Giang Hoài cúi đầu, lông mi khẽ run, hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng sự tồn tại của anh sẽ trở thành vết sẹo trong cuộc sống hoàn mỹ của em?”
“Cuộc sống không bao giờ là hoàn mỹ, em chỉ biết, có vài người một khi đã gặp gỡ thì nhất định không muốn mất đi! Giang Hoài, em hiểu anh băn khoăn
điều gì, anh khiếm khuyết, từ lúc bắt đầu em đã biết rõ điều này. Anh
không thể cùng em leo núi vượt biển, cũng không thể vì em làm những việc vụn vặt mà một người đàn ông bình thường có thể làm vì người phụ nữ của mình, nhưng những thứ đó không phải là điều cốt yếu khiến em thấy hạnh
phúc, cũng không phải vì em còn vương vấn một đoạn tình cảm trong quá
khứ. Em yêu anh, không phải vì anh hoàn mỹ, cũng không phải vì anh không hoàn mỹ, mà bởi vì có một số chuyện chỉ có anh mới có thể làm được cho
em, cũng có một số cảm giác chỉ khi ở bên anh em mới cảm thấy tốt đẹp.
Đừng hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân, nó không vì phía dưới anh nhiều hơn người khác hai bánh xe mà giảm bớt đâu.”
Giang Hoài cười một cái, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Ban đầu tôi anh cho rằng, xe lăn chạy bằng điện rất nặng, cho rằng dây đai trên cơ thể quấn rất
chặt, cho rằng bị sức nặng của bọn chúng ghì chặt khiến anh không còn
còn đủ sức để theo đuổi lí tưởng của mình nữa, nhưng khi anh lại gặp
được một thầy pháp, ông ấy nói cho dù thân thể có bị trói chặt ở một chỗ không thể nhúc nhích thì tâm hồn vẫn có thể như cũ tự do bay nhảy! Thư
Tiếu, em đừng cười anh, trong giấc mơ, anh thật sự thấy anh và em cùng
nhau khiêu vũ, anh nắm tay em, ôm lấy em, dẫn em khiêu vũ một vòng lại
một vòng, chúng ta cứ xoay vòng không cách nào dừng lại được, em cười
rất đẹp, giống như hiện tại đang nhìn anh…”
Nụ hôn sâu cắt đứt
lời của Giang Hoài, Thư Tiếu ngồi trên chân của anh, một tay bảo vệ sống lưng của anh, một tay khác ôm đầu của anh. Giang Hoài hôn trả lại cô,
bá đạo mà tham lam. Cô không dấu vết phối hợp với tư thế của anh, để nụ
hôn của anh dễ dàng chạm tới mặt, cổ, trước ngực cô, để cho nó tùy ý du
ngoạn. Hô hấp của anh trở nên dồn dập, dần dần chuyển thành thở dốc, Thư Tiếu biết vị trí tổn thương của anh quá cao, mặc dù tủy sống không bị
tổn thương hoàn toàn nhưng mà cơ quan và lượng hô hấp vẫn bị ảnh hưởng.
Cô cẩn thận đè lại môi anh, đợi hơi thở anh ổn định lại đôi chút cô mới
nhẹ nhàng tiếp tục hôn lên đôi môi mềm mại đó.
Hô hấp của Giang
Hoài trở nên vững vàng một chút, nhưng mặt anh vẫn rất đỏ rất nóng, tay
phải trong lúc vô thức khẽ động, chạm vào bên trong khe hở trên vạt áo
sơ mi của cô. Xúc giác bén nhạy khiến anh vội rụt tay lại, rồi lại chậm
rãi duỗi thẳng, thăm dò vào bên trong.
Nhưng anh lại ngây ngốc nhắm nghiền mắt, giống như cái gì cũng không dám nhìn.
Ngón tay của anh mang theo xúc cảm lành lạnh, cũng không phải là mềm mại, mà là mang theo một tầng mồ hôi thật mỏng. Thư Tiếu cảm thấy hơi nhột,
trong lòng dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào đồng thời cũng mang theo
chút đau xót.
Cô bắt được tay của anh, cởi xuống hai cúc áo, trợ giúp anh thăm dò sâu hơn bên trong áo sơ mi của mình.
Tay phải của anh hồi phục tốt nhất trong tứ chi, cô biết, anh có thể cảm
nhận được làn da của cô, thân nhiệt của cô và cả nhịp tim của cô nữa.
Giang Hoài từ từ mở mắt ra nhìn Thư Tiếu, mê ly và sâu thẳm, thậm chí anh còn bắt đầu chủ động cử động bàn tay, nhẹ nhàng cọ cọ trên ngực cô, trên
mặt vẫn đỏ ửng như cũ.
Thư Tiếu cảm giác được phía dưới mình, có
một địa phương nóng bỏng bắt đầu biến hóa. Cô đỏ mặt nói: “Giang Hoài,
anh có thể có được em, bởi vì…quả thật anh cần phải sớm có được em. Em
cũng muốn…muốn anh.”
Giang Hoài rũ tay xuống, ánh mắt dừng lại ở hạ thân của mình, trong mắt không có cách nào che giấu được kích động.
Thư Tiếu một lần nữa cầm tay anh, lần này cô đem nó đặt lên địa phương nóng bỏng bên trong quần của anh: “Đừng dùng lí trí để cự tuyệt em, đừng
dùng đạo lí để trói buộc em, càng không được hoài nghi, tự ti chỉ khiến
anh thêm chùn bước mà thôi, Giang Hoài, em chỉ muốn anh lắng nghe một
chút tim của anh, nghe một chút tiếng lòng của em!”
“Anh muốn
“yêu” em!” Giang Hoài chảy nước mắt, nhưng giọng nói vẫn kiên định như
trước, “Thư Tiếu, cho tới bây giờ chưa từng có ai khiến anh trở nên tham lam như vậy! Nếu anh vẫn còn lí trí, anh căn bản không cho phép mình
đến gần em, có thể thấy được, anh đã sớm không còn lí trí nữa rồi. Nhưng anh thật sự vui vẻ! Vui vẻ cùng em sống đến một trăm tuổi! Cho dù nửa
đời sau vẫn làm một người tàn phế anh cũng không quan tâm! Ở cùng với
anh, em có vui vẻ không?” Sau khi lấy được câu khẳng định chắc chắn của
Thư Tiếu, anh khẽ nở nụ cười: “Nếu như đối mặt với một Giang Hoài như
vậy, em vẫn cảm thấy vui vẻ mà không thấy sợ hãi thì anh còn giữ lí trí
để làm cái gì nữa?” Anh nâng tròng mắt, ánh mắt anh mang theo khát vọng
giằng co cùng ánh mắt của cô: “…Thư Tiếu, giúp anh!” Anh mang theo một
tia xấu hổ nhàn nhạt, thở hổn hển năn nỉ nói.
Thư Tiếu vừa hôn
vừa vuốt ve thân thể của Giang Hoài. Cô biết đối với một người đàn ông,
phải mở miệng nhờ vã phụ nữ những chuyện như vậy ít nhiều cũng chạm đến
tự ái của họ, cô cố gắng đè xuống ngượng ngùng của bản thân, bình tĩnh
điều chỉnh tư thế ngồi của mình, đưa tay về phía sau lưng quần của Giang Hoài, quần anh mặc ở nhà đều là loại quần lưng thun, rất dễ dàng tụt
xuống. Thư Tiếu tự mình cởi xuống quần áo trên người mình, nắm tay của
anh lên đặt lên cơ thể cô để anh tùy ý thăm dò nơi bí mật. Thư Tiếu phối hợp với nhịp độ của Giang Hoài, để nụ hôn của anh tự do lướt qua da
thịt của cô. Nụ hôn của anh ướt át mà bá đạo, mà lực đạo ở ngón tay lại
nhẹ nhàng êm ái, sự tương phản này khiến tâm trạng của cô bắt đầu nhộn
nhạo. Thân thể của anh được cô vuốt ve cũng bắt đầu hưng phấn cùng bất
an run rẩy, yết hầu lăn lộn hai cái, cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Động tác của anh dần trở nên thô lỗ hiếm thấy, cơ thể cũng vặn vẹo đến biên
độ cực hạn của bản thân, ngay cả tay trái thường ngày yên tĩnh cũng khẽ
cọ sát trước ngực Thư Tiếu. Anh si ngốc nhìn cô, trong mắt say mê, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ, loáng thoáng nghe được đuôi chữ trong tên của
cô.
‘Giang Hoài, anh xem! Nó đã hoàn toàn “tỉnh” rồi nè!” Thư Tiếu nắm lấy tiểu Hoài đã đứng thẳng, khích lệ nói.
“Giúp anh, Thư…Thư Tiếu!” Anh khẩn cấp nhìn cô, “Để cho anh có được em! Để cho anh yêu em!”
Thư Tiếu buông tay, điều chỉnh tốt tư thế của mình, để cho anh hoàn toàn
chiếm lấy mình. Giang Hoài gầm nhẹ một tiếng, giống như con thú bị giam
cầm đã lâu đột nhiên được phóng thích! Có lưng dựa xe lăn và dây đai
chống đỡ anh lựa chọn một tư thế tiến công tương đối dễ dàng, bắp đùi
anh khẽ nâng, run lên từng trận, bộ dạng khác hẳn với thường ngày.
Cảm giác đau đớn khiến Thư Tiếu không nhịn được thấp giọng kêu một tiếng,
sau đó thì than nhẹ mang theo nhu tình tràn đầy. Giang Hoài khẩn trương
nhìn cô: “Anh, anh có phải làm không đúng chỗ nào không? Em rất đau sao? Thật xin lỗi, anh không thể điều khiển nổi cái thân thể đáng chết này…”
Thư Tiếu lắc đầu, đôi môi nóng bỏng ngăn lại bất an của anh, “Giang Hoài,
em rất khỏe! Anh cũng rất tốt! Anh khiến em…rất hạnh phúc…”
*************
Cuối cùng Giang Hoài từ trong thân thể Thư Tiếu lui ra ngoài, tiểu Hoài đã
từng nhiệt liệt hoạt bát sau khi khạc ra vài giọt sương cũng yên tĩnh
trở lại. Cô đứng dậy lấy khăn ướt lau người cho anh. Ánh mắt anh vẫn như cũ khóa trên mặt cô, vừa lưu luyến lại vừa có chút áy náy: “Có phải
anh…”
“Không phải.” Cô ngồi lại trên đùi anh, cắt đứt lời của anh, “So với tưởng tượng của em, anh còn tốt hơn nhiều.”
Anh cúi đầu, cười hỏi: “Trong tưởng tượng của em, có phải anh còn vô dụng hơn đúng không?”
Thư Tiếu do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật nói: “Em còn nghĩ anh cần phải có nhiều thứ phụ trợ hơn.”
“Thật ra, đối với chuyện ân ái anh cũng không dám nắm chắc…” Anh thấp giọng
nói, “Mặc dù bác sĩ nói anh có thể…nhưng đối với người bị tổn thương tủy sống cao như anh có lẽ vẫn phải uống thuốc hoặc là sử dụng mấy phương
pháp kích thích mới có thể hoàn thành được. Còn có…chất lượng của tinh
trùng cũng yếu hơn người bình thường rất nhiều…” Anh dừng một chút, “Cho nên, những điều ba mẹ em băn khoăn không phải là không có đạo lí, nhất
là trong trong chuyện này…”
“Những thứ này em đều biết hết.” Cô
thản nhiên cười một tiếng, “Có điều thực tế cũng đâu phải thực tế hỏng
bét đúng không? Ít nhất, em rất hài lòng về biểu hiện của anh, còn anh?
Có hài lòng về em không?” Mặt cô hơi ửng hồng, “Về phần vấn đề con cái,
em cũng đã nghĩ tới, hiện giờ công nghệ y học rất phát triển, em thấy hy vọng của chúng ta vẫn còn rất lớn. Nếu như anh không ngại, chúng ta
cũng có thể *****.”
“Thư Tiếu,” Mặt anh rúc vào thân thể mềm mại
của cô, “Cái gì anh cũng không ngại. Thật ra, anh cũng từng nghĩ đến,
nếu như anh không thể làm em mang thai, dưới sự giúp đỡ của y học hiện
nay em vẫn có thể sinh được đứa nhỏ. Đừng lo lắng anh sẽ nghĩ ngợi cái
gì — sẽ không! Anh sẽ là ba của đứa nhỏ, sẽ yêu thương hai mẹ con em cả
đời.”
Thư Tiếu cười, nức nỡ nói: “Được, cứ làm theo lời anh nói. Chắc anh đã không còn lo lắng khi ở cùng em nữa đúng không?”
Anh nói: “Thư Tiếu, anh còn nợ em một lời cầu hôn.”
Cô cười đến rạng rỡ: “Rõ ràng người ta đã gả cho anh rồi!!!”