Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 33: Chương 33: Trại điều dưỡng và bệnh viện tâm thần




Công ty khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn thường tổ chức hội nghị thường kỳ vào buổi tối 7 giờ, vốn rằng thời gian trễ như vậy làm cho đa số nhân viên vô cùng bất mãn, nhưng từ khi Hạ Kiêu tiếp nhận công ty con ở thành phố S xong, không chỉ tổ chức hội nghị thường kỳ vào thứ hai mà cấp dưới nếu nộp lên phương án không hiệu quả thì hắn sẽ trả về ngay lập tức, không quản cái gì gọi là chế độ tăng ca, tổ chức họp vào buổi tối là chuyện bình thường.

Cũng từng có nhân viên tìm hắn kháng nghị, nhưng bị hắn nói một câu làm nghẹn họng: “Năng lực kém, nếu không phải nhân tài thì bắt buộc phải tăng ca.”

Buổi tối ngày thứ tư, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, đèn trong phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng, mấy nữ nhân viên tăng ca không những không oán thầm, còn lấy ra đồ trang điểm dặm lại phấn, đây chắc là muốn mở cuộc họp rồi, sửa sang lại dung nhan xong liền chờ trợ lý đến thông báo, kết quả vẫn không thấy động tĩnh gì, đi tới phòng trà nước các cô liền nghe được một tin tức: Hôm nay tâm trạng Hạ tổng không tốt.

Trợ lý Trương còn nói cho các cô rằng: “Hạ tổng là sau khi nói chuyện điện thoại với nữ nhân xong mới tâm trạng không tốt, tám phần là hôm nay sẽ không họp, các vị mỹ nữ trở về đi.”

Các nữ nhân viên đồng thời tỏ vẻ: Hừ, mau nói cho lão nương là nữ nhân nào!

Trương Thao bị mấy đôi mắt hừng hực tức giận của các cô đốt cháy, bất đắc dĩ nói ra bí mật mà mình giấu bấy lâu nay chia sẻ cho các cô: “Các cô không phải trừng mắt lớn tới như vậy, Hạ tổng không thích yêu quái lẳng lơ đâu.”

Nói xong y liền khoa tay múa chân dùng ngón tay mô phỏng đôi mắt: “Có một lần thừa dịp tâm trạng của Hạ tổng tốt đẹp, tôi đã hỏi thăm qua, hắn nói hắn thích người có đôi mắt vừa to vừa tròn, lông mi dài.”

Các nữ nhân viên: Thì ra là Hạ tổng thích kiểu phụ nữ tỏa nắng, vậy không phải là rất dễ sao? Ngày mai chúng tôi sẽ thay đổi cách trang điểm, gắn lông mi giả.

Trương Thao sờ cằm cười hắc hắc: “Tôi thì không giống Hạ tổng, tôi không lựa chọn, mỹ nữ kiểu nào tôi cũng thích.”

Các nữ nhân viên lập tức giải tán.

Vào ban đêm, nhân viên đều đã về hết, Hạ Kiêu mới chậm rãi đứng lên, hắn không ngừng vuốt ve địa chỉ trại an dưỡng trên tay, buổi chiều trong lúc nói chuyện với bác sĩ tâm lý Lý Túc Mai, nghe được nàng quả thật rất thân với Diệp Minh Nhu, thậm chí nàng còn rất đề phòng nhiều lần xác nhận thân phận của hắn.

Thế nhưng, Lý Túc Mai nói rằng kỳ thật nàng cũng không biết Diệp Minh Nhu hiện tại đang ở nơi nào, chỉ có một lần vào bốn năm trước, khi nàng đi làm thì thấy trên bàn làm việc có đặt một tờ giấy, phía trên viết địa chỉ của trại an dưỡng này cùng với ba chữ “Diệp Minh Nhu“.

Nàng nói: “Mấy năm Diệp Minh Nhu mất tích này, tôi cũng đã thử đi tìm, nhưng trại an dưỡng này bảo mật thông tin bệnh nhân rất kỹ, cho dù tôi lấy thân phận bác sĩ trị liệu cũng không thể hỏi được cô ấy có phải ở trong trại an dưỡng này không... Nếu cậu có thể tìm được cô ấy, làm phiền nói lại cho tôi biết, tôi cũng rất muốn biết mấy năm nay cô ấy sống có tốt không.”

Hạ Kiêu nghe xong, im lặng hồi lâu, có đôi khi thất vọng quá nhiều lần, dần đần trở nên chết lặng.

Kỳ thật từ lúc hắn lấy được số điện thoại của Lý Túc Mai đã qua ba ngày, không có lập tức đi tìm nàng. Không phải là hắn không thèm để ý, chỉ là trong tiềm thức hắn cảm thấy nếu như lần này mà vẫn không tìm được hai mẹ con Diệp Chân thì cả đời hắn chắc chắn cũng sẽ không thể gặp lại được.

Tám năm này, có rất nhiều người trong tối ngoài sáng nhắc nhở hắn rằng hai mẹ con có lẽ đã chết rồi, chỉ là trong lòng hắn thủy chung vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà thời gian đã qua lâu như vậy, hắn cũng ngày càng nản lòng, có lúc hắn cũng muốn tin rằng có lẽ Diệp Chân đã chết rồi, nếu không tại sao cậu không tới gặp hắn.

Vài năm đầu kia, hắn còn có thể nghĩ trăm phương ngàn kế nhất định phải tìm được cậu, sau này hắn thường gặp ác mộng, mơ thấy Diệp Chân bị người ta bắt nạt, mà đứa nhỏ ngu ngốc này chỉ biết khóc. Sau khi tỉnh dậy hắn chỉ cảm thấy bất lực, vì thế hắn chỉ hi vọng Diệp Chân có thể sống tốt là được.

Trên đường lái xe về nhà, bên ngoài cửa kính thủy tinh, đô thị phồn hoa bị mưa phùn gột rửa vẫn như trước lấp lánh. Hắn đốt một điếu thuốc, ánh lửa lập lòe, cuối cùng vẫn hóa thành một mớ tro bụi không có độ ấm.

Ngày hôm sau, Hạ Kiêu tự mình tới trại an dưỡng hỏi thăm, quả nhiên nhân viên tiếp tân giữ miệng kín như bưng, bệnh nhân trong này chỉ được đánh số, không để tên, cho nên không thể biết được có phải là Diệp Minh Nhu này không, muốn tra thì có thể tìm được hồ sơ.

Chu Bạt nghe hắn nhờ vả liền lập tức nhờ ba cậu ta tìm mối quan hệ, hai ngày sau gọi lại cho Hạ Kiêu, nói quả thật có một người tên Diệp Minh Nhu, nhưng người này bây giờ đã rời viện, còn về đi nơi nào thì người ta chết sống không chịu nói.

Chu Bạt nói: “Kiêu ca, tôi còn hỏi riêng phó viện trưởng rằng có một người tên là Diệp Chân từng đến thăm nàng hay không, nhưng hắn nói là không có, chưa từng thấy qua nàng có con trai...Tôi cảm thấy...Người tên Diệp Chân kia có lẽ thật sự...Không có ở đây.”

“...Ừm.”

Cuối tháng, tài xế của Lục gia, lão Trịnh ở sân bay đón người xong liền muốn trực tiếp đưa về nhà, đã gần đến thời điểm ăn cơm chiều, trong nhà đều đang chờ vị con riêng mới về nước này, nhưng người ngồi ghế sau xe lại nói rằng muốn trước tiên đến thăm mẹ cậu, giọng nói ôn hòa lễ độ, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.

Lão Trịnh biết cậu xuất ngoại tám năm vẫn chưa có cơ hội trở về, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, nhưng ở trong nước không thể so với nước ngoài, nơi này còn có Đinh gia, có phu nhân và tiểu thư, mới ngày đầu tiên trở về đã chọc mọi người không vui, chỉ sợ sẽ bất lợi cho cậu và mẹ cậu.

Diệp Chân nhìn những chiếc xe lướt nhanh ngoài cửa sổ, không làm khó ông nữa.

Trên bàn ăn trong căn phòng to như vậy chỉ có mỗi Lục Nguyên Khắc và Đinh Đồng, nhất thời không khí trở nên vô cùng xấu hổ, chỉ có thể nghe được tiếng vang của đôi đũa va chạm với chén bát, Diệp Chân vẫn cúi đầu ăn không nhìn ai, ở đối diện cũng bày một bộ bát đũa, nhưng mà chủ nhân nó tựa hồ cũng không muốn đi ra khỏi phòng ngủ, cậu đoán rằng người chị cùng cha khác mẹ này nếu là cùng bàn với cậu, chắc là nuốt không trôi.

Sau bữa cơm, Lục Nguyên Khắc hỏi cậu một ít chuyện liên quan đến học hành, cậu cũng chỉ “dạ” hai tiếng cho có lệ, Đinh Đồng ngồi ở một bên uống trà, ngẫu nhiên nhìn cậu một chút lại nhanh chóng dời mắt, Diệp Chân thổi thổi chén trà, uống một ngụm, có hơi đắng, nhưng vẫn không đắng bằng cà phê mà cậu uống mấy năm nay.

Cậu nhìn chằm chằm người phụ nữ này, đột nhiên mở miệng: “Dì Đồng, đã lâu không gặp.”

Không khí chợt đông cứng, ngay cả Lục Nguyên Khắc cũng nhìn về phía bà ta, chén trà trong tay Đinh Đồng hơi run lên, nhìn thẳng cậu.

Diệp Chân liền cười: “Con có mang đồ trang điểm về tặng dì và chị, chị ấy không có ở nhà sao?”

Biểu tình cứng ngắc của Đinh Đồng miễn cưỡng nở nụ cười, lại không trả lời cậu mà chỉ nói: “Cảm ơn con.”

Trên lầu hai truyền đến một tiếng cười nhạo cùng với âm thanh đóng sầm cửa.

Dì Triệu bảo mẫu đang muốn bưng cơm lên lầu, lại bị Lục Nguyên Khắc nghiêm khắc cản lại: “Nó không ăn thì cho nó ở đói, càng ngày càng quá đáng.” Nói xong lại nhìn về phía Diệp Chân, biểu tình vẫn không vui như cũ: “Ngày mai đi thăm mẹ con đi, cô ấy rất nhớ con.”

“Vâng.” Diệp Chân hạ mi mắt nhìn lá trà đang không ngừng trôi nổi trong chén, lên lên xuống xuống, thân bất do kỷ.

Thật giống như năm đó Đinh Đồng đưa ảnh chụp cho cậu, trong ảnh mẹ cậu bị trói chặt tay chân, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cũng yếu ớt bất lực như vậy, làm cho cậu không thể không ngoan ngoãn chờ ở nước ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.