Chưa nhắc đến việc bị tinh thần lực công kích mang tính áp đảo, chỉ trơ mắt nhìn đống sắt thép bị hủy đi thành từng mảnh còn sót lại cũng đã cực kỳ khủng bố và kích thích tinh thần, toàn thân người kia như nhũn ra, người nọ trực tiếp trượt quỳ xuống đất trong phòng thi đấu, đôi mắt ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Trước mặt cơ giáp màu xanh đậm cao hai mét, gã ta nhỏ yếu đến mức không đỡ nổi một đòn.
Trì Tiểu Trì không để ý đến gã nữa, quay người nhìn về phía La Thiến đang trố mắt ngoác mồm, đưa tay đặt lên ngực, cúi người làm động tác chào.
Sau khi đứng thẳng người dậy, Quý Tác Sơn trong thân thể vội vã hỏi Trì Tiểu Trì: “Anh Trì, cái này có phải bồi thường không?”
Bước ra khỏi hình thức chiến đấu cuồng bạo, Quý Tác Sơn nhìn bộ cơ giáp tan nát kia, có chút ngây ngốc.
“…Bồi thường?” Trì Tiểu Trì nói, “Cái gì cũng bồi thường thì chờ đến khi cậu ra khỏi cửa đánh trận nhớ bỏ nhiều tiền trong túi một chút, đánh chết một con thiết giáp trùng thì bỏ lại một chút tiền thuốc thang bồi thường.”
Quý Tác Sơn: “…”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Còn muốn bồi thường hay không?”
Quý Tác Sơn ngoan ngoãn nói: “Không bồi thường nữa.”
Trì Tiểu Trì điều khiển cơ giáo vượt qua mặt đất ngổn ngang linh kiện, trở về phòng chuẩn bị.
Xuất thân thấp kém cùng với sinh hoạt của một Omega gần hai năm khiến Quý Tác Sơn trước sau có ảo giác mình luôn kém hơn người ta một bậc.
Trước ngày hôm nay có lẽ cậu vẫn như vậy, nhưng bắt đầu từ hôm nay, không một ai có thể chỉ vào mũi của Quý Tác Sơn mà nói, mày là nhân sinh.
Bên ngoài phòng thi đấu đã sớm bùng nổ.
Bọn họ từng nhìn thấy cơ giáp bị tổn hại khi thi đấu nhưng chưa từng nhìn thấy loại thao tác dùng tay trực tiếp xé nát cơ giáp này.
La Thiến sững sờ một hồi lâu, sau đó cô ấy cất bước đến phòng chuẩn bị, khi đi ngang qua bên cạnh Triển Nhạn Triều thì vẫn không quên gật đầu chào hỏi với cậu ấy: “Dùng nhân sinh cao cấp như vậy, Triển nhị thiếu thật sự là trả giá cao.”
Ý tứ là, cậu xứng hay sao.
Triển Nhạn Triều hơi tái mặt.
Căn bản cậu ấy không biết tiểu Quý có năng lực lớn như thế.
Kỳ thực cậu căn bản cũng không thật sự quan tâm tới.
Dưới cái nhìn của cậu ta thì bản thân cậu ta rất mạnh, có thể đủ bảo vệ Quý Tác Sơn. Tiểu Quý có mạnh hay không cũng không quan trọng, làm Omega của cậu mới quan trọng.
Nhưng mà để tay lên ngực tự hỏi, dù cho sử dụng cơ giáp chuyên dụng của mình thì Triển Nhạn Triều cũng không có cách nào phá hoại cơ giáp bốn lớp thép đến trình độ như thế này.
Trước đây cậu chưa từng bớt chút thời gian suy nghĩ đến cảm thụ của Quý Tác Sơn, chỉ cảm thấy tiểu Quý thật hữu dụng, ôm vào lòng thật ấm, hôn lên môi thật mềm.
Mà hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Quý Tác Sơn khiến cho cái đầu từ trước đến nay luôn đi thẳng về thẳng của Triển Nhạn Triều mơ hồ có thêm một suy nghĩ.
Nếu như tiểu Quý thật sự mạnh mẽ như vậy…
Một giây sau, sắc mặt của cậu ta từ âm trầm chuyển sang tươi sáng, không tính toán với La Thiến, trước tiên nhanh chân xông về phòng chuẩn bị.
Như cậu ta dự liệu, Quý Tác Sơn vẫn chưa rời đi.
Triển Nhạn Triều chặn cửa: “Tiểu Quý!”
Trì Tiểu Trì vừa mới cởi xuống bộ đồ chuyên dụng, lộ ra vòng eo đẹp đẽ tinh xảo.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ len vào, nhuộm lên vòng eo và đường cong vòng mông thành một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ. Thân thể của Quý Tác Sơn không cường tráng như những người cùng lứa tỉ mỉ rèn luyện, cơ bắp cuồn cuộn, mà ngược lại rất cao lớn nhưng mảnh khảnh, có chút cảm giác của nét đẹp có hoa không có quả.
Trì Tiểu Trì xoay người nhìn Triển Nhạn Triều, không nói lời nào.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Triển Nhạn Triều mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật lợi hại, Quý Tác Sơn, cậu có bản lĩnh như vậy mà còn lừa gạt tôi.”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Hiện tại cậu đã biết rồi đấy…”
Triển Nhạn Triều làm sao chịu nổi Quý Tác Sơn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình, vòng tay trước ngực nói: “Cậu vuốt thẳng lưỡi cho tôi xem, nói chuyện kỳ quái, ai cho cậu nói chuyện với tôi như vậy hả?”
Trì Tiểu Trì liền im lặng.
Cậu vừa im lặng thì Triển Nhạn Triều giống như đấm vào bịch bông, cơn nóng giận trong lòng cũng không thể xả ra được.
Chẳng qua sau khi nghẹn lại cơn giận, cậu ta dường như nhớ ra ý đồ đến đây của mình.
Điều chỉnh tốt tâm tình, cậu ta buông tay xuống, đi đến bên cạnh Trì Tiểu Trì, dò đầu hỏi: “Còn giận à?”
Trì Tiểu Trì vắt áo khoác học sinh lên vai: “Có gì đâu mà giận.”
Đời này Triển Nhạn Triều còn chưa từng hạ mình cầu ai, cậu ta chỉ có thể nhớ lại trước đây khi Quý Tác Sơn giận dỗi sẽ có giọng điệu và động tác thế nào. Triển Nhạn Triều ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trì Tiểu Trì, rút ngắn khoảng cách, nhưng lời nói cất ra khỏi miệng lại không phải tiếng người: “Quất cậu mấy roi mà thôi, trước đây cũng không phải chưa từng đánh, vậy mà cậu còn thù dai. Đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Dứt lời, Triển Nhạn Triều đưa tay vỗ mấy cái vào sau lưng của Trì Tiểu Trì, vang lên tiếng bộp bộp: “Cậu xem, chẳng phải đã lành rồi sao.”
Trì Tiểu Trì cười cười, vẫn không đáp lại.
Triển Nhạn Triều nghĩ lại lời mình vừa nói, cũng cảm thấy có chút quái dị, phân biệt rõ ràng một chút, cảm thấy lời xin lỗi làm lành này thật không thích hợp cho lắm.
Cậu ta liền đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước mặt Trì Tiểu Trì, bước đi thong thả một lúc, cảm thấy đã đúng thời khắc, liền giả vờ vô tình mà dò hỏi: “…Đau không.”
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, không chờ Trì Tiểu Trì đáp lại thì cậu ta đã tự mình sởn cả da gà.
Trì Tiểu Trì nói: “Đã quen rồi.” Nhưng ngay sau đó Trì Tiểu Trì lại nói tiếp nửa câu sau: “Không muốn tiếp tục thói quen này nữa.”
Triển Nhạn Triều: “…”
Cố nén kích động muốn đánh Trì Tiểu Trì, Triển Nhạn Triều cật lực kéo đề tài về quỹ đạo: “Tôi biết cậu không phải vì việc tôi đánh cậu mà tức giận, mà thật ra là vì tôi nói để cho cậu làm Omega của tôi.”
Quả nhiên, động tác mặc quần áo của Trì Tiểu Trì liền dừng lại.
Triển Nhạn Triều đương nhiên cho rằng mình đã biết rõ chân tướng: “Cậu có thực lực như vậy thì làm sao cam tâm làm Omega? Cậu trở về bên cạnh tôi đi, tôi sẽ cho cậu làm Alpha, như vậy được không?”
Trì Tiểu Trì đứng im ở nơi đó không nhúc nhích.
Triển Nhạn Triều vừa mong đợi vừa nhìn bóng lưng của cậu ấy, ngón tay xoắn chặt đến đau đớn cũng không phát hiện, nhưng trong lòng lại dần thả lỏng:
Quả nhiên là giận hờn.
Trẻ con mà, giận hờn nên muốn làm ầm ĩ bỏ nhà trốn đi, thật không có chí khí.
“Để tôi làm Alpha?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Lời này nghe rất quen tai.”
Không thể nhận được câu trả lời chính xác “Tôi sẽ quay về” của Trì Tiểu Trì, Triển Nhạn Triều cũng không nhịn được nữa: “Cậu có ý gì, rốt cục có quay về hay không?”
“Tốt nhất là không.” Trì Tiểu Trì tròng áo len lên đầu, “Tôi sợ ngài vừa quay đầu liền quên mất lời đã nói.”
Triển Nhạn Triều như bị người ta đấm một quyền vào mặt, đôi giày Martin đá vào tủ sắt bên cạnh, nổi giận nói: “Quý Tác Sơn, rốt cục cậu muốn thế nào?!”
Trì Tiểu Trì xoay người lại: “Ngài đã giao tôi cho người khác. Hiện tại chuyện của tôi không cần ngài bận tâm.”
Triển Nhạn Triều tức đến run rẩy: “Họ Quý kia, cậu còn dám gọi tôi một tiếng ‘ngài’, có tin tôi…”
“…Quất tôi?” Trì Tiểu Trì nói, “Vậy ngài suy nghĩ kỹ càng đi, nói không chừng tôi sẽ quất ngược lại đấy.”
Vành mắt của Triển Nhạn Triều đỏ hoe.
Làm sao mà Quý Tác Sơn dám nói như vậy với mình?
…Trước đây cậu ấy không như vậy! Vì sao? Vì sao mà hiện tại lại tàn nhẫn như thế?!
Triển Nhạn Triều điên lên thì cái gì cũng không quản, mạnh mẽ đẩy Trì Tiểu Trì một cái: “Cmn, con chó tôi nuôi còn có lương tâm hơn cậu!”
Trì Tiểu Trì đứng vô cùng vững vàng, động cũng không hề động, nói: “Cậu đã quên rồi, cậu từng nuôi một con chó vàng. Ngày thứ hai sau khi mang về, nó không thể đi vệ sinh tại nơi chỉ định, cậu liền lấy chân đạp nó, buổi chiều hôm đó nó chạy mất.”
“Tôi thì không bằng con chó.” Trì Tiểu Trì nói từng chữ, giọng điệu không có gì quá mạnh mẽ nhưng lại như mũi khoan đục khoét vào trái tim Triển Nhạn Triều: “Nếu tôi là chó, tôi nên chạy trốn từ lâu rồi mới phải.”
Triển Nhạn Triều làm sao chịu nổi những lời này, lập tức vung lên một cái tát.
Nhưng cái tát này vừa vung tới thì lại đập thẳng vào một vật cứng, đau đến mức cậu ấy hoàn toàn biến sắc.
Cơ giáp Blue đang đứng bên cạnh chờ đợi, chẳng biết từ lúc nào đã dịch chuyển tức thời chắn ngang giữa Triển Nhạn Triều và Trì Tiểu Trì, dùng cánh tay thoải mái ngăn cản cậu ta.
Blue dùng giọng nói máy móc lạnh như băng: “Xin lỗi. Ngài Triển, xin tự trọng.”
Triển Nhạn Triều đau đến toát mồ hôi lạnh, lại cắn chặt răng không chịu hô ra tiếng, cúi người nhìn Trì Tiểu Trì sắp rời khỏi phòng chuẩn bị, giận dữ hét to: “Cởi ra ngay!…Bộ đồng phục kia là tôi mua cho cậu đấy!”
Không ngờ Trì Tiểu Trì thật sự cởi ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt áo khoác và áo len đã đặt trên cánh tay, ném về phía Triển Nhạn Triều
Sau đó Trì Tiểu Trì đi về phía tủ quần áo, bên trong là một bộ quần áo phổ thông mà cậu đã mua cho chính mình.
Theo lý thuyết, ở trong trường học cơ giáp thì nhất định phải mặc đồng phục học sinh.
Nhưng chỉ cần chuyện ngày hôm nay được lan truyền, trong bối cạnh kẻ mạnh làm vua thì sau này cho dù Quý Tác Sơn khỏa thân chạy xung quanh trường cũng không ai dám quản.
Triển Nhạn Triều muốn ứa nước mắt, nhưng hoàn toàn là vì tức giận.
Họ Quý kia quả thật khinh người quá đáng!
Cậu đã van cầu Quý Tác Sơn mà tên kia vẫn không chịu về nhà với mình, vậy để cho cậu ta chết đi!
Triển Nhạn Triều cúi người nhặt lên quần áo rồi ôm vào lòng, cũng không xin phép nghỉ mà cứ chạy thẳng về nhà, đem những thứ Quý Tác Sơn từng dùng đều lôi ra, dùng một ngọn lửa thiêu đốt tất cả ngay trong sân.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu hai của nhà họ Triển phát điên, quản gia đã quen, cũng không ngăn cản, chỉ xa xa đứng nhìn cậu ấy vừa run rẩy vừa ném đồ vào trong lửa.
Trước đây cậu ta cũng từng đốt đồ của Quý Tác Sơn, chẳng qua cậu hai Triển sáng sớm còn hận thấu xướng Quý Tác Sơn thì buổi chiều đã thích không chịu được, đem bàn chải đánh răng của mình, quần áo và giường nệm đều hào phóng mà nhường cho Quý Tác Sơn.
Khi đem món đồ cuối cùng ném vào đống lửa, Triển Nhạn Triều rốt cục xem như hả giận.
Cậu ta tự cảm thấy mình đối với tiểu Quý rất tốt, nhưng họ Quý kia không có lương tâm thì cậu có thể làm sao đây?
Không trở lại thì thôi, cứ chết ở bên ngoài đi!
Nhiệt độ nóng cháy làm khuôn mặt của cậu khô rát, nhưng nhìn chằm chằm đồ vật đang lụi tàn theo lửa, Triển Nhạn Triều càng ngày càng thấy bất an.
Quản gia nhìn Triển Nhạn Triều phát điên sắp xong, vừa định đi thu xếp cơm trưa thì liền thấy Triển Nhạn Triều nhào đến đống lửa, đưa thẳng tay vào bên trong lần mò một thứ.
Thiếu chút nữa quản gia đã tức đến nổ phổi, vội vàng chạy tới nhìn, phát hiện đồ vật mà cậu ta đoạt lấy chính là một quyển sổ ghi chép bình thường.
… Đúng là điên thật rồi!
Nhìn mu bàn tay của cậu ấy bị bỏng, quản gia toát hết cả mồ hôi hột, đẩy Triển Nhạn Triều vào trong biệt thự, luôn miệng kêu gào người chuẩn bị thuốc trị thương và băng vải.
Triển Nhạn Triều lại giống như không cảm thấy đau đớn, mở ra sổ ghi chép, phát hiện chỉ bị cháy một góc, không khỏi hài lòng mà gật đầu.
Bên trong là bút ký về kỹ thuật liên quan đến cơ giáp của Quý Tác Sơn, chi chít chữ, vô cùng chi tiết.
Triển Nhạn Triều không thích ghi chép về các vấn đề kỹ thuật, đều dặn dò Quý Tác Sơn tự ghi chép, mà lần nào Quý Tác Sơn cũng ngoan ngoãn làm theo, cậu tưởng rằng Quý Tác Sơn nghe lời mình, đương nhiên cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng bây giờ lật ra từng trang, mỗi một cấu tạo bộ phận đều được Quý Tác Sơn vẽ rất tinh tế, bên cạnh còn dùng chữ nhỏ ghi chú từng tên của từng linh kiện, thậm chí mặt sau của từng trang đều được Quý Tác Sơn vẽ thêm bản vẽ cải tiến.
Triển Nhản Triều vỗ về bản vẽ tinh tế đến mức khắc nghiệt kia, trong lòng có cảm giác khó nói nên lời.
Đợi Triển Nhạn Triều nổi giận rời đi thì La Thiến tiến đến.
Cô không nhiều lời như Triển Nhạn Triều, chỉ khen Trì Tiểu Trì vài câu rồi chạy đi tập luyện.
Dù sao sự ưu tú của cậu ấy cũng không liên quan đến cô, cô chỉ vui sướng và kinh ngạc khi chính mình phát hiện được một bảo vật, nhưng không hy vọng bảo vật đền đáp mình.
Trước khi rời đi, La Thiến nói với Trì Tiểu Trì, nếu một chút nữa rãnh rỗi thì mặc cơ giáp đến phòng huấn luyện riêng của cô, cô muốn cùng cậu ấy luyện tập.
Sau khi La Thiến rời đi, 061 mở miệng nói: “Cậu cởi quần áo thật nhanh.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi luyện được điều này lúc làm người mẫu đấy.”
Trong khi đó Quý Tác Sơn vẫn không nói gì.
Một người một hệ thống đều biết, tâm tình của Quý Tác Sơn hiện tại có lẽ rất phức tạp, cho nên hai người chỉ nói chuyện đơn giản, sau đó cũng không tiếp tục mở miệng.
Một hồi lâu sau, Quý Tác Sơn lẩm bẩm: “Hóa ra lại đơn giản như vậy.”
Hóa ra chỉ cần để Triển Nhạn Triều nhìn thấy thực lực của mình thì cậu ta sẽ đồng ý để mình làm Alpha sao.
Hóa ra lại đơn giản như vậy ư.
Cậu cất tiếng cười trầm thấp, cảm thấy bản thân mình thật sự yếu đuối đến nực cười.
Tại sao hồi xưa cậu không nói ra, thật ngu xuẩn.
Một cảm giác kích động mạnh mẽ tràn ra trong cơ thể Quý Tác Sơn, Trì Tiểu Trì cũng cảm nhận được cơn sóng mãnh liệt ẩn giấu dưới vẻ bình tĩnh đó. Trì Tiểu Trì mở miệng đúng lúc để bày tỏ suy nghĩ của mình: “Cậu cứ thoải mái xả ra, không cần để ý đến anh.”
061 còn chưa kịp khuyên một câu thì Quý Tác Sơn đã nhấc tay lên, mạnh mẽ đấm thẳng vào tủ sắt.
Cú đấm này mang theo tinh thần lực, tủ sắt khẳng định là chịu không nổi, nhưng Quý Tác Sơn có lẽ cũng không ước lượng được sức lực của mình.
Lông mày của 061 nhảy một cái.
Một đấm của Quý Tác Sơn quả thật được tung ra, nhưng lại giống như đập vào một miếng cao su cứng.
Trong lúc mờ mịt, cậu giương mắt nhìn, chỉ thấy cơ giáp màu xanh đậm bảo hộ trước mặt cậu, cú đấm kia hoàn hảo rơi vào người của Blue.
Mặc dù không đau nhưng gân tay của Quý Tác Sơn vẫn bị chấn động đến mức hơi ngứa ngáy.
Đôi mắt ôn hòa của Blue nhìn thẳng vào cậu, nhẹ nhàng nói: “…Sau này tôi sẽ nhớ điều chỉnh bộ phận mà chủ nhân chạm vào cho nó mềm mại hơn một chút.”