Sau khi Bồi An rời đi, Thư Tiếu thừa dịp mẹ cô xoay người đi vào phòng
bếp, lặng lẽ cầm tay Giang Hoài, lo lắng đến nỗi sắp khóc đến nơi. Anh
nhìn cô lắc đầu một cái, nói: “Không cần gấp gáp.”
Lâm Bách đi
tới kêu bọn họ ngồi vào chỗ. Thư Tiếu thở phào, sắc mặt của bố cô cũng
không quá khó coi, mặc dù thái độ của ông khó tránh khỏi khách sáo lạnh
nhạt, nhưng đối với cô và Giang Hoài mà nói đã là một loại an ủi.
Thư Tiếu đẩy Giang Hoài, đang định ngồi vào bàn ăn bên trong bếp thì Thẩm
Mộ Bình bưng dĩa thức ăn đi tới vừa vặn bị xe lăn của Giang Hoài chặn
đường. Không chờ Thư Tiếu đẩy xe lăn, Giang Hoài đã tự động điều khiển
xe lui về phía bên cạnh một bước, trên mặt lúng túng: “Bác gái, mời
bác.”
“Ôi chao, nhà nhỏ thế này xe lăn hoạt động cũng không dễ
dàng nhỉ.” Thẩm Mộ Bình cúi đầu, vẻ mặt cười như không cười, “Cậu đang
muốn đi đâu à?”
“Mộ Bình, là anh kêu Tiểu Giang tới đây ngồi, không phải một hồi chúng ta cùng ăn cơm sao?” Lâm Bách nói với vợ.
“Ông thật là sơ xuất, để Tiểu Giang người ta vào trong này ngồi làm gì. Một
lát xe lăn hoạt động còn khó khăn hơn.” Thẩm Mộ Bình đặt thức ăn lên
bàn, xoay người nói với Giang Hoài, “Cậu xem, trong phòng ăn nhỏ thế này còn chen chúc thêm hai cái bàn ăn lớn, hay là trước mặt cậu tìm một chỗ nào đó ngồi tạm, đợi mọi người ngồi trước được không?”
Lời này
sở dĩ không nói sai, nhưng mà lời tiếp theo của Thẩm Mộ Bình lại khiến
Thư Tiếu và Giang Hoài cảm thấy khổ sở sâu sắc lại lúng túng vô cùng.
Bà ở ngay trước mặt tất cả mọi người lớn tiếng nói: “À, đúng rồi, một hồi
nếu cậu muốn đi vệ sinh thì nhớ gọi bác trai giúp một tay. Có điều ở chỗ chúng ta không có gắn thiết bị hỗ trợ như ở nhà Thư Tiếu, bác trai cũng lớn tuổi ôm cậu có thể phải cố hết sức…Thư Bồi, đến lúc đó con vào hỗ
trợ ba con một chút.”
Giang Hoài không nói gì, chẳng qua là khóe
miệng lộ ra một nụ cười khổ. Thư Tiếu thấy được, biết lời vừa rồi của mẹ đã đâm bị thương lòng tự ái của anh một cách nặng nề, trong lúc giãy
dụa, những lời đó đã đâm trúng “xương sườn mềm” của Giang Hoài. Một mình anh ở chỗ này, không có bất kì thiết bị hỗ trợ nào, sợ rằng ngay đi vệ
sinh cũng không thể làm được. Chẳng qua là, mẹ cô tại sao lại muốn đem
“bất tiện” của anh quảng cáo cho mọi người biết? Tại sao lại dùng đến
đến thủ đoạn miệt thị tàn nhẫn như thế đối với một người thật lòng muốn
được họ tiếp nhận? Thời khắc này, cô thật sự hận!
“Giang Hoài, chúng ta đi!” Cô nắm lấy tay cầm sau lưng Giang Hoài.
“Thư Tiếu!” Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo kiên định cùng một tia thỉnh cầu, “Hãy ở lại vì anh.”
Hai tay Thư Tiếu chợt khựng lại, mang theo biểu cảm khó tin nhìn người đàn ông trước mặt này.
Càng khiến cô kinh ngạc và đau lòng chính là, anh thản nhiên trước thái độ
sỉ vả rõ ràng như thế của mẹ cô, nhúng nhường đáp lại: “Vâng, bác gái,
nếu như cháu cần liền phiền toái bác trai và anh Thư Bồi một phen.”
Thẩm Mộ Bình dường như không ngờ anh lại đáp như vậy, nhất thời cũng không
biết nói gì. Bà im lặng xoay người tiếp tục dọn thức ăn lên.
“Sao rồi? Còn trụ lại nổi không?” Thư Bồi đi tới, vỗ vỗ vai Giang Hoài, nhìn em gái một cái, “Nói hai người đừng đến, tại sao lại không nghe?”
“Hai bác nổi giận với em là đúng, nếu em không tới, chính là em không phải.” Giang Hoài cười cười nói, “Anh ngồi xuống trước đi.”
Vẻ mặt Thư Bồi nhìn anh như thể muốn nói “Cậu uống lộn thuốc rồi.”
Mà khi Giang Hoài thật sự nghe theo “phân phó” của Thẩm Mộ Bình, ngây ngốc ngồi một góc chờ tất cả mọi người ngồi vào bàn hết thì anh mới điều
khiển xe lăn đến trước bàn ăn, vẻ mặt của Thư Bồi nhìn anh càng lộ ra
“Cậu quả thật là uống lộn thuốc”, có điều trong mắt còn mang theo mấy
phần đau lòng.
Lúc ăn cơm, Thư Tiếu giúp Giang Hoài kéo bàn ăn
nhỏ được lắp đặt sẵn trên xe lăn ra, sau đó cô gắp thức ăn vào chén rồi
đặt lên mặt bàn. Giang Hoài tự mình đeo bao tay chuyên dụng mặc dù tốn
chút thời gian nhưng không có xảy ra chuyện gì.
Thẩm Mộ Bình liếc nhìn bọn họ hồi lâu, mãi cho đến khi Giang Hoài vất vả đeo xong bao tay chuyên dụng thì bà mới thu hồi ánh mắt, nói: “Mọi người có biết vì sao
hôm nay tôi mời mọi người đến đây không? Tôi và chồng cũng không có việc gì, chẳng qua là Thư Tiếu nó có chuyện muốn tuyên bố — Nghe nói….A,
chuyện tốt này con tự mình nói đi Thư Tiếu.”
Lời nói của mẹ cô
mang theo ý tứ mỉa mai rất rõ ràng, chẳng qua là bây giờ Thư Tiếu cũng
không cần phải suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy thoải mái nói, “Thưa cả nhà,
người ngồi bên cạnh cháu đây chính là Giang Hoài, anh ấy là vị hôn phu
của cháu, chúng cháu ngày mai sẽ đi đăng kí kết hôn, hi vọng sẽ nhận
được sự chúc phúc của mọi người.”
Dường như trước đó đã nghe nói
qua chuyện này nên đại đa số mọi người đều không có phản ứng kịch liệt.
Có điều họ vẫn không hẹn mà cùng nhau dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía
Giang Hoài.
Giang Hoài nói, “Thư Tiếu, em lấy ly ra rót chút rượu, anh mời mọi người một ly.”
Thư Tiếu ngây người.
Ánh mắt anh nhu hòa mang theo kiên nhẫn, giống như ánh trăng trong đêm nhìn cô chăm chú: “Vào những thời điểm như vậy, anh nên kính mọi người một
ly.”
Khi ra cửa, Giang Hoài cố ý muốn Thư Tiếu chuẩn bị cho anh
một chồng ly cỡ trung đặt ở chỗ đựng bình nước trên xe lăn. Đến giờ cô
mới hiểu ý tứ của anh, cô đem ly chia cho mọi người trên bàn rồi giúp
anh rót nửa ly rượu nho. Thời điểm cô định cắm ống hút vào ly, anh lại
nói, “Không cần ống hút, anh tự uống được.”
Thư Tiếu kinh ngạc
nhìn anh run rẩy vươn tay phải, vụng về nắm lấy cái ly, lại dùng tay
trái kẹp chặt cái ly phối hợp cùng tay phải nâng nó lên trước ngực, nói: “Cám ơn mọi người đã luôn chiếu cố yêu thương Thư Tiếu, sau này, hạnh
phúc của cô ấy sẽ do cháu chịu trách nhiệm, cháu sẽ khiến cô ấy thật
hạnh phúc. Thật ra vẫn còn rất nhiều lời muốn nói nhưng mà mọi người
cũng biết tay cháu hành động bất tiện, đành phải thất lễ, kính xin mọi
người rộng lượng tha thứ.”
Vừa nói, anh từ từ uống một hớp rượu, sau đó mới thả cái ly trở lại mặt bàn.
Đa số mọi người trên bàn ăn đều nâng ly, có điều vẻ mặt bọn họ khá lúng
túng. Cũng có một vài người vẫn ngồi yên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Bách và Thẩm Mộ Bình.
Lâm Bách vốn đã cầm ly lên, nhưng cuối cùng vẫn đặt nó xuống, thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Giang, có mấy lời nói ra có thể sẽ làm cậu tổn thương, tôi cũng không muốn như vậy, có điều cậu và
Thư Tiếu…hai đứa thật sự đã suy nghĩ kĩ càng? Cậu như vậy còn muốn chịu
trách nhiệm cho Thư Tiếu thế nào? Khoan hãy bàn đến tâm tư của một người làm ba, chỉ là những người đàn ông nói chuyện với nhau: Tôi nhất định
phải nói cho cậu biết, làm một người đàn ông, cậu không thể chịu trách
nhiệm được cuộc sống sau này của Thư Tiếu mà chỉ là gánh nặng cho cuộc
đời của nó! Tôi tin tưởng tình cảm cậu dành cho Thư Tiếu là thật lòng,
nhưng cậu có từng cẩn thận suy nghĩ cho nó không? Cậu muốn khiến nó cực
khổ cả đời sao?”
Giang Hoài trầm ngâm nói: “Cháu đã từng do dự,
thậm chí từng chạy trốn tình cảm của mình, thật ra bác nói không sai,
cháu cũng từng ôm lấy suy nghĩ: đến cuộc sống của mình cháu còn gánh vác không nổi thì lấy tư cách gì để gánh vác cho nửa đời sau của Thư Tiếu
đây? Nhưng mà sau khi cháu suy nghĩ thông suốt, Thư Tiếu vốn dĩ là một
cô gái độc lập mạnh mẽ, cuộc sống của cô ấy không cần ai phải gánh vác.
Cô ấy hoàn toàn có thể tự đi trên con đường của mình. Thay vì nói cháu
có thể vì cô ấy làm được cái gì mà lựa chọn cháu chi bằng nói là vì
trong quá trình cô ấy khiến cháu vui vẻ, cô ấy cũng tìm được vui vẻ. Một người chồng tàn tật so với một người chồng khỏe mạnh tuy có thể khiến
cô ấy vất vả chút nhưng cháu có thể tự tin đảm bảo với bác cháu sẽ không để cô ấy phải đau khổ hay phiền lòng. Nếu như ngay cả điểm này cũng
không thể làm được, cháu quả thật không xứng với cô ấy. Cũng chỉ có
trong tình huống như thế cháu mới cam tâm tình nguyện lựa chọn rời khỏi
cô ấy.”
Thư Tiếu cảm động đến độ nước mắt lưng tròng. Nhưng mà, những lời này cũng không thể đả động đến mẹ cô.
Thẩm Mộ Bình cười lạnh nói, “Nói nghe hay nhỉ. Chính cậu tay chân đều không
thể nhúc nhích, nên dĩ nhiên không ăn thua thiệt, vui vẻ chiếm hết tiện
nghi của con gái người ta!”
Thư Tiếu bực bội đáp: “Mẹ, từ lúc vào cửa con vốn muốn nhẫn nhịn mẹ đến cùng, nhưng mà Giang Hoài nói nhiều
như vậy, mẹ không hề cảm thấy cảm động dù chỉ một chút sao? Anh ấy đã
làm gì sai để mẹ hết lần này đến lần khác sỉ vả anh ấy?”
Thẩm Mộ
Bình cũng không kiềm chế nữa, nổi giận nói: “Cậu ta làm sải? Không có!
Cậu ta vĩ đại lắm! Tứ chi tê liệt nhưng miệng mồm lại rất dẻo, thật dễ
dàng lừa gạt con gái nhà người ta! Cậu ta không làm sai cái gì cả! Đơn
giản là dốc lòng cực kì!”. Bà nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm vào con gái tiếp tục nói: “Người sai lầm là con kìa! Người ta nhìn thấy bỏ chạy còn không kịp còn còn lại nhảy vào xem như báo vật! Mẹ nói con biết:
Đây là một người sống chứ không phải chó con mèo con ngoài đường mà có
thể tùy tiện nhặt về chăm sóc. Con nuôi động vật tàn tật người ta sẽ
khen con có lòng nhân hậu; nhưng con gả cho một người tàn tật thì chỉ có bị người đời chê còn ngu ngốc! Đừng nói mẹ ham hư vinh, người sống trên đời không có cách nào không để ý đến việc bị người ngoài đánh giá! Cho
dù còn là một cô gái lương thiện nhưng con nghĩ mình có thể làm một
thánh nhân? Còn xác định mình có thể chịu đựng được một người tàn tật
bầu bạn, liên lụy con cả đời?”
Thư Tiếu giận đến phát run: “Mẹ…mẹ thật sự có thể nói ra những lời như thế sao? Được, cũng tốt, cứ vậy đi, chúng con cũng không cần phải ôm hy vọng được tha thứ gì nữa hết! Không cần lãng phí thời gian ở chỗ này để nghe lời tàn nhẫn! Con bây giờ đã
rõ mẹ vĩnh viễn sẽ không chấp nhận Giang Hoài, chuyện này cũng đồng
nghĩa với việc mẹ muốn đoạn tuyệt với đứa con gái này. Nếu mẹ muốn con
đền bù một thứ khác thì con sẽ chấp nhận vô điều kiện, nhưng chuyện chia tay Giang Hoài, thì con rất xin lỗi….con không thể đáp ứng mẹ.”
“Thư Tiếu! đừng kích động…khụ khụ…khụ khụ…” Giang Hoài trên tay vẫn đeo bao
tay chuyên dụng, anh muốn cản cô lại nhưng vì cơn ho bất ngờ ập đến
khiến anh rũ tay xuống sau đó cố gắng che miệng mình lại. Vừa rồi nói
nhiều như vậy vẫn chưa kịp ổn định hơi thở lại gặp phải tâm tình kích
động quá mức khiến bản thân bị sặc, những người như anh hô hấp so với
người thường vốn kém hơn 1/3. Gần hai năm nay anh rất ít khi phát sinh
tình huống như thế, nhưng mà một khi đã phát sinh, thì sẽ ho đến tê tâm
liệt phế.
“Giang Hoài!” Thư Tiếu lập tức khom người vuốt vuốt
phía sau lưng anh, đau lòng đến chảy cả nước mắt, “Đừng cố nhịn, cứ ho
ra đi, từ từ điều chỉnh hô hấp!”
Anh cố sức cúi đầu, đè xuống cơn ho: “Thư Tiếu, em…em tránh ra một chút…” Vừa nói, ngón tay anh run rẩy
điều khiển xe lăn lui về phía sau.
“Cậu không sao chứ?” Ánh mắt Lâm Bách không giấu được quan tâm.
Những người bên cạnh cũng lộ ra vẻ đồng tình, một nhóm người bắt đầu xì xào
bàn tán. Thư Bồi có lẽ cũng không nhìn nổi nữa, không khoanh tay đứng
nhìn, anh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Thư Tiếu sau đó đi rót ly nước,
cắm ống hút vào đưa đến khóe miệng của Giang Hoài.
“Cám ơn anh.” Thư Tiếu biết Thư Bồi đứng giữa cũng rất khó xử.
Giang Hoài vừa muốn mở miệng bị Thư Bồi vỗ vai ngăn cản: “Đừng nói nữa, mới đỡ một chút, cậu đừng để lại bị ho.”
Thẩm Mộ Bình lạnh mặt nhìn bọn họ: “Thư Bồi, con muốn làm gì thế? Người ta
còn đang há miệng sao không để người ta nói, làm vậy không phải muốn
khiến người ta sốt ruột chết sao?”
“Mẹ” Thư Bồi cau mày nói, “Mẹ dừng lại được rồi, con xin mẹ đó.”
“Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn em gái con gả cho một…” Giọng Thẩm Mộ Bình
mang theo bi ai tức giận “Thư Bồi, nó là em gái con mà.”
“Con
cũng không hài lòng lắm về Giang Hoài.” Thư Bồi nghiêm mặt nói, “Nhưng
mẹ à, đây là chuyện giữa hai người trưởng thành, người ngoài phản đối có ích gì? Con không nói mình tin tưởng Giang Hoài, nhưng mà con tin tưởng vào ánh mắt của em con, con càng tin tưởng em gái con không phải là
người thích dựa dẫm. Cho dù có một ngày nó phát hiện mình lựa chọn sai
đến lúc đó nó cũng không có quyền đổ lỗi cho ai. Cho dù mẹ cảm thấy Thư
Tiếu bây giờ đang đặt cược hạnh phúc của mình nhưng mà hai người họ tâm
tâm tương thích, đều là những người có tấm lòng lương thiện, đều có được sự đáp lại tình cảm của đối phương —– ngoại trừ Giang Hoài thân thể tàn tật, con thật không nhìn ra vấn đề gì giữa hai người, phần thắng của
bọn họ còn rất lớn, như vậy chúng ta cần gì nóng lòng phá hỏng một đoạn
tình cảm vốn dĩ vẫn còn rất vững chắc chứ?”
“Thư Bồi, ở trong mắt con mẹ là người không thấu tình đạt lí, quyết giữ ý mình, là người mẹ
chỉ biết đem ý chí của mình áp đặt lên con cái đúng không? Nếu mẹ là
người như vậy thì lúc trước vì sao lại đồng ý chấp nhận Thơ Dao?”
“Anh,” Thư Tiếu nhìn thấy vẻ mặt chị dâu lộ ra lúng túng, vội xen vào nói,
“Anh không cần phải nói thay em, em không muốn vì chuyện của bọn em mà
anh và chị dâu cũng bị kéo vào.” Bình tĩnh mà xem xét, năm đó mặc dù
không quá hài lòng chấp nhận chị dâu nhưng kể từ chị ấy và anh cô kết
hôn ba mẹ cô đối với chị ấy cũng xem như khách khí. Hôm nay mẹ cô lại
lôi chuyện cũ ra nói, khó tránh sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người
giống như vết thương không dễ gì mới lành lại bị xé ra lần nữa.Thư Tiếu
không muốn chuyện đó xảy ra. Cô quyết định đi đến tính toán cho trường
hợp xấu nhất, tim nhói lên một cái, nói: “Ba, mẹ, bất kể hai người có
chấp nhận hay phản đối, con đã quyết định gả cho Giang Hoài.”
Ban đầu Thẩm Mộ Bình không nói được lời nào chỉ nhìn chằm chằm Thư Tiếu, rồi
sau đó bỗng xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đi ra trên tay cầm theo sổ
hộ khẩu ném xuống đất: “Đây là hộ khẩu gốc, con muốn gả cho ai thì gả!
Có điều, mẹ vẫn nói câu đó, con không thể ép buộc mẹ chấp nhận cậu ta
trở thành người nhà. Còn nữa, từ nay về sau không cần đến tìm ba mẹ nữa, mẹ không nhìn nổi bộ dạng của cậu ta, cũng không nhìn nổi bộ dạng như
vậy của con…”
Thư Tiếu cúi người, chậm rãi nhặt hộ khẩu lên, đè nén nước mắt nói: “Cám ơn mẹ…thành toàn.”
Sau khi Giang Hoài và Thư Tiếu lên xe, Giang Hoài nói: “Thư Tiếu, cho anh
ôm em một lát được không?” Giọng nói anh dịu dàng mang theo buồn bã. Cô
ngồi gần anh một chút, ôm anh.
Lúc nãy vội vã rời đi tay trên
phải của Giang Hoài vẫn còn mang bao tay chuyên dụng chưa tháo xuống,
anh dùng cổ tay cẩn thận lau mặt cho cô: “Cô ngốc này, khóc rồi sao?”
“Ừm.” Mắt cô đỏ hoe, gật đầu thừa nhận, cô nâng tay của anh, giúp anh cởi bao tay xuống.
Môi anh chạm vào bên thái dương của cô: “Thư Tiếu, anh phải nghiêm túc hỏi
em một câu: “Chuyện đến nước này, em vẫn còn muốn gả cho anh không?”
“Chẳng lẽ anh muốn đổi ý?” Thư Tiếu giơ cổ tay đang đeo vòng bình an mà anh
tặng, kháng nghị nói, “Có phải anh muốn nuốt lời không hả?”
“Thư
Tiếu, dĩ nhiên là anh không đổi ý. Nhưng mà anh sợ em sẽ hối hận. Thật
ra vừa rồi em đã quá kích động, em cũng nên cẩn thận suy nghĩ lại lời
của ba mẹ em một lần, bỏ qua tư tưởng chống đối, em sẽ thấy họ thật sự
rất yêu thương em. Anh không phủ nhận thái độ của bọn họ đã làm tổn
thương anh, nhưng đó là vì sự tồn tại của anh khiến họ bị đả kích rất
lớn, bọn họ công kích anh tàn tật, mặc dù lời nói khó nghe nhưng cũng
rất thực tế. Thật ra việc khiến anh khó chịu không phải là bị bọn họ chỉ trích mà chính là anh không thể trơ mắt nhìn em cùng người thân cãi vã. Thư Tiếu, anh có thể mặc kệ cảm nhận của trưởng bối, thậm chí không để ý vì anh em đoạn tuyệt với ba mẹ ruột, anh có thể ích kỉ như thế sao?”
Thư Tiếu cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của anh: “Em quyết định làm một người ích kỷ, còn anh? Muốn theo em không?”
Yết hầu của anh lăn lộn mấy cái, mỉm cười rơi lệ nói: “Muốn.”
**********
Thời điểm Thư Tiếu được đẩy ra khỏi phòng sinh, hết sức kinh ngạc nhìn thấy ba mẹ mình đang đợi ở cửa.
Vừa sinh xong, cơ thể Thư Tiếu vẫn còn rất yếu, cũng may trong quá trình cô sinh rất thuận lợi, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm. Sự xuất
hiện của ba mẹ ngược lại khiến cô cảm thấy mơ hồ, hoài nghi không biết
có phải do ý thức của mình sinh ra ảo giác không. Cô giật giật môi, theo bản năng gọi một tiếng: “Mẹ…”
Thẩm Mộ Bình gật đầu một cái, một câu cũng không nói, khóe mắt nhất thời đỏ lên.
“Giang Hoài” Cô nhìn chằm chằm vào chồng mình, cười cười nói, “Anh lên chức ba rồi nhé.”
Giang Hoài nói: “Ừm, anh rất hạnh phúc. Cám ơn em, bà xã.”
Cô khép mắt, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Em cũng vậy. Cám ơn anh, ông xã.”
Khi được đưa vào phòng hồi sức, Thư Tiếu một giấc thật sâu. Sau khi tỉnh
lại, phát hiện bên cạnh là ba mẹ, anh trai và chị dâu, duy nhất chỉ có
Giang Hoài là không thấy đâu.
“Giang Hoài đâu rồi?” Cô lo lắng
hỏi. Một màn ba năm trước lập tức xông lên đầu, trong lòng Thư Tiếu
không ngừng nghĩ đến viễn cảnh Giang Hoài bị ba mẹ mình bức đi.
“Em yên tâm, cậu ấy trong nhà vệ sinh.” Thư Bồi ngăn em gái đang muốn ngồi dậy.
Giang Hoài điều khiển xe lăn từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh vội vội vàng
vàng trở lại giường bệnh, nói: “Anh đây. Anh một mình đi vệ sinh, động
tác hơi chậm, khiến em phải lo lắng.”
“Sao anh không gọi Bồi An hay dì Liên giúp đỡ?”
“Anh nhờ bọn họ đi mua thêm thức ăn và đồ dùng.”
Thư Tiếu nói: “Không phải chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều rồi sao?”
“Anh sợ không đủ dùng, nhiều một chút vẫn tốt hơn mà.” Anh nói, “Dù sao thì
bây giờ anh một mình cũng có thể tự đi vệ sinh được mà.” Ba năm nay,
Giang Hoài lấy siêu nghị lực tiến hành phục kiện, mặc dù hai chân vẫn
không thể cử động nhưng lực cánh tay lại tăng cường rất nhiều, ngay cả
tay trái cũng có thể làm một số vận động nhẹ. Anh rất ngượng ngùng nhỏ
giọng nói, “Lỡ như anh có cần gì, cũng có anh Thư Bồi giúp anh.”
Mấy năm nay, Thư Bồi cũng không có bài xích tiếp xúc với Giang Hoài, mặc dù ban đầu thái độ của anh đối với hôn nhân của em gái vẫn có chút không
hài lòng nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn một lòng chúc phúc bọn họ, thậm
chí còn cùng Giang Hoài nảy sinh tình cảm anh em tốt.
“Thư Tiếu” Người nói là Lâm Bách, “Bây giờ con cảm thấy trong người thế nào?”
Cô nâng mắt, nhìn về phía ba mình: “Ba, sao ba mẹ cũng tới đây?”
“Con còn nói? Sinh con là chuyện lớn nếu không phải tiểu Giang cho chúng ta
biết, con cũng quyết giấu ba mẹ đến cùng đúng không? Đứa bé này, lúc nào cũng lớn gan như vậy, còn bướng bỉnh nữa!” Thẩm Mộ Bình nói.
Thư Tiếu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Thư Bồi ở bên kia lẩm
bẩm nói: “Làm sao mẹ biết là Giang Hoài nói, rõ ràng là con nói cho ba
mẹ mà!!!!”
“Con?” Thẩm Mộ Bình khẽ hừ một tiếng, “Mẹ còn không rõ tính con sao? Nếu không phải có người sau lưng chỉ điểm, thì con đều
một giuộc với em con không phải sao? Đều đặn biếu trà trong ba năm, lúc
ba con mổ túi mật còn đưa tới biết bao nhiêu thuốc bổ, không biết ai mới thật sự là người đưa đây!”
“Ba, mẹ…” Giang Hoài sợ hãi khẽ gọi,
“Không biết con có tư cách để gọi hai người như vậy không. Nhưng hôm nay ba mẹ có thể tới, con thật sự rất cảm kích. Con biết ba mẹ không muốn
nhìn thấy con, vốn dĩ con không nên ở đây khiến ba mẹ chướng mắt nhưng
sinh con là chuyện trọng đại, nghĩ tới nghĩ lui cần phải để ba mẹ biết.
Con vốn muốn tự mình tới cửa nhưng lại sợ chọc giận hai người, không thể làm gì khác là nhờ anh Thư Bồi chuyển lời. Hôm nay ba mẹ đến, con còn
có một yêu cầu quá đáng, thời điểm Thư Tiếu ở cữ, mặc dù trong nhà có
bảo mẫu nhưng dù sao cũng không thể chu đáo như mẹ ruột, cho nên, con hy vọng trong thời gian này mẹ có thể đến nhà tụi con, chỉ cần mẹ đồng
ý…con sẽ tận lực không xuất hiện trong tầm mắt của mẹ.”
“Không ngờ đến lúc muốn nhờ tôi làm bà mụ thì mới nhớ đến tôi?” Thẩm Mộ Bình nửa lẫy nữa đùa giỡn nói.
Giang Hoài lại tin thật. vội nói: “Mẹ, con không có ý đó. Con biết rõ chăm
sóc vợ con vốn chính là trách nhiệm của người chồng, con hận bản thân vô dụng, không giúp được gì.”
“Cậu đừng có gây thêm phiền phức là
được rồi.” Thẩm Mộ Bình tuy lời nói cứng rắn nhưng đáy mắt mang theo dịu dàng, “Thư Bồi nói với tôi, ba năm nay thân thể cậu khôi phục không tệ, chuyện khác không thể trông cậy nhưng còn rót trà dâng nước cậu có làm
được không?”
Giang Hoài cúi đầu, không quá tự tin nói: “Có lẽ được ạ, bất quá động tác tương đối chậm.”
Thẩm Mộ Bình, “Cậu rót chén trà cho tôi xem.”
Giang Hoài điều khiển xe lăn, thân thể hơi đổ về phía trước, dựa vào một bên
bàn trà. Tay phải run rẩy cầm lấy bình trà trên mâm đặt vào miệng tách.
Từ từ nâng cao cánh tay phải, dùng cổ tay trái kìm chặt vòi bình.
Dòng nước đứt quãng rót ra, đến 2/3 tách thì dừng lại.
Giang Hoài đem tách trà đặt vào chỗ để nước trên xe lăn, điều khiển xe lăn về hướng Thẩm Mộ Bình. Hai tay nâng tách trà lên, giơ về phía trước.
“Mời mẹ uống trà.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mộ Bình.
Tay Thẩm Mộ Bình cũng run run như Giang Hoài, khóe mắt ngập nước.
Tay Giang Hoài run lên lợi hại, có một ít nước trà bị văng ra ngoài.
“Tiểu Giang, thân thể của con thật sự không thể phục hồi như cũ sao?” Thẩm Mộ Bình nghẹn ngào nói.
“Mẹ, thật sự xin lỗi.” Anh chảy nước mắt nói, “Con thật sự xin lỗi.”
Thẩm Mộ Bình lắc đầu một cái: “Những chuyện này không cần nói nữa. Có điều,
mẹ chưa từng nhìn thấy một thanh niên to xác nào lúc vợ đi sinh lại khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, rõ ràng con gái mẹ là thuận sinh, bị con
khóc đến nỗi đâm ra sợ hãi.”
Vừa nói, bà vừa nhận lấy tách trà trên tay con rể, hớp một hớp.
~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~