Trong tấm thẻ sắt có lắp đặt thiết bị truyền tống, bên ngoài có một rãnh nhỏ để lấy dấu vân tay, chỉ khi đem ngón tay trỏ đặt lên rãnh quét dấu vân tay, lại dùng đầu lưỡi nói ra mật mã, hệ thống thu giọng nói tiếp nhận tin tức, xác nhận không có sai sót thì mới có thể thực hiện truyền tống.
Mà Trì Tiểu Trì đối diện gã, cuối cùng lại mở mắt sau một lúc lâu lặng im bất động.
Ngụy Thập Lục lập tức lạnh run cả người, nhắm mắt nín thở giả chết.
Trì Tiểu Trì xột xoạt đứng dậy, đi ngang qua nơi thân thể Trì Giang Vũ ngã xuống, cậu hơi dời mắt đi, không nhìn kỹ.
Cậu bình tĩnh đi tới bãi nôn của Ngụy Thập Lục, đến bên cạnh gã, cúi người nắm lấy sau gáy của gã, giống như định lôi “xác chết” của gã ra ngoài.
Ngụy Thập Lục bị quần áo siết cổ họng, thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt.
…Nhưng mà, đây là một cơ hội!!
Gã muốn mượn cơ hội để di chuyển, đưa tay mò đến tấm thẻ sắt, ai ngờ, không biết là đối phương cố ý hay vô tình, khi gã vừa hành động thì đối phương lại đạp trúng tấm thẻ sắt, còn đạp phải đầu ngón tay lén lút của Ngụy Thập Lục.
Tay đứt ruột xót, Ngụy Thập Lục suýt nữa đã đau đến hét to.
Chống đỡ không cho khuôn mặt của mình vặn vẹo đã là cực hạn.
Cơ hội tuột mất, trong nháy mắt, Ngụy Thập Lục bị lôi ra khỏi bãi nôn, tiến về phía hồ nước nhỏ, trên đất vẫn còn lưu lại vết bẩn kéo dài.
Trơ mắt nhìn tấm thẻ sắt càng ngày càng xa mình, Ngụy Thập Lục vô cùng hoảng hốt.
Không còn tấm thẻ sắt, không còn sức lực, còn không biết họ Bạch này kéo mình đến nơi nào…
Gã hò hét trong lòng, truyền tống đi, truyền tống đi.
Chỉ cần hiện tại truyền tống thì vẫn kịp, dù saog gã vẫn là một trong ba người cuối cùng, có thể bảo vệ một cái mạng thì chẳng phải sau này muốn bao nhiêu mạng đều có thể sao?
Lúc này trong cơ quan cũng đang tiến hành thảo luận vấn đề này.
Chuyện truyền tống cần phải có sự xác nhận của ba bộ phận gồm bộ phận xử lý khẩn cấp, bộ phận trông giữ cơ thể người dị năng và bộ phận phụ trách đánh cược, sau đó ba bên đồng thời nhấn nút thì mới có thể thực hiện.
Ngày xưa, bộ phận xử lý khẩn cấp chưa bao giờ chịu đựng cường độ công tác quá lớn thế này, nhìn thấy hết thảy sắp kết thúc, khó tránh khỏi tâm tư thể lực đều hao tổn mệt mỏi, có cảm giác muốn giải thoát càng sớm càng tốt.
Có người khuyên: “Truyền tống đi. Người mang nhiều dị năng đã chết rồi, ít nhất phải bảo vệ hai người này.”
“Đúng vậy, truyền tống đi. Đừng để biến cố xảy ra nữa.”
Bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp bị mất toàn bộ tài sản, đang vô cùng cáu giận, cũng phải mất rất nhiều sức lực mới giữ được bình tĩnh.
Ông thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: “Truyền…”
“Đừng mở truyền tống.”
Hết thảy đám con bạc xem phát sóng nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang kéo “xác chết” Ngụy Thập Lục nói như vậy.
Vừa nói, cậu vừa ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vô cùng tùy tiện, rơi vào đám khán giả đang xem phát sóng trên màn hình, đâm vào lòng người khiến bọn họ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cậu đi đến bên hồ nước, không hề do dự mà đẩy Ngụy Thập Lục vào trong nước.
Cậu đứng bên bờ, một tay đút túi, nhìn cái bóng của mình dưới nước: “Hiện tại truyền tống thì tôi sẽ lập tức tự sát. Người này và tôi chỉ có thể có một người sống sót đi ra ngoài.”
Trì Tiểu Trì nhấc cổ tay, đối mặt với đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh, nói ra lời nói khiến người ta sợ hãi: “Mấy người chọn gã hay là chọn tôi?”
Ngụy Thập Lục ở trong nước nín thở giả bộ, hòng lừa dối qua ải, lúc này nghe thấy thì trái tim liền nặng nề chùng xuống.
Cách lớp nước, Ngụy Thập Lục nghe thấy tiếng cười lạnh khinh bỉ của người đứng trên bờ: “Diễn xuất của mày quá kém, không hợp cách. Ngay cả vòng gửi xe cũng không qua nổi.”
“Mày còn lại bao nhiêu cái mạng, tao từng cái từng cái đều đã tính cho mày.”
Ngụy Thập Lục tự biết việc mình giả vờ đã bị nhìn thấu, không tiếp tục giả chết nữa, lảo đảo đứng vững trong hồ nước, vuốt nước trên mặt.
“Hay lắm.” Trên mặt gã là sự điên cuồng của kẻ cùng đường, “Lại đây, giết tao đi, Bạch An Ức, mày có thủ đoạn gì thì cứ lấy ra đi. Tao muốn xem xem mày còn có dị năng gì? Đừng bảo chỉ có một ngón đó mà xài mãi?”
Trì Tiểu Trì kéo tay áo buộc bên hông, xoa xoa tay: “Mày sẽ bị chết đuối.”
Ngụy Thập Lục sửng sốt trong chốc lát rồi bất chợt cười to.
Hồ nước nhỏ cũng không sâu, chỗ sâu nhất chỉ mới đến eo.
Ngụy Thập Lục biết mình khó thoát khỏi cái chết, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nghe thấy đáp án buồn cười như thế.
Gã tùy tiện giang rộng hai tay: “Tao thật muốn nhìn xem mày có thể làm gì để tao chết đuối—-”
Thậm chí Ngụy Thập Lục còn chưa kịp dứt lời thì đã bị nước sặc vào miệng.
Lá phổi của Ngụy Thập Lục lập tức tràn nước, nước chen vào bên trong khiến lá phổi như muốn nổ tung, vô cùng đau nhức khó chịu.
Gã bắt đầu hoảng hốt, mưu toan trồi dậy khỏi mặt nước, nhưng cánh tay lại bị tập kích đột ngột, hai tay bị xoắn ra sau, eo cũng bị kiềm chặt, chẳng khác nào trên thân bị cột một tảng đá nặng, không có cách nào nhúc nhích!
Sắc mặt của Ngụy Thập Lục tái xanh, ngũ quan vặn vẹo, trong cổ họng ùng ục cất lên tiếng nước chảy.
Nghẹt thở và chết chìm có cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng lần này mang đến cảm giác sợ hãi kinh hoàng hơn bất kỳ lần nào khác.
Gã chỉ còn một cái mạng!
Gã không muốn chết!
Cục xúc xắc của gã vẫn chưa được lắp kín, tại sao trò chơi của gã lại kết thúc vào lúc này …
Ngụy Thập Lục dùng hết sức lực nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn cầu xin một cái chết rõ ràng.
Trong mặt hồ tối tăm nặng nề, gã thấy được một thứ làm gã không thể tin vào mắt mình.
—Khuôn mặt thuộc về Bạch An Ức, thanh tú nhưng hơi tái nhợt, đang nhìn gã từ bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch.
Ngụy Thập Lục trợn to hai mắt, một lần nữa quay đầu lại.
Trên mặt nước, khuôn mặt lờ mờ và đôi mắt lạnh lẽo kia cũng là của Bạch An Ức.
Gã phát ra một tiếng kêu sợ hãi không có âm thanh.
Mà đổi lấy kết quả chính là càng lúc càng chìm sâu cùng với tinh thần từ từ tan rã.
Ban đầu hồ nước chỉ sâu đến eo, bây giờ với gã mà nói thì nó đã trở thành hồ nước xoáy chôn thây gã.
Một khắc trước khi chết, gã vẫn không biết tại sao mình có thể nhìn thấy hai Bạch An Ức.
Khán giả không thể hiểu rõ sự sợ hãi trước khi chết của Ngụy Thập Lục.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Ngụy Thập Lục đột nhiên như bị trượt té, lộn ngược ra sau, ngã vào hồ nước sâu tới eo, sau đó rốt cục không nổi lên nữa.
…Quả thật là một màn hài kịch đen.
Trì Tiểu Trì ngồi xếp bằng bên bờ, nhìn thấy bong bóng nước không ngừng bốc lên, rất nhanh liền thấy ngán.
Cái mạng cuối cùng của Ngụy Thập Lục, trong lòng khán giả đều rất tò mò, cơ quan coi trọng Bạch An Ức như vậy, cung cấp quân cờ cho cậu lợi dụng, giành đầy đủ thời gian để cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ sau cùng.
Trì Tiểu Trì bắt đầu đọc thầm công thức mà cậu rất quen thuộc.
“Số lượng hồn ma thoát ly”, phương trình vi phân và tích phân kinh điển, liên quan đến số lượng vô cùng bé, đã từng bị một vị giáo chủ nào đó cho rằng có liên quan đến hồn ma, mặc dù việc xác minh không được thành lập, nhưng trải qua thử nghiệm, Trì Tiểu Trì phát hiện quả thật có thể mượn năng lực của Bạch An Ức, lợi dụng công thức, tiến hành sàng lọc và bắt lấy những tinh thần thể vô cùng bé nhỏ đang bay tán loạn.
Tỏa Linh Bình không có cách nào thu nạp vong hồn bị tan rã, nhưng công thức có thể lắp vào sự thiếu sót này.
Mười sáu mạng người mà Ngụy Thập Lục giết chết đã giúp Bạch An Ức có thể điều khiển không khí với phạm vi tăng lên cấp số nhân, trực tiếp mở rộng từ một mét khối thành hai ngàn mét khối.
Cậu có thể thỏa thích lợi dụng không khí trong hai ngàn mét khối này, ngưng tụ nó thành một chùm sáng tựa như đèn pin, dùng cậu làm tâm điểm, quét ra khắp bốn phía để dò hỏi.
Trì Tiểu Trì ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ, bên tai vang lên vô số tiếng nói liên miên của những vong linh, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.
Cậu rất sợ ma, sau khi Lâu ca chết thì cậu vẫn sợ.
Tuy nhiên cậu lại bắt đầu hy vọng thế giới này có ma quỷ.
Công thức này là cậu nhìn thấy ở cấp ba, cậu rất yêu thích cái tên lãng mạn này, vì vậy cưỡng ép chính mình phải học thuộc.
Về việc cậu đần độn chạy đến nơi Lâu Ảnh bỏ mạng, sao chép công thức trên mặt đất, khát vọng nhìn thấy hồn ma của Lâu Ảnh nằm giữa giới hạn “tồn tại” và “không tồn tại”, bởi vì quá mức ngớ ngẩn nên hành vi của Trì Tiểu Trì bị xem là “thiểu năng trí tuệ”, cũng phong ấn ở nơi sâu xa trong ký ức của cậu.
Người khác dùng cơm trắng dùng dù để chiêu hồn, còn cậu lại dùng công thức để chiêu hồn.
Nếu không phải vì hiện tại thì cậu cũng sẽ không nhớ đến thời thiếu niên ngớ ngẩn kia.
Cậu ngồi ở chỗ đó, sảng khoái hứng gió thổi lên mặt, hết thảy đều như trong thế giới hiện thực, tựa như trước mắt cậu không tồn tại ma quỷ giãy dụa bên bờ tử vong trong hồ nước, bên tai cũng không tồn tại những tinh thần thể khóc lóc đau khổ sau khi được cứu giúp.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, hút ra tinh thần thể, trở lại kho hàng, nói ra kế hoạch của mình với những người dị năng khác đang nằm trong Tỏa Linh Bình.
Còn Ngụy Thập Lục trong khoảng thời gian này cũng đã mất đi hô hấp.
…
Đối với cơ quan mà nói, tuy rằng có rất nhiều khó khăn, lần lượt mất đi người dị năng, nhưng ít ra còn giữ được Bạch An Ức, tổng thể xem như cũng đặc sắc.
Khán giả hài lòng, lục tục tản đi, còn một bộ phận ở lại phòng phát sóng trực tiếp thảo luận nguyên nhân cái chết của Ngụy Thập Lục và dị năng của Bạch An Ức, rốt cục là dịch chuyển tức thời hay là cái gì khác.
Trong cơ quan, ba bộ phận cuối cùng cũng xem như kết nối thành công.
Xác nhận Ngụy Thập Lục không còn bất kỳ dấu hiệu sinh tồn nào, bộ xử lý khẩn cấp phát tín hiệu trước: “Truyền tống.”
Bọn họ muốn sớm kết thúc trận hỗn loạn này.
Bộ phận phụ trách đánh cược phát ra tín hiệu kế tiếp: “Truyền tống.”
Vì cái chết của Ngụy Thập Lục, người phụ trách bảo vệ cơ thể của người dị năng đang khóc không ra nước mắt, mạnh mẽ cắn răng nói: “Truyền tống.”
Ba nút hiệu lệnh được ấn xuống, “Khoang thuyền con nhộng” nơi cất chứa thân thể cũng mở ra.
Nhưng mà những “Khoang thuyền con nhộng” khác đều tối sầm, duy nhất chỉ có một khoang vẫn còn sáng lên màu xanh trong vắt.
Hai nhân viên công tác đi đến trước mặt “Khoang thuyền con nhộng” duy nhất còn hoạt động bình thường, xác nhận trên đó viết ba chữ Bạch An Ức, sau đó vạch ra mí mắt của cậu, soi một chút rồi lớn tiếng tuyên bố: “Dấu hiệu sinh mệnh bình thường.”
Giống như bị giọng nói bên ngoài kích thích, nhãn cầu của Bạch An Ức lăn lộn hai lần, dần dần tỉnh dậy.
Nhân viên công tác trợ giúp cậu cởi xuống trói buộc trên người, nâng dậy người vẫn còn đang có vẻ hơi uể oải: “Chúc mừng anh, anh Bạch, thành viên mới của chúng ta.”
Trì Tiểu Trì giơ tay, vỗ về vòng cổ mới đeo trên cổ.
Đây là sau khi bọn họ hôn mê, các nhân viên đã đeo cho bọn họ.
Cậu quay mặt sang, nhìn hai người nhân viên bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn về lớp cửa kính cực lớn rồi nghiêng đầu.
Bên ngoài lớp kính là người phụ trách đang điều khiển nút mệnh lệnh tiêm thuốc tê, đầu ngón tay hơi ấn nhẹ trên nút, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiêm cho cậu một mũi.
Tiếp xúc tầm mắt của Trì Tiểu Trì, người phụ trách sợ hãi cả kinh.
…Ánh mắt kia giống như có thể xuyên qua lớp kính một mặt, nhìn thẳng vào ông.
Một lát sau, Trì Tiểu Trì thu lại tầm mắt, nhìn về phía nhân viên công tác đứng bên tay phải của mình, cậu mỉm cười, như có lời muốn nói.
Nhân viên công tác còn chưa kịp đặt câu hỏi thì sau gáy đã bị người bóp lấy.
Người nọ đột nhiên điều khiển dị năng trong cơ thể, dùng sức ném nhân viên công tác về phía lớp cửa kính!
Mặc dù cửa kính được thiết kế chống đạn nhưng thân thể nhân viên công tác không nhỏ, giống như bị đạn bắn vào khiến mặt kính rạn nứt một mảng lớn!
Một cô gái nhỏ nhắn chui ra từ trong “Khoang thuyền con nhộng”, không nói lời nào mà chỉ hủy đi khoang thuyền của mình, phẫn nộ quát một tiếng, tiếng thứ hai liền đem khoang thuyền ném về cùng một chỗ!
Ầm—Răng rắc—-
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên trong nháy mắt, Đan Song cũng từ khoang thuyền nhảy lên, một tay chỉa về phía người phụ trách đang kinh hoàng bạt vía—-
Người phụ trách vừa định ấn nút tiêm thuốc độc thì bàn tay liền đột nhiên mềm nhũn, rơi xuống, lại bị một người sử dụng dị năng làm nổ tung “nút tiêm thuốc” từ khoảng cách xa, linh kiện bắn ra tứ phía.
Nhìn bảy mươi lăm người dị năng tuôn ra từ trong khoang thuyền, bên tai vang lên tiếng chuông cảnh báo, Trì Tiểu Trì nhảy ra khỏi khoang thuyền, tự nói: “…Sẽ không có thêm thành viên mới nào nữa.”