Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 1: Chương 1: Ăn kẹo




“Em...em muốn về nhà, em muốn gặp mẹ.”

“Biết rồi, phiền chết đi được!”

“Ô ô ~ ~”

“Không cho khóc!” Hạ Kiêu vò vò mái tóc ngắn ngủn, có chút tức giận nhăn mày quát nhỏ.

Tiểu thiếu niên ngồi xổm bên cạnh hắn ôm lấy đầu gối, lập tức nghẹn đỏ mặt không dám lên tiếng nữa, chỉ là mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Mặt trời buổi chiều đang ngã về phía Tây, bọn họ trốn ở sau cái giá thiết bị trong sân thể dục của trường học, ánh nắng vàng nhạt bao phủ toàn thân.

Thật mẹ nó nóng chết rồi!

Hạ Kiêu lau lau cái cằm chảy mồ hôi, cúi người quan sát tình huống bên ngoài, chắc là đợi một lát nữa thì có thể đi.

“Mẹ em sẽ lo lắng...”

Một bàn tay trắng nõn bắt lấy cánh tay mướt mồ hôi của hắn, Hạ Kiêu quay đầu nhìn bộ dáng tội nghiệp của cậu, cái áo đồng phục màu trắng bị dính lên mấy dấu chân, nhìn qua có chút ác độc, chỉ thấy nước mũi trong suốt chảy ra liền bị hít trở về, Hạ Kiêu lập tức ghét bỏ mà gạt cánh tay cậu ra.

Nói thầm một câu: “Đáng đời.”

Diệp Chân bẹp bẹp miệng vừa muốn khóc, lần này thật sự là không ngừng lại được, chưa được một phút đã khóc lên, càng khóc càng lớn tiếng, nghe thấy thê thảm vô cùng.

Toàn bộ sân thể dục trống trải đều bị bao phủ bởi tiếng khóc của cậu, nhiệt độ càng ngày càng cao làm cho Hạ Kiêu sợ tới mức tay chân luống cuống, cũng không dám hung dữ với cậu nữa, vội vàng kéo cậu đứng dậy, thỏa hiệp: “Được, về nhà về nhà, bây giờ liền lập tức trở về.”

Tiếng khóc ngưng bặt.

Diệp Chân lén lút kéo lấy ngón út của hắn, mềm mại đáp ứng: “Vâng, được.”

Lúc này trong trường học những học sinh ở lại trực nhật cũng đã ra về, ráng chiều màu đỏ cũng càng ngày càng nhạt, rất nhanh liền chuẩn bị biến mất.

Vài nam sinh vừa cùng bọn họ đánh nhau tìm không thấy hai người, chắc là cũng đã về nhà rồi.

Hạ Kiêu một đường đi bị cậu nắm chặt ngón út, có chút mơ hồ, cảm giác nhóc con này có bệnh.

Giống như muốn xác nhận suy đoán của hắn, lúc đến cửa trường học, Diệp Chân từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo được bọc trong bao giấy màu sắc rực rỡ đưa cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn còn đang bẩn hề hề, vừa mới khóc xong, ánh mắt cùng cái mũi vẫn còn có chút đỏ, khóe môi cậu cong lên cười ngọt ngào với Hạ Kiêu: “Ca ca, cho anh kẹo này.”

“Không ăn, đừng phiền tôi.” Hạ Kiêu mặt không chút thay đổi nói.

Hắn mở ra cái tay bẩn kia, viên kẹo lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, cũng không thèm liếc mắt nhìn, quay đầu rời đi.

Con đường rất hẹp, đang là thời gian tan tầm, ngựa xe như nước, có ô tô ở phía sau nhấn còi thúc giục. Diệp Chân cúi đầu nhìn viên kẹo trên mặt đất, yên lặng nhặt lên nhét vào túi quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.