Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 120: Chương 120: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng




Tống Thuần Dương’ tận lực muốn hù dọa bọn họ nhưng trong lúc thực hiện kế hoạch lại phát hiện có rất nhiều sự kiện kỳ lạ mà cậu không hề nhúng tay.

Oan hồn của ‘Quan Xảo Xảo’ bị kẹt nơi đây, không thể rời đi, vô cùng đau khổ, từ từ vặn vẹo, một lòng muốn báo thù nhưng lại phát hiện những người có lỗi với mình đều đã chân thành ăn năn, học cách làm người trở lại.

Kế hoạch ăn miếng trả miếng nhiều năm của cô trong nhất thời bị rút đi khiến tâm tư trở nên yếu đuối bất lực.

Loại tâm tình đau thương tuyệt vọng này nhất quán trước sau trong kịch bản, tăng thêm quá nhiều sắc thái bi kịch cho nhân vật Quan Xảo Xảo, đồng thời lại không quá tốt cho những người thi hành nhiệm vụ.

Dựa theo nội dung kịch bản, ‘Quan Xảo Xảo’ vì tuyệt vọng mà sẽ lần lượt đưa bọn họ đi, còn đưa tới chỗ nào, chết hay chưa thì trong kịch bản không nói rõ, lúc trò chuyện ‘Quan Xảo Xảo’ cũng không chịu tiết lộ, còn lộ ra một chút nghi ngờ hoặc vẻ mặt khổ sở, thật giống như rất khổ tâm vì kết cục của những người này.

Dựa theo trình tự, người đầu tiên bị đưa đi chính là cô gái tóc đuôi ngựa, người thứ hai là cô gái cao lớn, người thứ ba là cậu mặt tàn nhang, tạm thời nằm ở vùng an toàn là Viên Bản Thiện, người đàn ông cột tóc và Tống Thuần Dương.

Cậu mặt tàn nhang có quan điểm khác bọn họ, cậu nghĩ rằng chỉ cần chấp hành theo yêu cầu nhiệm vụ là được.

Nhưng các cô gái lại không nghĩ vậy.

Nếu như phối hợp diễn xuất với ‘Quan Xảo Xảo’, để cổ ‘đưa mình đi’ thì bọn họ còn có thể trở về hay sao.

Nguyên nhân người đàn ông cột tóc nôn nóng cũng là vì hiểu rõ dựa theo kịch bản thì cho dù là thế nào gã cũng sẽ là kẻ cầm đầu, nhìn ra sao cũng vẫn là con bê cuối cùng khi hạ màn bộ phim.

Loại lo lắng bắt nguồn từ cảm giác mờ mịt không rõ, cũng không phải một câu “Chỉ là diễn xuất mà thôi” có thể an ủi được.

Dù cho nhiệm vụ đã thông báo rất rõ ràng, mấu chốt phạm phải tử vong chính là ‘thoát vai’, cũng không nhắc đến những thứ khác nhưng không thể ngăn cản bọn họ sinh nghi điều này.

Bọn họ là người thi hành nhiệm vụ, đối với nhau như người xa lạ, cho dù có muốn khuyên nhưng khuyên được sao?

Theo cách nói của Trì Tiểu Trì chính là mộ tổ nhà mình còn khóc không tới, hơi đâu để ý đến bãi tha ma bọn họ.

Viên Bản Thiện vốn cũng động tâm, muốn nhìn xem cái gọi là ‘biện pháp’ có thể giết quỷ của mặt tàn nhang là gì nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là thôi.

Anh đã tự tay giết chết Quan Xảo Xảo một lần, còn có khả năng bị ‘Quan Xảo Xảo’ thứ hai tập kích, làm sao còn có gan đi xử con nữ quỷ này một lần nữa.

Hy vọng duy nhất tính đến hiện tại của Viên Bản Thiện chính là Tống Thuần Dương, đương nhiên phải nắm chắc trong tay mới được.

Vì vậy sau khi rời khỏi phòng hội nghị, Viên Bản Thiện liền nắm tay Trì Tiểu Trì.

Viên Bản Thiện nói: “Thuần Dương, đến ở chung với anh đi.”

Trì Tiểu Trì cũng không ngại điều này.

Cậu vốn dự định thả dây dài câu cá lớn, đương nhiên phải cho chút mồi.

Mà thả mồi cũng phải có bí quyết.

Vì vậy cậu đáp một tiếng “Được” trước, rồi lại lắc đầu.

Viên Bản Thiện hơi lo lắng: “Sao vậy?”

Trì Tiểu Trì nói một câu lập dị vừa mềm lại vừa ấm, bắt bí đúng mấu chốt: “Em sợ… ‘Quan Xảo Xảo’ kia, tối nay sẽ tìm em bàn luận diễn xuất. Em rất muốn ở cùng với anh nhưng lại sợ liên lụy anh…”

Muốn cùng ở một chỗ là không muốn xa rời; sợ liên lụy là săn sóc, cả hai điểm này đều rất trọn vẹn.

Hiện tại Viên Bản Thiện sợ nhất có giao thiệp với Quan Xảo Xảo, nhưng để cho Tống Thuần Dương ngủ một mình thì tuyệt đối không được.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy hai người ở chung cũng không tính an toàn, đang định đề nghị bốn người ở chung thì liền thấy Tống Thuần Dương nâng lên đôi mắt ngập nước, nhìn qua rất mông lung, làm cho người ta thật đau lòng.

Viên Bản Thiện hỏi: “Sao vậy?”

Trì Tiểu Trì miệng đầy nghi hoặc: “Xảo Xảo…cứ như vậy mà mất sao? Trong lòng em khó chịu. Ngày hôm nay đóng phim vẫn luôn nghĩ đến cô ấy. Lão Viên, cổ thật sự không quay lại nữa ư?”

Nói xong, một giọt nước mắt to tròn liền muốn rơi xuống.

Cậu có loại bản lĩnh có thể khống chế được giọt nước mắt theo ý của mình, khóc lóc giàn giụa nước mắt thì tất nhiên có thể biểu đạt tình cảm, nhưng vẻ đẹp thị giác lại có thể hữu hiệu nâng lên độ hảo cảm của người khác.

Quả nhiên, độ hảo cảm thức thời tăng lên, nhưng mà trị giá hối hận lại chỉ miễn cưỡng xê xích một chút.

Viên Bản Thiện đưa người trở về phòng.

Trì Tiểu Trì cũng thật sự mệt mỏi, mặc nguyên quần áo nằm trên giường, ngậm lấy một chút nước mắt mà ngủ thiếp đi.

Viên Bản Thiện đứng dậy, chuẩn bị đi chuyển đệm chăn đến ở cùng Trì Tiểu Trì, nhưng khi chờ anh trở lại thì liền phát hiện cánh cửa vốn vẫn mở đã bị khóa trái bên trong.

Viên Bản Thiện: “…”

Anh gõ cửa hai lần, liền thấy Cam Đường mấy phút trước vẫn ở trong phòng họp lại mặc áo ba lỗ và quần short ngắn đi ra, một tay chống cửa, giọng điệu ôn hòa đúng mức: “Sao vậy? Anh có chuyện gì à?”

Viên Bản Thiện nói: “Thuần Dương bảo tôi đến…”

“Thật không tiện.” Cam Đường nói một cách dứt khoát, “Tôi không thích ở chung với người lạ.”

Viên Bản Thiện: “…”

Cô cũng không chờ Viên Bản Thiện có phản ứng cụ thể gì, lui một bước vào trong phòng rồi đóng cửa lại, khóa chặt.

Viên Bản Thiện đứng ở cửa, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng buồn bực nhưng không dám lớn tiếng gọi cửa, chỉ sợ sẽ làm kinh động đến ‘Quan Xảo Xảo’ đang nghỉ ngơi ở cùng tầng lầu, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn một hơi, ôm đệm chăn quay ngược trở lại phòng mình, dự định ngày mai lại tìm anh em họ Cam tính sổ.

Thấy người đi rồi, Cam Úc ở bên giường mới đặt xuống kính sát tròng, lấy khăn tay thấm nước ấm và dầu tẩy trang để tẩy trang cho người đang ngủ một cách cẩn thận.

Trì Tiểu Trì rất nhạy cảm, mặc dù Cam Úc cực kỳ nhẹ nhàng nhưng khi khăn mặt phất qua gò má vẫn đủ để cậu tỉnh lại.

Viên Bản Thiện không ở trong phòng, cửa cũng đã khóa, cậu nhắm mắt nhưng trong cơn mông lung vẫn đoán được một chút, bèn khàn giọng hỏi: “Tại sao không để ảnh tiến vào?”

“…Thời gian của cậu và bản thân cậu đều là tôi dùng tiền để mua.”

Cam Úc giơ tay, nghiêm túc vuốt ve môi trên của Trì Tiểu Trì, tư thế quá mức đứng đắn nhưng lại mơ hồ lộ ra sự mờ ám khiến xương cốt người ta cũng mềm nhũn.

Anh nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng y tá Tống đi theo chúng tôi là đơn thuần một phục vụ hai, không hy vọng có bất kỳ nhân tố dư thừa nào xem vào.”

Trì Tiểu Trì liếc Cam Úc một cái, nghiêng người đi lấy ly nước, lặng lẽ nói: “Không cần anh lau nữa. Anh đi ngủ trước đi, tôi đi tắm.”

Cam Úc tránh ra: “Cẩn thận có người từ vòi sen bên kia bò qua.”

Ngón chân của Trì Tiểu Trì quíu lại: “Anh đang hù tôi hả?”

Cam Úc ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là nhắc nhở thôi.”

Trì Tiểu Trì lộ ra nụ cười “Tôi không thèm để ý”, cất bước đi tới nhà vệ sinh, ngẩn người nhìn nhà vệ sinh tối om và chiếc gương đối diện chừng năm giây, liền quay trở lại, đá rơi dép lê dưới chân giường.

Cam Úc: “Sao vậy?”

Trì Tiểu Trì trở mình lăn lên giường, hờn giỗi nói: “Mệt, không tắm nữa.”

Cam Úc: “Sợ?”

Trì Tiểu Trì xoay lưng về phía Cam Úc: “Không sợ. Mệt mỏi.”

Cam Úc bật cười, có chút áy náy mà cúi người, nhẹ giọng: “Tôi đi cùng cậu.”

“Không cần.”

Anh ôn nhu nhường một bước để cầu chuyện khác: “Tôi ở bên ngoài cùng cậu.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Thịnh tình không thể từ chối, dứt khoát đồng ý.

Bận rộn cả ngày, rốt cục cũng tắm được. Nước ấm dội lên thân, tiến vào từng lỗ chân lông thật thư giãn, dễ dàng mang đi cơn uể oải, ngoài cửa sổ có tiếng ve cuối mùa kêu râm ran cùng tiếng gió nhè nhẹ truyền vào, bên trong ấm bên ngoài lạnh, khiến lòng người cũng trở nên yên tĩnh.

Cửa kính bám đầy hơi nước, Trì Tiểu Trì đưa tay lau đi sương mờ, có thể xuyên qua cửa kính phòng vệ sinh mà nhìn thấy bóng người lờ mờ đứng bên ngoài, hai tay buông xuống, thoạt nhìn thật sự đang chờ cậu, cũng không thèm mang theo điện thoại để giết thời gian.

Kẻ nhát gan khi ở một mình luôn có trí tưởng tượng rất cao, luôn có cảm giác khắp thiên hạ đều muốn hại trẫm, một cái bông tắm cũng có thể tưởng tượng thành đầu người, vì thế để tránh cho mình có cơ hội suy nghĩ bậy bạ, cậu bèn nói chuyện với Cam Úc: “Bác sĩ Cam, anh không chơi game di động à.”

Điện thoại trong thế giới nhiệm vụ không thể kết nối mạng, nhưng chức năng điện thoại không bị ảnh hưởng, cho nên chơi 2048 vẫn không thành vấn đề.

Người bên ngoài nói: “Chẳng phải đã nói là đứng chờ cậu sao?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Đứng không cũng chán.”

Cam Úc cười nói: “Chờ cậu thì không chán.”

Trì Tiểu Trì: “…” Không đấu lại, tạm biệt.

Cậu suy nghĩ một chút, nói với Hề Lâu: “A Lâu, tôi cảm thấy hình như ảnh thích tôi đó.”

Hề Lâu còn căng thẳng hơn so với Trì Tiểu Trì: “Ừm, cậu cách xa anh ấy ra một chút.”

Trì Tiểu Trì nói: “Nhưng ảnh có thể bảo vệ tôi.”

Mặc dù Hề Lâu cố gắng nhẫn nhịn nhưng loại cảm giác căng thẳng và ghen tuông cũng không phải dễ dàng có thể kiềm chế được.

“Người này có mưu đồ gây rối. Anh ấy nhận thức cậu bắt đầu từ nhiệm vụ này. Chân chính làm cho anh ấy có ấn tượng tốt chính là cậu mà không phải là Thuần Dương.”

Hề Lâu nỗ lực kéo Tống Thuần Dương ra khỏi đoạn tình cảm mờ ám này.

Ôm người đi, chào tạm biệt.

Trì Tiểu Trì nói: “Anh ấy liếc mắt một cái liền nhận ra Tống Thuần Dương. Có lẽ từ rất lâu rồi đối với Thuần Dương…”

Hề Lâu: “…Cậu muốn làm gì?”

Trì Tiểu Trì: “Tôi thấy ảnh cũng đẹp trai xán lạn, người cũng không tồi—”

Hề Lâu cuống lên: “Cậu dám!”

Trì Tiểu Trì: “Tôi chỉ suy nghĩ thôi mà.”

Hề Lâu: “…” Nghĩ cũng không được!

Trong tình thế cấp bách, Hề Lâu nói thẳng ra dự định bí mật cho tương lai của mình: “Không được. Nếu Thuần Dương vượt qua mười lần nhiệm vụ thì tôi sẽ đi tìm em ấy…”

Không chờ Hề Lâu nói xong thì mặt đã đỏ.

Người lần đầu tiên nói chuyện yêu đương thường sẽ phác họa một bản kế hoạch liên quan đến tương lai, ngại ngùng nói với người khác nhưng vẫn nhịn không được mà muốn tiết lộ.

Trì Tiểu Trì rửa sạch bọt xà phòng trên tóc: “Ồ.” Hi hi hi.

Hề Lâu cứ như vậy mà bị gợi lên tò mò.

“Ồ” là có ý gì? Xem như đồng ý không tán tỉnh với họ Cam? Hay là chỉ qua loa cho xong việc?”

Trong phút chốc hình tượng của Trì Tiểu Trì và Cam Úc đã thành công thăng cấp thành một đôi dâm phu đê tiện trong lòng Hề Lâu, chỉ mong hai người bọn họ tự gieo họa cho nhau, đừng động đến Thuần Dương là được.

Buổi tắm rửa này trải qua rất yên bình, còn trôi chảy trêu đùa Hề Lâu một chút, tốt xấu cũng cân bằng cảm giác chịu thiệt của Trì Tiểu Trì từ Cam Úc.

Khi Trì Tiểu Trì mang dép lê trùm khăn tắm đi ra thì Cam Úc vẫn đang nghiêm túc đứng trước cửa, thật giống như thay cậu bảo vệ trước cửa là một chuyện rất thú vị.

Trì Tiểu Trì mặc kệ anh.

Cậu đương nhiên sẽ không xảy ra quan hệ gì với người khác trong thế giới nhiệm vụ, nhưng mà người này nho nhã lễ độ thật sự rất có phong thái của 061, cảnh giác thì cảnh giác nhưng cũng không thể sinh ra cảm giác chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.