“Cô, thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa? Cô cho rằng tôi là lựa chọn thích hợp?”
Khi xe dừng dưới nhà của Ninh Hoan Hoan, giọng nói Giang Hoài vẫn mang theo hoài nghi hỏi Thư Tiếu.
Thư Tiếu nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt, nói: “Thật ra em cũng
không biết anh có phải là lực chọn tốt nhất hay không nhưng mà hiện giờ
trước mắt không có ai thích hợp hơn anh cả. Giang Hoài, em không cần anh nói những lời nói suông không thực tế, em chỉ muốn anh cho Ninh Hoan
Hoan thấy con người thật của mình——một người không bao giờ từ bỏ việc
phục kiện! Một…người không bao giờ từ bỏ hy vọng! Một người luôn cố gắng nỗ lực sống mỗi ngày!”
“Đối với cô tôi là một người như vậy sao?” Trong giọng nói của anh xen lẫn chút vui mừng.
Thư Tiếu bất ngờ đưa mặt đến gần mặt anh, giả bộ làm dáng vẻ suy nghĩ. Nhìn anh há hốc mồm, cứng lưỡi, bối rối đến nỗi bên tai phiếm hồng, cảm thấy anh như vậy thật sự quá đáng yêu, liền cười hì hì nói: “Đúng vậy, Giang Hoài, anh tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.”
Giang Hoài cúi đầu không trả lời. Bồi An bên cạnh ho khan một tiếng, cười ha ha nói
“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy anh Giang tốt vô cùng, đúng không cô Lâm?”
“Bồi An!” Giang Hoài khẽ quát anh ta, nói: “Tôi cùng Thư Tiếu đi lên một
lát, cậu ở dưới chờ chúng tôi đi, đến một lúc quá nhiều người sẽ không
thích hợp.”
“Thư Tiếu nói: “Ừ, cũng đúng, Bồi An cậu yên tâm,
Giang Hoài đã có tôi chiếu cố. Ở đây trên dưới đều có thang máy, rất
thuận tiện.”
Sau khi chuông cửa vang lên, cổng lớn mở ra, Thư Tiếu đẩy Giang Hoài vào thang máy.
Mẹ Ninh Hoan Hoan tự mình ra mở cửa, Thư Tiếu chỉ gặp bà ta một lần ở bệnh viện, đây mà một người phụ nữ giỏi giang, bà đối với Thư Tiếu rất khách khí, có điều rất ngạc nhiên khi thấy cô mang một người ngồi xe lăn đến
cùng. Tuy trên mặt có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã che giấu bằng nụ cười mỉm, sau khi mời bọn họ vào nhà liền gọi người giúp việc đi rót trà.
Bởi vì cuộc nói chuyện qua điện thoại lần trước, Thư Tiếu
có chút thành kiến với dì Lưu giúp việc. Đợi khi bà ta đem chén trà đưa
cho Giang Hoài, cô liền đưa tay nhận lấy, sắc mặt không vui. Ngược lại
làm cho Giang Hoài băn khoăn, vội xin lỗi nói: “Thật ngại quá, tay tôi
không tiện, cám ơn dì.”
Mẹ Ninh đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc trở lại trên tay còn cầm theo uống hút: “Đây.”
Thư Tiếu nhận lấy, cắm vào chén trà của Giang Hoài, mỉm cười nói với mẹ Ninh: “Cám ơn.”
“Không có gì, trong nhà có một đứa bé như Hoan Hoan, những chuyện này…không có gì đặc biệt.” Trên mặt mẹ Ninh lộ ra nụ cười mệt mỏi, “Để tôi đẩy Hoan
Hoan ra, con bé về nhà vẫn hay nhắc tới cô.”
Thư Tiếu đem chén
trà đặt vào khay nhỏ trên tay vịn xe lăn của Giang Hoài. Cô ý thức được
chuyến này đến đây không phải để nổi giận với dì Lưu, liền sửa lại tâm
tình, nói: “Mẹ Hoan Hoan, nói trong điện thoại không thể rõ ràng, hôm
nay cháu đến đây là muốn bàn bạc với bác về kế hoạch phục kiện cho con
gái bác.”
Mẹ Ninh nói: “Hoan Hoan cũng đã lớn rồi, con bé có chủ ý của mình. Nếu nó không muốn đi phục kiện nữa chúng tôi cũng…không muốn
miễn cưỡng con bé. Dù sao, con bé làm những thứ đó cũng giống như…chịu
tội, đúng không? Dù sao cũng không tốt lên được cần gì phải khổ cực như
vậy? Để chúng tôi nuôi con bé cả đời chúng tôi cũng đồng ý.”
Giang Hoài nhẹ nhàng nói: “Nói dối.” Dường như ý thức được bản thân mình thất lễ, trên mặt anh lập tức đỏ ửng, “Cháu là nói, con gái bác, em ấy đang
nói dối.”
Thư Tiếu và mẹ Ninh đều nhìn về phía anh, chỉ có Hoan Hoan cúi đầu nhìn chằm chằm hai chân mình.
“Phàm là những người tàn tật có điều kiện phục kiện, không có ai không muốn
bản thân mình tốt lên. Cho dù một vạn phần cố gắng chỉ đổi được một phần thành quả, cũng nguyện ý bỏ công sức. Nếu như không có lòng tin, Hoan
Hoan nhất định sẽ không cố gắng nhiều năm như vậy, nếu như muốn từ bỏ
thì những năm đầu gặp phải khó khăn đã sớm buông tay. Nếu quả thật có
điều gì làm chúng ta từ bỏ mọi cố gắng thì chỉ có thể là do…mọi người
xung quanh mình buông tay, thì mới có thể ra quyết định đó. Nhưng mà mẹ
Ninh, bác thật sự muốn buông tay sao? Bác nghĩ đây là buông tay cho con
gái không phải chịu tội hay chính là buông tay để bản thân thấy nhẹ
nhõm?” Ngón tay Giang Hoài khẽ run rẩy, “May mắn là cháu không phải nhận sự đả kích này, cho nên cháu vẫn còn sống. Mười lăm năm, cố gắng phục
kiện nhưng cháu vẫn không thể đứng lên, thậm chí tay trái cũng không thể phục hồi, nhưng mà, cháu có người thân và bạn bè bên cạnh, bọn họ đều
dùng ánh mắt khích lệ cổ vũ nên cháu mới có thể dũng cảm mà sống tiếp.
Mười lăm năm cố gắng, cháu đổi lấy tay phải cử động tự do hơn phân nửa,
cháu không biết đây có được xem là điều đáng giá hay không bởi vì rất
khó đoán trước được điều gì. Cháu chỉ biết là, nếu như lại dùng mười lăm năm cố gắng có thể đổi được một cái tay khác cử động linh hoạt, cháu
rất nguyện ý.”
Thư Tiếu cong môi, khóe mắt ươn ướt.
Giang
Hoài điều khiển xe lăn điện, dừng lại trước mặt Hoan Hoan: “Hoan Hoan,
chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cùng anh bắt tay một cái đi.” Anh chậm
rãi đưa tay phải về phía Hoan Hoan.
Ninh Hoan Hoan nghẹo đầu, gật một cái, tay phải rất nhanh nắm lấy tay anh.
“Tay của em so với anh còn tốt hơn rất nhiều.” Giang Hoài mỉm cười nói: “Anh nghe chị Thư Tiếu nói em viết chữ rất đẹp, đúng không? Anh thì không,
chữ anh viết giống như gà bới, xấu lắm.”
Thư Tiếu đến gần bọn họ, ngồi xổm xuống nói: “Hoan Hoan, em rất thích nhạc sĩ Giang Hoài phải
không? Anh ấy chính là Giang Hoài đó.”
Ninh Hoan Hoan trợn to hai mắt: “Không phải chứ…”
“Anh ấy có điểm nào không giống nhạc sĩ à?” Thư Tiếu cười nói, “Chẳng lẽ em không biết, nhạc sĩ Giang Hoài ngồi xe lăn sao?”
Ninh Hoan Hoan nhếch miệng cười: “Em biết, trên mạng có viết. Nhưng mà không ngờ anh ấy lại “soái” như vậy.”
Thư Tiếu cười ha ha không ngớt, chỉ vào Giang Hoài đang đỏ mặt: “Em xem em xem, khen anh ấy một chút, mặt liền đỏ lên rồi.”
Cuối cùng, mặt Giang Hoài vốn đỏ nay còn đỏ hơn.
Cười đùa xong, Thư Tiếu nhìn Ninh Hoan Hoan nói: “Hoan Hoan, nếu như em
không muốn đến bệnh viện của chị thì có thể đến bệnh viện khác tiếp tục
phục kiện, bởi vì chị không muốn em từ bỏ cơ hội để bản thân trở nên tốt hơn. Hoan Hoan, em không còn nhỏ nữa, chị không muốn nói dối em, phục
kiện tuy không giúp em hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng ít nhất nó sẽ giúp cơ
thể bớt co rút, phòng ngừa teo cơ, cuộc sống của em cũng sẽ chất lượng
hơn, bây giờ em nói cho chị nghe, em muốn tiếp tục đi phục kiện hay là
từ bỏ?”
Con ngươi Ninh Hoan Hoan sáng lên một cái liền ảm đạm xuống: “Em không biết, mẹ, con muốn về phòng…”
Thư Tiếu còn muốn khuyên lại bị Giang Hoài dùng ánh mắt ngăn cản. Thư Tiếu
đẩy Ninh Hoan Hoan trở về phòng ngủ, Giang Hoài cũng theo sát phía sau.
“Tôi cùng Hoan Hoan nói chuyện một chút, cô cũng nói chuyện với mẹ em ấy đi.” Giang Hoài ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với cô.
Thư Tiếu nghĩ một chút, cảm thấy rất hợp lý. Có mấy lời, ở trước mặt Hoan Hoan, mẹ Ninh không tiện nói ra.
“Viện trưởng Lâm, có phải cô thấy tôi là một người mẹ tắc trách đúng không?”
Ánh mắt mẹ Ninh nhìn Thư Tiếu có vẻ xa xôi, giọng nói hơi run.
“Cháu biết, bác cũng không dễ dàng gì.” Thư Tiếu ngồi lại ghế salon, rất chân thành trả lời.
“Lại nói, tôi cùng ba Hoan Hoan cũng đã cố hết sức.” mẹ Ninh gật đầu, ánh
mắt trống rỗng chết lặng, “Hai năm đầu sau khi sinh Hoan Hoan, tôi cùng
ba con bé dường như mỗi ngày đều khóc, đôi khi là ôm đầu khóc rống, đôi
khi là âm thầm khóc một mình, khóc đến hai mắt đều sưng, hôm sau lại
tiếp tục đi làm. Về sau, khóc cũng không có tác dụng, trong lòng suy
nghĩ chỉ còn cách phải kiếm thật nhiều tiền, bởi vì chúng tôi biết, nếu
không có tiền thì cuộc sống của một đứa trẻ tàn tật nhất định sẽ rất
thảm! Vì Hoan Hoan, đến việc sinh đứa thứ hai chúng tôi cũng không dám
nghĩ đến, một lòng dốc sức cho sự nghiệp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy
vắng vẻ, giống như…dù bản thân có cố gắng cách mấy thì cũng không có ý
nghĩa! Bởi vì trong nhà không có một đứa trẻ khỏe mạnh thì vẫn không đạt được cái gọi là gia đình viên mãn, cho nên lao đầu vào công việc cũng
vì muốn làm tê dại chính mình. Cuộc sống gia đình tựa như vực sâu không
đáy, bất kể thời gian gian nào cũng không dám cùng nhau ra cửa. Tôi và
ba Ninh Ninh cảm thấy thời gian tám tiếng ở cơ quan mới chính là khoảng
thời gian thoải mái nhất, không sợ người ngoài chê cười, chúng tôi có
thể tạm thời quên đi bản thân là ba mẹ của một đứa trẻ tàn tật, có thể
giả vờ như mình rất thành công. Viện trưởng Lâm, cô có thể cười chúng
tôi ham hư vinh, chỉ trích chúng tôi ích kỷ, nhưng chúng tôi…chúng tôi
thật sự cần chỗ để thở, để chúng tôi không bị kiếp sống lao ngục không
hồi kết này bức điên.”
“Lao ngục?” Thư Tiếu biết rõ đây là những từ ngữ rất nặng nề, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Mẹ Ninh cười khổ nói: “Nếu như nói Hoan Hoan là bị thân thể chính mình cầm tù, tôi và ba Hoan Hoan vẫn cam tâm tình nguyện bị cầm tù cùng con
bé——tù chung thân, đến già đến chết.”
Thư Tiếu đi lên phía trước, cúi thấp người nhẹ vỗ vai mẹ Ninh Hoan Hoan. Bà giương mắt nhìn cô,
cánh tay lại bị cô nắm chặt nhẹ nhàng ôm lấy.
“Cháu vẫn chưa kết
hôn, chưa có con cái, cháu không biết tâm tình của một người mẹ như thế
nào, càng không thể hình dung được nếu làm mẹ của một đứa bé đặc thù
giống như Hoan Hoan thì tâm tình sẽ lo âu nhiều như thế nào. Cho nên
cháu không muốn cùng bác nói suông, cháu chỉ muốn dùng tấm lòng của mình mang đến cho Hoan Hoan chút tiếng cười, cũng muốn cho bác cái ôm khích
lệ! Mẹ Hoan Hoan, nước mắt sẽ không bao giờ hết, thương tâm, lo lắng,
cảm động, mừng rỡ——những tâm trạng này đều sẽ khiến chúng ta rơi lệ, khi muốn khóc thì bác đừng tiếc nước mắt của mình, được không?”
“Viện trưởng Lâm…” mẹ Ninh ôm cô khóc lớn.
“Lúc nãy ở trước nhà bác, Giang Hoài còn rất do dự, anh ấy sợ bộ dạng của
mình không đủ thuyết phục Hoan Hoan và mọi người, anh ấy sợ mọi người
nhìn anh ấy thì sẽ càng mất lòng tin đối với phục kiện. Nhưng mà, thay
vì nói cháu muốn mọi người có thêm lòng tin vào phục kiện thì chi bằng
để cho mọi người tin tưởng, mặc dù tứ chi tàn tật nghiêm trọng nhưng vẫn có thể sống cao quý ưu nhã.” Thư Tiếu nhàn nhạt cười: “Người nhà và bạn bè khích lệ cũng không thể giúp thân thể tốt lên được mà mọi thứ đều do nghị lực cùng với quyết tâm, và một bác sĩ tốt. Cháu có vài người bạn
cũng bị tàn tật, chẳng hạn như nhạc sĩ Giang Hoài, còn có giáo sư đại
học, dĩ nhiên, bọn họ cũng làm được một vài công việc như người bình
thường. Cháu cảm thấy chúng ta không cần quá bi quan, bất luận là Giang
Hoài hay Hoan Hoan, cuộc sống của bọn họ chúng ta cũng không thể lo lắng cho bọn họ mãi được. Chẳng có gì để chắc chắn rằng trên còn đường đầy
gai kia sẽ không có hoa hồng đâu?”