Sống một mình ở nước ngoài tám năm, đối với chuyện chuyển nhà thì Diệp Chân vô cùng thành thạo, chỉ thu thập vài bộ đồ để thay giặt, một cái máy ảnh kiểu cũ, mấy quyển sách còn chưa đọc xong, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt thường ngày, sắp đặt chỉnh tề hết trong vali nên trên tay cũng không mang thêm thứ gì nữa.
Đúng lúc cuối tuần, đã bàn xong là chờ ngày mai lúc khoảng 3 giờ chiều Hạ Kiêu làm xong việc ở công ty sẽ sang đây đón cậu. Nhưng Diệp Chân từ tối hôm qua sau khi thu dọn hành lý xong thì bỗng nhiên có chút khẩn trương, lăn qua lộn lại đến rạng sáng mới ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng thì cậu đã tỉnh dậy, xuống giường kiểm tra đồ đạc một lần nữa rồi lại trèo lên giường, nhưng vẫn ngủ không được.
Bởi vì hôm nay cậu rời đi nên Diệp Minh Nhu cũng không cao hứng mấy, dùng xong cơm trưa thì dặn dò cậu vài câu chú ý giữ ấm liền trở về phòng ngủ, chắc là bởi vì luyến tiếc để cậu chuyển ra ngoài, sợ thấy cậu thì càng thêm thương cảm nên cũng không ra tiễn cậu.
Cậu một mình ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, nghiêng người dựa vào cái đệm màu vàng mềm mại, một lát sau mí mắt liền díp lại, chỉ mới qua một giấc mà đã tới ba giờ chiều. Hôm qua mới vừa có một cơn mưa lớn nên nhiệt độ còn hơi thấp, sau khi thình lình tỉnh dậy liền cảm thấy rùng mình, cậu ở nhà không mang tất, hai chân lộ ra ngoài lạnh đến khó chịu, nâng lên hai tay đã tê rần hoạt động một chút, khoanh chân mở di động ra xem.
Hạ Kiêu còn chưa đến, có lẽ là công ty đột nhiên có việc.
Cậu vừa nghĩ đến đó thì chợt có ý tưởng, dù sao hành lý cũng không nhiều, cũng có chìa khóa nhà Hạ Kiêu, không bằng chính mình tự bắt xe đi đỡ phải phiền toái, thuận tiện...Cậu nhìn nhìn phòng bếp, nhếch miệng cười.
Bên công ty khách hàng lớn của Hạ Kiêu đột nhiên xảy ra chút vấn đề về trang bị phần mềm, việc vận hành trì hoãn, nhưng không may là những kỹ thuật viên nếu không phải đi công tác thì là đang nghỉ phép, bên khách hàng máy tính nhiều, không đủ nhân sự, nhất thời còn chưa tìm được người, hắn phải tự mình đi điều chỉnh, may mắn là cũng không phải là vấn đề gì lớn, bận rộn xong mới giật mình thấy đã năm giờ rồi.
Từ chối khách hàng mời dùng bữa, hắn vội vàng xuống lầu, đang muốn gọi điện cho Diệp Chân thì lại thấy hiện lên một cái tin nhắn
Chân Chân:
Ca ca, em đã đến nhà anh rồi, anh không cần qua đón em nữa.
Hạ Kiêu nhìn thời gian, tin nhắn đến từ một tiếng trước, không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Vừa mở cửa ra liền có một cỗ mùi bia mạch nha lên men xông vào mũi, vào tới bên trong lại ngửi được hỗn hợp mùi nước tương đậm đặc cùng với hương thơm thịt ba chỉ, qua thực làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Diệp Chân nghe tiếng đóng cửa, cầm cái muôi nhô đầu ra nhìn hắn.
Nụ cười tủm tỉm mang theo chút ngại ngùng: “Anh đã về rồi.”
Lời này nói ra vô cùng thuận miệng, nói xong mới đột nhiên nhớ ra đây không phải là lời kịch trong mấy bộ phim truyền hình tâm lý gia đình, người vợ nấu cơm xong đợi chồng về nhà sao?
Cậu bị ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương làm cho lỗ tai nóng lên, cuống quít cầm cái muôi chạy về phía trước cái nồi trong bếp, giả vờ khuấy khuấy hai cái thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, cậu vắt óc suy nghĩ nên nói gì để đánh tan sự xấu hổ này, còn chưa nghĩ xong lại phát hiện hô hấp của người phía sau ngày càng gần.
Cơ hồ là dán sát vào trên lưng cậu, lồng ngực Hạ Kiêu rộng lớn mà vững chãi.
Hai cánh tay chậm rãi ôm chặt eo cậu, dùng lực kéo một cái, Diệp Chân nhất thời ngượng chín mặt, co bả vai khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, chỉ nghe nam nhân đang dán trên vai cậu hít sâu một hơi, lại chậm rãi mà ám muội đem hô hấp nóng rực phun trên vành tai cậu, tiếng nói trầm thấp chứa ý cười: “Thơm quá.”
Trong đầu phát ra một tiếng “oanh - -” như có pháo nổ, Diệp Chân bị lời nói “nghiêm túc” này của hắn làm cho chân cũng mềm nhũn, không biết là chính mình bị ma quỷ ám ảnh hay là thế nào nhưng cứ có cảm giác trong lời nói của hắn có ý khác, một câu hai nghĩa.
Tóc gáy bên cổ đều dựng đứng lên, cậu vội vội vàng vàng quay mặt qua ngưỡng cổ trốn tránh, ha ha cười gượng: “Ừm...Đúng vậy, em lợi hại không, sắp ăn được rồi, anh anh...Anh qua kia bưng nồi cơm lại đi.”
Tâm trạng Hạ Kiêu vô cùng tốt, nhướn mày cười không trêu cậu nữa, bưng nồi cơm ngồi bên cạnh bàn ăn.
Vì thế Diệp Chân tới tới lui lui cầm đũa, lấy muỗng, bưng thức ăn đều dưới ánh mắt chăm chú như cười như không của nam nhân, không dễ dàng gì mới ngồi xuống ăn cơm, Hạ Kiêu lại nói thêm một câu: “Cái tạp dề này là lúc trước mua đồ dùng trong bếp kèm theo, ngày mai mua cho em cái mới.”
Diệp Chân vội vàng cởi tạp dề, cắm đầu bới cơm: “Không...Không cần.”
Thức ăn trên bàn rất đơn giản, một chén cơm trắng, một bát thịt ướp bia bóng loáng như bôi mỡ, một dĩa nấm hương xào rau xanh, còn có một nồi gà hầm thuốc bắc.
Diệp Chân cố ý muốn nấu món thịt hấp bia cho hắn nếm thử, lần đầu tiên làm món này nên tay nghề tất nhiên không thể so với mẹ cậu, bởi vậy trong lòng có chút thấp thỏm, ăn hai miếng liền có chút như có như không trộm ngắm Hạ Kiêu, thấy hắn gắp một miếng thịt cho vào miệng, liền mở to mắt chờ đợi, vừa chờ mong vừa khẩn trương, đôi mắt kia còn kém trực tiếp hỏi “ăn ngon không?“.
Hạ Kiêu hiểu được tâm tư của cậu, tuy mùi vị khác với Diệp Minh Nhu làm, nhưng cũng rất ngon miệng, tất nhiên là hắn khen không dứt lời.
Diệp Chân bị hắn khoa trương khen ngợi tới người lâng lâng, mấy bữa sau cứ liên tục nấu thịt hấp bia trong sáu bảy ngày, thiếu chút nữa đã làm cho Hạ Kiêu đời này không muốn ngửi thấy mùi bia một lần nào nữa, cuối cùng hắn phải lấy cớ là nóng trong người muốn ăn món thanh đạm một chút mới “tránh được một kiếp“.
Căn hộ Hạ Kiêu ở trên tầng cao nhất, lúc trước mua căn này hắn đã cố ý thiết kế lại, phòng ngủ chính ở trên lầu, bố trí cửa sổ sát đất, ở trên đầu giường đặt rất nhiều vật nhỏ làm bằng thủy tinh, lúc ánh nắng chiếu vào làm cho căn phòng trở nên lóng lánh trong suốt, cầu thang được gắn trên tường theo hình dạng xoắn ốc, không có tay vịn, một tầng gỗ, một tầng thủy tinh, nhìn thoáng qua có vài phần khác người.
Thư phòng ở dưới lầu, Diệp Chân đem sách của mình đặt vào đó, sửa sang lại cho tốt mới thấy Hạ Kiêu đang ngồi trước bàn làm việc xem máy tính, một tay cầm điện thoại nói chuyện, mi tâm hơi nhíu, vẻ mặt nghiêm túc, vốn tưởng là hắn đang xử lý công việc của công ty, có chút tò mò đi qua xem xem, Hạ Kiêu lại vô cùng nhanh chóng khép máy tính lại.
Bước chân của Diệp Chân hơi ngừng lại, có chút không biết làm sao.
“Em đi tắm trước đi.” Hạ Kiêu nhìn đồng hồ treo tường, ôn nhu cười với cậu: “Không còn sớm nữa, hôm nay em chuyển nhà cũng mệt rồi, đi ngủ một giấc đi.”
“Vâng...”