Sau khi ăn xong, Thư Tiếu dọn dẹp bàn ăn, Bồi An cũng vào bếp phụ cô một tay, chỉ để lại Thư Bồi và Giang Hoài ngồi ở phòng khách đối diện.
Giọng nói của bọn họ đều rất nhỏ, Thư Tiếu đứng ở bếp hoàn toàn không nghe
thấy gì. Cuối cùng cô có chút bất an cầm chén đĩa bẩn bỏ vào buồng rửa
chén sau đó lặng lẽ đi đến cạnh cửa bếp quan sát bọn họ, chỉ thấy vẻ mặt hai người thong dong, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, tâm trạng cô cũng
an tâm phần nào không thấp thỏm nữa.
Cô quay người nhìn thấy Bồi
An sắn tay áo chuẩn bị rửa chén, cô vốn định đẩy cậu ta ra ngoài nhưng
suy nghĩ kĩ lại, cảm thấy nên nhân cơ hội này để anh trai nói chuyện với Giang Hoài một chút, để anh ấy hiểu về Giang Hoài hơn. Vì vậy cô nói:
“Để tôi rửa chén cậu tráng lại nước sạch là được rồi.”
Thư Tiếu rửa xong một cái chén liền đưa cho Bồi An, thấy vẻ mặt tâm sự nặng nề của cậu ta cô liền mở miệng trấn an một tiếng
“Bồi An, tôi cảm thấy ấn tượng của anh hai về Giang Hoài không tệ.”
“Hả? Có thật không?” Tinh thần Bồi An quả nhiên phấn chấn lên nhưng vẫn còn
chút do dự nói: “Nhưng mà, thân thể anh Giang rất kém…”
“Cái này
chúng ta đều đã sớm biết, không phải sao? Cho nên chúng ta nên nhìn
thoáng hơn một chút: Anh tôi nhìn thấy một mặt của Giang Hoài, đó là mặt mà tất cả mọi người đều nhìn thấy: một người tàn tật; nhưng chúng ta
biết Giang Hoài vẫn còn rất nhiều mặt tốt đẹp khác: anh ấy là một người
luôn nỗ lực cố gắng trong mọi việc, chỉ cần anh ấy chịu mở lòng mình thì người khác nhất định sẽ bị cảm hóa, hiểu được anh ấy tốt đẹp biết
bao—–tôi rất tin tưởng vào Giang Hoài!”
Rửa chén xong trở lại
phòng khách, Thư Tiếu cúi người ghé sát vào tai Giang Hoài, cười khẽ,
nói: “Anh và anh em đang nói cái gì thế?”
“Đàn ông đang nói chuyện.” Anh nói, “Bí mật.”
Cô cũng không hỏi nhiều chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt Thư Bồi, anh cũng vừa vặn nhìn cô và Giang Hoài, ánh mắt nhu hòa ấm áp.
Thoạt nhìn, Giang Hoài đối phó “tình huống đột phát” này cũng không tồi lắm!
Cô liền dứt khoát “thừa thắng xông lên”!
Thư Tiếu bước tới trước đàn dương cầm, chậm rãi ngồi xuống, nhấc nắp đàn lên, tay phải đưa lên vén mái tóc ra sau lưng.
“Thật lâu không có đánh đàn, hôm nay cao hứng, em tặng mọi người một bài nhé.”
Từ lúc bốn tuổi Thư Tiếu đã bắt đầu học đàn dương cầm, dù chưa chính thức
trình diễn trên sân khấu nhưng vì yêu thích nên đến giờ cô vẫn giữ thói
quen luyện đàn này, nói thật lâu không đàn chẳng qua là cô khiêm tốn.
Bài mà cô đàn hẳn là “Mưa trước mái hiên” và “Điệp vũ”.
Đó là hai tác phẩm hòa tấu dân gian tiêu biểu của Giang Hoài, Thư Tiếu sửa lại chút xíu và kết hợp cả hai thành một bài dương cầm hoàn chỉnh! Khó
trách sau khi Giang Hoài nghe cô đàn xong liền kêu lên: “Thư Tiếu, em là thiên tài sao?”
Nói thiên tài quả thật có chút khoa trương nhưng có thể chuyển tác phẩm hòa tấu nhạc cụ dân gian thành hòa tấu dương cầm không phải người học đàn nào cũng làm được. Thư Tiếu đóng nắp đàn,
nghiêng người đi tới cười nói: “Em đang suy nghĩ, nếu không phải lúc đó
do bố mẹ áp bức có lẽ em thật sự đã đi theo con đường làm cầm sư chuyên
nghiệp rồi.”
Giang Hoài cau mày: “Bố mẹ rất kì vọng vào em sao?”
Thư Tiếu biết anh lo lắng cái gì, chưa kịp mở miệng trấn an liền nghe Thư
Bồi nửa bất đắc dĩ nữa cười giỡn nói: “Ai da, khi còn bé đại khái là như vậy, chẳng qua là sau này chỉ có thể để bọn họ thất vọng thôi.”
Giang Hoài trầm ngâm nói: “Hai người như vậy còn bị xem là “thất vọng”, không biết phải “siêu quần bạt tụy” như thế nào mới khiến cho người hài lòng
đây..”
(*) Siêu quần bạt tụy: nổi tiếng xuất sắc.
Thư Tiếu nói: “Về vấn đề này, em và anh trai cũng từng rất khổ tâm, bởi vì
tính tình bọn em đều bướng bỉnh ích kỷ không có cách nào lựa chọn trở
thành dáng vẻ mà bố mẹ kì vọng mà chọn trở thành người mà mình mong
muốn.”
“Lúc nhỏ bố mẹ cũng hi vọng tôi lớn lên sẽ thừa kế sản
nghiệp của gia đình, nhưng tôi lại chọn con đường âm nhạc này.” Giang
Hoài nói, “Cũng may bọn họ thông cảm và ủng hộ, ai ngờ trời xui đất
khiến, tôi vẫn là…” Giọng nói của anh không giấu được thương cảm.
“Sau tai nạn, anh không thể không trở thành một nhà kinh doanh, có thể nói
đối với việc chuyển đổi này anh cũng coi như thành công.” Thư Tiếu chăm
chú nhìn anh, “Nhưng mà anh không hề vui vẻ, trên thực tế khi đó không
có chuyện gì có thể làm anh vui vẻ, anh chẳng qua làm ra dáng vẻ “cam
chịu thuần phục” số mạng an bài thôi. Nhưng em biết, anh không cam
lòng!”
Tay phải Giang Hoài dùng sức, giống như trong tiềm thức
muốn bắt lấy cái gì: “Đúng vậy, tôi không có cách nào tiếp tục diễn vai
một người “siêu nhiên” nữa, bất quá đó chỉ là đè nén xuống một lại tâm
tình không thể buông bỏ thôi! ——– có lẽ có một vài thứ, tuy rằng tôi làm chưa chắc tốt nhưng khi tôi đã muốn có nó thì cũng sẽ cố gắng đạt được
không thua gì người khác.”
Thư Tiếu đau lòng cho anh, lại cười chỉ chỉ mình: “Vậy em có nằm trong số đó không?”
Giang Hoài nhìn cô: “Em biết rõ đáp án.”
Thư Bồi: “Khụ khụ!”
Thư Tiếu cắn môi, liếc mắt nhìn anh trai, cô đè nén sung sướng đang tràn ra khắp cơ thể, lát sau mới nói: “Anh, bài em mới đàn chính là do Giang
Hoài viết đó. Lúc trước anh ấy chính là một nhạc công xuất sắc, bây giờ
thì anh ấy là một nhạc sĩ xuất xắc! Em rất yêu anh ấy, cũng rất sùng bái anh ấy!”
Thư Bồi làm bộ đưa tay lên che miệng, ho càng lớn hơn,
biểu đạt mình không chịu nổi lời thú tội nghe mà buồn nôn của em gái. Có điều vừa buông tay xuống, liền nghiêm mặt nói: “Yêu và sùng bái là hai
thứ tình cảm rất tốt đẹp, nhưng nếu hai đứa muốn cùng nhau tiến xa hơn
thì những tình cảm này là không đủ. Có điều anh phải thừa nhận, ít nhất
kể từ hôm Giang Hoài đã cho anh thêm chút tin tưởng; và anh đối với
tương lai của hai đứa từ không mấy lạc quan chuyển thành có chút coi
trọng.”
Anh chuyển ánh mắt qua Giang Hoài, tăng thêm giọng nói:
“Giang Hoài, tôi nói thẳng, điều kiện của cậu bây giờ không được tốt
lắm, nhưng….cậu là người mà em gái tôi đã chọn! Bởi vì tôi cũng có chút
tin tưởng vào cậu nên có một câu nói tôi muốn cậu hiểu rõ: Cậu nói nếu
cậu đã dốc toàn lực nhưng cũng không thể mang đến hạnh phúc cho Thư
Tiếu, ít nhất còn một việc có thể làm, chính là chúc phúc cho nó, vừa
nghe qua dĩ nhiên sẽ làm người ta thấy cảm động, nhưng có lúc, đấu tranh trong tình yêu là không cho phép bản thân có đường lui. Một khi đã lui
về phía sau, cho dù là thiện ý cũng sẽ trở nên không đủ quả cảm bền bỉ.
Giang Hoài, nếu như cậu thật sự muốn cùng Thư Tiếu đi đến kết cục viên
mãn thì tuyệt đối không được có suy nghĩ bất đắc dĩ chúc phúc kia, mà
hãy suy nghĩ nên làm thế nào để giống như người đàn ông dũng cảm khiêng
lên tất cả phong ba bão táp!”
Sau khi tiễn Thư Bồi về, Thư Tiếu để Bồi An ngồi ở phòng khách còn cô đẩy Giang Hoài vào phòng ngủ của mình.
“Anh có muốn nằm nghỉ một lát không?” Cô biết anh ngồi hơn nửa ngày, thân
thể mệt không nói, tinh thần cũng khẩn trương cao độ, sớm đã có chút
không chịu nổi.
Giang Hoài cũng không cứng rắn nữa, đàng hoàn
thừa nhận “Ừ, hơi mệt chút.” Ngay sau đó bộ dạng có chút túng quẫn, “Thư Tiếu, trước hết đẩy anh đến phòng vệ sinh đã, để lát nữa không phải
phiền phức…” Anh đỏ mặt, giọng càng nói càng nhỏ: “Hay là để Bồi An vào
giúp anh cũng được…”
Thư Tiếu không nói lời nào, giơ tay đánh vào ót anh một cái, trừng mắt kháng nghị.
Anh cười xấu hổ, trong mắt ngang theo ấm áp và cảm động: “Được được được, anh biết sai rồi.”
Cửa nhà vệ sinh đã được trùng tu nên rất rộng rãi, xe lăn ra vào không còn
khó khăn nữa, bồn cầu cũng có thêm tay vịn và những thiết bị tắm rửa tự
động chuyên dụng, Giang Hoài nói: “Em đem nhà vệ sinh biến thành như vậy lúc bản thân sử dụng sẽ rất bất tiện.”
“Hơ, những thiết bị em dùng đều là những thiết bị tốt nhất nha.” Thư Tiếu bĩu môi.
“Bạn bè em tới chơi nhìn thấy sẽ giật mình!”
“Ha, vậy thì để cho bọn họ chiêm ngưỡng phong cách độc lạ của em đi.” Cô tuyệt không để ý.
“Phong cách của em quả thật “độc lạ”.” Giang Hoài nói, cúi đầu nhìn cơ thể héo rút của mình, nhẹ nhàng thở dài.
Thư Tiếu hỗ trợ anh điều chỉnh vị trí, qua một hồi tiếng nước chảy tí tách
vang lên. Mãi đến khi tiếng nước ngừng chảy Giang Hoài vẫn cúi đầu.
“Xong chưa nhỉ?” Cô hỏi.
“Anh cũng không biết nữa.” Anh bất đắc dĩ cau mày, “Cảm giác của anh nhiều lúc cũng không nhạy bén….chờ một chút nữa đi.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay phải xoa xoa bụng dưới, lại có tiếng nước vang lên.
“Anh nghĩ chắc là được rồi.” Anh nói.
Thư Tiếu nói: “Anh tự ấn nút xả nước đi.”
Giang Hoài làm theo. Sau đó Thư Tiếu lại để anh tự mình chỉnh lại quần áo, cô chỉ đứng một bên hỗ trợ.
“Thư Tiếu, có lẽ sau này mỗi lần chúng ta gặp nhau sẽ không tránh được để em làm mấy việc sát phong cảnh này.”
Cô lắc đầu, cười thoải mái, nói: “Giang Hoài, anh có từng nghe qua câu:
Tình yêu chính là “chỉ cần hai người ở bên nhau thì làm cái gì cũng thấy lãng mạn” chưa ——— Em cảm thấy em đang có một tình yêu rất tuyệt, bởi
vì bây giờ, em cùng anh làm cái gì cũng đều cảm thấy lãng mạn.”
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Thư Tiếu lấy ra một tấm ván gỗ kê vào dưới
mông Giang Hoài: “Mặc dù em biết em giúp anh thì rất dễ dàng nhưng em
muốn anh phải tự mình luyện tập nhiều hơn. Anh đừng lo lắng mình làm
không được bởi vì đã có em ở đây! Hơn nữa em rất tin tưởng sẽ có một
ngày, một mình anh cũng có thể tự làm được!”