Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 40: Chương 40: Chờ mong




Sao đêm trải rộng, mây mờ che phủ.

Diệp Chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang nhô lên cao trên bầu trời rộng lớn, đá cuội dưới chân cũng được ánh sáng trong veo của mặt trăng chiếu lên thêm phần mượt mà, xinh đẹp, chợt thấy cách đó không xa suối phun uốn lượn trong gió đêm, bùn đất cũng mang theo một ít hơi nước, mát mẻ dễ chịu.

Người giúp việc đang cùng Diệp Minh Nhu ngồi trên sô pha xem TV, cậu mang theo túi ăn vặt lớn nhẹ nhàng đi vào nhà, lấy ra rất nhiều món chia cho cô ăn. Cậu nhìn thấy mẹ đang dệt áo len cho cậu, trong lòng càng thêm ấm áp, nhớ đến mới trước đây vừa vào thu là mẹ đã bắt đầu dệt áo cho cậu. Cậu đi qua thì thấy nàng đang đối chiếu bản vẽ, chắc là muốn thêu một đóa tuyết hoa sáu cánh.

Khóe mắt Diệp Chân cong cong, biết rõ còn cố hỏi: “Mẹ, mẹ muốn thêu cái hình nào vậy ạ? Con đã lớn rồi, không thể dùng hình quá ngây thơ nha.”

Diệp Minh Nhu chọn một cuộn len trắng từ trong hộp ra, cười rộ lên: “Biết biết, mẹ đã cố ý chọn cho con màu đen, nhưng mà không có họa tiết gì cũng không đẹp lắm, không bằng thêu một đóa hoa bên vai trái nhé?”

“Được.” Mẹ cậu rất thích thêu những thứ linh tinh như là hoa tuyết hay người tuyết gì đó, cậu sinh vào mùa đông, năm ấy phương Bắc tuyết đọng rất dày, cậu sinh ra rất nhỏ yếu, phát dục không đủ lại thêm sinh non, yếu ớt đến mức ngay cả tiếng khóc nỉ non cũng chỉ giống như tiếng mèo nhỏ kêu.

Lúc Diệp Minh Nhu ở cữ ôm cậu xuống giường đi lại trêu đùa, đứa nhỏ nhìn trời đất rộng lớn bên ngoài cửa sổ, hiếu kì mở to đôi mắt đen lúng liếng, lần đầu nở nụ cười là vì thấy một nhóm mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết ngoài cửa sổ.

Chuyện này được Diệp Minh Nhu kể lại vào cái lần dỗ cậu ngủ trước đây, nàng nói: “Lúc ấy mẹ đã nghĩ, nói không chừng con là người tuyết nhỏ đầu thai, thấy bạn mới cười lên vui vẻ như vậy.”

Đắm chìm trong chuyện cũ, Diệp Chân nghĩ nghĩ không khỏi cười lên tiếng, mẹ cậu nhìn thấy cậu cao hứng như vậy cũng cười theo, hỏi cậu hôm nay gặp chuyện tốt gì, nàng còn lo lắng cậu đến công ty bị người ta làm khó dễ.

Diệp Chân cầm lên một trái quýt lột vỏ, chưa đến cuối mùa thu, vỏ quýt màu xanh còn mang theo một ít giọt nước, múi quả bên trong cũng chưa ngả sang màu cam, tách ra một miếng bỏ vào miệng, vừa chua vừa ngọt.

Hôm nay bị làm khó dễ tất nhiên là có, nhưng có thể gặp lại Hạ Kiêu đủ để cho cậu quên mất sự khó chịu khi ở Lục gia, huống chi... Cậu lặng lẽ mím môi, Hạ Kiêu còn cường hôn cậu.

Vừa nghĩ đến nụ hôn vừa triền miên vừa bá đạo, đầu lưỡi cũng nổi lên chút tê dại, phảng phất như còn nghe được tiếng thở dốc áp lực của Hạ Kiêu bên tai, trong lòng cậu nhảy nhót như gõ trống, thần thần bí bí đến sát tai Diệp Minh Nhu nói đã gặp được một người, người này rất tốt.

Diệp Minh Nhu nghe giọng nói cậu vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, mới có một lát mà đã ửng hồng, nàng cho rằng là cậu gặp được một cô gái cậu thích, vui vẻ hỏi: “LÀ ai vậy, cô ấy tên gì?”

“Là Hạ Kiêu ca ca!” Diệp Chân bất ngờ hô to một tiếng, cười đến ánh mắt đều cong thành hình trăng khuyết: “Mẹ, nhất định là mẹ không đoán được nhỉ? Con vốn là muốn về thành phố C tìm ca ca, không nghĩ tới hắn lại là tổng giám đốc của công ty thu mua...“.

Diệp Minh Nhu có chút ngẩng ra, thấy cậu mặt mày ửng hồng kể Hạ Kiêu tốt như thế nào, không phát hiện ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu ái mộ.

Trước đây hai người bọn họ vô cùng thân mật, nhưng đó cũng là lúc cậu còn nhỏ, lại đều là con trai, nàng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện tình yêu, huống chi Hạ Kiêu đã giúp đỡ nàng chăm sóc Diệp Chân rất nhiều, mặt lạnh tâm nóng, đối xử với Diệp Chân như là em trai ruột, tính cách cậu nhát gan lại hay khóc, khó khăn lắm mới có thể trở thành bộ dáng bướng bỉnh, sáng sủa như vậy, trong lòng nàng vô cùng biết ơn cùng với yên tâm.

“Chân Chân” nàng vừa đan áo, vừa mỉm cười che giấu nội tâm gợn sóng: “Lúc con bị bắt cóc, Hạ Kiêu rất sợ hãi, mấy năm nay chắc chắn vô cùng áy náy, lần sau gặp mặt nhớ phải giải thích rõ ràng nhé, cậu ấy nặng lòng, gặp lại con, nhất định sẽ tìm mọi cách để bù đắp...Nhưng mà, cậu ấy tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công như vậy, chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?”

Trong lòng Diệp Chân lộp bộp một cái, áy náy... Anh ấy là vì áy náy nên mới đối xử với cậu tốt như vậy sao? Nhưng mà loại chuyện như hôn môi này...

Cậu không dám nói cho mẹ chuyện mình thích đàn ông, vừa sợ nàng đau lòng, cũng sợ sẽ bị nàng phản đối, nhất thời có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh: “Hiện tại không có...Chắc là đã từng có rồi, dù sao hắn cũng là một nam nhân tài giỏi như vậy.”

“Ừm, bảo cậu ấy có rảnh thì đến nhà ăn cơm, mẹ cũng đã rất nhiều năm không thấy cậu ấy rồi.”

“...Dạ.”

Một đêm này, mẹ con đều chứa đầy tâm tư, lòng loạn như ma.

Qua ngày sau, lão Trịnh không mời cũng tự đến, nói là Lục Nguyên Khắc bảo ông tới đón cậu đến công ty đi làm.

Diệp Chân thật sự không nghĩ đến Lục Nguyên Khắc lại không để ý đến tâm trạng của Lục Na như vậy, lão Trịnh thấy cậu muốn nói lại thôi, dường như không tình nguyện đến công ty, liền tiết lộ là Lục Na tiểu thư không có bị cắt chức, chỉ là cậu đã thành công ký hợp đồng ở hội nghị lúc trước, nên có thể có chức quyền giống như Lục Na, nói cách khác là để cho hai “chị em” bọn họ cùng làm tổng giám đốc.

Diệp Minh Nhu biết Lục Nguyên Khắc suy nghĩ cái gì, từ hội nghị lần trước tới giờ cũng chỉ có vài ngày, bây giờ lại đeo lên tên tuổi tổng giám đốc, có thể có được cái quyền gì chứ? Y muốn cũng chỉ là quan sát năng lực của Diệp Chân mà thôi, nhân tiện cũng có thể nhờ cơ hội lần này kéo Diệp Chân vào vũng bùn ở Lục gia.

Vài năm trước lúc vừa mới vào trại an dưỡng, y cho rằng đầu óc nàng không tỉnh táo, thời tiết tốt thì ôm nàng ra bên ngoài phơi nắng, nói một ít lời an ủi nàng, như là: kỳ thật y đã lén lút sắp xếp người ở nước ngoài bảo hộ Diệp Chân, còn muốn đem tài sản đều để lại cho Diệp Chân các kiểu...

Có khi cũng sẽ nói tới chuyện cha mẹ y bị Đinh gia hại chết, nhưng mà sợ làm nàng hoảng sợ, chỉ nói sơ qua rồi thôi.

Diệp Chân không hề muốn đi công ty, sợ gặp phải Lục Na sẽ xảy ra chuyện không hay, nhưng nhớ tới việc đã đáp ứng với Hạ Kiêu đi tham gia hội nghị ký kết cuối cùng, không muốn làm cho hắn thất vọng cân nhắc nhiều lần, cậu vẫn quyết định đi.

Nhưng may mắn là đã bốn ngày rồi vẫn chưa gặp phải Lục Na, chắc là người ta cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy thì tốt rồi, chờ cho việc ký hợp đồng cuối tháng kết thúc, sẽ về nhà sống với mẹ, về sau sẽ không xen vào chuyện công ty Lục gia nữa, tính nhẩm thì nay cũng đã là ngày 26 rồi, không tới vài ngày nữa.

Ngày ngày cậu đúng giờ đi làm, cũng không phải mọi chuyện đều khó khăn, ít nhất có một chuyện mà cậu rất chờ mong, Hạ Kiêu mỗi ngày sẽ đến dưới cửa công ty đưa cậu đi ăn cơm chiều, lúc không tăng ca sẽ mua thức ăn về nhà để cậu nấu cho hắn ăn, hôm trước Hạ Kiêu bề bộn nhiều việc buổi tối phải tăng ca nên bọn họ tìm một qua ăn gần đó ăn tạm.

Tối hôm qua lúc đưa cậu tới nhà, mẹ có mời Hạ Kiêu có thời gian rảnh thì đến nhà ăn cơm, Hạ Kiêu đã lâu chưa được nếm lại tay nghề của nàng, cũng rất nhớ nhung, liền không chút do dự đồng ý.

Nhưng mà, hôm nay Diệp Chân theo lẽ thường đến công ty làm việc, vốn tưởng rằng Lục Na sẽ không đến, ai ngờ đến buổi chiều nghe một trận rối loạn phía ngoài đang nghi hoặc, cửa phòng làm việc bị mở ra, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của Lục Na liền xuất hiện, đạp lên giày cao gót đi vào, vứt túi xách lên bàn liền lập tức bảo cậu cút ra khỏi phòng làm việc.

Nhân viên bên ngoài ai nấy cũng nghểnh cổ xem náo nhiệt, đại tiểu thư chính thống đấu với con riêng, trận đánh này vô cùng phấn khích, không thể bỏ qua.

Trần phó tổng thấy tình huồng không ổn, nhanh chóng khuyên bảo Diệp chân đem tài liệu chuyển sang phòng làm việc ở cách vách của ông ta, Diệp Chân thầm nghĩ chỉ muốn yên ổn qua mấy ngày này, nhìn cô ta trưng ra khuôn mặt như nhền nhện tinh trong động Bàn Ti, tư thế qua mấy phút nữa sẽ ném cậu vào trong chảo dầu, trêu không được. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, xem tài liệu ở chỗ nào cũng đều giống nhau, cậu nhanh nhẹn ôm tài liệu đi mất.

Mặt trời chuyển về phía tây, mấy đám mây lớn mềm mại di chuyển, ở chân trời có một đường ráng đỏ nở rộ, không bao lâu bầu trời liền mông mông lung lung tối dần, văn phòng trong cao ốc cũng bắt đầu rục rịch.

Thời gian tan tầm sắp tới, Hạ Kiêu nhớ đến việc hôm nay đến nhà Diệp Chân ăn cơm, cố ý ra khỏi công ty từ sớm, xe chạy đến dưới công ty Diệp Chân, hắn tựa vào bên cạnh cửa xe nhìn điện thoại, Diệp Chân thích nhắn tin cho hắn, hôm nay bận cả ngày vẫn chưa có thời gian xem qua, lướt đến một tin nhắn lúc ba giờ: “A a - - nữ nhân trên núi đều là hổ dữ“.

Hạ Kiêu nhìn tin nhắn không đầu không đuôi này, thoáng nhướng mi, chỉ cảm thấy buồn cười.

Vài phút sau có người lục tục từ cửa đi ra, kết quả hắn còn chưa đợi được Diệp Chân đã bị người khác nhìn thấy.

Lục Na ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đang trưng ra vẻ cao quý lạnh lùng, sau khi nhìn thấy hắn nhất thời trừng lớn đôi mắt hạnh, đầy mặt thụ sủng nhược kinh đi tới, áp chế hưng phấn dưới đáy lòng, bày ra nụ cười vừa đủ không mất tự nhiên, sóng mắt lưu chuyển: “Hạ Kiêu, sao anh lại đến công ty tôi, anh...Đang đợi ai sao?”

- -----------------

Editor: Ảo tưởng cũng là một loại bệnh cần trị gấp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.