-Ồn áo quá_Thiên Long lên tiếng khi nãy giờ cứ bị hai con nhóc kia làm ồn, anh không tài nào ngủ được.
-Anh hai! Hai tỉnh rồi hả_Cô em gái chạy đến bên cạnh Thiên Long lo lắng
nhìn Thiên Long đang ngồi dậy. Trên đầu anh được quấn băng.
-Ukm_Thiên Long đáp nhẹ.
-Hai à cho Na Na xin lỗi nha tại mama nói Na Na phải tập múa ba lê nên không đi chơi được với hai_ Na Na nhìn Thiên Long vẻ hối lỗi.
-Không
sao. Hôm nay không chơi được thì để khi khác chơi_Thiên Long dịu dàng
xoa đầu Na Na như một người anh trai thật sự. Gia Hân cô không ngờ Thiên Long đối với em gái lài dịu dàng đến vậy. Trong đầu không khỏi thắc
mắc:“Thiên Long anh ta chỉ nhớ mỗi em gái thôi sao? Hay là chỉ quên
mình?”
Bản thân cảm thấy mình như khối thịt dư không muốn làm
phiền họ nói chuyện nên đành quay người định bước ra ngoài. Nhưng mới
bước đi đến cửa thì Thiên Long lên tiếng:
-Quả chanh cô đi đâu vậy?_Thiên Long nhíu mày nhìn Gia Hân bước đi.
-Nè tôi có tên đàng hoàng nhé, nãy giờ anh cứ gọi tôi là quả chanh hoài
vậy. Tôi tên Trịnh Gia Hân là osin của anh_Gia Hân quay ra trân trọng
giới thiệu bản thân với Thiên Long làm anh suýt bật cười.
-Ý tôi là cô đi đâu, tôi không bắt cô giới thiệu bản thân_Thiên Long nói làm Gia Hân cảm thấy mình bị quế độ:
-Anh...Tôi định đi về, ở đây làm người thừa thải chắc
-Tôi đưa cô về_Thiên Long nói rồi xuống giường
-Ấy thôi khỏi tôi tự về được rồi anh còn yếu cứ ở lại nghỉ ngơi đi_Gia Hân nói rồi mở cửa đi ra.
-Na Na em gọi tài xế trở về nhé, anh đi trước đây_Thiên Long nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
-Chắc chắn không đơn thuần là quan hệ chủ- nô_Ngay cả Na Na cũng tinh mắt nhận ra.
-Này quả chanh tôi đưa cô về_Thiên Long chạy theo Gia Hân. Đuổi kịp cô rồi anh không để cô nói gì kéo cô vào xe rồi phóng đi.
Gia Hân ngồi trên xe cũng không biết nói gì. Thiên Long đang lái xe thì đột nhiên táp vào lề rồi dừng lại.
-Xuống xe_Thiên Long ra lệnh.
-Này anh có bắt tôi xuống xe đi bộ về thì cũng lựa chỗ an toàn một chút chứ. Ở đây là đường cao tốc đó_Gia Hân gay gắt nhìn Thiên Long.
-Xuống xe_Đây là lần đầu tiên anh nhắc lại lời mình nói. Gia Hân nhận ra điều
đó nên đành xuống xe vì chắc anh mất kiên nhẫn lắm.
Gia Hân cứ tưởng Thiên Long sẽ phóng xe đi mất dạng bỏ lại cô ở đây nào ngờ Thiên Long anh cũng xuống xe.
-Tay cô chảy máu rồi này_Thiên Long nói tay nhẹ nhàng nâng cánh tay đang
chảy máu của Gia Hân lên. Gia Hân giờ mới để ý đến, cô cảm thấy hơi rát. Thiên Long cẩn thận dùng băng cá nhân dán cho cô. Nhìn Thiên Long ân
cần với cô như vậy khiến Gia Hân cảm thấy trái tim mình đang rung động
mãnh liệt.
-Cảm ơn và xin lỗi anh nhiều lắm. Vì tôi mà anh bị
thương_Gia Hân nói mắt không dám nhìn Thiên Long, cô sợ mình sẽ không
kìm được mà yêu anh mất.
-Không có gì chỉ cần em không bị thương
là được_Thiên Long nói nhỏ chỉ đủ cho anh nghe, lời nói như bay theo gió chỉ thoáng qua mấy giây. Gia Hân nghe loáng thoáng Thiên Long đang nói
gì đó liền quay sang hỏi:“Anh nói gì vậy?”
-Không có gì. Hoàng hôn đẹp lắm kìa_Thiên Long đánh trống lảng. Ngay cả Gia Hân người rành về
trò này nhưng cũng không hay gì mà quay ra hướng Thiên Long đang nhìn.
Quả thật hôm nay cảnh mặt trời lặn rất đẹp. Những gam màu cam, đỏ, vàng
đan xen vào nhau rất dịu chứ không gay gắt.
-Từ nay tôi sẽ nghe lời anh, anh không nhớ tôi là ai cũng không sao? Miễn biết tôi là osin của anh là được_Gia Hân nói
-Ukm_Thiên Long cảm thấy không muốn nói cho cô biết rằng anh không mất trí nhớ.
Thôi thì cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy sẽ tốt hơn. Cô sẽ thấy có lỗi
với anh nên sẽ nghe lời anh mà không bướng bỉnh như trước nữa.
Trên đường cao tốc có một nam một nữ đang đứng cạnh nhau sau họ là những làn xe đang chạy nối tiếp với tốc độ nhanh. Còn họ thì đang đứng im lặng
ngắm cảnh hoàng hôn đặc biệt này mặc kệ cho dòng chảy của thời gian và
tiếng xe cộ đang phóng nhanh, tâm hồn họ đang hòa vào những gì họ thấy
trước mắt. Giống như họ quan tâm là thứ ở hiện tại, tương lai ở phía
trước.
...Quá khứ chỉ là thứ để ta nhớ lại về chặng đường ta đã
đi qua, nó không quyết định cả cuộc đời ta vì vậy đừng chú tâm vào nó
quá nhiều. Hãy sống với thực tại và hướng tới tương lai....