Ở xa bên ngoài ngàn dặm, trong tiệm bún ở phụ cận đội tuyển của tỉnh.
Lâu Tư Phàm khuấy tô bún, có hơi mất tập trung.
Anh ta ngồi đối diện với Hạ Trường Sinh, thấy vẻ mặt của anh ta lạ thường, Hạ Trường Sinh cũng không che giấu, trực tiếp hỏi: “Cậu sao vậy? Có tâm sự?”
Lâu Tư Phàm nói: “Không có gì.”
Hạ Trường Sinh cúi đầu tiếp tục ăn bún: “Ờ.”
Hạ Trường Sinh không hỏi tiếp, nhưng Lâu Tư Phàm lại kề sát vào cậu, khóe môi mang nụ cười: “Mình bảo là không có chuyện gì thì cậu sẽ không hỏi thêm à?”
Hạ Trường Sinh hơi nhướn mày: “…Hả?”
Lâu Tư Phàm thích điểm này của Hạ Trường Sinh, lúc bình thường thoạt nhìn hơi lạnh lùng, kỳ thực phản ứng bị chậm nửa nhịp, so sánh một chút thì lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cái dạng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào như này, vừa lùi lại là vào đúng chỗ, Lâu Tư Phàm liền cảm thấy khoảng cách với cậu ấy gần hơn rất nhiều.
Thậm chí điều này còn loại bỏ một chút nôn nóng ấm ức trong lòng của anh ta.
Anh ta nói: “Gần đây giải đấu trượt băng hệ thiếu niên thật náo nhiệt, huấn luyện viên mở phát sóng trực tiếp ở trên lớp cho mọi người xem.”
Hạ Trường Sinh nói: “Bên lớp của mình cũng đang xem, phát hiện có không ít hạt giống tốt.”
Lâu Tư Phàm nói: “Các cậu xem đều là trượt đôi phải không? Cậu đoán xem, mình thấy ai ở hạng mục trượt đơn?”
Hạ Trường Sinh hút vào một cọng bún bột gạo nóng hổi: “Ai vậy, cậu quen à?”
Lâu Tư Phàm nâng quai hàm nhìn Hạ Trường Sinh, dường như không tính trực tiếp cho cậu ấy biết đáp án.
…Nói cách khác, hai người bọn họ đều biết người này?
Rất nhanh, trong đầu của Hạ Trường Sinh liền hiện ra cậu nhóc với vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt quật cường đứng trong nhà vệ sinh kia: “…Là cậu nhóc ấy?”
Lâu Tư Phàm cười gật đầu.
Cậu nhóc tên là Đông Ca kia thật sự quá giống bộ dáng của Hạ Trường Sinh mà lần đầu anh ta nhìn thấy.
Lúc đó khóe miệng của Hạ Trường Sinh bị bầm dập, hai má xanh tím, tóc tai bị mất một mảng lớn, bị một đám con nít trường thể thao vây quanh đấm đá, khi được anh ta đỡ dậy, trong mắt của cậu ấy vẫn đầy quật cường, không hề chịu thua.
Hơn nữa, trong ký ức của anh ta, Đông Ca và Hạ Trường Sinh đều cô độc như nhau. Anh ta nhớ đến hình ảnh mình từng nhìn thấy, Đông Ca be bé lén lút cho một con chó vàng ăn, còn thấy cậu ấy trượt băng một mình, ngẩn người một mình, trong khi cha mẹ cãi nhau thì cậu ấy sẽ chạy đến băng ghế nghỉ ngơi ở sân băng mà nhỏ giọng khóc thút thít.
Bản tính thiện lương, lại mẫn cảm như vậy thật sự trêu người, khiến cho Lâu Tư Phàm tràn ngập ý muốn bảo hộ.
Mấu chốt nhất chính là khi đó Hạ Trường Sinh mơ hồ nghe thấy tiếng đánh đập bên trong nhà vệ sinh, sắc mặt của cậu ấy khó coi như vậy, làm sao mình có thể bỏ mặc không quan tâm đây.
Hạ Trường Sinh hỏi: “Cậu ấy biểu hiện thế nào?”
Lâu Tư Phàm nói: “Huấn luyện viên bảo đội của mình học tập cách nối tiếp động tác của cậu ấy, còn bảo động tác của cậu ấy hoàn hảo hơn so với mình.”
Lâu Tư Phàm thổi phồng Đông Ca cao như vậy cũng khiến cho Hạ Trường Sinh có chút nghi ngờ: “Tốt như vậy sao?”
Lâu Tư Phàm đứng dậy, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hạ Trường Sinh, lấy ra di động, đưa video đã lưu lại bên trong cho cậu ấy xem.
Đó là bài thi đấu thứ hai của Đông Ca.
Cậu ấy mặc một bộ trang phục dự thi kiểu dáng như quần yếm màu trắng đen, thắt caravat nhỏ màu xanh lam, tóc cũng được buộc thành đuôi ngựa, đuôi mắt quét một chút nhũ vàng, phối hợp với sóng mắt nhàn nhạt, chỉ cần thoáng lướt nhìn vào ống kính cũng đủ khiến cho người ta chấn động.
Cậu ấy chọn ca khúc rất hoạt bát, “Mùa Hạ – Joe Hisaishi”, lưỡi giày trượt dưới chân chẳng khác nào một bộ phận thân thể của cậu ấy, những bước nhảy ngắn không hề gián đoạn, vô cùng nhẹ nhàng.
Thân thể của cậu ấy cũng xem như mềm mại, khi cậu ấy khom người xoay tròn tám vòng thành công làm ra động tác Biellmann spin tiêu chuẩn, thân thể giống như giọt nước mềm mại khiến không ít khán giả đều hoan hô.
Hạ Trường Sinh chăm chú xem hết bài biểu diễn, khách quan đánh giá: “Cậu nên học hỏi một chút từ cậu ấy.”
Lâu Tư Phàm vốn tưởng rằng sẽ nhận được an ủi: “…”
Nhịn nửa buổi, anh ấy nói: “Tại sao cậu với huấn luyện viên Trần nói giống nhau thế.”
Hạ Trường Sinh có chút buồn bực: “Động tác tiếp nối của cậu không chuẩn xác như cậu ấy. Nếu không cậu muốn mình nói thế nào.”
Lâu Tư Phàm quyết định không tiếp tục thảo luận đề tài này.
Dù sao việc lấy anh ta ra so sánh với một hậu bối cũng không thể khiến người ta vui vẻ được.
Anh ấy nói: “May mà lúc trước chúng ta giúp cậu ấy một tay, có đúng không?”
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, không lên tiếng.
…Cậu nhớ rõ ngày đó là Đông Ca tự mình cầm cây lau sàn chấp hết cả bọn.
Nếu như bọn họ đến trễ chút nữa, nói không chừng Đông Ca có thể diệt gọn cả bốn người.
Nghĩ đến đứa trẻ kia đoạt lấy cây lau sàn nhà, Hạ Trường Sinh có chút muốn cười.
Nhìn thấy Hạ Trường Sinh hiếm khi lại nhếch khóe môi cười như vậy, Lâu Tư Phàm đương nhiên cho rằng cậu ấy cười với mình, tâm tình nhất thời trở nên khá hơn không ít.
Khi anh ta nhìn thấy Đông Ca tiêu sái thoải mái như thường thì sẽ nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước chính mình không ra tay giúp đỡ cậu ta ở nhà vệ sinh, không tỏ rõ mình quen biết cậu ta thì có lẽ bây giờ cậu ta vẫn còn bị một đám cùng tuổi bắt nạt, cho dù là ở tại chỗ đánh trả thì sau đó vẫn khó tránh khỏi sẽ bị trả thù, làm sao có thể có được cơ hội tốt như vậy.
Nói cách khác, nếu như không có mình cứu vớt, e rằng cậu ta đã không có cơ hội vào sân…
Nghĩ tới đây, Lâu Tư Phàm không khỏi bắt đầu phiền não, ngồi trở về vị trí cũ, ăn hai ba đũa bún bột gạo đã nguội lạnh, khiến cho chính mình nghĩ đến chuyện tích cực một chút.
…Nói như vậy, cậu ta nhất định sẽ rất cảm kích mình.
Cũng giống như Hạ Trường Sinh lúc trước.
Nghĩ như thế, vẻ mặt của Lâu Tư Phàm rốt cục cũng coi như dịu đi không ít.
Trì Tiểu Trì lười đi tìm hiểu kế sách của Lâu Tư Phàm, bấy nhiêu mưu kế vẫn chưa đủ buồn nôn cậu.
Từ lần đầu tiên làm nổi bật hình ảnh của mình, Đông Ca liền trở thành con cưng của giới truyền thông. Sau khi thành công tiến thẳng vào chung kết, càng có không ít truyền thông đến phỏng vấn cậu và bà Đông.
Lần đầu đối mặt với ống kính, bà Đông vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, Trì Tiểu Trì ngồi bên cạnh bà, yên lặng nắm chặt tay bà để bà bình tĩnh trở lại, nghiễm nhiên đã có bộ dáng của ông cụ non.
Khi truyền thông hỏi bà làm thế nào có thể dạy dỗ ra một người con trai ưu tú như vậy, mặt của bà Đông trở nên đỏ rần, làm sao có thể không biết xấu hổ mà tự dát vàng lên mặt, không thể làm gì khác hơn là khụ khụ vài tiếng rồi bảo là do con trai tự mình nỗ lực.
Khi nói lời này, bà lén nhìn Trì Tiểu Trì một chút.
Trì Tiểu Trì cũng đang lén lút nhìn bà, trong mắt tràn đầy khát vọng được quấn quýt cha mẹ.
Nhưng khi đối diện với bà Đông trong khoảnh khắc, cậu dường như tỉnh mộng, giống như con thỏ đang sợ hãi, lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Bà Đông bị ánh mắt này đâm một chút vào tim, sóng mũi cảm thấy chua cay.
Chờ phóng viên rời đi, Trì Tiểu Trì đứng dậy từ trên ghế salon trong phòng khách sạn, ngồi xuống mép giường, nói một cách mất tự nhiên: “Mẹ, con ở lại một lúc, chờ chú út đến đưa con về khách sạn của tuyển thủ.”
Bà Đông thở dài một tiếng, tay đặt ở trên đùi xoa xoa vài cái, không biết nên nói cái gì.
Kênh thể thao trên tivi đang chiếu đoạn phim tổng hợp các bài trình diễn trượt băng nghệ thuật đặc sắc trong các giải thi đấu lớn, phối hợp với âm nhạc du dương, Trì Tiểu Trì đột nhiên nghe thấy lời bình của bà Đông truyền đến:
“Mẹ thấy bọn họ trượt cũng giống như con vậy.”
Đông Ca một khi nói chuyện cùng mẹ sẽ hơi sốt sắng, ngay cả bắp thịt sau lưng cũng banh chặt: “Bọn họ trượt giỏi hơn cơn nhiều.”
Bà Đông quýnh lên, liền bá đạo nói: “Mẹ thấy con nhảy giỏi chính là giỏi.”
Trì Tiểu Trì nghe vậy, ngẩn ra rồi quay đầu lại.
Ánh mắt của cậu dần dần hiện lên kinh ngạc vui sướng: “…Mẹ…”
Bà Đông dời đến bên cạnh cậu, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Để mẹ coi với con.”
Trì Tiểu Trì nhìn bà Đông, nước mắt đột nhiên lăn xuống, từng giọt tí tách, vừa lớn vừa tròn, hàng lông mi cũng ướt sũng.
Bà Đông đau lòng đến đỏ cả vành mắt, đem con trai ôm vào trong lòng: “Khóc cái gì, con trai mà…”
Lời còn chưa nói hết, bà Đông cũng khóc.
Trì Tiểu Trì ở trong lòng bà cọ cọ như vậy cũng thật không tiện, nhưng lại bị bà Đông ôm càng chặt hơn.
Bà vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở: “Ai da, mẹ như thế này xấu xí quá rồi, đừng nhìn.”
Kết quả sau một hồi thân mật là Trì Tiểu Trì mượn cớ đi rửa mặt, chạy vào nhà vệ sinh, vặn nước tối đa, nằm nhoài lên bồn rửa tay mà nôn đến xanh cả mặt.
061 vô cùng đau lòng, rót đầy cho cậu một ly nước: “Sao lại khóc.”
Trì Tiểu Trì cầm ly nước súc miệng, qua một hồi lâu mới nói: “…Không phải tôi muốn khóc.”
061 hơi run run: “Cậu là nói…”
Trì Tiểu Trì cởi một khuy áo gần phía trên cổ, hít sâu một hơi: “Là Đông Ca.”
Khi Đông Phi Hồng tới đón cậu, nhìn thấy hai mẹ con đôi mắt đều sưng bụp.
Anh không nói thêm gì, sau khi chào hỏi bà Đông liền định dẫn Đông Ca đi về.
Bà Đông mới vừa mở ra khúc mắt với con trai, cho nên không nỡ xa rời: “Không thể ở đây ăn à? Để chị dẫn nó đi ăn một chút không được sao.”
Đông Phi Hồng biết đây là thời cơ rất tốt để củng cố quan hệ mẹ con của bọn họ nhưng sau khi cân nhắc, anh nói: “Chị dâu, ngày mai là đêm chung kết, cháu trai phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng tinh thần. Cháu nó ăn chính là đồ ăn dành cho tuyển thủ, dinh dưỡng lại sạch sẽ, nếu dẫn đi ra ngoài ngộ nhỡ ăn bậy…”
Bà Đông lập tức phản ứng trở lại: “Vậy cũng không được…Đưa tiểu Đông về đi, trên đường cẩn thận một chút. Ngày mai thi đấu xong, mẹ dẫn con đi ăn món ngon.”
Đông Phi Hồng cười gật đầu, lại nói với Trì Tiểu Trì: “Chào tạm biệt mẹ của con đi.”
Trì Tiểu Trì hơi cúi đầu: “Tạm biệt mẹ.”
Sau khi đi tới bên ngoài phòng khách sạn, cậu liền thò đầu vào, nhỏ giọng nói: “…Con sẽ giành lấy chức quán quân.”
Sau khi cửa được đóng lại, người phụ nữ trung niên kia ngồi trên giường, trong lòng cay chua ngọt bùi, đủ loại tư vị.
Ngày hôm sau bà đến sân thi đấu từ rất sớm, thậm chí sân thi đấu vẫn còn chưa mở cửa.
Trong lúc chờ đợi, bà mua sổ lưu niệm và tiền lưu niệm, thậm chí còn mua một đôi giày trượt thoạt nhìn rất đẹp nhưng căn bản không hợp với quy chế thi đấu.
Đông Phi Hồng có thể nhìn thấy tất cả sự lo lắng trong mắt bà Đông: “Chị dâu, chị nên có lòng tin với Đông Ca.”
Bà Đông mạnh miệng: “Có chứ, làm sao lại không. Con của chị thì làm sao chị lại không rõ.”
Nói thì nói như thế, nhưng trước khi Đông Ca vào trận, bà Đông chạy vào nhà vệ sinh ba lần, hỏi Đông Phi Hồng ít nhất năm lần “Khi nào tiểu Ca lên sân vậy.”
Lần nào Đông Phi Hồng cũng đều kiên nhẫn lặp lại quy tắc ra sân dựa vào bảng xếp hạng đảo ngược.
Lần trước Đông Ca thi với tổng điểm được xếp ở vị trí thứ nhất, bởi vậy cậu ấy sẽ ra trận cuối cùng.
Nghe thấy Đông Phi Hồng giải thích, bà Đông đều sẽ “ồ” một tiếng, một lúc sau lại nhịn không được mà hỏi lại lần nữa.
Thậm chí bà Đông còn nhịn không được mà chạy đi hút một điếu thuốc.
Trải qua thời gian chờ đợi dài lâu, cuối cùng bình luận viên cũng tuyên bố: “Tuyển thủ tiếp theo, cũng là tuyển thủ ra trận cuối cùng: Số 5, Đông Ca!”
Bà Đông còn chưa kịp đứng lên thì toàn trường đã vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt khiến bà choáng váng.
…Khán giả khắp bốn phía đều đang reo hò cổ vũ cho con trai bà.
Bọn họ gọi tên Đông Ca, chứng kiến tương lai ngôi sao này sẽ bay lên như thế nào.
Bà Đông ngồi trên khán đài, cảm xúc cực lớn, làm cho bà còn chưa kịp nhìn con trai thi đấu thì đã rung rưng nước mắt.
Đông Phi Hồng vỗ nhẹ lên vai bà Đông, đồng thời chuyên chú nhìn người giữa sân.
Trì Tiểu Trì, cũng tức Đông Ca, hôm nay mặc một bộ trang phục thi đấu rất nhẹ nhàng phóng khoáng, phía trên là hai màu đỏ trắng ombre, màu sắc cổ điển, chất vải tựa như loại gốm tốt nhất, dưới thân là quần đen, càng làm nổi bật đôi chân dài trời sinh.
Da dẻ của cậu lại trắng, màu đỏ rực rỡ làm bật lên làn da trắng hoàn mỹ của cậu, đường viền áo tạo cảm giác di chuyển theo từng động tác.
Mỗi một trang phục thi đấu cậu mặc đều do Đông Ca và Đông Phi Hồng cùng nhau thương lượng thiết kế, lại do Đông Phi Hồng bỏ tiền tìm chuyên gia đặt hàng, mỗi một bộ cũng không dưới vạn tệ.
Mà bộ này có thể xem là bộ mà Đông Phi Hồng thích nhất.
Khi Đông Ca mặc nó, giống như một con phượng hoàng nhỏ lại kiêu ngạo.
Trận chung kết này được phát sóng trực tiếp trên kênh thể thao.
Vào giờ phút này, không chỉ là Đông Phi Hồng và bà Đông, ngay cả ông Đông cũng ngồi trước tivi cùng mấy người bạn già nhìn chăm chú vào màn hình.
Mấy người bạn già chỉ vào Đông Ca trên tivi mà nói: “Ồ, tiểu Đông Ca nhìn thật có sức sống nha.”
Ông Đông hơi mở miệng.
Trong trí nhớ của ông, Đông Ca như một viên cơm nắm, là một đứa nhỏ luôn chảy lòng thòng nước mũi, không thích nói chuyện, thậm chí không thích ngẩng mặt nhìn người, nói chuyện với Đông Ca còn không bằng nói chuyện với đầu gối.
Nhưng bây giờ, thiếu niên choai choai đứng trên sân, mặt mày rất yên tĩnh, eo nhỏ chân dài, càng khác hẳn đứa nhỏ trong tưởng tượng của ông.
Chung kết hạng mục trượt đôi đã kết thúc hôm qua, cho nên trong phòng học của Hạ Trường Sinh và Lâu Tư Phàm đều đang cùng phát sóng trực tiếp trận đấu của Đông Ca.
Hạ Trường Sinh xoay bút, nhìn về phía cậu nhóc vẫn còn không gian vô hạn để phát triển kia, muốn nhìn xem cậu ấy có thể phát huy như thế nào.
Lâu Tư Phàm cũng nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong vô số ánh mắt hữu hình hoặc vô hình, Đông Ca đưa tay xoa vai, đôi mắt khẽ khép, như một con mèo nhỏ đang nghỉ ngơi.
Khi âm nhạc vang lên trong nháy mắt, cậu ấy bắt đầu di chuyển.
Bình luận viên vẫn là hai người trước đây khi Đông Ca thi đấu vòng loại, nhưng bọn họ giống như những người khác, ánh mắt nhìn về phía Đông Ca đã hoàn toàn khác với lúc ở trận đấu vòng loại.
Nghe khúc nhạc vang lên, bình luận viên không chuyên lập tức nói: “The Dawn -DreamTale.”
Bình luận viên đã về hưu nhìn Đông Ca giống như đang nhìn một tương lai đầy hy vọng: “Cậu ấy có thể biểu diễn các phong cách khác nhau.”
Ánh đèn nhu hòa, trên mặt băng hiện lên ánh sáng mỏng manh, trang phục của thiếu niên lay động trong gió, lượn lờ như bay.
Trang phục bao lấy thân thể cậu, như gợn sóng lăn tăn trong nước, động tác vẫn nối liền một cách trôi chảy, nhưng bước nhảy lại biến hóa xinh đẹp và tráng lệ hơn rất nhiều.
Một động tác hydroblade lại thêm một động tác spin xoay tròn đã khiến toàn trường hoan hô dậy sấm.
Khi tiếng nhạc càng lúc càng lên cao, ánh mắt của Trì Tiểu Trì dần dần trở nên mơ hồ.
….Một linh hồn giãy dụa giữa địa ngục, tôi luyện chờ ngày trọng sinh.
Khi tiếng độc thoại trầm thấp vang lên, Trì Tiểu Trì hé mở đôi môi, yên lặng đọc theo lời độc thoại, bất chợt, cậu há miệng cắn rớt bao tay phải, ném ra ngoài khán đài.
Khi còn sống, động tác này của Đông Ca đã bị lên án không ít, rất nhiều người cho rằng cậu đang lấy lòng mọi người, nhưng giờ khắc này, động tác kia lại cơ hồ khiến khán đài bùng nổ.
Không chờ tiếng hoan hô hạ xuống, Trì Tiểu Trì nâng tay lên, thả người nhảy trên mặt băng.
Bình luận viên đã về hưu đột nhiên nghẹn lại, thất thanh kêu lên: “3A! Là 3A!”
Một cậu bé nhảy 3A! Hoàn mỹ, là động tác 3A hoàn mỹ không chút tỳ vết!
Lâu Tư Phàm ở đội tuyển trợn mắt ngoác mồm mà nhìn màn hình.
Hạ Trường Sinh ở phòng học kế bên, cây bút trên tay cậu lạch cạch rơi xuống mặt bàn.
Mà nhịp tim của Trì Tiểu Trì vẫn rất ổn định, khi khúc nhạc quay trở về nhịp điệu nhẹ nhàng, cậu dãn ra hai tay như chim yến, trượt nửa vòng sân, giống như di chuyển trong lãnh địa của chính mình.
Cậu ấy đã trở lại.
Đông Ca đã trở lại.
Đợi tiếng nhạc kết thúc, nhịp tim của Trì Tiểu Trì đập loạn nhịp, cậu bắt đầu rơi lệ.
Cậu quay đầu nhìn về phía máy quay, một giọt nước mắt cũng đúng lúc rơi xuống, phối hợp với mái tóc hơi ướt mồ hôi và đôi mắt trong vắt, đẹp đến khiến người ta sợ hãi.
Trì Tiểu Trì thở hổn hển, nói với 061: “Lần này là tôi muốn tự mình khóc.”
Giọt nước mắt này cũng thật khiến truyền thông trở nên điên cuồng, trong khoảnh khắc, vô số lời ca tụng như bông tuyết bay về phía Đông Ca.
Mà không đợi Trì Tiểu Trì trở về Tân Châu, một lá thư được gửi từ đội tuyển tỉnh đến trường thể thao.