Thỉnh thoảng, Bạch An Ức tỉnh lại sau giấc ngủ, *Bạch An Ức* sẽ báo cho cậu: “Ban đêm có người đến.”
Sau khi Bạch An Ức trở nên khẩn trương thì *Bạch An Ức* lại cười nói: “Không cần sợ. Đã bị tôi đuổi đi.”
*Bạch An Ức* rất thích hù dọa cậu như vậy, hưởng thụ vẻ mặt có chút hoảng sợ của cậu.
Nhưng Bạch An Ức lại liên tục bị trúng chiêu.
Vào ngày thứ bảy khi bọn họ tiến vào thế giới này, bọn họ đi tới một khu rừng nhỏ, *Bạch An Ức* đột nhiên xuỵt một tiếng, cũng dừng lại bước chân.
Bạch An Ức liền nín hơi.
*Bạch An Ức* hơi lạnh mặt: “Có người theo dõi. Đi theo chúng ta một kilômét.”
Đầu tiên Bạch An Ức cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng hơi nghi ngờ *Bạch An Ức* đang lừa mình: “Vậy làm sao đây?”
*Bạch An Ức* nói: “Em trốn đi. Tôi đi ra xem một chút.”
Bạch An Ức bị *Bạch An Ức* nhét vào một hốc cây bị đục rỗng.
*Bạch An Ức* từ bên ngoài duỗi tay vào sờ đầu Bạch An Ức: “Chờ một chút.”
Lần này Bạch An Ức chờ tròn một phút.
Càng ngày cậu càng thấy sốt ruột, liên tiếp nhìn vào đồng hồ.
Trước năm phút đồng hồ, cậu còn hoài nghi đây là chuyện đùa.
Qua năm phút đồng hồ, Bạch An Ức không có cách nào thả lỏng.
…*Bạch Anh Ức* không phải người đùa giỡn không biết tiết chế.
Trước mắt có vô số hạt bụi bay lượn, Bạch An Ức vì để phân tâm mà luôn nhìn chăm chú những hạt bụi lượn lờ trước mắt mình, suy nghĩ, rốt cục đây là cái gì.
Một phút sau, bên ngoài hốc cây vang lên tiếng bước chân.
Trong lòng Bạch An Ức dâng lên hy vọng, muốn thò đầu ra chào hỏi, bảo *Bạch An Ức* kéo mình ra.
…Cậu nhìn thấy một đôi giày đạp vỡ lá rụng khô héo trên mặt đất.
Đôi giày kia không thuộc về *Bạch An Ức*.
Người đến không biết là nam hay nữ, mặc bộ đồ của cơ quan giám sát phân phát cho những người dị năng, có chất lỏng tí tách từ trên rơi xuống, theo bước chân của người nọ nhiễu xuống bên cạnh.
Bạch An Ức lập tức nín thở, núp trong hốc cây, che miệng lại, không dám lên tiếng.
Mà đôi chân kia lại không chịu buông tha cho cậu, chậm rãi tản bộ, càng ngày càng đến gần hốc cây.
Cuối cùng, một khuôn mặt mỉm cười xuất hiện bên ngoài hốc cây.
Khuôn mặt kia có đôi mắt không lớn, mí mắt mỏng đến mức nhìn thấy màu hồng nhạt, như là phần da thịt mới sinh, có thể nhìn thấy từng mạch máu rõ ràng, thậm chí ngay cả hình dáng hoàn chỉnh của nhãn cầu cũng lộ ra.
Đôi mắt linh hoạt chuyển động dưới mí mắt gần như trong suốt, phát ra tiếng nhóp nhép của chất dịch khiến người ta khiếp sợ, giống như đó lá kết quả của thủy tinh thể và chất dịch bên trong đè ép lẫn nhau.
Làn da của người nọ như phấn nộn, tựa như một đứa trẻ mới sinh, bao gồm cả khóe miệng nhếch lên cũng là màu hồng phấn, non mềm đến mức chỉ cần chạm vào sẽ vỡ.
….Đôi mắt kia cũng không bắt được con mồi ở trong hốc cây như đã tưởng tượng.
Bạch An Ức quan sát khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở hốc cây.
Ngay khi nhận ra đôi chân kia không thuộc về *Bạch An Ức* thì cậu đã có động tác.
…Cậu đã rời xa lỗ hốc cây, dùng phía sau lưng cọ lên thân cây, chân đạp lên thân cây lởm chởm khô héo, dựa vào lực eo đem mình nâng lên phía trên một chút.
Người kia ở bên ngoài nhìn thấy chỉ là một hốc cây trống.
Nhưng chỉ cần luồn đầu vào, hơi chuyển động…
Bạch An Ức nắm chặt con dao bằng đá trong tay.
Ở nơi nhỏ hẹp như vậy, nếu người đến phát hiện ra cậu thì chính là thập tử vô sinh.
Mà nếu cậu chết thì *Bạch An Ức* phải làm sao đây?
Cậu không phải là một mình, sự sống chết của cậu liên quan đến sự tồn tại của một người khác.
Nhưng chuyện đáng sợ nhất cũng chưa từng xuất hiện.
Mặt của người kia loáng một cái rồi biến mất trước hốc cây.
Bạch An Ức lại không hề lơ là, tay cầm dao, dùng góc chân kẹt chết trong hốc cây thô ráp, vẫn không nhúc nhích, hô hấp cũng chỉ dùng mũi, bảo đảm mức dưỡng khí ở hàm lượng thấp nhất.
Trong khoảnh khắc này, đầu óc của Bạch An Ức vô cùng bình tĩnh.
Cậu nhìn chằm chằm những hạt bụi với đủ loại sắc thái khác nhau đang bay lượn, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Phía sau lưng bởi vì thấm ướt mồ hôi mà hơi ngứa.
Có một con côn trùng cánh xanh lớn rơi vào mặt cậu, di chuyển mấy cái chân ngọ ngọe từ má phái sang má trái, cậu tựa như sư thầy ngồi nhập định, hoàn toàn không để ý.
Bởi vì cậu nghe rất rõ.
Bên ngoài không có bất kỳ tiếng bước chân giẫm nát lá khô rời đi nào cả.
Sự thật chứng minh kỹ thuật ẩn nấp của Bạch An Ức không cao cho lắm.
…Bởi vậy người kia không hề rời đi, vẫn luôn ở ngoài hốc cây chờ cậu đi ra.
Trọng lượng, không khí chính là áp lực nặng nề, cùng với nhịp tim đang đập bình bịch khiến Bạch An Ức không thể thở nổi.
Cậu giơ gương, nhắm ngay mặt của mình.
Trên thân cây có những lỗ nhỏ thưa thớt, vài tia sáng lọt vào trong thân cây, chiếu ra một khuôn mặt mờ mịt thất thố.
Còn *Bạch An Ức* căn bản không xuất hiện.
Bạch An Ức ôm một con dao bằng đá, suy nghĩ, dị năng thức tỉnh của mình rốt cục là gì?
Trước kia cậu chưa từng thí nghiệm thì đã bị Tiêu Thanh Quang báo với cơ quan giám sát, sau khi tiến vào thế giới này, cho dù có *Bạch An Ức* bảo vệ, cậu cũng không chỉ một lần từng nghiên cứu nhưng lần nào cũng thất bại.
Cậu không biết nên ra sức từ nơi nào, biết rõ trong núi có bảo tàng nhưng căn bản không biết nên hạ xẻng xuống từ đâu.
*Bạch An Ức* bảo cậu đừng nôn nóng, cứ chậm rãi nghiên cứu.
Mà người kia cứ đứng ngoài hốc cây kiên nhẫn chờ đợi cậu tiêu hao hết sức lực.
Rốt cục cậu còn biện pháp gì để thoát thân đây?
Sau một lúc trong lòng rối loạn, Bạch An Ức nâng gương, nhắm mắt lại, lặng lẽ thầm đọc mấy công thức yêu thích để ổn định tinh thần.
Khi đọc thầm, cậu đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh kỳ lạ.
Một tiếng “Ồ” lúc ẩn lúc hiện vang lên làm cho cậu mở mắt ra.
Khi bên ngoài hốc cây truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, cho dù Bạch An Ức đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được mà mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Cậu ôm một chút may mắn còn sót lại, hy vọng người kia phát hiện có điều dị thường nào đó hoặc là có chuyện gấp phải rời đi.
Thế nhưng tiếng bước chân kia đi chừng vài mét thì liền ngừng lại.
Người nọ cười hì hì: “Tưởng rằng thật sự có dị năng lợi hại, hóa ra là dùng thủ thuật che mắt?”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp đoạn tuyệt một tia hy vọng cuối cùng của Bạch An Ức.
Người nọ đột nhiên giơ chân lên, đạp mạnh vào thân cây.
Vỏ cây rơi rì rào dưới chân, phát ra tiếng gãy vỡ giòn tan.
Khi vỏ cây rơi xuống, một cái đầu thò vào từ hốc cây, xoay lại, nhìn về vị trí của cậu.
Kia rõ ràng là một cái đầu của người trưởng thành nhưng trên đầu lại không có bao nhiêu tóc, màu sắc hồng nhạt, giọng nói cũng ngọng ngịu không phân rõ là nam hay nữ, âm thanh tựa như một đứa bé vang vọng trong thân cây khiến người ta cảm thấy sởn cả da gà: “…Quả nhiên là ở chỗ này.”
Bạch An Ức không cho người nọ thêm cơ hội mở miệng nói chuyện.
Cậu từ trên đỉnh hốc cây nhảy xuống, tay phải cầm dao nhắm ngay đầu của đối phương, đâm mạnh xuống!
Tiếng da tróc thịt bong trong tưởng tượng vẫn chưa vang lên.
Một cái tay mềm như rắn dùng góc độ phản khoa học mà chui vào, sớm bắt lấy tay của Bạch An Ức.
Giọng nói non nớt cùng với con mắt chớp chớp, người nọ cười hì hì: “Bắt được~”
Bạch An Ức dựa vào ánh sáng xuyên thấu vào thân cây, thấy rõ vết máu giống như rỉ sắt đã từ từ đọng lại trên tay người nọ, viền mắt ngay lập tức cảm thấy đau nhói.
Ngay cả Bạch An Ức cũng không hiểu chuyện xảy ra ngay sau đó.
Bước ngoặt sinh tử, cậu bùng nổ sức lực mãnh liệt, dùng tay trái nắm lấy cánh tay của người nọ, rồi kéo mạnh gã vào trong hốc cây chật chội không có chỗ né tránh!
Trong hỗn loạn, Bạch An Ức không biết bắt được cái gì, chỉ nhớ đến việc mình vụng về khóa chặt cuống họng của người kia, đối phương tựa như một con cá nheo màu hồng phấn, liều mạng giãy dụa, dùng khủy tay đục vào xương sườn của cậu.
Bạch An Ức chỉ nghĩ đến một chuyện.
Phải sống, phải sống đi ra ngoài để tìm Bạch học trưởng.
Cuối cùng, người giãy dụa bò ra ngoài hốc cây là Bạch An Ức.
Tiếp xúc với ánh sáng giả tạo bên ngoài, cậu cảm thấy toàn thân như ngâm vào nước lạnh, run lập cập, quay đầu nhìn lại hốc cây tối đen kia.
Bất chợt, cậu cúi đầu, nhìn xuống hai tay.
Trên tay của cậu là những vết trày có hình đường thẳng rất quỷ dị.
Những vết trày này bị rướm máu trên khắp bàn tay, cậu dùng mu bàn tay lau máu đi thì mới miễn cưỡng nhìn ra hình dáng vết trày.
….Những vết trày đường thẳng này là từ đâu mà có?
Cậu không kịp ngẫm đến vấn đề này nữa, đưa mắt nhìn về phía hốc cây.
Là học giả suốt ngày ngồi nghiên cứu, cậu quả thật ngây thơ hơn người bình thường một chút.
Nhưng cũng tương tự, cậu có suy nghĩ logic đến mức người thường khó có thể với tới.
Tựa như ở trong phòng thí nghiệm, muốn an toàn hoàn thành thí nghiệm thì nhất định phải dọn sạch tất cả mầm móng tai họa.
Bạch An Ức lấy ra con dao bằng đá đã cất vào trong ngực khi bị hoảng loạn, đi tới trước hốc cây, thò người vào trong, lục lọi cắt đứt mạch máu cổ chồng chất vết thương của người nọ.
Kỳ lạ chính là máu của người nọ không chảy ra bao nhiêu, màu sắc cũng là màu hồng nhạt rất quỷ dị, giống như đã bị pha loãng.
Bạch An Ức rút tay về, yên lặng ngồi xổm trong phút chốc, để bảo đảm chuyện một phần vạn có thể không phát sinh, lại một lần nữa thò người vào trong hốc, đâm mạnh vào trái tim và trên gáy của người nọ một nhát.
Lần này là triệt để ngỏm rồi.
Bạch An Ức chống đỡ hai chân tê dại, đi từng bước về hướng *Bạch An Ức* đã rời đi.
Đi được vài chục bước, cậu đứng lại.
*Bạch An Ức* nằm trên đất, ngực bị đâm bằng một cây cọc gỗ cực lớn.
Cọc gỗ là đâm từ sau lưng tới, đem *Bạch An Ức* đóng đinh xuống đất, không biết *Bạch An Ức* bằng cách nào xoay ngược người lại.
*Bạch An Ức* há miệng, dùng bàn tay trắng mịn dính đầy máu nắm chặt cậu, muốn nói với cậu cái gì đó, Bạch An Ức liền chờ.
Nhưng *Bạch An Ức* cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch An Ức mong đợi, mong đợi, mãi đến khi bàn tay nắm chặt ngón tay của cậu bắt đầu cứng đờ.
Bạch An Ức giữ lấy *Bạch An Ức* rất lâu, mãi đến khi thời hạn đến, thân hình của *Bạch An Ức* dần dần trong suốt, cuối cùng tan theo một cơn gió.
Từ lòng bàn tay trái vừa nắm chặt lấy *Bạch An Ức* rơi ra một tấm thẻ sắt nhỏ có hoa văn kỳ lạ.
Dây xích của thẻ sắt đã bị đứt, Bạch An Ức chưa từng thấy trước đây, có lẽ là kéo xuống từ trên thân của cái tên *người miến* kia.
Bạch An Ức ngơ ngác nhặt lấy thẻ sắt trên mặt đất, cất vào túi.
Cậu giống như vừa tận mắt nhìn thấy cái chết của mình.
Bạch An Ức sờ lấy vũng máu đã đông lạnh trên đất, hoảng hốt suy nghĩ, có lẽ học trưởng quay về nghỉ ngơi, vậy phải để anh ấy nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Bạch An Ức nâng gương, một thân một mình lên đường.
Cậu đi từ trong cánh đồng hoang vu, tựa như đặt chân lên vũ trụ cô tịch không một tiếng động. Thiên thạch, bụi sao, sao chổi nhỏ lặng lẽ lướt qua cậu, còn cậu thì trước sau vẫn cô đơn một thân một mình.
Bạch An Ức ôm hy vọng trong lòng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu của mình trong nước.
Nhưng *Bạch An Ức* từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Bạch An Ức suy nghĩ, có phải anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn? Vậy có phải nên để cho anh ấy nghỉ ngơi thêm một chút hay không?
Trên con đường không đích đến, cậu gặp một người quen.
Người nọ cõng một thi thể, bên cạnh có một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn, quần áo trên thân đã rách nát tơi tả.
Hai bên vượt qua cồn cát, cách nhau trăm mét, không thể tránh khỏi mà đối mặt nhau.
Nhưng đối phương không có dự định tấn công cậy, mà chỉ nhìn chằm chằm.
Trí nhớ của Bạch An Ức khá ưu việt, cậu nhớ tới khuôn mặt này, cùng với họ tên dán bên ngoài viên thuốc con nhộng của đối phương.
Cậu chào hỏi từ phía xa: “Ngụy Thập Lục?”
Ngụy Thập Lục có chút ngạc nhiên: “Còn nhớ tôi không, tiểu kính cận.”
Bạch An Ức cười cười, vẫy tay trả lời.
Ngụy Thập Lục chạy về phía cậu vài bước, lại nhận ra trọng lượng trên người mình, liền dừng lại bước chân.
“Bên chúng tôi vừa mất một đồng đội.” Ngụy Thập Lục chủ động đưa lời mời, “Năng lực của cậu là gì? Có muốn gia nhập hay không? Cũng có thể có người bầu bạn?”
Bạch An Ức đáp: “Không cần. Tôi có bạn rồi.”
Ngụy Thập Lục không tấn công cậu, cũng không nhiệt tình mà mời cậu.
Cậu nhớ tới trên xe tải, Ngụy Thập Lục còn nhiệt tình chào hỏi cậu.
Nhưng mà trôi qua gần mười ngày, có lẽ đối phương cũng đã mất đi nhiệt tình lúc ban đầu.