Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 38: Chương 38: Thấp thỏm




Sau khi hội nghị kết thúc xong, lúc lão Trịnh chở cậu đến đây đã không còn sớm nữa, dây dưa chờ dọn cơm lên bàn, lại trải qua một trận cãi lộn buồn cười, cho đến khi ngồi bên cạnh ao cá gọi cho Hạ Kiêu nói chính mình ăn chưa no, nói xong cậu lập tức hối hận.

Nghĩ thầm chắc bây giờ Hạ Kiêu đang trong thời gian làm việc, huống hồ đã nhiều năm không gặp, đột nhiên thân cận như vậy có vẻ hơi xấu hổ.

Hạ Kiêu nâng tay nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sắp hai giờ rồi mà sao cậu còn chưa ăn cơm? Còn đói tới khóc?

Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cậu nhắn địa chỉ qua để hắn tới đón. Hắn vốn là muốn hẹn cậu buổi tối đi ăn, giờ thì tốt rồi, trực tiếp uống trà chiều luôn.

Tổ trưởng phụ trách hạng mục gõ cửa tiến vào hỏi hắn khi nào thì họp? Hắn còn chưa cúp máy đã nói thẳng: “Hôm nay không họp, tôi có chút việc, đưa tài liệu cho Trương Thao đi, sắp xếp lại cho tốt rồi ngày mai mở cuộc họp.”

Diệp Chân phủi phủi mớ tóc ướt sũng trên trán, nghe hắn nói xong càng thêm ngượng ngùng, liên tục nói: “Không cần tới đón em, thật ra em không có việc gì, anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến em...”

Hạ Kiêu trực tiếp ngắt lời cậu: “Mười phút nữa tới ngã tư chờ anh.”

“Vâng...”

Cúp điện thoại xong, cậu một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại Lục gia, chỉ tiếc chiếc áo sơ mi trắng mẹ cậu mới mua cho cậu, sau cuộc “hỗn chiến” bị dính vài vết canh màu nâu, nhìn qua có chút dơ bẩn chật vật, cậu cầm áo khoác lên, nghĩ rằng không biết có thể giặt sạch hay không, lỡ như về nhà mẹ có hỏi thì nên trả lời sao mới tốt.

Dưới lầu chỉ còn lại hai người giúp việc đang quét dọn coi cậu như vô hình. Cậu mở cửa tăng nhanh tốc độ đi khỏi đây, sợ chậm một bước sẽ bị gọi lại.

Hoa viê trong tiểu khu xa hoa hiện đại vô cùng tinh xảo, cây cối hoa cỏ được cắt tỉa gọn gàng, Diệp Chân đi tới bồn hoa bên cạnh tiểu khu được làm bằng thạch sáng xám trắng, đám hoa nở rộ thoang thoảng hương thơm, cảnh đẹp ý vui.

Cậu không nhận ra xe của Hạ Kiêu, thấy mặt trời có hơi chói mắt liền cúi xuống đánh giá mấy bông hoa bên cạnh, ngẫu nhiên nâng mắt nhìn quanh hai bên đường.

Hạ Kiêu từ chỗ ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã nhìn thấy cậu, xa xa chạy lại gần, tây trang cắt may khéo léo làm nổi bật thân hình cao ráo của cậu, làn da trắng nõn di truyền từ mẹ, ánh mặt trời chiếu xuống, cổ áo sơ mi ôm lấy phần cổ trơn nhẵn mịn màng.

Hắn nhấn còi, không ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Chân bị dọa nhảy dựng lên, Hạ Kiêu nghiêng đầu bảo cậu lên xe, kết quả hai người một đường không nói chuyện.

Có vài lần Diệp Chân lén lút trộm nhìn hắn bị hắn bắt được, cậu càng thêm co quắp, cái đầu vẫn nghiêm chỉnh hướng về phía trước, nhưng đôi mắt chỉ dám nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Kiêu chỉ cảm thấy buồn cười, cậu cũng đã lớn rồi, nhưng trong khung vẫn là tính tình ngốc nghếch như lúc nhỏ, hướng nội lại ngượng ngùng.

Chỉ có một chỗ khác biệt là: Lúc trước ở trước mặt hắn sẽ không câu nệ như vậy.

Khi Diệp Chân nhắn địa chỉ qua cho hắn, kỳ thật hắn đã đoán được một hai phần, Lục Nguyên Khắc chính là người đàn ông năm đó hắn gặp được trên hành lang – ba của Diệp Chân, lần trước đưa Lục Na về nhà cũng là tiểu khu này, Diệp Chân là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Na, cậu tới đây ăn cơm cũng không có gì kì lạ.

Hạ Kiêu đoán rằng tám phần là cậu ở Lục gia bị bắt nạt, hỏi cậu muốn ăn cái gì, cậu suy nghĩ nửa ngày thì nói là muốn ăn mì.

Có rất nhiều tiệm bán mì, Hạ Kiêu dẫn cậu tới một tiệm mì ở gần đây, nhìn cậu cúi đầu chăm chú ăn đến toát mồ hôi, tiện tay lấy giấy ăn lau đi giúp cậu, hỏi cậu đã ăn một chén rồi mà vẫn còn đói sao?

Cậu nuốt hết mì còn có chút do dự, thoáng nhìn qua bánh bao gạch cua ở trên bàn bên cạnh, lại chớp chớp mắt nhìn Hạ Kiêu. Hạ Kiêu lôi kéo cậu rời đi, không cho cậu ăn nữa: “Đừng nên ăn no, không thì cơm chiều ăn không vô.”

Diệp Chân ngoan ngoãn nghe lời, đi tới cửa lại im lặng không lên tiếng nhớ kỹ tên nhà hàng này.

Một lần nữa ngồi lại lên xe cũng không hỏi Hạ Kiêu rằng muốn dẫn cậu đi đâu, trong lòng rõ ràng cũng giống như trong dạ dày trướng đến đầy tràn, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại một câu cũng nói không nên lời, không biết nên nói từ đâu, cũng không biết có nên nói ra hay không. Thời gian thật sự là thứ vô cùng tàn nhẫn, một khi trôi qua sẽ mang đi rất nhiều thứ, tỉ như là tình yêu cấm kị thời niên thiếu.

Đối với trẻ nhỏ thì mọi người đều rất dễ dàng tha thứ, có nói nhầm nói bậy cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ, nhưng lớn lên rồi lại có rất nhiều băn khoăn, không dám dễ dàng biểu lộ tiếng lòng.

Diệp Chân nhìn chằm chằm mũi giày, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Hạ Kiêu, khác với chính mình mặc tây trang không ra cái gì cả, ca ca thật sự đã trở thành người lớn rồi, vai rộng chân dài, giống như trời sinh đã là một người lãnh đạo tây trang phẳng phiu. Cậu bỗng nhớ tới sáng sớm Lục Na đã nói rằng cậu ăn mặc “quê muốn chết, giống như tham gia tang lễ”, hiện giờ sơ mi còn bị ô uế, làm cho tay chân cậu cũng không biết nên đặt ở đâu.

“Em muốn về nhà...” Cậu nhỏ giọng nói.

“Hả?” Hạ Kiêu chuyển tay lái nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em ở với mẹ, ở khu Bích Hải phía thành Tây, anh cho em xuống xe...Em có thể tự về nhà.”

“Để em xuống xe?” Hạ Kiêu nhướn mày mỉm cười, đạp chân ga tăng nhanh tốc độ: “Ở đây không có giao thông công cộng, không có tàu điện ngầm, không có taxi, anh sẽ đưa em về nhà, sau khi ăn xong cơm chiều.”

Diệp Chân nghe hắn nghiêm trang lừa gạt chính mình, rõ ràng cậu thấy ở ngoài cửa có xe taxi màu xanh đi ngang qua, một lát sau lại thấy trạm giao thông công cộng, cậu không đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không hơi đâu tranh cãi với hắn, chỉ có thể im lặng ngồi tại chỗ, tâm loạn như ma.

Im lặng một hồi lâu, Hạ Kiêu bỗng nhiên mở miệng, vân đạm phong khinh hỏi cậu: “Vừa rồi ai chọc em tới khóc?”

Khuôn mặt Diệp Chân đỏ lên, theo bản năng nói xạo: “...Em...Em không có khóc.”

Đỗ xe tại trước cửa siêu thị, Hạ Kiêu rút chìa khóa xuống xe, thuận miệng nói: “Em khóc anh còn chưa thấy đủ nhiều sao? Thẹn thùng cái gì.”

“...” Diệp Chân lén lút nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu soi soi, mặt đỏ sắp bốc khói, cậu bụm mặt.

Hai người đẩy xe đến khu thực phẩm trong siêu thị, Hạ Kiêu tùy tay cầm lên một loại thịt hỏi cậu: “Biết nấu cái này không?”

Còn chưa tới thời điểm tan tầm, bên trong siêu thị cũng không có nhiều người, Diệp Chân giống như người mất hồn đi phía sau hắn, đang ngẩn người nhìn chằm chằm bờ vai hắn, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt hắn, kinh hoảng dời mắt, rất giống con ếch mơ tưởng ăn thịt thiên nga bị bắt lại.

Hạ Kiêu quay đầu nhịn không được cong khóe miệng, cũng không hỏi cậu nữa, thuận tay ném một ít thịt cá rau dưa vào trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.