Sau khi Bồi An đưa Giang Hoài vào nhà Thư Tiếu, cô liền xin cậu ta trở về Giang gia trước.
Lần này Giang Hoài không có dị nghị gì, chỉ là thời điểm Thư Tiếu đẩy anh
vào phòng tắm vẻ mặt anh hơi lộ ra chút xấu hổ. Nhưng không lâu sau bởi
vì cùng Thư Tiếu đùa giỡn làm anh quên cả câu nệ. Giang Hoài mặc cho Thư Tiếu “giở trò”, “làm xằng làm bậy” trên người mình, nhìn cô từ đầu đến
chân toàn là bọt xà phòng trong lòng anh không thấy chút phiền toái
ngược lại nhìn cô như vậy cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Vì để thuận tiện di chuyển Thư Tiếu chỉ tháo đai cố định trên người Giang Hoài
xuống, sau khi tắm rửa Thư Tiếu giúp anh lau người và thay quần áo khác, làm xong đâu vào đó thì người cô cũng ướt sũng. Giang Hoài nhìn bộ dạng của cô hết sức đau lòng: “Em mau đi tắm đi, mặc quần áo ướt như vậy rất dễ bị cảm.”
Thư Tiếu: “Lát nữa em tắm, trước hết để em giúp anh lên giường cái đã.”
Giang Hoài rũ mí mắt: “Em lót thêm một cái đệm trên giường đi, để buổi tối ngủ thoải mái chút, cũng tránh cho hôm sau…”
Thư Tiếu biết anh lo lắng cái gì, cô cười cười nói: “Anh nói đúng, mỗi lần
bà dì tới em thường ngủ say như chết trời có lạnh cỡ nào cũng lười chui
ra khỏi chăn, cho nên em có thói quen lót thêm một tấm đệm, muốn làm dơ
cũng khó.” Cô vừa nói vừa mở tủ lấy ra một tấm đệm rồi trải lên giường.
Sau khi hỗ trợ Giang Hoài nằm lên giường, cô hôn anh một cái thật kêu, nói: “Honey, anh thật giỏi! Ngoan ngoãn nằm đây chờ em nhé!” Thấy nét căng
thẳng trên mặt Giang Hoài dần dần nhạt đi lúc này Thư Tiếu mới cầm áo
ngủ đi vào phòng tắm.
Áo ngủ màu san hô, may bằng vải nhung càng
làm cho dáng người Thư Tiếu trở nên tinh xảo. Giang Hoài nhìn cô không
chớp mắt, con ngươi sáng lên. Thư Tiếu đọc được si mê trong mắt anh,
không nhịn được dịu dàng cười một tiếng. Cô cúi người đem tay trái của
Giang Hoài bỏ vào gối ủ tay – Gối ủ tay này dùng điện tạo nhiệt, độ ấm
vừa phải, vừa giúp anh phòng ngừa chứng co rút cơ vừa giúp tuần hoàn
máu.
“Mau đến đây đi, coi chừng bị lạnh.” Anh nói.
Cô chui vào trong chăn, nhanh chóng quấn lấy người anh giống như bạch tuột.
“Lạnh quá à~~~”
Bình thường vào mùa đông, Thư Tiếu thích ngủ trên giường điện, nhưng hôm nay bởi vì sợ thân thể Giang Hoài không có cảm giác rất dễ bị nhiệt làm
bỏng cho nên mới không bật điện. Mặc dù không dùng giường điện nhưng
trước khi vào phòng tắm Thư Tiếu đã mở máy điều hoà, câu “lạnh quá” này
đa phần là làm nũng.
Giang Hoài nói: “Người anh có đủ ấm không?”
Mặc dù tuần hoàn máu của Giang Hoài không được tốt lắm nhưng dù sao cũng là cơ thể của đàn ông, lại mới vừa tắm nước nóng, cảm giác ấm áp không
ngừng tràn ra từ cơ thể anh. Thư Tiếu dán chặt vào người anh, vùi mặt
vào ngực anh mơ màng nói, “Ừm, không chỉ ấm mà anh còn rất thơm rất
mềm.”
Đầu Thư Tiếu chôn ở cổ Giang Hoài, “Giang Hoài, cho em làm
bác sĩ phục hồi của anh luôn được không?” Ý nghĩ này không phải lần đầu
tiên hiện lên trong đầu Thư Tiếu, cô thật hi vọng có nhiều thời gian
cùng anh làm phục kiện.
Giang Hoài một mực từ chối: “Chuyện này không được.”
Thư Tiếu cho rằng anh vẫn không quen bại lộ khiếm khuyết của mình trước mặt cô, không ngờ anh nói tiếp, lý do chính là: “Thư Tiếu, không phải anh
không muốn em làm bác sĩ riêng của anh, nhưng mà vị bác sĩ hiện tại đã
phục vụ cho anh từ rất lâu rồi, chú ấy luôn tận tâm tận trách, cũng
không làm điều gì sai, là tự anh đồng ý cho chú ấy nghỉ phép, anhkhông
muốn khi chú ấy trở lại lại vô duyên vô cớ bị sa thải. Dĩ nhiên nếu có
một ngày chú ấy chán ghét công việc này, muốn đổi sang một chỗ khác lúc
đó chúng ta quyết định ý kiến của em cũng không muộn.”
Lòng Thư Tiếu phút chốc trở nên mềm mại: “Anh chưa từng sa thải nhân viên đúng không?”
Anh cười: “Trước kia còn quản lí nhà hàng, dĩ nhiên có đuổi việc nhân viên. Bất quá những việc nhưng vậy tôi không cần ra mặt, có người bên nhân sự đứng ra xử lí. Thành thật mà nói, lúc đó anh cũng chẳng phải là một ông chủ tốt tính. Nhưng mà, những lúc đó những nhân viên đều hết lòng chiếu cố anh! Trong cuộc sống của anh có quá nhiều thứ không thể thiếu sự hỗ
trợ của họ, bọn họ có bao nhiêu khổ cực anh đều hiểu hết. Nói thật, nếu
không phải vì mưu sinh kiếm sống, có bao nhiêu người nguyện ý ở
cạnh anh như vậy. Cũng chính vì hiểu được áp lực cuộc sống rất lớn nên
việc anh có thể làm là cho họ một công việc ổn định và một mức lương
cao. Thư Tiếu, hi vọng em có thể thông cảm cho anh.”
Thư Tiếu
luôn biết Giang Hoài trước giờ luôn đối đãi chân thành với người khác,
có điều khi nghe được anh có thể vì người khác mà nghĩ mức độ này khiến
cô không khỏi cảm động: “Nếu chút chuyện này còn không thể thông cảm thì nói gì đến yêu anh? Giang Hoài, anh khiến em tin trên đời vẫn còn người tốt bụng đến vậy. Em cảm thấy có thể cùng anh yêu nhau là em rất may
mắn!” Cô nói từ tận đáy lòng.
Giang Hoài khẽ nói: “Đều nói tình
yêu làm cho người ta mờ mắt, anh thấy quả không sai, em đó, yêu đến
không còn tỉnh táo mà nhìn rõ anh như thế nào.”
“Nên nói sao nhỉ, là
anh không biết bản thân có bao nhiêu tốt đẹp nên mới cảm thấy em nhìn
không rõ anh. Anh không phải nhìn không rõ ngọn núi vì bản thân anh
chính ngọn núi đó, cho nên anh mới không biết mình trong mắt người khác
là như thế nào. Em từng nghĩ ông trời tàn nhẫn, em cũng thẳng thắn thừa
nhận đối với anh em từng có thương hại, những thứ cảm giác đó làm em mơ
hồ, làm em hoang mang, làm em chần chờ nhưng mà khi cuối cùng mọi thứ
dần dần trở nên rõ ràng, chỉ còn một câu —– nghe theo tiếng nói trái
tim!”
Môi Giang Hoài nhàn nhạt cong lên: “Một câu “nghe theo
tiếng nói trái tim” liền thật “nghe theo” em cũng chẳng màng con đường
phía trước có biết bao khó khăn—em thật đúng là thuộc phái hành động.”
“Lúc trước em không như vậy nha, ai biểu anh là “phái bất động”!” Cô cố ý
dùng lời chế nhạo anh, “Có điều, “bất động” vẫn tốt hơn là “lộn xộn” đỡ
mất công em phải chạy khắp nơi “chặn đường”, chịu ngoan ngoãn ngồi một
chỗ chờ em, ít nhiều cũng coi như cho em mặt mũi.”
Thư Tiếu cảm
giác được đầu vai Giang Hoài hơi lay động, ngẩng đầu lên phát hiện thì
ra anh đang há miệng cười to, bộ dáng đơn thuần vui vẻ giống như một đứa trẻ vô ưu vô tư, không tim không phổi.
***********
Hai
người nói chuyện một thoáng đến tận nửa đêm. Lúc sắp ngủ Thư Tiếu giúp
Giang Hoài điều chỉnh tư thế một chút, dặn dò anh nếu muốn lật người
hoặc đi vệ sinh nhớ phải đánh thức cô, sau đó mới tắt đèn.
Lúc
rạng sáng, Thư Tiếu mơ hồ cảm giác được phía bên cạnh lay động, cô vẫn
chưa tỉnh táo lắm nên vẫn nhắm mắt như cũ. Có điều bên cạnh liên tục
động đậy một trận cô rốt cuộc bị đánh thức.
Cô cố ý để anh tự
mình lật người nên quyết định trước mắt quan sát một chút. Ở cạnh giường cô sớm đã trang bị thêm tay vịn để giúp anh dễ dàng lật người hơn. Mặc
dù như thế, đối với người thường chỉ mất giây là có thể lật người nhưng
với anh lại rất miễn cưỡng. Mấy lần Thư Tiếu không nhịn được muốn đưa
tay giúp đỡ nhưng vẫn hung hăng nhịn xuống.
Một lần, hai lần, ba
lần….suốt mười bảy lần cố gắng Giang Hoài mới đưa được nửa người lật
qua, hiển nhiên tư thế này so với trước càng khiến anh khó chịu, anh thở hồng hộc, lợi dụng chút sức lực ở cổ tay nâng chân mình lên, hồi lâu
cũng chỉ di chuyển được một chút khoảng cách.
Thư Tiếu kìm lòng không đậu từ sau lưng ôm chặt anh, môi run rẩy hôn lên vết sẹo trên cổ anh.
Giang Hoài ngẩn người một chút, bả vai hơi nhúc nhích dưới nệm, vội vàng nói: “Thư Tiếu, em đừng qua đây.”
Cô vừa định trêu chọc có phải anh xấu hổ hay không lại cảm thấy phía dưới
đệm có chút ẩm ướt, cô theo bản năng đưa tay sờ xuống phía dưới chân
anh, nơi đó cũng ướt lạnh khẳng định phỏng đoán của cô.
Thư Tiếu
không nói gì, trước tiên thay đổi vị trí nằm để anh thoải mái chút, sau
đó mới ngồi dậy, mang theo một tia đau lòng và trách cứ nhìn về anh.
Giang Hoài giống như đứa trẻ làm sai an phận chịu phạt, ngập ngừng nói: “Thấy em ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức em, vốn định nhịn đến sáng ai
ngờ là tự đánh giá cao mình….đến lúc anh muốn gọi em thì đã không nhịn
nổi nữa…Ngay cả muốn xoay người tránh xa em một chút cũng không kịp.
Biết rõ bản thân không nhịn được bao lâu mà còn cậy mạnh —– thật buồn
cười! Xin lỗi em Thư Tiếu, nếu không phải anh không biết lượng sức có lẽ đã không khiến em phiền phức như vậy.”
“Em tức giận không phải
vì anh phiền phức mà là anh không muốn nhận sự giúp đỡ của em.” Thư Tiếu quyết định dạy dỗ anh một chút, cố ý xụ mặt xoay người bước xuống
giường đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Sau khi từ phòng vệ sinh đi
ra, cô vẫn như cũ lạnh mặt không nói chuyện với Giang Hoài. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, cả hai đều duy trì yên lặng, hồi lâu sau anh giống như
lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Thư Tiếu, trên người anh bây giờ nhất
định rất bẩn em có thể giúp anh lau mình một chút được không?”
Vừa nghe xong cô đã mềm lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không để ý tới anh, xoay
người vào phòng vệ sinh bưng ra một chậu nước và khăn lông.
Khi vén chăn lên, mặt Giang Hoài liền đỏ.
Thư Tiếu nhẹ nhàng ấn bụng anh mấy cái, chất lỏng màu vàng nhạt lại đứt
quãng chảy xuống nệm, cho đến khi hoàn toàn dừng lại cô mới chuyển Giang Hoài đến một vị trí sạch sẽ, giúp anh lau người. Sau đó Thư Tiếu nâng
người Giang Hoài rút tấm nệm bên dưới ra, cuốn nó lại rồi bỏ vào thùng
rác trong bếp.
Cô đi rửa tay, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên
giường, nghiêm mặt nói: “Giang Hoài, em nghĩ có phải anh đang cường điệu quá mức nguyên tắc không trở thành bảo mẫu lần trước mà quên mất rằng
giữa chúng ta vẫn tồn tại mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau?”
Thư Tiếu khom người, từ dưới giường lấy lên một túi tã lót cho người lớn: “So
với những bệnh nhân bị tổn thương tuỷ sống anh vẫn còn may mắn hơn vì
không phải mang túi tiểu hoặc tã lót cả ngày. Chỉ cần anh đồng ý dựa vào em, thì chuyện ngoài ý muốn như hôm nay đã dễ dàng tránh khỏi. Sau khi
cùng anh hẹn hò, em không ngừng trùng tu nhà cửa, mua thêm mấy thứ anh
cần, em cũng sẵn sàng giúp anh sử dụng chúng một cách dễ dàng —— em
không phải là thánh mẫu có lòng từ bi vô hạn, em sẽ không vì người khác
mà làm đến mức độ như vậy! Đối với em mà nói, nếu người đó không phải
anh, những việc đó tự nhiên sẽ giống như khổ sai. Em cũng là người bình
thường, khi em giúp anh xử lí những sinh hoạt căn bản thì khứu giác của
em cũng ngửi được mùi khiến người ta khó chịu. Nhưng em muốn anh biết,
sau khi lựa chọn anh, em nhất định phải làm quen với những chuyện như
vậy. Bởi vì cho dù anh có người giúp việc hay hộ lí thì luôn có những
thời điểm em và anh thân mật chung đụng, nếu em muốn hưởng thụ thế giới
riêng của hai người, thì em cũng nhất định phải chấp nhận nó không hoàn
mỹ.”