Ban đầu Thư Tiếu còn bị lời của Giang Hoài chọc cười sau đó lại lơ đãng
nhìn thấy hai chân anh gầy tong trôi lơ lửng trong nước khiến cô cảm
thấy đau lòng không thôi. Cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
“Ha, Thư Tiếu, hiện tại anh không thể hôn lại em được rồi.” Anh cười xấu xa.
“Thế à?” Cô nhìn anh, nhướng nhướng mày nói, “Vậy sao chúng ta không đổi một tư thế lãng mạn hơn chút nhỉ?”
Thư Tiếu bảo Bồi An mang đến cho cô cái phao hình chữ U đang nổi trên mặt
nước cách đó không xa, đem hai đầu của nó luồn qua nách Giang Hoài để
cho chiếc phao vòng qua người anh, sau đó cô giữ lấy hai đầu của chiếc
phao. Cứ như vậy trông giống như cô ôm anh từ phía sau.
“Giang
Hoài, nước cạn lắm anh cứ thoải mái quạt nước, hãy dùng hết lực của cả
hai tay, cả chân của anh nữa, cố gắng cảm nhận, khống chế bọn chúng!” Cô vừa đứng nước vừa dặn dò anh.
Ban đầu, Giang Hoài bơi không mấy
thuận lợi, Thư Tiếu cảm giác chỉ cần cô hơi lỏng tay một chút thì cơ thể anh sẽ chìm xuống ngay——–dù sao thì anh cũng đã thật lâu không có trị
liệu bằng phương pháp này hơn nữa khả năng hoạt động của hai tay cũng có hạn. Nhưng mà một lát sau, anh dần dần khống chế được sức nổi của cơ
thể, Thư Tiếu đếm nhịp cùng anh phối hợp quạt nước, hai người chậm rãi
mà vững vàng bơi về phía trước, khoảng cách với bờ bên kia dần dần thu
nhỏ lại.
“Chà, anh Giang bơi không tệ nhỉ!” Vi Minh từ đường bơi
bên cạnh trồi lên khỏi mặt nước, anh ta vuốt nước trên mặt, nhìn về phía Giang Hoài và Thư Tiếu, cười nói: “Có điều làm vậy rất phí sức nha, anh Giang không thường xuyên phục kiện kiểu này, nếu muốn đạt hiệu quả tốt
thì đừng bơi quá nhiều trong lần đầu tập. An toàn là trên hết!”
Thật ra lời của Vi Minh nói không phải không có lí nhưng mà Thư Tiếu cảm
giác được trong lời nói của anh ta mang theo sự “bất thiện”. Hồ rất cạn, cô dứt khoát đứng chạm chân dưới đáy hồ, “Tôi sẽ không để anh ấy “bất
an”.” Cô tìm một từ “Nhất ngữ song quan” (*)
(*) Nhất ngữ song quan: Một từ hai nghĩa.
Ngược lại Giang Hoài lại nói: “Tôi thì không sao có điều, Thư Tiếu, em
ôm anh bơi như vậy có mệt lắm không? Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Vi Minh nói: “Bằng không để tôi thay viện trưởng Lâm đi, dù sao thể lực của đàn ông cũng tốt hơn phụ nữ.”
Bồi An tức giận nói: “Để tôi thay.”
Vi Minh khách khí trả lời: “Tính an toàn luôn phải được đảm bảo hàng đầu,
anh Giang nên có bác sĩ phục hồi bơi cùng là tốt nhất. Tôi nghĩ viện
trưởng Lâm sẽ đồng ý với ý kiến của tôi.”
Dù lời anh ta nói không sai nhưng Thư Tiếu không muốn đáp lại. Không ngờ Giang Hoài lại nói:
“Anh cũng đồng ý với ý kiến của anh Vi.”
Thư Tiếu vừa định nói ra ý kiến của mình thì bụng truyền tới một trận đau đớn, cô nghĩ một chút
nhớ ra hôm nay là ngày thứ hai “bà dì” tới.
“Thư Tiếu, khó có được người giúp một tay, em nghỉ ngơi một chút đi.” Giang Hoài nói.
Bụng dưới càng lúc càng đau nên cô cũng không kiên trì nữa, có điều vẫn
không hoàn toàn yên tâm giao Giang Hoài cho người khác nên sau khi nói
tiếng cám ơn Vi Minh cô âm thầm dặn dò Bồi An: “Bồi An, phiền cậu bơi
theo phía sau bọn họ nếu có gì liền hỗ trợ một tay.”
Thư Tiếu thấy Vi Minh hỗ trợ Giang Hoài rất khá, lúc này mới một mình bơi vào bờ