Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 44: Chương 44: Bản tình ca trên băng




061 vẫn chưa nóng lòng đưa Trì Tiểu Trì đến thế giới tiếp theo, mà lại dẫn cậu đến một không gian trống không hình chữ nhật.

Anh hỏi: “Cần nghỉ ngơi.”

Trì Tiểu Trì: “Còn có thể nghỉ ngơi à?”

061 nói: “Sau khi thế giới thứ hai kết thúc, ký chủ có thể lựa chọn nghỉ ngơi một thời gian khi thế giới đang trong quá trình liên kết, điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị tốt đi ra khỏi thế giới cũ.”

Dù sao các ký chủ trước kia anh từng dẫn dắt đều diễn một đoạn tình cảm với tra nam ở từng thế giới, mà lần nào cũng đều tự sát để thoát ra, tuy rằng không tạo thành chấn thương tâm lý giống như lúc cưỡng chế thoát ra, nhưng tự sát vẫn là một loại chấn động tinh thần rất mạnh mẽ.

Trì Tiểu Trì lấy thẻ ra đếm.

Cậu vừa đếm vừa hỏi: “Thời gian nghỉ ngơi này có hạn chế không?”

“Dựa theo quy định thì lâu nhất không thể vượt quá mười lăm ngày, ngắn thì…”

Trì Tiểu Trì gom thẻ lại vào lòng bàn tay, mặc nó hóa thành dữ liệu rồi biến mất: “Được rồi, đi thôi.”

061: “…” Ngắn thì đếm xong một bộ bài.

Trì Tiểu Trì nói: “Nơi này có cái gì đáng chơi đâu? Ở lại một lúc nữa thì tôi sẽ bị quáng tuyết đó.”

061 vỗ tay cái bộp.

Trong nháy mắt, căn phòng vẻn vẹn mười mấy mét vuông liền chuyển động.

Không gian chồng chất thành hình chữ nhật như hộp giấy bị mở ra, trần nhà để lộ, mặt tường trắng xóa hướng bốn phía xấp thành từng tầng một, kéo dài vô hạn.

Như là chuyển cảnh trong game, cảnh tượng được phóng từ xa đến gần—

Tiệm cà phê trang hoàng theo phong cách cổ điển, người người nhốn nháo ở trung tâm giải trí, công viên, phòng tập thể hình, xa xa là núi tuyết cùng rừng lá phong, có thể nói là không thiếu thứ gì cả.

Chỉ có sàn nhà mà Trì Tiểu Trì đang đứng là trắng như tuyết, tương tự với giao diện lựa chọn nhân vật trong game.

Bốn phía người đến người đi, căn bản không ai có thể nhìn thấy căn phòng này, một căn phòng không tồn tại ở bất luận chiều không gian nào.

061 nói: “Cậu có thể ở đây thả lỏng một chút tâm tình.”

Trì Tiểu Trì nhìn bốn phía, có vẻ như cảm thấy hứng thú: “Nơi này có phải là chỗ nào cũng có thể đi hay không?”

061 đáp: “Chỉ cần là nơi thật sự tồn tại trong các thế giới tuyến thì đều có thể đi.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Cậu đi không?”

061 đáp: “Tôi rất muốn đi cùng cậu, nhưng ở trong không gian không có nhiệm vụ thì năng lượng của tôi bị suy giảm đến mức cực thấp, chỉ có thể bảo tồn ý thức cơ bản nhất, ngay cả giọng điệu và thị giác cũng sẽ bị đóng băng. Cho nên những lúc ký chủ tiến hành điều chỉnh tâm tình và thả lỏng thì hệ thống sẽ tách khỏi ký chủ, ở lại trong không gian, chờ ký chủ trở về.”

Trì Tiểu Trì đứng ở giữa dòng người, gặp thoáng qua vô số người.

Chỉ cần một bước thì Trì Tiểu Trì có thể tiến vào thế giới sôi động nhộn nhịp.

Nhưng cậu lại nói: “Không cần. Đưa tôi về đi.”

Chữ ‘về’ kia khiến 061 dâng lên cảm giác vui mừng khó tả, lại giống như một cây kim, không nhẹ không nặng mà đụng vào tim anh một chút.

…Vừa tê vừa đau, không quá thoải mái.

Anh xác nhận một lần nữa: “Thật sự không cần nghỉ ngơi sao?”

Trì Tiểu Trì nói: “Như vậy tiết kiệm thời gian của tôi, cũng tiết kiệm thời gian của cậu.”

061 không hỏi nhiều nữa, nhấc tay vung lên, không gian liền dồn về phía trung tâm, gấp khúc, một lần nữa chồng chất thành một hình chữ nhật mười mấy mét vuông.

[Hệ thống đánh số 061 xin lệnh chuyển đến thế giới sau]

[Lệnh chuyển đang được kiểm tra]

[Tít, lệnh chuyển đã được thông qua, có thể tiến hành chuyển]

[Đang lựa chọn thế giới ngẫu nhiên]

[Tít, lựa chọn ngẫu nhiên hoàn thành, đang chuyển đến thế giới số 1983]

Khi Trì Tiểu Trì mở mắt ra, quan sát tình huống xung quanh, liền quan sát một chút tay chân của mình, ngắn gọn hùng hồn nói: “Đệt.”

061: “…???”

Tình cảnh trước mắt xác thực đáng cmn giá.

Trì Tiểu Trì bị giam trong một phòng riêng tại nhà xí nam nhỏ hẹp, mỗi gian đều có vách ngăn, trên vách ngăn là dấu vết cháy đen, vừa nhìn liền biết có người trốn trong đây hút thuốc lá, tiện tay gí tàn thuốc lưu lại.

Ngoài ra trên vách ngăn còn có đủ loại hình vẽ xấu xí, ống khóa, kết giao đồng tính, ai đó yêu ai đó cả đời, ai đó là kẻ ngốc…

…Chữ ngốc còn thiếu hai nét.

Ngoài cửa sổ sắc trời tối tăm, gió nhẹ thổi lướt qua rất có nhịp điệu, từ phương hướng ánh sáng hắt vào thì có thể đoán được đây là lúc chiều tà.

Nhưng điều mà Trì Tiểu Trì và 061 để ý lại không giống nhau.

Cậu ấy nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình rồi hỏi: “Nguyên chủ này bao nhiêu tuổi vậy?”

Toàn bộ thông tin của thế giới tuyết chưa được truyền đến, chỉ cung cấp tư liệu cơ bản, 061 kiểm tra một chút, cũng hít vào một hơi lạnh: “…Hiện tại 11 tuổi.”

“Cậu ấy gặp đối tượng nhiệm vụ năm bao nhiêu?”

“Gặp năm 11 tuổi. Chính thức ở bên nhau năm 19 tuổi.”

Trì Tiểu Trì tính toán một chút thời gian tám năm giống như trường kỳ kháng chiến, sau đó nói: “Thầy Lục, thầy có nghe câu giải quyết gọn lẹ chưa.”

061: “…”

Trì Tiểu Trì giống như một nhân viên bán hàng đa cấp, dụ dỗ từng bước: “Chém xuống một đao, cuộc sống vui vẻ lại ngắn ngủi của đối tượng nhiệm vụ sẽ nhanh chóng kết thúc. Tôi bảo đảm sẽ không đau đâu.”

061: “…” Không chơi, tôi không chơi hàng đa cấp này đâu.

Phát hiện chiến thuật đa cấp tốc chiến tốc thắng một dao chấm dứt đã bị phủ quyết, Trì Tiểu Trì đưa mắt nhìn bốn phía, nói: “Nếu sớm biết phải ở chỗ này bảy năm, tôi sẽ không gấp rút như vậy, trước tiên uống ly cà phê rồi mới tới.”

061 trấn an cậu: “Cậu không cần quá lo lắng về thời gian…”

061 còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cười cổ vũ trên sự đau khổ của người khác cùng với tiếng nước máy đổ vào thùng nhôm.

Rất nhanh, cửa bị bên ngoài đạp một cái.

Một giọng con nít dương dương tự đắc từ bên ngoài truyền vào: “Mày không biết mắng lại sao? Bị câm à? Chẳng phải răng sắc lắm sao?”

Trì Tiểu Trì lập tức từ giữa đạp ra một cái, đoán được là cửa nhà xí hẳn là bị một thứ như cây lau sàn chặn lại từ bên ngoài.

Cậu cao giọng đáp lại: “Mày đi chết đi.”

061: “…Không hỏi trước tình huống thế nào sao?”

“Có cái gì hay mà hỏi.” Trì Tiểu Trì xoay cổ trái phải, phát ra tiếng kêu rộp rộp, “…Bạo lực học đường quê mùa như thế này, chơi bao nhiêu năm vẫn không có gì mới mẻ.”

Sau đó cậu còn đơn giản suy đoán một chút tình huống của thân thể này.

Nguyên chủ dường như học thể thao, mặc quần thể dục màu đen, tay chân thon dài, cổ tay dài quá đũng quần, hai cùi chỏ cũng quá eo, không tính gầy gò, cơ bụng tuy mỏng nhưng lại xinh đẹp.

Tuy nói tạm thời chưa nhìn thấy mặt nhưng có lẽ cũng không kém.

Lời của Trì Tiểu Trì hiển nhiên chọc giận người bên ngoài, càng không cần phải nói đồng bọn của người đó, xem trò vui không chê chuyện lớn, ở bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

Tên nhóc đầu têu gây sự quay người ra lệnh cho những người khác: “Đổ đầy! Đổ đầy thùng cho tao, tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Trì Tiểu Trì bước lên bồn cầu, ngửa đầu quan sát tình hình buồng vệ sinh.

Buồng vệ sinh phía trên và dưới đều có khoảng hở vài chục cm thông khí. Với tố chất thân thể của nguyên chủ, bò ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng ngộ nhỡ người bên ngoài có chuẩn bị, chỉ cần dùng mấy cây gậy là đủ để chọt ngược người đang nỗ lực vượt ngục.

Lúc này 061 nói: “Tôi đã tiếp thu tin tức của thế giới tuyến. Cậu chờ một chút tôi sẽ lập tức truyền cho cậu.”

“Anh mới phải chờ một lát.” Trì Tiểu Trì cuộn ống tay áo lên, “Chờ tôi mần thịt bọn nó xong rồi lại nói tiếp.”

061: “…”

Trì Tiểu Trì ngồi xổm xuống, kiểm tra phía bên ngoài, phát hiện cây lau sàn dùng để chặn cửa có cái cán nhẵn nhụi, chống vào một góc gạch hơi nhô lên trong nhà vệ sinh.

Một lát sau, tiếng nước ngừng lại.

Thùng chứa đầy nước rất nặng, dưới sự chỉ huy của tên đầu têu, có hai người khiêng thùng chứa nước, loạng choạng đi về buồng vệ sinh chật hẹp này.

Nước quá nhiều, lúc khiêng có không ít tia nước văng ngược từ sàn nhà lên bàn chân của Trì Tiểu Trì.

Kẻ đầu têu rêu rao: “Đổ xuống! Cho nó phơi thân nơi này, coi xem nó còn dám mạnh miệng nữa không?”

Trì Tiểu Trì cầm lấy một cây chùi bồn cầu đặt ở kế bên cầu tiêu, nghiêng người đứng ở sát cửa, sau đó ngồi xổm người xuống.

Thùng nước bị khiêng loạng choạng, lúc đến gần buồng vệ sinh đã vơi đi không ít.

Hai người hợp lực nâng thùng lên, loạng choạng mà đi đến trước khe hở phía trên của buồng vệ sinh

Trì Tiểu Trì liếm môi một cái, chờ đợi thời cơ.

Khi thùng nước bằng nhôm xuất hiện phía trên khe hở của buồng vệ sinh, cậu cấp tốc chỉa cây chùi bồn cầu từ khe hở phía dưới ra ngoài, nhắm ngay cây lau nhà rồi quét ngang một cái.

Khi cây lau nhà ngã xuống đất trong nháy mắt, cậu nhanh chóng nhảy lên bồn cầu, một tay mất thăng bằng đã từ từ nghiêng xuống, nhưng khổ nỗi không tìm được chỗ tựa, vì vậy nhào về phía trước, treo mình trên ván cửa, dùng quán tính thân thể mà đẩy mạnh cửa ra ngoài—

Thùng nước bị va chạm, một người bị trượt tay, nước ầm ầm đổ xuống đầu hai người đang khiêng.

Trì Tiểu Trì nằm đu trên ván cửa, từ trên cao nhìn xuống, nhanh chóng xác định kẻ cầm đầu vừa ra mệnh lệnh mới nãy.

Tên kia vừa mới châm một điếu thuốc, còn chưa kịp đưa lên miệng thì đã bị Trì Tiểu Trì dùng cây chùi bồn cầu ấn vào mặt.

061: “…” Khá lắm, lực sát thương của vũ khí này là 5, nhưng lực tổn hại tinh thần và nhục nhã lại lên tới 10000.

Trì Tiểu Trì xác định mục tiêu, sau khi ấn vào mặt tên kia liền đập cho một trận, định vị một cách chuẩn xác, chỉ chọn mặt mà đánh.

Kẻ cầm đầu bị nện dồn dập đến mức bối rối, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần gào to: “Mày dám đánh tao!”

Trì Tiểu Trì: Bộp, Bộp, Bộp.

Cậu dùng hành động chứng minh, không chỉ có dám mà còn dám đánh nhiều hơn mấy cái.

Chờ cậu lao ra ngoài mới phát hiện đám nhóc này chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, không cao hơn nguyên chủ bao nhiêu, thoạt nhìn là cùng trường, mặc cùng đồng phục với nguyên chủ, phía sau lưng còn có chữ “Đội Trượt Băng Trường Thể Thao Tân Châu”.

Trì Tiểu Trì vừa bình tĩnh đánh đập kẻ cầm đầu vừa phân tích tình thế xung quanh.

Trong nhà vệ sinh tính cả nguyên chủ tổng cộng có năm người, cơ bản có thể tổng kết lại là một kẻ đang đánh người, một kẻ đang bị đánh, một tên nhóc con ồn ào làm tùy tùng, một tên vô dụng cùng với một tên vô dụng +1.

Sau khi tính toán xong tình thế, Trì Tiểu Trì yên tâm.

Cậu thả tên cầm đầu ra, đưa mắt nhìn về phía hai tên ướt dầm dề đang ngồi bệt dưới đất, cười lạnh một tiếng.

061 từng thấy ánh mắt và nụ cười kiểu như thế của Trì Tiểu Trì, lúc đó cậu đang diễn vai một tên sát nhân giết người.

Thằng nhóc cầm đầu còn chưa bò dậy từ dưới đất đã mang theo tiếng gào khóc nức nở mà hét lên: “Tụi bây còn đờ đẫn làm gì? Đánh nó cho tao!”

Những người kia rốt cục cũng coi như hoàn hồn trước tình thế bất ngờ.

Hai tên ướt như chuột lột bò dậy, đụng phải ánh mắt lẫm liệt của Trì Tiểu Trì, cậu lớn tiếng quát: “Ngồi xuống!”

Giọng nói của cậu đáng sợ hơn rất nhiều so với tên cầm đầu vừa bị đánh một trận kia, lập tức làm cho hai người bọn họ vừa gom lại một chút ý chí chiến đấu đã bị đánh nát tơi bời.

Trì Tiểu Trì quay đầu lại, nhìn về phía tên cầm đầu, hơi nhíu lông mày: “Không phải chớ, chỉ vậy mà đã khóc?”

Tên cầm đầu lau mặt một cái, mang theo tiếng khóc nức nở: “Lão tử khóc khi nào?”

Trì Tiểu Trì huýt sáo một cách khinh bỉ.

Đám con nít quỷ dựa vào bắt nạt người khác để nâng cao cảm giác tồn tại của mình, kỳ thật căn bản chẳng làm được chuyện gì giống như bọn này thì Trì Tiểu Trì đã nhìn quen rồi, thường là một người làm đại ca, phụ trách ra lệnh, những người khác sẽ hỗ trợ, thu thập thêm nhiều đàn em thì có thể hoành hành ngang ngược.

Đối với Trì Tiểu Trì, đây bất quá chỉ là thu thập một đám ruồi bọ mà thôi, vò vẽ bay tới bay lui, giả mạo đám ong mật mang độc.

Quả nhiên Trì Tiểu Trì chỉ cần hời hợt bảo rằng thủ lĩnh của bọn họ đang ‘khóc’ thì ánh mắt của mấy người khác nhìn về phía tên kia liền mang theo nghi ngờ và bất an.

Tên cầm đầu làm sao nhịn được, chùi khuôn mặt loang lổ trắng đỏ, nói: “Đông Ca, có bản lĩnh thì mày đừng đi! Hôm nay anh của tao vào đội, tao sẽ bảo anh của tao tới xử mày!”

“Đừng nha.” Trì Tiểu Trì dựa vào cửa buồng vệ sinh, khoanh tay mà đứng, “Chỉ gọi mình anh của mày thì làm sao đủ, không bằng gọi luôn ba mẹ của mày đến, nhiều người nhiều sức, cho mày thêm chỗ dựa.”

061: “…” Cái miệng này của Trì Tiểu Trì thật là.

Tên cầm đầu thoạt nhìn bị Trì Tiểu Trì kích thích không nhẹ, mắng một câu thô tục, liền từ dưới đất bò dậy rồi phóng về phía Trì Tiểu Trì.

Đột nhiên từ cửa truyền đến một giọng thiếu niên dễ nghe: “…Các cậu đang làm gì đó?”

Mấy người này quay đầu lại nhìn, thấy hai người đứng sóng vai trước cửa, nhất thời sợ đến đứng nghiêm cả người.

“Phàm ca!”

“Hạ ca!!”

Không thể không nói hai người này đến vô cùng đúng lúc.

Chậm một bước nữa e là tên cầm đầu đã bị Trì Tiểu Trì đấm cho một trận.

Trì Tiểu Trì dựng cây lau sàn vừa mới nhặt dưới đất lên, nắm trong lòng bàn tay, gật đầu với hai thiếu niên thoạt nhìn so với cậu lớn hơn chừng ba bốn tuổi.

Thân phận của bọn họ cũng không khó nhìn ra.

Trên người đều mặc áo khoác màu đỏ rực, phía trên có hàng chữ “Đội Tuyển Trượt Băng Nghệ Thuật Tỉnh”.

Mà vóc dáng của bọn họ lại nổi bật so với mấy đứa trẻ ở đây, tay chân thon dài, như dùng thước đo chính xác từng ly một, hoàn chỉnh như một tác phẩm nghệ thuật.

Được bọn họ gọi là Hạ ca chính là một thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo đến mức không giống nam sinh, khí chất rất lạnh.

Nhìn thấy sàn nhà đầy nước, cậu ấy cau chặt mày, giống như nghĩ đến chuyện gì đó không tốt đẹp.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt và bầu không khí hơi kỳ lạ.

Người đầu tiên mà cậu ta chú ý đến chính là cậu nhóc cầm cây lau sàn chống đất.

Nguyên nhân là vì một người đẹp đứng ở giữa một mớ hỗn loạn thì dù là ai cũng sẽ chú ý cậu ấy đầu tiên.

Khóe mắt và khóe miệng của cậu ta đều bị bầm một chút, nhưng lại càng khiến ngũ quan thêm chói lóa nổi bật, đôi môi, cặp mắt, sóng mũi, điểm nào cũng cực đẹp, lại hài hòa đến kinh người.

Nhưng tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài của cậu ấy chính là khí chất như một con ngựa hoang, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự quật cuồng cùng với dã tâm không phủ phục.

Bốn người khác khi tiếp xúc ánh mắt với Hạ ca đều trốn trốn tránh tránh, chỉ có cậu ấy dám thản nhiên nhìn thẳng.

Trong trường thể thao, không ít người bị bắt nạt hội đồng, trước mắt rõ ràng là hiện trường bạo lực học đường.

Nhưng thoạt nhìn tình hình này lại giống như cậu nhóc xinh đẹp bằng sức một người, lấy một chọi bốn đánh trả trở lại.

…Hơn nữa Hạ ca càng nhìn cậu nhóc xinh đẹp này lại càng cảm thấy quen mắt.

Đứng bên cạnh Hạ ca là một thiếu niên cao hơn một chút, nhẹ giọng nói với cậu ấy: “Trường Sinh, cậu quên rồi à? Em ấy chính là cậu nhóc mà huấn luyện viên nói tương lai có thể thu nạp vào đội tuyển của tỉnh, mới nãy trên sân mặc bộ đồ có hoa văn mây xanh đó.”

Hạ Trường Sinh nhớ tới: “Trượt bài Unstoppable à?”

Trì Tiểu Trì lời ít mà ý nhiều đáp: “Ừm.”

Hiện tại cậu không rảnh nghiên cứu nội dung thế giới tuyến, chỉ cò thể để 061 báo cho cậu một ít thông tin cơ bản liên quan đến nguyên chủ.

Nguyên chủ là Đông Ca, năm nay 11 tuổi, lớn lên ở một huyện nhỏ nơi mà một năm đã có năm tháng bị băng tuyết bao phủ, cha mẹ mở sân trượt băng, từ nhỏ cậu đã lớn lên trên sân băng, thậm chí cũng không biết là khi ấy cậu học đi trước hay là học trượt băng trước.”

Nhưng mà tình cảm của cha mẹ không tốt, thường xuyên cãi nhau.

Khi bọn họ cãi nhau, Đông Ca nho nhỏ sẽ ăn mặc như một trái banh lông xù, chắp tay sau lưng, lượn từng vòng trên sân băng vắng vẻ, từ từ nhắm hai mắt xoay tròn theo bản tình ca phát ra từ loa phóng thanh.

Tuy quan điểm của cha mẹ bất đồng nghiêm trọng nhưng hai người lại cực kỳ thống nhất đối với việc nuôi thả Đông Ca.

—-Bọn họ sẽ không khen Đông Ca giỏi.

Đông Ca thi 98 điểm, bọn họ nhất định sẽ hỏi chuyện gì xảy ra với 2 điểm kia, cuối cùng tổng kết lại là vì sao cậu lại sơ ý như vậy.

Đông Ca đánh nhau với bạn học, bọn họ sẽ ấn đầu Đông Ca bắt xin lỗi bạn học, cho dù bạn học kia là người ném hộp bút chì của Đông Ca ra ngoài cửa sổ trước.

Đông Ca sợ sét đánh, bọn họ lại ghét bỏ, bảo cậu nhát gan, không có bộ dáng nam tử hán. Về sau Đông Ca nghe riết quen, không còn sợ nữa.

Bị giáo dục như vậy, Đông Ca trở nên trầm mặc ít nói, nhưng lại có vẻ háo thắng tranh đua.

Khi học tiểu học, cậu là người dẫn đầu trong đội múa, bởi vì yêu thích trượt băng, lại mong muốn cách xa cha mẹ, cho nên sau khi tốt nghiệp thì cậu từ bỏ việc học, thi vào đội trượt băng nghệ thuật của trường thể thao thành phố.

Cậu có kỹ thuật tốt nhất trong đám bạn cùng lứa, nhưng tính cách quật cường của cậu vẫn không thay đổi, lúc nào cũng không vui vẻ.

Tên cầm đầu bắt nạt cậu tên là Tiết Nhất Bách, từ khi Đông Ca nhập học đã ngứa mắt cậu, lần này ức hiếp cậu là vì huấn luyện viên đội tuyển trượt băng nghệ thuật ở tỉnh mang theo vài học sinh đã tốt nghiệp trường thể thao Tân Châu đến giao lưu kinh nghiệm.

Đông Ca và Tiết Nhất Bách có cùng huấn luyện viên, huấn luyện viên của bọn họ giống như hiến vật quý mà đưa Đông Ca ra, bảo cậu ấy trượt một bản cho huấn luyện viên đội tuyển tỉnh xem.

Đông Ca lạnh lùng bước lên.

Đây vốn là giao lưu kinh nghiệm rất bình thường, huấn luyện viên đội tuyển tỉnh cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với một cậu nhóc mới vào học được nửa năm.

Ai ngờ, chưa nhìn đến một phút thì huấn luyện viên đã dựng thẳng sống lưng, trừng mắt nhìn cậu nhóc đang thỏa thích trượt trên băng kia.

Lưỡi giày trượt vẽ trên mặt băng những đường tròn cực đẹp, khi cậu ấy múa, lưỡi giày cắt ra những vụn băng nho nhỏ, như những con bướm trắng đuổi theo ống quần của cậu ấy.

Huấn luyện viên đội tuyển tỉnh xem hết cả bản nhạc, thậm chí không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến cậu, mà câu đầu tiên nhắc đến là: “Sang năm đội tuyển tỉnh chiêu sinh, bảo cậu ấy đến.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu vừa mới rời khỏi sân băng liền bị Tiết Nhất Bách dẫn đầu mấy người nhốt vào nhà vệ sinh.

Trì Tiểu Trì chỉ biết trọng điểm và kết cục đã được tỉnh lược.

Kết cục sau này là Đông Ca bị chấn thương tâm lý, phải trị liệu trong khoa tâm thần.

Trong một ngày đông, Đông Ca gầy gò suy yếu được hộ lý dẫn ra ngoài tản bộ, khi hộ lý gọi điện thoại riêng, cậu ngơ ngác nhìn thấy một cái hồ trong bệnh viện, trên mặt hồ kết băng.

….Mặt băng thật sự rất mỏng.

Là một thế giới cấp B được hệ thống chứng thực, Trì Tiểu Trì cảm thấy nội dung kịch bản ở thế giới này so với thế giới thối nát cấp A vẫn có thể tiếp thu được.

Người đi cùng Hạ Trường Sinh dịu dàng nở nụ cười, quay đầu nói với Hạ Trường Sinh: “Nhìn xem, thật là một cậu bé rất ngầu.”

Giọng điệu của anh ta cực êm tai.

Chính là anh ta vừa nãy lên tiếng, thành công ngăn cản đám người kia suýt nữa bị Trì Tiểu Trì đánh.

Ánh mắt của Hạ Trường Sinh lạnh lùng liếc nhìn mấy người bắt nạt Đông Ca, không nói một lời.

Người kia đi vào nhà vệ sinh dơ bẩn chật chội, thái độ rất ôn hòa mà dò hỏi: “Mấy cậu vừa nãy đang làm gì? Đang chơi trò gì sao?”

Cái thang này đến rất đúng lúc, đám người Tiết Nhất Bách lập tức gật đầu không ngừng.

Anh ta nói tiếp: “Sau này không được chơi trò như vậy nữa, đã nghe rõ chưa?”

Nói xong, anh ta ấn một cái lên vai Đông Ca, lên giọng: “Tôi biết Đông Ca, em ấy là hàng xóm trước đây của tôi. Các cậu phải chăm sóc em ấy kỹ lưỡng, có được không?”

Đám người Tiết Nhất Bách giật mình há to miệng.

Tiết Nhất Bách lắp bắp: “Phàm ca?…Cậu ấy, cậu ấy xưa nay chưa từng nói…”

Ngay cả Trì Tiểu Trì cũng lộ ra vài phần kinh ngạc: “Anh…”

Phàm ca nở nụ cười ấm áp, cúi đầu nhẹ giọng nói với Đông Ca: “Có lẽ em không nhớ rõ anh, nhưng anh biết nhà em có mở sân băng, khi còn bé em đặc biệt yêu thích chơi cùng một con chó vàng nho nhỏ.”

Cổ họng của Trì Tiểu Trì nghẹn lại.

Một loại cảm giác khó nói nên lời tràn ngập trong lòng cậu.

Cậu hỏi: “Thầy Lục, thầy Lục, đối tượng nhiệm vụ lần này là một trong hai người bọn họ sao?”

Chỉ có lựa chọn ‘Tiếp thu nội dung thế giới tuyến’ thì trên bảng dữ liệu của Trì Tiểu Trì mới xuất hiện tin tức liên quan đến đối tượng nhiệm vụ.

061 từng nói đối tượng nhiệm vụ xuất hiện khi Đông Ca 11 tuổi.

Mà chọn vào lúc này để Trì Tiểu Trì thay thế Đông Ca cũng chứng minh đối tượng nhiệm vụ có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện vào hôm nay.

061: “…Hả?”

Trì Tiểu Trì trầm mặc một lát, mới hỏi: “…Thầy Lục, cậu vừa mới thất thần sao?”

061 chần chờ trong chốc lát, ôn hòa nói: “Xin lỗi.”

Hạ Trường Sinh nhìn sâu vào Đông Ca một lúc, tựa hồ không muốn ở chỗ này lâu thêm một chút nào nữa.

Cậu ta nói: “Lâu ca, đi thôi.”

Hai chữ này tàn nhẫn nã một phát súng vào tim Trì Tiểu Trì, tiếng vang đinh tai nhức óc vang vọng trong lồng ngực của cậu, vọt tới xương sườn khiến cậu mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Cùng lúc đó, 061 lên tiếng.

Giọng điệu của anh cũng có vẻ khác với lúc trước, rất kỳ lạ: “…Cậu ấy chính là đối tượng nhiệm vụ lần này. Lâu Tư Phàm.”

…….

P/S: Chủ thần chơi ác quá, cứ khơi gợi nỗi đau trong lòng Tiểu Trì.

Phần này về giới trượt băng, vẫn là hiện đại. Bật mí ở thế giới sau là ABO nha, ko biết lúc đó Tiểu Trì sẽ thế nào =))).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.