Trước khi đi trị liệu ngôn ngữ cho mẹ Giang Hoài, Lâm Thư Tiếu đem Ròng Rọc “phó thác” cho
Giang Hoài, nhờ anh trông nó một chút.
“Tôi?” Giang Hoài biểu tình cùng giọng điệu có chút không tự tin.
“Ừ, anh chứ ai.” Lâm Thư Tiếu từ trong túi xách lấy ra một túi thức ăn cho
chó, đặt ở tay vịn xe lăn “Thế nào, nếu nó đói bụng, anh liền cho nó một chút thức ăn này, rất đơn giản.”
“À.” Giang Hoài rũ mắt, tay phải nắm lấy túi thức ăn bên cạnh.
Lâm Thư Tiếu vừa đi hai bước lại xoay người trở lại, cầm lấy mấy ngón tay
Giang Hoài “Anh có thể làm gì, không thể làm gì, tôi biết rất rõ, yên
tâm, anh có thể.”
Những lo lắng trong lòng của người nào đó đột
nhiên bị vạch trần, mặt anh thoáng ửng hồng. Lâm Thư Tiếu nhìn anh lộ ra vẻ bối rối, liền có chút buồn cười vì thực hiện được ý đồ trêu chọc
anh. Cô vui vẻ bước lui vài bước, hướng anh chớp mắt mấy cái rồi mới
theo dì Liên đi lên phòng.
“Uông ô ô…”
Giang Hoài cúi đầu
liền nhìn thấy Ròng Rọc giơ chân trước cào cào ống quần anh, đôi mắt
nóng lòng nhìn chằm chằm túi thức ăn trên tay anh. Anh hơi nhướn mày,
khóe môi phá lệ hé ra nụ cười dịu dàng.
Dùng tay phải nắm lấy đáy túi thức ăn, anh cố gắng khống chế lực, đem tay nghiêng qua một chút,
mấy mẩu thức ăn rơi xuống cái chăn bạc trên đùi. Buông túi thức ăn, anh
khẽ cuộn tay trái phối hợp lực ở bắp tay cùng khủy tay đem thức ăn bỏ
vào lòng bàn tay phải đang mở ra, sau đó anh hạ cánh tay phải, hướng
lòng bàn tay xuống phía dưới, đem thức ăn rải trên sàn nhà.
Anh có thể, tuy rằng hành động có chút chậm chạp, nhưng là, anh cảm nhận được niềm vui khi chăm sóc thú cưng.
“Bồi An.” Anh gọi hộ lý “Giúp tôi lấy cái đĩa nhỏ lại đây.”
Rất nhanh, Bồi An đem đến một cái đĩa sứ màu đen.
“Anh Giang, có cần tôi đem thức ăn đổ vào đĩa không?” Bồi An hỏi.
Giang Hoài chần chừ một chút rồi nói “Không cần.” Anh bảo Bồi An đem cái đĩa
giao cho mình, anh đổ một ít thức ăn vào đó, rồi mới để cho Bồi An đem
cái đĩa để xuống dưới sàn.
Dường như cảm thấy chủ nhân đang thiên vị, tiểu Cáp bắt đầu không an phận đi quấy rối Ròng Rọc. Giang Hoài lại nhờ Bồi An đem tô đựng thức ăn tiểu Cáp dùng hằng ngày ra, đổ vào một
ít thức ăn cho mèo. Hai con vật nhỏ đều tự ăn của mình, không quấy cũng
không nháo.
Tiểu Cáp hình như đã ăn no, đầu tiên là chạy đi,
không lâu sau liền trở lại, trên miệng còn ngậm theo con chuột đồ chơi,
nằm phịch trước mặt Giang Hoài mà chơi. Ròng Rọc cũng chạy lại chơi
cùng, qua một lúc hai con vật nhỏ bắt đầu sinh khí tranh giành con chuột đồ chơi. Giang Hoài dở khóc dở cười nói với Bồi An đứng bên cạnh “Hay
là cậu đi tìm trái bóng hoặc thứ gì khác cho Ròng Rọc đi, tôi sợ nó sẽ
bị mệt.”
Vương Bồi An cười nói: “Cô Lâm là một người rất lanh
lợi, tôi nghĩ chó cô ấy nuôi dưỡng chắc cũng “không phải dạng vừa”, bất
quá bọn chúng chỉ đùa giỡn không phải đánh nhau thật. Giống như mấy đứa
bé, luôn giành ăn giành chơi với nhau.” Tuy nói vậy nhưng Bồi An vẫn làm theo lời Giang Hoài, rất nhanh tìm được quả bóng nhỏ, ném cho Ròng Rọc. Ròng Rọc hai chân sau không tiện, nên nó không thể nhảy lên để chụp quả bóng, nó để quả bóng rơi xuống lăn một quãng rồi mới nhanh nhẹn đuổi
theo, ngoạm lấy quả bóng rồi bày ra bộ mặt đắc ý, nó chạy đến trước mặt
Giang Hoài, cái đuôi nhỏ ngoắc ngoắc như đang chờ anh khen ngợi.
Giang Hoài nhìn nó, nhẹ nhàng nỉ non “Ròng Rọc, nói cho tao biết, mày có thực sự vui vẻ không?”
“Đương nhiên là vui rồi, hỏi lạ!” Trong phòng khách vang lên giọng nói mềm mại hoạt bát của Thư Tiếu.
Thời gian trị liệu cho mẹ Giang Hoài đã xong. Ròng Rọc nhìn thấy chủ nhân
của mình liền chạy lại, làm nũng cọ cọ vào chân Lâm Thư Tiếu. Đến Tiểu
Cáp trước giờ luôn “sang chảnh” cũng đi đến cạnh cô, ngẩn đầu kêu “meo
meo” một tiếng.
“Thư Tiếu! Mẹ!” Giang Hoài kinh ngạc phát hiện mẹ anh cũng đi ra. Chuyện này đối với bà thật sự không phải là dễ dàng, từ khi bị trúng gió bà đều không muốn tiếp xúc với người ngoài, suốt ngày
đều nhốt mình trong phòng. Vậy mà hôm nay bà lại chống nạng, còn có Lâm
Thư Tiếu bên cạnh dìu đỡ, thần thái thong dong không giống với vẻ mặt uể oải cau có thường ngày.
“A…A Hoài…” Phương Hiếu Linh chuyển động yết hầu, lắp bắp phát ra vài âm tiết.
“Mẹ!” Giang Hoài chuyển động xe lăn về phía trước, kích động nắm lấy tay mẹ “Mẹ gọi tên con, mẹ vừa gọi tên con!”
Phương Hiếu Linh gật gật đầu, trong mắt có chút bất đắc dĩ cùng hổ thẹn “A Hoài, còn….nói, không tốt.”
Bình tĩnh mà xem xét, phát âm của bà vẫn có chút khó hiểu, nếu không phải
người thân chỉ sợ không đoán ra được từ bà nói, nhưng đối với Giang Hoài mà nói, những câu nói vụng về kia cũng đủ làm cho anh xúc động rồi. Mẹ, mẹ của anh thật mạnh mẽ, tuy lúc đối mặt với bệnh tật tỏ ra yếu đuối vô lực nhưng bên trong lại tiềm tàng sự mạnh mẽ kiên cường. Một chút tiến
bộ kia so với người bình thường khác có thể không là gì, nhưng với mẹ
anh cần phải hao phí mười phần cố gắng.
“Từ từ sẽ được.” Lâm Thư
Tiếu đem mặt kề sát vào bên tai Phương Hiếu Linh “Bác gái, cháu không
thể tới thường xuyên, bác mỗi ngày đều phải dựa vào những gì cháu đã
hướng dẫn mà kiên trì luyện tập mới được. Thả lỏng, đừng quá nóng vội,
hô hấp cũng vậy, phải chú ý điều chỉnh! Giang Hoài, anh cũng phải dành
thời gian ở cạnh bác gái nhiều một chút, đốc thúc bác luyện tập phát âm, cũng có thể để bác gái luyện tập phát âm với gương, anh có thể quan sát cách phát âm của bác gái, nếu có sai liền giúp bác gái sửa lại cho
đúng. Tóm lại, muốn cơ thể thoải mái thì tâm tình càng phải thoải mái. À đúng rồi, ngày thường có thể chuẩn bị thêm giấy vẽ, bác gái không thể
nói, thì có thể viết, không viết được thì chúng ta vẽ, coi như là giúp
bác gái luyện tập cử động ngón tay, nhất cử lưỡng tiện.”
“Được.” Giang Hoài nói, “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Nhiệm vụ hôm nay của tôi đã hoàn thành rồi.” Lâm Thư Tiếu ngồi xổm xuống, sờ
sờ cái bụng nhỏ của Ròng Rọc, dẩu môi nói: “Giang Hoài, anh cưng nó quá, tên quỷ nhỏ tham ăn này luôn đem thức ăn trong tô nuốt sạch. Anh có tin không, nếu bây giờ anh lại cho gấp đôi thức ăn nó cũng sẽ ăn hết sạch
sẽ!” Cô giơ một ngón tay, chọc chọc cái mũi Ròng Rọc, “Giỏi lắm, chúng
ta về thôi. Đêm nay không cho cưng ăn cơm nữa!” Cô lêu lêu đầu lưỡi, làm thành cái mặt quỷ.
“Lâm Thư Tiếu!” Khi cô đứng dậy chuẩn bị lấy
dây gài vào vòng cổ của Ròng Rọc thì Giang Hoài gọi cô “Nếu không có
việc gì gấp, hay là ở lại dùng bữa cơm rồi đi.”
Lâm Thư Tiếu
nghiêng đầu, con ngươi trong hốc mắt khẽ lưu chuyển, nói : “Tôi đoán,
tuy anh không phải người hẹp hòi, nhưng cũng chưa bao giờ mời bác sĩ
phục hồi ở nhà dùng cơm, đúng không?”
“Đúng là không có.” Anh
nói, “Tôi và cô ngoại trừ quan hệ bác sĩ phục hồi và người nhà bệnh
nhân, còn là bạn bè, không phải sao?”
“Nhưng mà, tại sao anh lại
khách khí như vậy” Cô cười dài nói, “Sáng giờ không phải anh đều gọi tôi là “Thư Tiếu” sao? Như thế nào bỗng nhiên lại gọi cả họ và tên vậy?”
Giang Hoài không có chần chừ, nhẹ giọng gọi tên cô, “Thư Tiếu.”
Gương mặt của cô tươi cười xinh đẹp, mềm mại đáng yêu nhưng cũng không cố ý
tỏ vẻ khoa trương, chính một loại hương vị thẳng thắn, tự nhiên “Từ giờ
tôi sẽ không gọi anh là A Hoài, đây là tên độc quyền của bác gái, tôi sẽ gọi anh là Giang Hoài. Nhưng lần đầu tiên làm bạn bè của anh, tôi muốn
khẳng định rằng. Cái tên “Giang Hoài” này đã không phải là vô số “Giang
Hoài” trên thế giới này, mà người đó là “Giang Hoài” người bạn tốt của
tôi, một “Giang Hoài” độc nhất vô nhị. Không một ai có thể thay thế.”
Theo bản năng, cô cắn cắn đôi môi anh đào căng mọng của mình, nở một nụ
cười tự nhiên đến hào phóng. “Giang Hoài, có thể ngẫu nhiên ở nhà bạn ăn cơm cũng thực vui vẻ nha. Cho nên tôi rất hạnh phúc mà nhận lời mời của anh.”
Giang Hoài cười nói : “Tay nghề của dì Liên tốt lắm, chỉ
là dì ấy không biết khẩu vị của cô như thế nào, nếu cô không ăn cái gì
có thể dặn trước với dì ấy.”
Lâm Thư Tiếu nói: “Khách tùy ý chủ,
huống chi tôi cái gì cũng có thể ăn được.” Có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cô do dự một chút, rốt cục vẫn quyết định nói ra,“Giang Hoài, hiện tại vẫn chưa đến giờ cơm đúng không?” Trong phòng khách có một cái đồng hồ cổ mạ vàng, kim đồng hồ chỉ thời gian vừa qua khỏi số bốn.
“Còn khá lâu, cô có muốn dùng trà chiều không?” Giang Hoài hỏi.
“Không, không.” cô nói, “Tôi chỉ muốn hỏi anh, có thể cùng tôi dắt Ròng Rọc đi
dạo trong tiểu khu hay không? Hôm nay thời tiết tốt lắm.”
Anh khẽ nhíu mày, đáy mắt có một tia ảm đạm nhưng trên môi vẫn duy trì nụ cười
từ tốn: “Tôi nghĩ tôi đi theo sẽ rất bất tiện, cô cứ đi đi, tôi sẽ phân
phó người làm chuẩn bị một bàn trà chiều, cô đưa Ròng Rọc đi dạo về là
có thể thưởng thức.”
Lâm Thư Tiếu cúi người, bỗng vươn tay đặt
lên hai vai Giang Hoài làm cho tầm mắt của anh nhìn thẳng cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng trong mắt cô lóe lên sự kiên định: “Giang Hoài, anh hãy đi với tôi đi – cũng không phải là quá xa, cũng không phải là bắt anh
trèo đèo lội suối! Tôi muốn anh đi cùng với tôi, là nơi xe lăn có thể
đi, thì anh nhất định có thể đi. Hãy tin tôi, và tin tưởng chính bản
thân anh, được không?”
Giang Hoài chống khủy tay phải của anh
trên tay vịn xe lăn, bàn tay thong thả đặt lên tay cô, nụ cười nhàn nhạt lại mang chút tự giễu: “Tôi ra ngoài thật sự rất phiền toái, động tác
lại trì độn, nói không chừng ngay cả Ròng Rọc cũng sẽ chê tôi nhàm
chán.”
“Anh lừa quỷ!” Lâm Thư Tiếu reo lên: “Xe lăn điện cao cấp
như vậy nói không chừng tôi và Ròng Rọc còn phải chạy đuổi theo anh
đấy.”
“A Hoài….đi…đi!” Phương Hiếu Linh nãy giờ vẫn im lặng, bà
quay đầu nhìn con trai, ngập ngừng mở miệng nói, “Ở…nhà…mãi…không tốt.”
“Bác gái, bác tiến bộ nhanh thật!” Lâm Thư Tiếu cười ánh mắt cong cong “Nhìn đi Giang Hoài, bác gái cũng cảm thấy anh sắp buồn chết rồi. Hôm nay đi
tản bộ giải sầu đi, được không?”
“Tôi trở về phòng chuẩn bị một
chút, mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.” Giang Hoài nhìn cô, ánh mắt phức tạp giống như vừa hạ quyết tâm, anh nặng nề mà nâng mí mắt.
“Hay là để Bồi An đi cùng chúng ta?” Mười lăm phút sau Giang Hoài thay xong quần áo, anh trở lại phòng khách.
Lâm Thư Tiếu nở nụ cười: “Có cần hay không là do anh, anh không nhất thiết
phải hỏi ý kiến tôi. Về phần tôi thì tôi nghĩ chúng ta không cần để Bồi
An đi theo, tuy nhiên nếu anh không tin tưởng tôi, tôi cũng không để ý
việc anh mang theo người khác đi cùng.”
Giang Hoài quyết định không gọi Bồi An đi theo.
Tiểu khu nơi Giang Hoài ở không hẳn là chỗ cao cấp gì, tuy rằng không thể so sánh với mấy khu biệt thự xa hoa nhưng vị trí tương đối đẹp lại còn rất yên tĩnh. So với những tiểu khu mới xây dựng trong những năm gần đây,
không gian nhỏ hẹp, thiết kế lại giống nhau như đúc thì nơi này mỗi căn
nhà đều có thiết kế độc đáo của riêng mình, hơn nữa năm đó khi xây dựng
người ta còn trồng thêm mấy cây đại thụ trên mười năm tuổi phối hợp với
những bụi cây thảm cỏ xanh mướt tất cả hòa quyện vào nhau toát lên hơi
thở hào môn hiếm có.
Nhà họ Giang kinh doanh bất động sản, sở hữu những căn nhà còn tốt hơn nơi này rất nhiều nhưng Giang Hoài trước sau
vẫn không có ý chuyển tới chỗ ở lớn hơn. Phương Hiếu Linh từng nghi ngờ
phong thủy nơi này có vấn đề, cũng từng đề nghị chuyển nhà lại bị Giang
Hoài ngăn cản. Anh thà tin rằng vận mệnh của mình không tốt cũng không
muốn tin vào những thứ mê tín như là “thuyết phong thủy” gì đó.
“Lại nói, tôi từ nhỏ đều lớn lên ở nơi này, nhưng đã rất nhiều năm chưa tản
bộ qua.” Giang Hoài khống chế xe lăn, đầu tựa trên lưng dựa thoáng
nghiêng một chút, nhẹ giọng nói.
Lâm Thư Tiếu cũng nhàn nhạt tiếp lời, “Vậy sau này tản bộ nhiều một chút là tốt rồi.”
Một chiếc lá phong rơi xuống, đáp trên đùi Giang Hoài, anh đưa tay vụng về
cầm nó lên, ngắm nó một lát anh khẽ cười, thở dài nói, “Vẫn chưa đến mùa lá phong đỏ, lá vẫn còn xanh biếc, không cẩn thận bị gió thổi rơi
xuống.” Anh buông chiếc lá, đầu hơi nghiêng về phía Lâm Thư Tiếu đang
dắt chó đi bên cạnh, “Thật ra, ngoại trừ sợ phiền toái, tôi sở dĩ không
thích xuất hiện trong tiểu khu còn vì một nguyên nhân….”
“Tại sao?”
“Tôi từ nhỏ đã sống ở tiểu khu. Mấy năm nay tuy rằng có người lục tục chuyển đi, nhưng không ít hàng xóm quen mặt vẫn còn ở lại tiểu khu này, cùng
tuổi có, trưởng bối cũng có, tôi rất sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ hiện
tại của mình.” Giọng nói của anh bình thản như vậy, giống như đang nói
về chuyện của người khác, chỉ có lông mi nhẹ nhàng rung động tiết lộ đáy lòng bất an cùng nỗi khổ riêng của anh.
“Giang Hoài, anh từng là một người vô cùng xuất sắc vì vậy anh luôn sống trong khuôn khổ do
chính mình dựng nên. Nên có thói quen được người khác ngước nhìn, hiện
giờ không thể thích ứng với việc bị người khác nhìn xuống, đúng không?”
Lâm Thư Tiếu nói,“Kỳ thật, anh không nên nhìn tôi thường khuyên bệnh
nhân của tôi hay là khuyên anh, nếu thật sự gặp chuyện như anh, tôi chỉ
sợ không thể mở lòng tiếp nhận sự thật giống như anh. Bởi vì những khuôn khổ ấy, tôi cũng có. Nếu có một ngày, tôi gặp bất hạnh, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cho dù đối với người xa lạ hay người từng quen biết, sẽ có một chút mất mặt. Rõ ràng chính bản thân mình cũng chẳng làm gì sai
trái, nhưng lại cảm thấy không thoải mái chút nào khi gặp người khác…Rất muốn tránh bọn họ, không muốn bị người khác phát hiện ra điểm bất đồng
trên cơ thể của mình.”
Anh nói: “Cô rất thẳng thắn.”
Cô lại hỏi: “Chẳng lẽ anh lại thích nghe những lời nói dối?”
“Tuy rằng thân thể không thể tự do làm cho tâm cũng trở nên yếu đuối, nhưng đối đối với cô vẫn không có thói quen bị lừa gạt.”
“Đúng thôi, tôi việc gì phải nói dối anh cơ chứ?” Lúc cô nói chuyện, ánh mắt
hơi mở to một chút, ánh lên sự thẳng thắn lại hào sảng, “Huống chi anh
cũng không phải là người tốt nhất để nói dối. Đối với người thanh tỉnh
lại đặc biệt thông minh như anh, nói thật thì hoàn toàn không phải là
chuyện phiền lụy.”