Thứ hai trong tuần là ngày mà những người đi làm cảm thấy uể oải không phấn chấn nhất, cơn mưa thu ngày hôm trước cũng đi mất, gió mát thổi vào mặt, xua tan phiền não, ánh sáng tươi đẹp sáng lạn cũng làm giảm đi phần nào không khí buồn bực.
Vì sợ kẹt xe nên trợ lý Trương đã đi ra ngoài từ sớm, một đường đều là đèn xanh, thuận lợi chạy tới công ty, dưới chân y như có gió, thần thanh khí sảng vuốt vuốt tóc, đi ngang qua chỗ mấy nhân viên nữ còn huýt sao mấy cái.
Nữ nhân viên: Ha ha.
Đi vào văn phòng tổng giám đốc, đặt sấp tài liệu về Lục Na mà y đã chăm chỉ cần cù điều tra trong suốt một tuần qua lên bàn làm việc của Hạ Kiêu, phần tài liệu này có thể nói là không bỏ sót thứ gì, việc nhỏ thì là một đoạn tình sử ở trường mầm non, lớn thì là cha mẹ hai bên có mối thù không đội trời chung, phí của y rất nhiều công sức.
Kết quả Hạ Kiêu tùy tay lật ra, chưa kịp nhìn kỹ thì điện thoại trên bàn đã reo vang.
Thư ký gọi tới báo rằng có một vị khách bên công ty hậu cần đã đến, đang chờ ở dưới lầu, Hạ Kiêu nhìn sơ qua các loại chuyện xấu của Lục Na trên tập tài liệu, mày nhăn lại, đây là mấy cái thứ lung tung bậy bạ gì?
“Cô dẫn khách vào trong phòng khách quý ngồi đợi một lát, bây giờ tôi sẽ xuống đó gặp.”
Trợ lý Trương có hơi khó hiểu nhìn vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Hạ tổng, khép lại một sấp tài liệu dày, Hạ Kiêu lấy áo khoác treo ở bên cạnh đi ra ngoài, nói với y: “Tôi bảo cậu điều tra xem gia đình họ hàng nhà cô ta có một người gọi là Diệp Chân hay không, cậu đưa cho tôi xem mấy cái lung tung này làm gì, muốn bị trừ lương sao?”
“Ơ..? Hạ tổng, có lẽ là tôi không nghe cẩn thận...Để tôi tìm lại xem...” Trương Thao sờ sờ mũi nhanh chóng lật lật tập tài liệu, trong lòng thắc mắc: Hạ tổng của bọn họ thật sự là kỹ càng, theo đuổi một nữ nhân thôi còn muốn tra xét họ hàng của người ta, thật là kì lạ, nhưng mà... “Hình như là không có...Tôi tìm xem...”
Hạ Kiêu không nói gì thở dài, người trợ lý này của hắn cái gì cũng tốt, làm việc hiệu suất cũng cao, nhưng chỉ có điều là quá nhiều chuyện bát quái, hắn đã đề nghị vô số lần y nên đi làm phóng viên đi, có lẽ vài năm sau sẽ rất nổi tiếng.
“Hội nghị hôm nay không có chuyện lớn gì, cậu cầm tư liệu ở trong ngăn kéo của tôi đưa sang cho Cố tổng đi, tôi đi xuống tiếp khách một lát sẽ quay lại...Nếu cạu tìm được người tên Diệp Chân này thì gọi cho tôi.”
“Vâng...” Trương Thao đọc tư liệu nhanh như gió, căng mắt tìm kiếm, dùng tốc độ nhanh chóng đọc sơ qua trang thứ tám có tin tức về con riêng của Lục Nguyên Khắc, mẹ ôi, y vỗ bàn, dòng cuối cùng có viết ba chữ “Lục Diệp Chân”, khó trách y cảm thấy quen tai như vậy.
Lúc Hạ Kiêu vào trong thang máy thì nhận được điện thoại của Trương Thao, ấn số tầng, một tay cài lại nút áo trên âu phục, một tay cầm điện thoại: “Không tìm thấy văn kiện sao? Ở ngăn kéo thứ hai bên trái.”
Trương Thao hô to, kích động tới mức cất cao giọng: “Không phải, không phải! Hạ tổng, người tên Diệp Chân thì không có, nhưng mà có một người gọi là Lục Diệp Chân, là em trai cùng cha khác mẹ của Lục tiểu thư...Vừa mới về nước...”
“Đinh - - -” cửa thang máy mở ra.
Trương Thao bô lô ba la một đống, thật lâu vẫn không nghe thấy Hạ Kiêu trả lời, thắc mắc: “Hạ tổng...Hạ tổng? Anh còn nghe không?”
Vài giây ngắn ngủi, một người đứng ở trong thang máy, một người đứng cách thang máy mấy bước, bốn mắt giao nhau, tám năm ngày ngày đêm đêm dài như nước nháy mắt như biến mất, gì mà nhớ nhung, gì mà đau khổ khi chia xa, đều không bằng một cái liếc mắt khi gặp lại.
Thời niên thiếu lạc mất nhau trong biển người mờ mịt, lúc gặp lại lại ở nơi bốn phía không một bóng người.
Hạ Kiêu nhìn “vị khách” ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn không chuyển mắt ở cách đó không xa, trầm giọng trả lời Trương Thao: “Tôi đã gặp được em ấy, tài liệu không cần phải đưa cho Cố tổng nữa, tôi sẽ tự mình bàn.”
Cửa thang máy kêu “tích tích” sắp tự động khép lại, khuôn mặt hắn không hề gợn sóng nâng tay lên cản lại, đi ra ngoài vài bước kéo lấy cánh tay Diệp Chân vào lại thang máy, trực tiếp ấn số tầng văn phòng cao nhất, số tầng tăng dầ rồi ngừng lại, cửa mở, toàn bộ quá trình Diệp Chân vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt không dám rời đi, lại càng không dám mở miệng hỏi cách tiếp khách vô lễ này.
Cho đến khi cửa phòng làm việc bị dùng lực cực lớn “Phanh” một tiếng đóng lại, cánh tay cậu đã bị bóp đến đau nhức, đột nhiên tay hắn dùng sức, dưới chân cậu lảo đạo ngã thẳng vào lòng nam nhân, nửa bên mặt dán vào ngực hắn, cánh tay đặt trên thắt lưng không chút thương tiết mà siết cậu đến không thở được, bàn tay to rộng trên đầu ấn chặt đầu cậu vào trong ngực không thể động đậy.
“Lục...Diệp Chân?”
Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói vô cùng ôn nhu gần như là cẩn thận, nếu không phải giờ phút này cậu đang bị thô lỗ ôm chặt, cậu thật sự muốn hoài nghi vừa rồi chỉ là ảo giác, trái tim chợt co rút, chóp mũi từng trận chua xót, nước mắt mãnh liệt không ngừng chảy xuống.
Cậu không hề phát hiện là chính mình khóc càng ngày càng to, nước mắt nước mũi “không cẩn thận” đều dính vào trên tây trang của Hạ Kiêu.
“Được rồi, đừng khóc.” Hạ Kiêu cúi đầu ghé vào bên tai cậu nói: “Hiện giờ tòan công ty đều biết chuyện khách bị anh bắt nạt khóc, trợ lý của anh chắc là đang đứng ở ngoài rối rắm suy nghĩ có muốn gõ cửa không, vậy còn em, có muốn họp nữa hay không?”
Diệp Chân sợ tới mức nhanh chóng mím chặt miệng, tiếng gào khóc chợt im bặt, khẽ nâng đôi mắt ướt sũng nhìn về phía hắn, mờ mịt vô thố.
Hạ Kiêu nắm tay cậu dẫn vào trong phòng nghỉ nhỏ rửa mặt, tây trang trên người hắn vô cùng thê thảm, chỉ có thể đổi một bộ khác.
Hội nghị dưới ánh mắt tò mò thăm dò của tất cả mọi người cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Chân cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, giống như là có thể nhìn thấy một khối vàng trên đó, Hạ Kiêu mặt không đổi sắc ngồi đối diện cậu, bàn bạc và sửa chữa vài hạng mục với Trần phó tổng, quyết định cuối tháng sẽ lại đây chính thức ký hợp đồng thu mua, luật sư xác nhận lại không có vấn đề gì liền có thể ký kết.
Hạ Kiêu bắt tay với Trần phó tổng, bỗng nhiên chuyển mắt nhìn về phía Diệp Chân: “Không biết lần sau Lục Diệp Chân tiên sinh có thể cùng nhau đến đây ký hợp đồng hay không? Tôi với cậu có vẻ rất hợp nhau, nếu đã hợp tác thì có thể làm bạn bè đi.”
“Hả?” Diệp Chân thở dài một hơi, muốn nhanh chóng rời khỏi cái không khí xấu hổ này, gấp đến độ mặt đỏ lên: “Tôi tôi...Tôi sẽ đến.”
Hạ Kiêu giả vờ vô cùng khách sáo mỉm cười: “Được, vậy làm phiền cho tôi số điện thoại đi.”
- ------------
Editor: Hạ Kiêu, anh là đồ lưu manh =)))