Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 14: Chương 14: Thư tình




Từ khi “đứa con hoang” Diệp Chân thường xuyên đi chung với Hạ Kiêu, đã rất lâu rồi không có người đến kiếm chuyện với cậu, đây vốn là chuyện tốt.

Nhưng không nghĩ tới, cậu lại nhận được một bức thư tình.

Bìa giấy đính nơ con bướm to bằng bàn tay, phía trên còn vẽ thêm họa tiết tình yêu.

Nhưng mà

Đây là gửi cho Hạ Kiêu.

Cũng không biết cô gái này là học sinh lớp bên cạnh hay là học sinh cách vách lớp bên cạnh, còn có một cô gái khác đi cùng, vóc dáng rất cao, nhìn qua vô cùng có khí thế.

Diệp Chân tay chân luống cuống đứng ở cửa sau lớp học, thư tình đã đưa tới trước mặt cậu nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm vài nét chữ xinh đẹp trên bức thư “gửi Hạ Kiêu”, được viết bằng mực đỏ, rất gây chú ý.

“Bạn học? Cậu cầm đi, giúp bọn mình đưa một chút, cảm ơn.”

Cô gái cao cao bên cạnh nói nhanh, dường như không muốn nhìn thấy cái quá trình đưa thư tình chậm chạp lề mề này, trực tiếp lấy bức thư từ trên tay bạn gái kia, nhét vào trong tay Diệp Chân, ngay sau đó lập tức kéo lấy cô gái còn đầy mặt ngượng ngùng quay đầu đi mất, động tác trôi chảy mạch lạc.

Khuôn mặt Diệp Chân còn đỏ hơn đương sự, bức thư tình trong tay cầm còn nóng hơn cả cái bánh bao vừa mới ra khỏi lồng hấp.

Chân cậu đã đỡ lên nhiều rồi, nhưng lúc tan học vẫn chờ Hạ Kiêu tới đón cậu cùng về nhà, Diệp Minh Nhu vì viêc này nên thường xuyên mang thức ăn sang nhà Hạ Kiêu, ban đầu vẫn là một ít canh bổ hồn đồn, tới hôm qua lại đem qua cả một nồi thịt gà cùng với canh.

....

Người trong lớp hầu như đều đã về hết, nhưng Diệp Chân vẫn còn bình tĩnh ngồi tại chỗ, vài học sinh trực nhật thấy nhưng không thể trách, biết là cậu đang đợi người, dặn dò cậu trước khi đi nhớ đóng cửa ra vào, sau đó đóg hết cửa sổ liền đi mất.

Hạ Kiêu chậm rì rì đi đến ban sáu, lúc hắn đến, Diệp Chân vẫn giống như thường ngày ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Nhưng lại không có cười vui vẻ nghênh đón hắn.

Theo như tính cách của quỷ thích khóc, nếu có bị què chân thì cũng cố lết xác đi đến trước mặt hắn, hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc phía Tây sao? Hắn đã đứng một phút đồng hồ rồi nhưng quỷ thích khóc vẫn còn ngẩn người nhìn chằm chằm bàn học.

Hắn tay chân rón rén đứng sau Diệp Chân, cúi người rống to: “Diệp Chân! Cậu đang làm gì vậy?”

“A!---”

Diệp Chân co rụt cổ lại, sợ tới mức mông nâng lên một nửa, chờ cậu phục hồi lại tinh thần lập tức liền che đi bức thư tình kia, đáng tiếc bàn tay cậu quá nhỏ, hoàn toàn không thể che hết, lộ ra bôn góc giấy màu hồng nhạt, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

“Cái gì mà lại không thể cho tôi xem?”

Diệp Chân khẩn trương liên tục lắc đầu, mắt to không chớp nhìn Hạ Kiêu.

“Hả? Không có gì vậy cậu che làm chi?” Hạ Kiêu bắt được cổ tay cậu nâng lên, sức lực Diệp Chân sao có thể so được với hắn, dễ dàng bị hắn cầm lấy. Hắn nhìn lướt qua không kỹ nên còn tưởng là nữ sinh đưa cho Diệp Chân, liền giơ cao qua đỉnh đầu trêu chọc: “Ai dô, là thư tình sao?”

Diệp Chân cúi đầu không nói lời nào, rầu rĩ dạ một tiếng.

Tay Hạ Kiêu đưa lên nửa ngày cũng không thấy cậu đến lấy, đang buồn bực, Diệp Chân lại xách cặp đi ra ngoài...Bộ dạng như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt làm cho hắn buồn cười, nhanh chóng đuổi theo: “Này, đừng tức giận nhé, trả lại cho cậu còn không được sao? Nữ sinh kia xinh vậy sao, làm cho cậu cũng mê muội...”

Đặt tay lên vai cậu, Hạ Kiêu ngây ngẩn cả người, này...Sao lại khóc rồi?

Không tới mức đó chứ, không phải chỉ là một bức thư tình sao, từ nhỏ đến lớn hắn còn nhận được nhiều hơn, nghĩ nghĩ liền có chút tức giận, hai ngày trước cậu còn vui vui vẻ vẻ nói thích hắn đấy, nằm sấp trên lưng hắn liền muốn hôn, sao bây giờ quay đầu có bạn gái đã đem hắn quăng lên chín tầng mây rồi.

“Đừng khóc...” Hạ Kiêu đem thư tình trả cho cậu, Diệp Chân lại che đi đôi mắt không nhận lấy, đợi một hồi lâu, trong lòng hắn nổi lên một trận lửa vô danh, cười lạnh: “Khóc đi, cậu khóc tiếp đi, về sau tôi sẽ không tới đón cậu nữa, cậu cứ về cùng bạn gái nhỏ của cậu đi, rất tốt.”

Nói xong sải chân bước đi không đợi cậu, thản nhiên đi xuống lầu.

Diệp Chân vừa nghe thấy hắn muốn đi, cũng bất chấp không khóc nữa, lau lau đôi mắt ướt nhẹp trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức đuổi theo: “Ca ca, ô ô ~ ~ chờ em, ca ca...”

Cậu sốt ruột chạy nhanh, cặp sách sau lưng nhảy lên nhảy xuống, rất giống một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Hạ Kiêu lạnh mặt bị cậu nắm lấy quai cặp đi suốt một đường, cũng nghe tiếng khóc nức nở suốt một đường.

Hắn cũng không biết mình bị làm sao, rảnh rỗi quá nên gây chuyện hả, lại đi tức giận với đứa nhỏ này. Nhưng mà theo tính tình của hắn, nếu mà thật sự tức giận sẽ không để cho Diệp Chân có cơ hội đuổi theo, cũng sẽ không bận tâm chân cậu bị thương mà giảm tốc độ, lại càng sẽ không theo bản năng mà che chở cho cậu lúc đi qua đường.

Hắn nghĩ, tám phần chắc là do ăn quá nhiều đồ do dì Diệp đưa nên mới trong lòng bất an.

Công lực khóc lóc của quỷ thích khóc thật sự rất cao, chậm rãi một lúc lâu vậy mà vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, ngay cả tới khi cửa nhà Hạ Kiêu đã mở mà cậu còn chưa buông tay.

“Làm gì vậy? Vẫn chưa khóc đủ sao, còn muốn đến nhà tôi khóc tiếp hả?”

“Ô ~ ~” Diệp Chân lắc đầu, có vài sợi tóc đen thấm mồ hôi dán vào trên trán cậu, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa quật cường, hai tay cậu nắm chặt quai cặp, giống như là đang nắm cọng cỏ cứu mạng vậy.

Trong lòng cậu vô cùng sợ hãi Hạ Kiêu sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa, mặt mũi vốn trắng nõn, bây giờ lại khóc tới mức đôi mắt lỗ mũi đều đỏ lên, hai má cũng ửng hồng, môi run run nói: “Ca ca, anh đừng tức giận...Anh đừng không để ý đến em...”

Kỳ thật nỗi tức giận của Hạ Kiêu đã bị cậu khóc làm cho xẹp xuống, lại nghe lời nói tội nghiệp của cậu, cảm giác chính mình có chút quá đáng. Đáng lẽ hắn không nên lấy thư tình của Diệp Chân rồi trêu chọc cậu như vậy, trong tay hắn vẫn còn cầm bức thư màu hồng đó, hắn lấy ra đưa cho Diệp Chân, giọng nói nhẹ đi: “Đừng khóc, tôi không có tức giận, này, thư tình của cậu, cầm đi.”

Diệp Chân trợn tròn mắt: “Ca ca, cái này không phải đưa em...”

“Hả?” Hạ Kiêu nhìn kĩ lại, thì ra...Cứ tưởng là cái bức thư chó má gửi cho Diệp Chân, không ngờ lại là đưa cho mình, góc thư cũng đã bị niết nhăn, hắn nhíu mày hỏi: “Ở đâu ra?”

“Là bạn nữ ở lớp bên cạnh đưa...”

“Cô ta đưa thì cậu nhận hả”

Diệp Chân không biết làm sao: “Em...Em không biết...”

Hạ Kiêu cảm giác có chút kì lạ, nếu thư này là viết cho hắn, vậy lúc hắn hỏi Diệp Chân, tại sao cậu lại che giấu không cho hắn xem, càng đáng nghi là, lúc hắn giật lấy lá thư sao cậu lại khóc.

“Này, có phải là cậu sợ tôi có bạn gái rồi sẽ không đưa cậu về nhà không?”

Diệp Chân im lặng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Em không muốn ca ca tìm bạn gái.”

Hạ Kiêu không nói gì, đây là cái lời nói quỷ quái gì?

Hắn phất tay đuổi cậu về nhà: “Đói tới mức hôn mê nói sảng rồi hả? Mau về nhà ăn cơm đi.”

Diệp Chân không chịu đi, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, vậy ngày mai anh có đón em về nhà nữa không?”

“Có.”

“Vậy còn ngày mốt?”

“Có...”

Diệp Chân nhất thời nín khóc mỉm cười, hai hàm răng trắng đều lộ ra ngoài, bộ dáng ngoan ngoãn dễ thương, khóe miệng Hạ Kiêu cong lên, nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.