều anh ấy đâu, anh ấy cần phải sửa tật xấu hay câu nệ này.”
Dì Liên lắc đầu cười, nói: “Coi như tìm được người có thể trị cậu Giang rồi!”
Hai người vừa nói vừa cười chuẩn bị xong trái cây, vừa đúng lúc Bồi An trên lầu chạy xuống, nhìn thấy Thư Tiếu liền nói: “Anh Giang mời cô lên.”
Dì Liên đưa đĩa trái cây cho cô, nhìn cô cười khích lệ một tiếng.
Thư Tiếu nghe thấy sau lưng có âm thanh thì thầm, tiếp theo là tiếng cười
đè nén của hai người họ. Cô biết bọn họ đang bàn tán về chuyện của mình
và Giang Hoài, cô nhẹ nhàng cong môi, trong lòng không cảm thấy ngại
ngược lại cảm thấy mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa.
Vừa vào cửa, Thư
Tiếu liền phát hiện Giang Hoài đã thay bộ quần áo khác, cô cười cười,
cảm thấy có chút không biết làm sao với bệnh ưa sạch sẽ này của anh.
Giang Hoài nhìn cô bưng đĩa trái cây trên tay, chân mày nhíu lại, nói: “Hôm nay anh ăn cơm rất no, sẽ không ăn trái cây đâu.”
Thư Tiếu đặt đĩa trái cây xuống, đột nhiên véo véo chóp mũi anh: “Anh đoán xem có phải lỗ mũi của anh đang dài ra không?”
“Thư Tiếu, anh vừa mới thay quần áo…”
“Cho nên anh chọn để em đút anh ăn hay là đeo khăn ăn tự mình ăn đây?” Giọng nói của cô thản nhiên giống như đang hỏi anh thích ăn táo hay ăn chuối
vậy.
Giang Hoài sợ run lên, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường:
“Tự anh ăn. Trong tủ đầu giường có khăn ăn sạch, em giúp anh đeo vào
đi.”
“Em còn tưởng anh sẽ chọn để em đút cơ.” Thư Tiếu cười trêu chọc, “Thật không có tình thú!”
Giang Hoài cũng cười nói, “Bây giờ em mới biết anh không có tình thú sao? Bất quá nếu em không chê tay anh vụng về, anh có thể đút em ăn.”
Thư Tiếu giúp anh đeo khăn ăn, kết một cái nút xinh đẹp phía sau cổ anh, cô nằm trên đầu vai anh reo lên: “Được, cùng lắm thì em cũng đeo một cái
khăn ăn.”
“Tốt nhất em cũng đeo một cái đi.” Anh nói, khẩu khí nhàn nhạt, nhẹ nhõm.
Ban nãy Thư Tiếu nhìn thấy trong tủ đầu giường có không ít khăn ăn sạch sẽ, thấy anh không phản đối, cô dứt khoát lấy ra thêm một cái rồi đeo vào
cổ mình.
Cô lấy điện thoại di động ra, dựa vào vai anh, nâng cao cánh tay, ấn nút chụp lại hình ảnh của anh và cô.
“Rất giống đồ đôi đúng không?” Cô cười rạng rỡ.
Giang Hoài nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt giống như nhìn một bảo vật khiến người ta bị mê hoặc không cách nào dứt ra được: “Thư Tiếu, em quả thật là một cô gái kì lạ, rõ ràng là một chuyện khổ hề hề tại sao em có thể xem
thành ngọt ngào như vậy?”
Thư Tiếu suy nghĩ một chút nói: “Em
nghĩ, đây cũng không hẳn là ngọt ngào, mà là giống như vị đậm đà trong
cà phê: vị mặn của muối và vị ngọt của đường hòa quyện cùng vị đắng của
cà phê, đây chính là cảm giác khi em ở cùng anh.”
“Anh vốn chỉ là một tách cà phê đen, ngoại trừ đắng cũng chỉ có đắng.” Anh nói, “Là em
mang đến muối và đường, để cho cuộc sống của anh trở nên phong phú.”
“Nếu như anh là cà phê đen thì bản thân cũng là loại cà phê hảo hạng nhất,
nếu không dù có thêm nguyên liệu gì cũng không thể trở nên thơm ngon
được.” Thư Tiếu đem nĩa chuyên dụng nhét vào tay anh,đặt tay anh gác lên bàn trà, sau đó dứt khoát ngồi sát bên người anh, hai tay nâng đĩa trái cây lên để anh dễ dàng xăm chúng.
Cô cẩn thận quan sát động tác
của anh, phát hiện mặc dù có cố gắng, tư thế so với người thường cũng
mất sức hơn nhiều, nhưng quả thật tay anh phục hồi không tệ, lực tay khi anh điều khiển các góc độ khá tốt, dường như mỗi lần cử động đều có thể đưa nĩa đến miệng một cách chính xác.
Cô há miệng, cười chỉ chỉ.
“Anh sợ sẽ làm em bị thương.” Anh do dự nhìn cô, “Tay của anh…”
“Anh dùng nĩa rất khá, tay phải anh phục hồi không tệ đâu.” Cô nói, “Anh nên tự tin lên một chút.”
Rốt cục anh xăm một khối táo, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào tay mình, cho đến khi nó dừng lại bên môi cô.
Cô ghé miệng sát vào, cắn lấy khối táo.
“Thật ngọt.” Cô nói, “Em phát hiện trong lòng hiện giờ ngoại trừ mật ngọt
cũng chỉ là mật ngọt, mặn đắng gì gì đó không còn chút nào nữa.”
Giang Hoài cười cười: “Thật kì quái, có một ngày anh lại đút người khác ăn
trái cây.” Anh nói, “Em biết không, có một quãng thời gian rất dài, thậm chí bây giờ vẫn có một số thời điểm anh rất sợ phải ở trước mặt người
khác ăn cái gì, như vậy sẽ khiến anh hoàn toàn bại lộ sự tàn tật của
mình, không còn chỗ trốn. Dù biết lời này nói ra chỉ là lừa mình dối
người, ai cũng có thể nhìn thấy anh so với người thường quá khác biệt,
nhưng mà anh chỉlà không muốn ở trước mặt bọn họ để bản thân quá mức
chật vật. Nhưng ở trước mặt em, anh lại thấy rất thoải mái.”
“Vi Minh khiến anh không thoải mái, đúng không?” Cô cười khanh khách nhìn anh, trong mắt mang theo chút đắc ý nho nhỏ.
Anh đỏ mặt: “Biểu hiện của anh rõ ràng vậy sao?”
“Cũng không phải,” Cô nói, “Thật ra biểu hiện của anh coi như rất có phong
độ. Chẳng qua là em đoán trong lòng anh ăn giấm chua.”
“Không
phải ăn giấm chua.”Anh nói: “Là không cam lòng, Thật ra anh có thể không cần mời anh ta vào cùng ăn cơm, nhưng vừa giận dỗi em, lại vừa muốn em
mời anh ta vào. haizzz, anh không biết nói sao nữa…”
“Không chỉ là giận dỗi, mà còn muốn âm thầm quan sát anh ta, đúng không?” Thư Tiếu nằm lên đầu gối của anh, dịu dàng hỏi.
“Thư Tiếu, có phải em cảm thấy anh rất ti bỉ không?”
“Em cảm thấy khi anh nổi giận rất đáng yêu!” Cô đưa tay vẽ vòng tròn trên
đầu gối anh, “Thật ra hôm nay em rất cảm kích Vi Minh, còn anh?”
“Anh cũng vậy.” Giang Hoài nói: “Thật hy vọng anh có thể làm được nhiều việc vì em.”
“Khi yêu nhau, con người luôn muốn làm nhiều việc cho đối phương.” Thư Tiếu
cười, mặc dù tránh nặng tìm nhẹ nhưng vẫn xuất phát từ lòng chân thành,
“Em cũng vậy.”