Giáo viên hung dữ nhất ở ban bọn họ chính là cô giáo dạy tiếng Anh, Lý Bình, chiều cao chưa tới 1m6, bởi vì thường xuất quỷ nhập thần mà đam mê khuy song(*), bị mọi người gọi là “diều hâu“.
(*): sorry mọi người, mình không hiểu từ này có nghĩa là gì nên để luôn từ gốc qt như vậy nha, khi nào tìm được nghĩa mình sẽ bổ sung sau.
Đương nhiên là chỉ dám trộm gọi như vậy.
Nữ sinh ngăn lại Hạ Kiêu tên là Lý Tinh Vũ, là hoa khôi ban bọn họ, học sinh ngoan kiêm con gái ruột của “diều hâu“. Bình thường cô thường cột tóc đuôi ngựa, thích mặc váy trắng, đi trên đường có gió nhẹ lướt qua, mái tóc mềm mại của cô giống như quét qua đầu quả tim của mọi nam sinh.
Đáng tiếc, nữ sinh xinh đẹp như vậy mà không ai dám theo đuổi, đây là chuyện mà Chu Dực nói với Hạ Kiêu lúc đang đi WC.
“Hạ...Hạ Kiêu, mình có chuyện muốn nói với cậu!” Nữ sinh giơ cánh tay trắng nõn, khẩn trương đến mức không dám đối diện với hắn.
Hạ Kiêu cảm thấy hành động vừa rồi của Lý Tinh Vũ rất nguy hiểm, nếu lúc nãy hắn không kịp dừng lại thì sao? Chắc chắn hai người đều sẽ ngã xuống cầu thang, hắn có chút buồn bực, người trong trường học này sao ai cũng có chút ngốc vậy, vừa nghĩ đến quỷ thích khóc, hắn không khỏi gấp gáp: “Vậy sao, cậu nói mau đi, tôi đang gấp lắm.”
Lý Tinh Vũ bị hắn thúc giục, càng thêm nói lắp: “Mình...Mình...Mình muốn hỏi cậu...Vì sao lại không thể?”
“Hả?” Cái gì không thể, cô đến cùng là muốn nói cái gì? Đầy đầu Hạ Kiêu đều là dấu chấm hỏi, nhưng hắn lại từ vành tai đỏ bừng của cô cảm thấy được vài tia ái muội, liền suy đoán: “Có phải cậu là người hôm nay ném tờ giấy cho tôi?”
“Phải...Bạn học Hạ Kiêu!” Lý Tinh Vũ cắn cắn môi, mặt mũi đỏ bừng: “Mình có thể làm bạn gái của cậu không? Mình thích cậu.”
Hạ Kiêu bị ánh mắt chờ mong của cô nhìn chằm chằm có hơi xấu hổ, tuy rằng hắn đã quen rất nhiều bạn gái, nhưng nữ sinh có gan trực tiếp đối mặt tỏ tình cũng không nhiều, huống hồ bộ dáng của cô gái này cũng không tệ lắm, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mẹ của cô, “diều hâu” kia rất đáng sợ, nếu nói chuyện yêu đương với cô thì sẽ giống như động vào diêm với thuốc nổ vậy.
Hạ Kiêu vừa nghĩ đến chuyện mẹ hắn có khả năng tùy thời bị mời đến trường học uống trà thì cả người đều run rẩy.
Hắn uyển chuyển nói: “Thực xin lỗi, không thể.”
“Tại sao lại không thể?” Lý Tinh Vũ đè nén tiếng khóc nức nở nhẹ giọng truy hỏi.
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Kiêu chỉ có thể bịa chuyện: “Tôi đã có bạn gái, bây giờ đang đi đón nàng tan học, cậu cũng mau về nhà đi.” Nói xong liền chạy nhanh, không dám nhìn ánh mắt thương tâm của cô.
Từ chối lời tỏ tình của một nữ sinh xinh đẹp như vậy thật sự là không tốt, Hạ Kiêu hối hận hai giây.
Nhưng nghĩ đến chuyện thật ra hắn cũng không thích Lý Tinh Vũ, nháy mắt liền bình thường trở lại, may là không đồng ý, nếu không thì còn phải chia tay, rất phiền phức.
Lúc hắn đến cửa lớp năm nhất ban sáu, người trong phòng học cũng đã đi hết, chỉ còn mỗi mình Diệp Chân.
Bốn phía rất yên tĩnh, Diệp Chân có chút khẩn trương, cậu đeo cặp sách sau lưng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, đôi mắt to tròn không nháy mắt nhìn chằm chằm cửa phòng học, lúc Hạ Kiêu xuất hiện trong tầm mắt, cậu vui vẻ gọi một tiếng ca ca liền vọt qua.
Đại khái là hôm nay đã có thói quen, đôi tay đang cắm trong túi quần của Hạ Kiêu vô thức liền vươn ra đón lấy Diệp Chân, ôm vào trong ngực.
Quỷ thích khóc hình như cũng không gầy lắm, cảm giác ôm rất tốt, Hạ Kiêu lung tung xoa tóc của cậu nói: “Đi thôi.”
Mới ra khỏi cửa phòng, Diệp Chân nhỏ giọng thúc giục hắn: “Ca ca, chúng mình đi nhanh một chút, nếu không mẹ sẽ chờ sốt ruột.”
“...Được.”
“Ca ca, anh nhanh một chút.” Lại giục
“...”
“Ca ca, thật sự là đã muộn lắm rồi.”
Hạ Kiêu nổi giận: “Còn không phải là do cậu chân ngắn nên đi chậm sao?”
Hắn ngồi xổm trên mặt đất rống với Diệp Chân: “Đi lên cho tôi! Làm cho cậu biết thế nào mới gọi là nhanh!”
Diệp Chân sửng sốt, ngại ngùng cong ngón tay: “Ca ca, để ngày mai lại chơi trò chơi nha, anh mau đứng lên đi.”
“...Sao cậu lại nhiều lời như vậy!” Hạ Kiêu tức giận đến mức muốn quăng cậu ra đường cái, cũng lười cùng đứa nhóc này cãi nhau, trực tiếp kéo cánh tay cậu vòng lên cổ hắn, hai tay giữ lấy đầu gối cậu đứng lên.
Cứ coi như là luyện tập vận động đi, Hạ Kiêu lấy hơi một đường chạy như điên, làm cho nhóc con nhẹ bẫng trên lưng sợ tới mức gắt gao ôm cổ hắn, liên tục gọi “ca ca chậm một chút“.
Kết quả là mẹ của quỷ thích khóc không có ở nhà, Hạ Kiêu há miệng thở hổn hển, tức giận muốn phát hỏa.
“Mẹ cậu không ở nhà thì cậu gấp như vậy làm gì? Cậu đang đùa giỡn tôi sao?”
“A? Không không không, 6 giờ mẹ sẽ gọi điện về nhà, nếu em không nghe máy, mẹ sẽ lo lắng.”
Diệp Chân lấy chìa khóa từ trong cặp ra, quay về phía hắn cười ngọt ngào: “Ca ca, anh chạy thật nhanh, bái bai.”
Cửa đóng lại, chỉ còn Hạ Kiêu đang trợn mắt há mồm trên hành lang.
- ------------------------------------
Hạ Kiêu: Tôi cảm giác thực không xong.