Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 30: Chương 30: Nụ hôn đầu tiên, chia xa




Sáng sớm Hạ Kiêu đi ra ngoài chạy bộ, chạy xong lại đến quán ăn sáng dưới lầu ăn một chén mì thịt bò, bà chủ quán đã thấy hắn suốt bốn năm ngày, cũng không hỏi nhiều liền tay chân lanh lẹ lấy hai cái bánh bao đậu từ trong lồng hấp ra đặt cạnh bát hắn.

Tay trái mang theo một trái dưa hấu cùng với hai cái bánh bao, Hạ Kiêu vừa lên cầu thang vừa gọi điện cho Diệp Chân: “Đã rời giường chưa?...Đã cho nước tương vào bánh bao rồi, thừa dịp còn nóng tranh thủ ăn...Ừ...Tôi đứng trước cửa, có chuyện gì?”

Diệp Chân không trả lời hắn, cúp điện thoại. Hắn còn đang thắc mắc, chỉ thấy cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một thân ảnh mặc áo ngủ màu trắng vọt ra nhảy lên người hắn, Hạ Kiêu hoảng sợ, nhanh chóng giữ chân cậu phòng ngừa cậu ngã xuống, dưa hấu trượt khỏi tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm đục.

“Ca ca, bác sĩ nói hôm nay em có thể chơi cùng anh rồi...A nha, dưa hấu...”

Diệp Chân cúi đâu nhìn quả dưa đã nứt thành bốn năm miếng, trên mặt đất toàn là nước dưa màu đỏ, có chút thảm, cậu chột dạ đảo loạn đôi mắt, lén lút nhìn Hạ Kiêu một cái, lại thấy khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì gần trong gang tấc, giống như là yên tĩnh trước cơn bão.

“Dưa hấu làm sao?” Hắn trầm giọng hỏi.

Diệp Chân lắp ba lắp bắp: “Nó...Nó vỡ.”

“Cậu điên rồi hả, mới khỏi bệnh liền đắc ý vênh váo, trèo xuống cho tôi.”

“Dạ...” Diệp Chân rụt rụt cổ, tay chân hoảng loạn đứng ở một bên, chờ Hạ Kiêu lấy cây lau nhà dọn dẹp sạch sẽ xong mới chưa từ bỏ ý định mà nói thêm một câu: “Hôm trước anh đã nói là chờ em hết bệnh sẽ dẫn em ra ngoài chơi, anh đừng quên đó, ai nói dối là chó nhỏ!”

Nói xong nhanh nhẹn trốn vào trong nhà.

Kết quả không đợi ăn xong cơm chiều, cậu liền không nhịn được, bưng lấy cái bát tràn đầy đồ ăn gõ cửa nhà đối diện, Diệp Minh Nhu cũng bưng theo một bát đồ ăn đứng sau lưng cậu.

Cô đi theo để tiếp thêm can đảm cho con trai.

Hôm nay Diệp Chân sầu mi khổ kiểm nói với cô rằng cậu đã lãng phí hai cái bánh bao đậu cùng với trái dưa hấu mà ca ca mua cho cậu, còn nói ca ca là chó nhỏ, lo lắng hắn sẽ tức giận, Diệp Minh Nhu cảm thấy buồn cười, liền cho con trai ý kiến, Hạ Kiêu thích nhất là cơm thịt ba chỉ cô làm, trước khi cô nấu sẽ ngâm thịt với bia trong chốc lát, hương vị vô cùng độc đáo, cắn một miếng sẽ nếm được tràn đầy vị bia.

Có cái gì mà một bát cơm không thể giải quyết chứ? Huống hồ Hạ Kiêu sẽ không thật sự giận cậu.

Quả nhiên, Diệp Minh Nhu đưa bát cơm cho Hạ Kiêu, thuận tiện dặn dò bọn họ ngày mai ra ngoài chơi phải nhớ về sớm một chút, Hạ Kiêu giống như ngày thường nói cảm ơn dì Diệp, cũng không có gì khác thường, Diệp Chân nhìn chuẩn cơ hội liền chui qua dưới cánh tay hắn đi vào, bưng cái bát đặt trên bàn, lập tức ngồi lên ghế ăn ngấu nghiến, đói chết cậu rồi.

Diệp Chân ăn thịt ăn cho bên miệng toàn là dầu mỡ, Hạ Kiêu lấy tay lau đi một ít cơm dính bên miệng cậu: “Diệp chó nhỏ, cậu ăn từ từ thôi, có ai giành với cậu đâu?”

Diệp Chân bĩu môi, không ngừng ăn cơm, nghe vậy cười ngây ngô với hắn.

Nếu đã đến đây rồi tất nhiên sẽ không về nữa, Diệp Chân rửa ráy xong liền nằm lên giường, giang rộng tay chân chiếm hơn nửa cái giường, Hạ Kiêu lột bao gối đầu của cậu ra, thay vào bao gối giống như của hắn, Diệp Chân sờ sờ bao gối mới, lén lút đem gối của hai người đổi với nhau, không nhìn ra khác biệt gì, tựa như hai cái gối đầu của bọn họ vốn là một đôi.

Sau khi Hạ Kiêu tắt đèn, nằm lên gối đầu vẫn lập tức phát hiện, nhưng hắn không nói ra. Hắn không chút để ý hỏi Diệp Chân ngày mai muốn đi chơi chỗ nào, Diệp Chân rất kiên quyết nói muốn đi Du Nhạc thành.

“Không phải đã chơi ở đó rồi sao?” Hắn hỏi.

Diệp Chân ấp úng nói: “Em...Em lần trước còn chưa chơi đủ.”

“Đổi chỗ khác đi, đã đi rồi sẽ thấy nhàm chán.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong veo, tiếng ếch kêu hỗn loạn như nhịp tim của thiếu niên, ánh mắt dần dần thích ứng bóng tối, Diệp Chân nhìn cái cằm rõ ràng góc cạnh của hắn, giọng nói thấp đến không thể thấp hơn: “Vậy...Vậy trước kia anh đi hẹn hò sẽ đi chỗ nào a?”

Hạ Kiêu đột nhiên quay đầu đối diện ánh mắt của cậu: “Cậu nói cái gì?”

“Em...Em nói,“ Diệp Chân tích đủ dũng khí mới nắm vai hắn lại gần hôn hắn một cái, đôi môi run rẩy: “Em...Em thích anh, em muốn hẹn hò với anh.”

Hạ Kiêu bị cái hôn ngây ngô non nớt này làm tim loạn nhịp, hô hấp dồn dập, hắn vẫn luôn cảm thấy Diệp Chân còn nhỏ, vừa quen biết không bao lâu đứa nhỏ này đã hôn hai má hắn, trên thực tế hắn đã nghe Diệp Chân nói thích hắn vô số lần, trên mặt cũng dính không ít nước miếng của cậu.

Nhưng hắn đều nghĩ rằng cậu chỉ coi đây là tình bạn; hoặc là Diệp Chân coi hắn thành ca ca ruột mà đối đãi, là tình cảm gia đình; hoặc là từ nhỏ Diệp Chân đã không có cảm giác an toàn, là tình cảm sùng bái; bất kể là loại tình cảm nào, hắn cũng vẫn không dám nghĩ đến tình yêu, loại tình cảm yêu đương cấm kỵ này bị Diệp Chân đâm thủng, hắn quả thực hoài nghi hắn có nghe lầm hay không.

Nhưng ở sâu trong cái góc tối tăm bí ẩn trong nội tâm hắn lại không tự chủ mà sinh ra mội tia vui vẻ cùng mong chờ.

Mầm móng nằm dưới lớp da tội ác phá đất mà ra.

Diệp Chân thấy hắn thật lâu vẫn không đáp lại, có chút mất mát nằm trở về trên gối đầu: “Ca ca, anh không thích em cũng không sao...Em...Anh có phải còn thích chị kia hay không...Ô ---- “ nói chưa xong cậu đã ủy khuất đến khóc lên, tiếng khóc áp lực nghe vào tai có chút buồn cười.

Hạ Kiêu không nói được lời nào, kéo tâm chăn mỏng lên trùm lên mặt cậu, bàn tay cố định cái đầu không an phận của cậu, cứ như vậy cách một tầng chăn dùng môi ngăn chặn tiếng khóc của cậu, không ngừng nghiền áp, hút chặt hai cánh môi thẹn thùng mềm mại kia, vải bông rất nhanh liền ướt đẫm, cho đến khi hôn Diệp Chân tới không thở nổi phải rên lên, hắn mới buông cậu ra.

Không thể lại tiếp tục, cho dù là cách tầng chăn cũng không được.

Hắn áp chế tình dục đang rục rịch của mình, nhắc nhở chính mình Diệp Chân vẫn còn nhỏ.

Ma lực hắc ám liền ép nó xuống sâu vào chỗ có thể che dấu hỉ nộ ái ố, yên tĩnh thật lâu nhưng khí tức ám muội vẫn còn quanh quẩn.

Qua một hồi lâu sau, Diệp Chân mới kéo tấm chăn đang che trên mặt xuống, lặng lẽ hít một ngụm khí lớn, nhịp tim dồn dập như tiếng trống trong lồng ngực mới an phận lại, cậu sờ sờ đôi môi đã sưng lên, hai má vừa hết sốt bây giờ lại đỏ bừng, quay lại nhìn Hạ Kiêu, hắn đã quay lưng lại với cậu ngủ rồi.

Hôm sau, mặt trời vừa mới lên, Hạ Kiêu đang mơ mơ màng màng cảm giác có người nằm sấp trên mình hắn, vừa mở mắt chỉ thấy Diệp Chân áp môi dựa vào gần, mấy hột mụn do bệnh thủy đậu vừa rớt mọc ra mấy hột mụt mới hồng hồng, vô cùng dễ thương, hai mắt cậu khép chặt, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương.

Hạ Kiêu lại nổi lên ý muốn trêu chọc, khi đôi môi cậu sắp sửa như có như không đụng vào, hắn đột nhiên hét lớn: “Chân Chân, làm gì vậy!”

Diệp Chân: “A nha - - -” luống cuống tay chân kéo chăn lên che đầu.

Hạ Kiêu cười xấu xa.

Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa rào sấm sét, Hạ Kiêu đi ra ngoài nhìn bầu trời xanh lam không để ý lắm. Dự báo thời tiết nha, đôi khi không chuẩn lắm, đặc biệt là nếu có mưa thì có thể tránh mưa, đem theo dù hay áo mưa lại không tiện lắm.

Vốn là hắn định dẫn Diệp Chân đi bơi, thời tiết nóng nực, ngâm trong nước lạnh khỏi nói có bao nhiêu thoải mái, nước trong bể bơi ở trung tâm bơi lội thường đi cũng tương đối sạch sẽ, nhưng nghĩ tới mụn thủy đậu trên mặt Diệp Chân vừa mới già đi, sợ lây nhiễm, kế hoạch này chỉ có thể hủy bỏ.

Lúc Diệp Chân học tiểu học đã học qua một lớp bơi lội, nghe hắn nói nhất thời nổi tính cố chấp nói chính mình đã khỏe, kéo Hạ Kiêu muốn đi, Hạ Kiêu bị cậu quấn lấy không có biện pháp, liền thỏa hiệp nhường một bước.

“Hôm nay không được, đợi đầu tháng sau lại đi, tôi cam đoan.”

Diệp Chân xòe tay tính nhẩm thì thấy cũng không còn mấy ngày nữa, liền đáp ứng, nhưng điều kiện là hôm nay có đi đâu chơi thì Hạ Kiêu không được phản đối nữa.

Vì thế, bọn họ quyết định trước hết đi ăn, lúc trước Diệp Chân đã ăn kiêng sắp chịu không nổi, Hạ Kiêu gọi cho Chu Bạt tham khảo quán ăn ngon, Diệp Chân ăn uống no đủ xong thì thấy màn hình đèn LED trên cao ốc bên cạnh đang chiếu trailer phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, lập tức nói muốn đi xem phim.

Mưa mùa hè tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, giống như những điều trước mắt đều là chìm trong mộng cảnh, mộng xong tỉnh lại thì biến mất vô tung.

Lúc bọn họ đi vào rạp chiếu phim thì bên ngoài vẫn còn nắng, lát nữa lúc đi ra chắc chắn sẽ là mây đen dày đặc. Diệp Chân một tay ôm bịch bỏng ngô, một tay năm áo sơ mi của Hạ Kiêu.

Sau khi màn hình chiếu dòng chữ cảm ơn thì liền tối đen, Hạ Kiêu kéo gáy cậu qua nhanh chóng hôn lên, răng nanh không kịp phòng bị đụng phải môi, có hơi đau, giây tiếp theo đầu lưỡi ướt át liền liếm lên môi trên, ôn nhu an ủi, thần hồn điên đảo.

Đèn sáng, Hạ Kiêu làm như không có việc gì nói: “Bắp rất ngọt, khó trách cậu lại thích ăn như vậy.”

Đầu óc Diệp Chân nhất thời đều biến thành hương bắp, ngọt ngào tới khiến cậu chân mềm, đi đường không vững.

Đi ra tới cửa rạp chiếu phim, một tiếng sấm ập đến, hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên bầu trời rớt xuống, hơi nước bay bay theo gió, dần dần tiêu tán, giống như là cảnh tượng tận thế trong phim điện ảnh vừa rồi.

Hạ Kiêu kéo cậu lùi vào trong tránh mưa, đứng lâu có hơi nhàm chán liền hỏi cậu có muốn ăn kem không, Diệp Chân nói ăn, Hạ Kiêu liền bảo cậu ngồi chờ một lát, hắn đi mua chưa tới năm phút đã trở lại, nhưng Diệp Chân đã không thấy tăm hơi, một ông chú ngồi chỗ bên cạnh nói thấy cậu đi tới WC.

Nhưng mà lúc hắn đang đi đến hướng WC thì nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi mơ hồ: “Ca ca.”

Hắn quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.

Buổi chiều ngày đó, mưa to vẫn chưa dứt, tiếng sấm nổ to như nhịp trống thúc giục, chậm rãi kêu vang.

Kem tan chảy thành nước, hắn tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách trong rạp chiếu phim, rốt cuộc mới ý thức được rằng, hắn đã đánh mất Diệp Chân trong biển người mờ mịt.

- -----------------------------

Editor: Nói chung là buồn ☹(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.