Trường học ở phía Nam sau năm hai phân ngành thì phải thi một bài thi nhỏ, Hạ Kiêu chọn môn vật lý và hóa học, ba tháng sau họ lại phải thi bốn môn nữa: sinh học, lịch sử, chính trị, địa lý.
Quá trình ôn tập thật sự vô cùng buồn chán, nhìn quyển sách bị viết tràn đầy thê thảm càng thêm chán nản tới cực điểm. Hạ Kiêu di truyền trí nhớ tốt của mẹ hắn, vào lúc mọi người còn đang cắm đầu bận rộn ôn tập, hắn ngược lại lại không có gì làm, chủ nhiệm lớp Vương Kính Tùng vô cùng coi trọng lần thi thử nghiệm này, ra lệnh lớp bọn họ phải đến sớm nửa tiếng.
Trung học so với sơ trung thì vào lớp sớm hơn mười lăm phút, bây giờ lại phải đến sớm hơn nửa tiếng, Hạ Kiêu nói tin dữ này cho Diệp Chân, bảo rằng cậu cứ ngủ dậy sau, hắn sẽ đi học trước. Kết quả ngày hôm sau lúc hắn ra khỏi nhà đã thấy Diệp Chân đã đứng đợi hắn.
Tuy đã là vào xuân nhưng sáng sớm bầu trời vẫn có chút sẫm tối, không khí lạnh thổi khắp nơi, ánh nắng cũng không phát huy hết tác dụng, Diệp Chân vừa đi vừa mơ mơ màng màng mệt rã rời, ăn bánh bao mà cứ như rơi nước mắt, sau khi cậu ngáp cái thứ sáu, Hạ Kiêu rốt cuộc không nhịn được.
“Ngày mai cậu không cần phải dậy sớm nữa, cứ yên tâm ngủ đi, nếu không vào lớp sẽ không có tinh thần.”
Diệp Chân ăn bánh bao không nói lời nào, sau khi nuốt xuống lại cắn một ngụm lớn, quai hàm phình to, mí mắt lại híp lại thành một đường chỉ, giống như con ếch trong hồ sen.
“Nghe chưa?”
“Vâng...”
Nhưng qua ngày hôm sau lúc Hạ Kiêu đi ra ngoài lại vẫn thấy cậu như trước đứng nửa sống nửa chết ở đầu cầu thang, rõ ràng hồn phách đều đã bay ra ngoài, nhưng lại có thể ngay lập tức mở to mắt, trước khi hắn nhăn mày đã giành trước mở miệng: “Ca ca! Hôm nay em không buồn ngủ chút nào.”
Đáng tiếc vừa dứt lời lại ngáp một cái.
Hạ Kiêu chọc chọc trán cậu: “Không phải ngày hôm qua đã đồng ý rồi sao, hôm nay sao lại vẫn như vậy?”
Diệp Chân bất mãn hạ mi, ánh mắt mơ hồ: “Em...em không đồng ý, anh hỏi em có nghe chưa, em đáp là nghe thấy rồi, thế nhưng em vẫn chưa đồng ý mà, em muốn đi cùng với anh.”
“Cậu... Mẹ nó... Sao cứ muốn phải đi cùng nhau thế hả, chúng ta là cặp sinh đôi kết hợp sao?” Không biết nhóc ngu ngốc này cố chấp cái gì, Hạ Kiêu không hiểu nổi.
Diệp Chân bị hắn nói tới sửng sốt, bẹp miệng không để ý tới hắn, tức giận đi nhanh về phía trước, tầng lầu phía sơ trung chưa ai đến cả: “Mẹ không cho em sang nhà anh ngủ, mẹ nói anh phải thi không nên làm phiền anh, nhưng nếu buổi sáng cũng không đi cùng nhau... Vậy sao em có thể gặp anh được? Ca ca, anh cảm thấy... em rất phiền sao?”
Diệp Chân vô cùng nghiêm túc tức giận, bên trong đôi mắt to đen lúng liếng mang theo ba phần trách móc cùng một chút bất an, cậu không chút nháy mắt nhìn Hạ Kiêu, Hạ Kiêu lại muốn cười.
Khó trách ba tháng nay Diệp Chân lại không chạy qua nhà hắn, làm hại hắn còn tưởng rằng lần trước đánh cậu hơi ác làm cậu sợ hãi chạy mất, thì ra là dì Diệp sợ con trai quấy rầy hắn học tập.
Hắn thầm nghĩ: Nhóc ngu ngốc, sao tôi có thể chê cậu phiền chứ, tôi đã sớm có thói quen bị cậu làm phiền rồi.
Ép xuống ý cười nơi khóe miệng, hắn nghiêm túc lừa Diệp Chân: “Buổi tối cậu có thể sang nhà tôi, nhưng buổi sáng phải đi một mình, chọn một cái đi.”
Diệp Chân rối rắm mím chặt môi, nhỏ giọng hỏi: “Không thể chọn hết cả hai sao?”
“Không được.”
“Vậy...vậy buổi tối đi.” Buổi tối có thể nói chuyện rất lâu với ca ca, nói không chừng sau kì thi ca ca sẽ không phải đi sớm nữa, lại có thể cùng cậu đi học, Diệp Chân khẳng định gật đầu: “Buổi tối!”
Nhưng mà, lão cáo già Vương Kính Tùng cũng không định sau cao khảo khôi phục lại thời gian đến lớp như cũ, nhóm chủ nhiệm cùng cấp giống như đang thi đấu, lập thời gian càng ngày càng sớm, thỉnh thoảng có một bạn học to gan kháng nghị, y liền bày ra mấy chữ “ông trời không ghét người cần cù”, sau vài lần cũng không còn ai dám oán hận câu nào.
Cho nên, mãi cho đến khi kết thúc học kỳ, Diệp Chân vẫn chưa thể đi học cùng với Hạ Kiêu.
Hạ Kiêu vì phòng ngừa nhóc lười ngủ quên, còn đặc biệt mua cái đồng hồ báo thức, đặt ở bên cạnh gối đầu của Diệp Chân, năm phút lại kêu một lần, mỗi lần kéo dài tới một phút, làm cho mỗi lần Diệp Chân nhìn thấy cái đồng hồ hình dáng con heo này liền muốn lén lút làm hư, nhưng giả vờ bất cẩn làm rơi vài lần, mũi heo bị xướt vài đường, sàn nhà cũng lõm một dấu nhưng đồng hồ vẫn không hư hao gì.
Vẫn như trước chăm chỉ cần cù gọi cậu dậy.
Mùa hè cuối cùng năm sơ nhị, mưa to ào ào, C thành chìm trong tiếng mưa tí ta tí tách, thời tiết ẩm ướt oi bức như vậy, ngủ ở trên chiếu vẫn chảy mồ hôi, Hạ Kiêu vừa về nhà đã vọt vào phòng tắm, làm sạch cảm giác dính dớp trên người, một lát sau Diệp Chân cũng chạy về tới nhà, nhưng không biết tại sao cậu lại nằm im trong phòng điều hòa.
“Ca ca...” Diệp Chân khó chịu nằm sấp trên bàn: “Em có hơi nhức đầu.”
Hạ Kiêu sờ trán cậu, không thấy nóng, nhiệt kế đo bên lỗ tai cũng bình thường, hắn nghĩ chắc là sắp tới thi cuối kì Diệp Chân ngủ không đủ giấc, để ngừa vạn nhất, hắn cho cậu uống một ly thuốc pha với nước ấm, bảo cậu nhanh đi ngủ.
Ban đêm Diệp Chân ngủ rất không an ổn, vẫn luôn kêu có muỗi cắn cậu, Hạ Kiêu thắp nhang muỗi rồi nhưng cậu vẫn nói là có muỗi, bật đèn cũng không tìm được, không còn cách nào, hắn chỉ có thể dùng chăn bọc lấy cậu, còn hắn lại nằm không đắp chăn, nhưng cố tình muỗi lại không chích hắn.
- -----
Editor: Mấy cô có thích ngược không nào?:))) Thêm chút gia vị cho đời nó vui nhé:)))))