Thân là trung tâm bị để ý nhưng Trì Tiểu Trì lại rất có phong phạm của tiểu kỹ nữ, húp cháo do Viên Bản Thiện múc, ăn trứng gà do lão Cam kế bên lột, không hề bị lay động.
Trước đó Viên Bản Thiện chưa bao giờ lo lắng Tống Thuần Dương sẽ đi theo người khác nhưng khi Cam Úc xuất hiện thì Viên Bản Thiện lại nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.
Anh có chút lo lắng, khủy tay đè lên bàn, áp sát Trì Tiểu Trì nhưng âm thanh vẫn cố gắng ôn hòa hết mức: “Em ngủ với người khác thì cũng phải suy nghĩ tâm tình của anh một chút chứ.”
Trì Tiểu Trì chớp chớp mắt: “Em đã đồng ý liên minh với bọn họ.”
Viên Bản Thiện sửng sốt trong phút chốc, sắc mặt chậm rãi tái đi: “Tại sao không thương lượng với anh?”
Viên Bản Thiện hạ thấp giọng: “Em nói chuyện kia cho bọn họ biết rồi sao?”
Trì Tiểu Trì chỉ con mắt của mình, cũng hạ thấp giọng: “Anh tưởng là em muốn à? Bọn họ vừa đến liền chú ý màu sắc đồng tử của em không bình thường, không gạt được.”
Lông mày của Viên Bản Thiện cau thành một nhúm.
Cũng đúng, Cam Úc tổ đội với Thuần Dương, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu như phát hiện bí mật đôi mắt của Thuần Dương, hoặc là giết hoặc là liên minh.
So sánh ra thì lý do sau có lợi hơn lý do trước rất nhiều.
Viên Bản Thiện ngoảnh mặt làm ngơ mấy ngày qua, nhìn ra được hai anh em họ Cam làm việc rất bình tĩnh, bọn họ chưa bao giờ liên minh với người khác, hai người có thể đến được thế giới thứ tám thì cũng chẳng phải quả hồng mềm cũng không phải đồng đội heo.
Nghĩ đến đây, Viên Bản Thiện thậm chí có chút vui mừng vì Quan Xảo Xảo đã chết.
Dù sao hệ thống có quy định, số người liên minh nhiều nhất không được vượt quá bốn người.
Sau khi quyết định xong, Viên Bản Thiện vẫn duy trì bộ mặt không đồng ý: “Chúng ta mang thức ăn cho Xảo Xảo đi. Cô ấy cũng là đồng minh của chúng ta, đáng lý nên hỏi ý kiến của cổ một chút.”
Cam Úc và Cam Đường liếc mắt nhìn nhau, cùng đặt đũa xuống, bày tỏ sẽ đi cùng.
Thấy bốn người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm mà hiện tại lại cùng nhau đi lên lầu, bầu không khí hài hòa tươi đẹp khiến những người làm nhiệm vụ quả thật bội phục sát đất đối với Trì Tiểu Trì.
Mịa nó, thật trâu bò.
Viên Bản Thiện lên lầu trước, trong đầu đã có suy tính.
Cửa đã khóa lại, hơn nữa không có chìa khóa dự phòng, lúc này bọn họ đi thì chắc chắn có gõ cửa cũng không mở được.
Đợi đến khi bọn người Tống Thuần Dương phát hiện không thích hợp thì tất cả đã muộn.
Nữ quỷ kia tiếp cận với Quan Xảo Xảo rất gần, cho dù thế nào thì cô ấy chắc chắn đã chết rồi.
Quan Xảo Xảo rất có khả năng đã bị kéo vào trong tranh hoặc là bị xé thành mảnh nhỏ, chết không toàn thây.
Cho dù cô ấy nằm chết trên giường như thời điểm mình ra khỏi phòng thì cái chết của Quan Xảo Xảo có thể hoàn toàn đổ lên người của nữ quỷ kia.
Khi trói tay chân của Quan Xảo Xảo, Viên Bản Thiện dùng cách thắt dây trái ngược với thói quen của mình, dựa theo bản tính của Thuần Dương thì sẽ chỉ thương tâm vì bạn thân bị quỷ giết chết chứ không nghi ngờ ai hết.
Đang suy nghĩ, khóe môi của Viên Bản Thiện hơi mỉm cười, lúc quẹo qua cầu thang tầng hai, vừa ngẩng đầu thì toàn thân như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.
Quan Xảo Xảo đứng ở đỉnh bậc thang lầu ba, trang điểm phong cách hằng ngày, còn mặc cả đồ diễn, nói cười khanh khách, nào còn bộ dáng phát điên hai ngày trước, những bức tranh treo tường dường như không còn sản sinh bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cô nữa.
Quan Xảo Xảo nhìn bốn người với sắc mặt khác nhau bên dưới, nói: “Mấy ngày trước làm lỡ quá trình quay phim, thật xin lỗi.”
Dứt lời, cô nở nụ cười xinh đẹp với Trì Tiểu Trì: “Thuần Dương, em đến đây.”
Trì Tiểu Trì chợt cảm thấy hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tỏa lên trên.
…Cậu suy nghĩ.
Tối hôm qua sở dĩ cậu cảm thấy khuôn mặt áp sát vào kính cửa sổ nhìn vào phòng cậu trông có vẻ khá quen mặt, thật ra bởi vì đó chính là khuôn mặt của Quan Xảo Xảo.
Người đứng trước mắt bọn họ chính là Quan Xảo Xảo ư?
Khó có thể tin tưởng chính là Trì Tiểu Trì dùng đôi mắt của Tống Thuần Dương nhìn người nọ, gương mặt kia đúng là của Quan Xảo Xảo nhưng quỷ khí um tùm trên thân lại khiến người ta tê cả da đầu, hoàn toàn giống như cảm giác kỳ dị tản ra từ trong tranh.
Chỉ mất mấy giây thì trong lòng cậu đã có suy đoán đại khái.
“Quan Xảo Xảo” mỉm cười, chủ động vươn tay về phía cậu.
Trì Tiểu Trì nhìn bàn tay kia, trong chốc lát rơi vào suy tư, rất nhanh liền đưa tay của mình ra nhưng không nắm lấy tay của Quan Xảo Xảo mà chỉ đặt vào giữa không trung, bộ dáng y như người mù, nói một cách thân mật: “Chờ cô thật lâu, tại sao không xuống dưới ăn cơm.”
“Quan Xảo Xảo” bắt được tay của Trì Tiểu Trì, cẩn thận đỡ lấy cánh tay của cậu, hai má đỏ ửng, sắc mặt như cô gái nhỏ đang yêu: “Chẳng phải đã tới rồi sao?”
Cô phản ứng như vậy càng khẳng định suy đoán trong lòng của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì tận lực không nghĩ đến tại sao bàn tay của “Quan Xảo Xảo” lại lạnh và cứng như thế, cứ nghĩ thì tim sẽ dễ đập trên 180 nhịp, bất lợi cho dưỡng sinh.
Với lại hiện tại có người so với cậu còn khốn khổ hơn.
Người con gái đột nhiên xuất hiện trước mắt Viên Bản Thiện làm nhịp tim của anh thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Cô ấy không thể nào là Quan Xảo Xảo!
Sắc mặt của người này rất tốt, toàn bộ tơ máu lắng đọng trong mắt đã rút đi, nào còn bộ dáng cuồng loạn của kẻ điên ngày hôm qua.
Càng quan trọng hơn là hiện tại “Quan Xảo Xảo” hoàn toàn làm lơ với những bức ảnh từng làm cô gần như phát rồ.
Nhìn dấu vết bầm tím do bị trói trên cổ tay của “Quan Xảo Xảo”, Viên Bản Thiện không dám nghĩ đến thân phận thật sự của người này, mồ hôi lạnh từ sau lưng liên tục toát ra ngoài, trong khớp xương như có ổ kiến đang chui ra chui vào, hơi lạnh tuôn ra từ xương cốt, lạnh đến tận tâm can.
“Cô ấy” là ai? Là “Dạ quy nhân” trong tranh sao?
“Cô ấy” mượn thân thể của Quan Xảo Xảo để làm gì?
Nếu thật là người trong tranh vậy có lẽ đã “nhìn thấy” mình tranh chấp với Quan Xảo Xảo, như vậy có phải mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp hay không?
Viên Bản Thiện nghĩ đến toát mồ hôi cả người, rất hối hận, Quan Xảo Xảo sớm muộn cũng sẽ bị quỷ trong tranh giết chết, tối qua mình cần gì đi gặp cổ, nói chuyện không nể mặt để giờ vô duyên vô cớ rước họa vào thân?
Cam Úc nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hai người, bèn liếc mắt nhìn Cam Đường, không nhắc lại chuyện liên minh nữa, cùng bọn họ đi xuống lầu.
Khi xuống lầu, Trì Tiểu Trì chú ý quan sát những bức tranh trên tường.
Quả nhiên cảm giác quái dị lúc ẩn lúc hiện kia đã hoàn toàn biến mất, trở thành những bức tranh bình thường.
Trì Tiểu Trì cúi đầu, đơn giản xâu nối những sự tình xảy ra từ lúc đi vào pháo đài cho tới nay, cũng cho ra kết luận cơ bản.
Quỷ trong pháo đài này từ đầu tới cuối chỉ có một.
Ban đầu nữ quỷ từ bức tranh trong phòng của mình bò ra ngoài, dùng thân thể của khinh khí cầu đi dạo bốn phía, sau đó khóa mục tiêu trên người Quan Xảo Xảo.
Dựa theo tư liệu trong đầu của Tống Thuần Dương, nó cũng không giết chết Quan Xảo Xảo mà là đoạt lấy thân thể của cô.
Phương thức đoạt xác có rất nhiều, nhưng nữ quỷ chọn cách có thể nói là tinh tế trong tinh tế.
—-thâm nhập tinh thần.
Bức tranh “Phong tuyết dạ quy nhân” kia chính là con đường kết nối.
Sadako bò ra từ trong TV cũng chỉ tìm tòi một chút, nào như nữ quỷ ở đây, dùng sức bò ra khỏi bức tranh, bò một lần tận ba ngày?
Bởi vì theo ghi chép, cách này có thể bảo đảm việc đoạt xác một cách hoàn chỉnh nhất.
Trên thực tế, bản thể của nữ quỷ vĩnh viễn sẽ không bò ra khỏi bức tranh.
Mấy ngày qua ánh mắt chăm chú khiến người ta phát điên mới là vũ khí chân chính của nữ quỷ.
…Nữ quỷ lặng lẽ dùng ánh mắt đào ra một con đường, im lặng bò vào não của Quan Xảo Xảo, chiếm cứ thân thể của cô.
Mà tại sao nữ quỷ lại muốn bảo đảm đoạt lấy thân thể của Quan Xảo Xảo một cách hoàn chỉnh nhất, chỉ cần kết hợp với yêu cầu của nhiệm vụ lần này là “Không thể thoát vai” thì không khó để suy đoán.
Cam Đường từng đi kiểm tra camera ở trường quay, khi nữ quỷ dùng cái đầu bay tới bay lui để quen biết những người làm nhiệm vụ, lúc nói chuyện với người đàn ông cột tóc thì lại chưa từng xuất hiện trong ống kính.
Nói cách khác, khi ở trong trạng thái nữ quỷ, ống kính không có cách nào quay được hình dáng của cô ấy.
Nữ quỷ hao hết tâm tư để đoạt xác Quan Xảo Xảo, tiếp đó e là sẽ diễn vai của Quan Xảo Xảo.
Quan Xảo Xảo đã không còn là Quan Xảo Xảo của trước kia, hiện tại đứng trước mặt cậu là “Quan Xảo Xảo” trong kịch bản, là bạn gái của “Tống Thuần Dương”.
Nữ quỷ cũng không thừa kế hoàn toàn ký ức của Quan Xảo Xảo, chỉ trung thành với kịch bản của vai “Quan Xảo Xảo”, cho nên cô mới tự nhiên tiếp nhận kịch bản, hoàn thành hết trách nhiệm một bạn gái của người có “Đôi mắt không tốt” này, dìu cậu bước đi.
Một khi thông suốt điểm ấy, tiếng ca đêm qua và ánh mắt dòm ngó ngoài cửa sổ cũng có thể dễ dàng giải thích.
…Bởi vì đó đều là những nội dung xuất hiện trong kịch bản.
Dựa theo kịch bản ban đầu, cho dù là đóng vai bóng dáng lơ lửng hay là tiếng ca lúc nửa đêm, tất cả những hiện tượng kỳ lạ này đều là do bạn trai “Tống Thuần Dương” báo thù cho bạn gái của mình, cosplay ra trò đùa này.
Hiện tại bản tôn tự mình ra tay, còn cẩn trọng diễn tập lúc nửa đêm, cống hiến hết mình cho sự nghiệp, trình độ này có lẽ không cần chính mình làm giúp.
Đến lúc này Trì Tiểu Trì cảm thấy tâm tình của mình cực kỳ bình tĩnh.
…Nhưng mà tay chân vẫn run rẩy.
Dù sao khoảng cách tiếp xúc của tiểu thư quỷ đam mê đóng phim này với mình đang là con số 0.
Con đường xuống lầu chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng Trì Tiểu Trì đi một nửa đã cảm thấy bủn rủn tay chân.
Khác với 061, Hề Lâu có thể đọc được suy nghĩ trong đầu cậu, sau khi suy luận, Hề Lâu có chút tán thưởng đối với năng lực phân tích thông tin của Trì Tiểu Trì.
Biết cậu sợ ma, Hề Lâu có chút mềm lòng, lần đầu tiên có ý đồ an ủi Trì Tiểu Trì: “Cậu có thể nói với tôi cái gì cũng được.”
Trì Tiểu Trì ủy khuất mà nói: “Thống Thống, tôi có thể ca hay không?”
Hề Lâu cảm thấy sinh lý không khỏe đối với danh xưng kia.
Nhưng anh vẫn khoan dung mà đồng ý.
Trì Tiểu Trì nói: “Anh nghe bài Hành Tây chưa?”
Bởi vì thế giới khác nhau nên Hề Lâu cũng chưa từng nghe thấy.
Anh lời ít mà ý nhiều: “Nếu sợ thì cứ hát đi.”
Sắc mặt của Cam Úc và Cam Đường trong nháy mắt trở nên một lời khó nói hết.
Trì Tiểu Trì vừa cất giọng thì Hề Lâu liền chấn động, mãi đến phần điệp khúc, anh vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ thật lâu không thể tự thoát ra được.
…Hát trong đầu mà cũng có thể hát khó nghe như vậy sao?
Chờ Trì Tiểu Trì hát đến “Nếu như anh nguyện ý xé mở tim em tầng lớp một.” Hề Lâu cảm giác như không phải hành tây bị lột từng lớp mà chính là thần trí của mình.
Điệp khúc lần một kết thúc, Hề Lâu luôn lạnh nhạt thận trọng chỉ còn sót lại một suy nghĩ trong đầu, Fuck your mother.
Hề Lâu phát lời thề, nếu như còn ôm ấp tâm tư khoan dung đối với Trì Tiểu Trì thì anh chính là cái chày gỗ.
Cứ như vậy đoàn người chịu đựng đau khổ dày vò đi xuống lầu, chỉ có “Quan Xảo Xảo” rất vui vẻ mà chăm sóc bạn trai mù của mình đi đến phòng ăn.
Đám người làm nhiệm vụ vừa thấy cô xuất hiện thì đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
……….