Người đàn ông cột tóc đã xõa ra mái tóc của mình, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm mu bàn chân, trong mắt phô bày hết tất cả sự tàn nhẫn.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa lớn, rào rào tạt lên cửa sổ tụ thành những dòng nước nho nhỏ, càng khiến cho không khí tịch mịch trong gian phòng thêm phần khủng bố.
Trì Tiểu Trì hát: “Mưa băng lạnh lùng rơi trên mặt.”
Chịu đựng Chú đại bi từ nãy đến giờ, Hề Lâu rốt cục không thể nhịn được nữa: “Câm miệng.” Coi chừng đập chết cậu đó.
Trì Tiểu Trì: “Hì hì.”
…Hề Lâu bắt đầu chân thành kỳ vọng nữ quỷ kia cho thêm chút sức, tranh thủ dọa chết cái con nghé này mới được.
Nhưng hiện tại phụ trách gặp quỷ cũng chính là Trì Tiểu Trì.
Dựa theo kịch bản của ‘Quan Xảo Xảo’, ‘Quan Xảo Xảo’ sẽ xuất hiện thoáng qua một chút trong quá trình chơi trò bốn góc của bọn họ. Trì Tiểu Trì nhìn thấy bạn gái đã chết của mình, trước tiên hoảng sợ sau đó vui sướng, cuối cùng nắm chặt lấy cô ấy không rời, trong phòng loạn cả lên, chờ đến khi đèn sáng thì mọi người mới phát hiện Trì Tiểu Trì nắm chặt chính là vạt áo của chính cậu.
‘Quan Xảo Xảo’ vốn là quỷ, bởi vậy không hình không ảnh, ngay cả hiệu ứng cũng không cần, có thể nói là rất tạo phúc cho nhân viên công tác.
Trước khi tắt đèn, ‘Quan Xảo Xảo’ cố ý tiến vào phòng, nói lời xin lỗi với Trì Tiểu Trì: “Đừng sợ, chỉ là đóng phim thôi.”
Lời nói và ánh mắt áy náy của cô đều rất chân thành, chỉ là nghĩ đến ánh mắt sắt như dao cạo lúc buổi sáng quay cảnh dạo chơi trên thuyền của ‘Quan Xảo Xảo’, Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy rùng cả mình.
Đèn tắt.
Cả phòng rơi vào bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở vang lên liên tiếp.
Trì Tiểu Trì đếm tiếng hít thở, rất tốt, cộng thêm cậu là bốn người, tạm thời không có tiếng hít thở của “người thứ năm”.
Vòng thứ nhất, cậu ở vị trí D, cũng là vị trí mà ‘Quan Xảo Xảo’ đã từng đứng.
Người đàn ông cột tóc đứng ở vị trí A, gã vịn một tay lên tường, đi đến phía cô gái tóc đuôi ngựa ở vị trí B, bước chân như kéo lê trên mặt đất, tiếng vang sào sạt.
Trong phòng cũng không hẳn tối đen, cửa sổ vẫn chưa đóng kín, tình cờ có một ánh đèn trắng chói sáng ở chân trời kéo qua, chiếu sáng bóng bốn người trong phòng, mỗi người đều cô đơn, cực kỳ giống u hồn.
Bàn tay quấn đầy băng cá nhân của người đàn ông cột tóc đặt lên vai phải của cô gái tóc đuôi ngựa, vừa lạnh vừa mềm, cách quần áo của cô gái tóc đuôi ngựa nhưng vẫn khiến cô lạnh đến giật mình.
Cô thậm chí không dám quay đầu lại, cất bước xuất phát, chầm chậm đi về hướng mặt tàn nhang ở vị trí C.
Mặt tàn nhang bị cô vỗ một cái lảo đảo vài bước, oánh trách quay đầu liếc cô một cái rồi mới mò mẫm đi về hướng Trì Tiểu Trì.
Bàn tay ấm áp vỗ lên vai Trì Tiểu Trì, cậu đi về phía trước, tâm lý vừa âm trầm vừa nặng nề, suy nghĩ ‘Quan Xảo Xảo’ có đứng ở một góc nào đó, rũ tay, cúi đầu chờ mình hay không?
Cậu không tự chủ được mà đưa tay mò vào trong túi, dựa vào bùa giấy vệ sinh để cung cấp thêm sức lực cho mình tiến về phía trước.
Nhưng chuyện mà cậu lo lắng cũng không xảy ra.
Góc tường tiếp theo bởi vì người đàn ông cột tóc rời đi nên không có ai.
Cậu tuân theo quy tắc trò chơi mà tằng hắng một cái rồi đi đến góc tường vị trí hiện tại của người đàn ông cột tóc.
Sau khi vào chỗ, cậu giơ tay vỗ một cái lên lưng của người đàn ông cột tóc, sờ ra một tay đầy mồ hôi.
Người đàn ông cột tóc không vội vã rời đi, quay đầu lại nhìn cậu một cái, dường như đang xác định người tới có phải là người hay không.
Đúng vào lúc này một tia chớp đánh qua, chiếu sáng mặt của tất cả mọi người trong phòng.
Ánh mắt có vẻ thần kinh kia đã không còn thuộc về một người bình thường mà thậm chí còn có chút u ám như thú hoang, như đao cùn cắt vào dây thần kinh Trì Tiểu Trì.
Nhưng Trì Tiểu Trì vẫn có thể chống đỡ.
Cậu làm lơ rồi đứng lại, mặc cho người đàn ông cột tóc đi về phía trước.
‘Quan Xảo Xảo’ vẫn chưa xuất hiện, bọn họ ở trong phòng trống di chuyển.
Dần dần, cảm xúc của bọn họ đều ít hoặc nhiều trở nên nóng nảy.
Lúc nào thì cổ sẽ đến?
Chờ đợi sợ hãi kéo đến còn kinh khủng hơn nỗi sợ trong lòng.
Trì Tiểu Trì đi vòng vòng có chút chết lặng, đứng ở trong góc chờ mặt tàn nhang đi đến, cậu luyên thuyên với Hề Lâu: “Cảm giác giống như lừa già kéo cối xay.”
Hề Lâu: “Lừa, chào cậu.”
Trì Tiểu Trì: Ơ hay, biết dỗi đấy.
Đợi một chốc, Hề Lâu nói: “Lừa, sao cậu không nói chuyện nữa.”
Trì Tiểu Trì dùng tường để chống đỡ thân thể của mình, che giấu hai chân đang mềm nhũn.
Thấy Trì Tiểu Trì vẫn không nói lời nào, Hề Lâu trầm mặc một lúc: “Nói với tôi chút gì đi.”
Tuy rằng Trì Tiểu Trì da dày miệng tiện, còn thích ăn đòn, nhưng Hề Lâu biết cậu rất nhát gan.
Bảo cậu làm nhiệm vụ như vậy tính ra cũng là làm khó cậu.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, cũng thông cảm cho sự khổ tâm của Hề Lâu.
Cậu cảm động bèn cất tiếng ca: “Nhìn thấy con gián tôi không sợ, không sợ đâu.”
Hề Lâu: “…” Đệt, đột nhiên rất muốn làm thịt lừa là sao đây.
Trì Tiểu Trì đứng chờ ở chỗ cũ, nghe thấy tiếng bước chân của mặt tàn nhang dần dần đi đến, cũng đã chuẩn bị tinh thần để tiến đến một góc khác.
Một bàn tay đặt lên vai cậu.
Trì Tiểu Trì đang muốn cất bước thì đột nhiên cổ họng lại trở nên cứng đờ, nơi bị bàn tay lạnh lẽo kia chạm đến giống như bị rắn cắn, máu liền tê dại đông cứng.
—Đây không phải tay của mặt tàn nhang.
Là một bàn tay của phụ nữ, tinh tế, mềm mại, lại lạnh đến thần kỳ.
Trì Tiểu Trì cứng ngắc nghiêng đầu lại.
Sấm sét cũng phối hợp màn diễn xuất này, ầm ầm một tiếng, một tia chớp trắng như tuyết giáng xuống—
‘Quan Xảo Xảo’ đang đứng sau lưng Trì Tiểu Trì, nhìn cậu rồi cười duyên dáng, dường như muốn cùng người xưa nói chút lời tâm tình, nhưng cô vừa há miệng thì liền lộ ra bộ răng như cá mút đá, từng vòng răng kéo dài đến tận trong cuống họng.
Chưa chờ Trì Tiểu Trì sinh ra phản ứng sinh lý gì thì ‘Quan Xảo Xảo’ liền bị một biểu tình emoji chụp lên mặt.
“Đừng chạm vào tôi.jpg”
Trì Tiểu Trì: “…” Khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.
Có biểu tình emoji chen vào, không còn nhìn thấy khuôn mặt một lời khó nói hết kia, Trì Tiểu Trì cấp tốc tìm trở về cảm giác, thuận thế đem sắc mặt có chút kinh hãi chuyển thành bất ngờ vui vẻ khó có thể tin.
“…Xảo Xảo? Là em sao?”
Gian phòng tối sầm trở lại, cậu nắm lấy tay áo của ‘Quan Xảo Xảo’, một giọt nước mắt ngơ ngác lo lắng treo trên một bên lông mi, vẫn chưa nhiễu xuống.
“Xảo Xảo?” Tóc đuôi ngựa hô lên, “Xảo Xảo quay về ư?”
Tóc đuôi ngựa chỉ hận không thể chạy mất dép, nhưng bây giờ phải miễn cưỡng vui vẻ, trong tiếng nói mang theo nức nở, mặt tàn nhang đi tới một nửa thì nghe thấy động tĩnh phía trước, ôi lên một tiếng chửi thề, lê bước trở về vị trí cũ, nhưng phản ứng lại có vẻ rất chân thực.
Cùng lúc đó, người đàn ông cột tóc ở cùng một trục hoành với mặt tàn nhang đang lộ ra nụ cười vặn vẹo, một con dao găm đang nằm trong tay gã.
Con dao găm bị gãy phân nữa, mặt trên nửa phần còn sót lại có khắc vô số hoa văn bùa chú, ẩn hiện ánh sáng, vô cùng kỳ lạ.
… Cơ hội tới.
Cơ hội cho mạng sống của gã đã tới.
Con dao găm này do người đàn ông cột tóc trộm được từ trong tay đạo sĩ bắt quỷ ở nhiệm vụ thứ sáu.
Con dao găm bị gãy này có tác dụng tương tự như chiếc cọc gỗ có thể khoá chặt hồn phách của quỷ ẩn thân trong một thân thể người, cũng sát thương hồn phách đó.
Nếu như ‘Quan Xảo Xảo’ dùng cách chiếm xác chết, chỉ cần phát hiện không đúng thì bất cứ lúc nào cũng có thể chạy thoát khỏi xác chết, như vậy gã tuyệt đối không dám sử dụng đạo cụ bảo mệnh này.
Nhưng ‘Quan Xảo Xảo’ lại cố tình dùng cách chiếm xác sống phiền phức, chỉ cần phong ấn cổ trong thân thể này thì cổ không có cách nào trở lại trong bức tranh, như vậy cũng không còn tiếp tục gây sóng gió.
Người đàn ông cột tóc đã quan sát, ‘Quan Xảo Xảo’ trầm mê diễn kịch, ra tay trong quá trình đóng phim chính là cơ hội tốt nhất mà gã có thể nghĩ đến.
Ở trong bóng tối không cần đối mặt với cô ấy, thật sự là rất tốt…
Trong tay áo của gã giấu con dao găm, lòng tràn đầy vui mừng, lảo đảo mà tới gần.
Cho nên lúc gian phòng đột nhiên sáng đèn thì gã liền hoảng sợ, lập tức giấu trở lại một chút ánh sáng sắc bén dưới tay áo, trong lòng cuồn cuộn dâng lên ác ý và phẫn nộ.
—Cmn là ai bật đèn?
Mà khi gã quay đầu nhìn thấy một thứ thì hết thảy phẫn nộ của gã như bị giội một chậu nước đá, chỉ có xương tủy bên trong là lạnh lẽo.
‘Quan Xảo Xảo’ đúng như trong kịch bản, sau khi bật đèn thì sẽ biến mất.
Nhưng thứ mà gã nhìn thấy còn kinh dị máu me hơn gấp trăm lần bất kỳ thứ gì.
Chẳng biết từ khi nào bức tranh “Thiếu nữ cầu khẩn” đã treo trong phòng, đặt trên vách tường gần cánh cửa, đối diện khuôn mặt của người đàn ông cột tóc.
Thiếu nữ trong bức tranh có dung mạo đoan trang, trang phục cổ điển, sắc môi đỏ sẫm, như được gọt giũa bằng máu tươi, thiếu nữ từ trên cao lặng im nhìn chăm chú người đàn ông cột tóc, cứ nhìn như vậy một chút rồi cái đầu liền rớt xuống, bên trong là lúc nhúc trùng đất màu đỏ đang bò lăn lộn.
Người đàn ông cột tóc sững sờ chốc lát, phát ra một tiếng la thảm thiết, quay người đập vỡ cửa kính, thả người nhảy vào trong màn mưa.
Những người khác đều thấy bức tranh đột nhiên xuất hiện này nhưng không nhìn thấy tình cảnh như người đàn ông cột tóc, mà duy nhất có thể thấy được dị biến là Trì Tiểu Trì thì trước mắt đã bị biểu tình emoji hình mèo “Tớ muốn cái này! Cậu mua cho tớ cái này đi.jpg” chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn.
…Xin lỗi, là emoji đã che khuất hai mắt của tôi.
Nhưng người đàn ông cột tóc vừa kêu gào vừa nhảy lầu đã đủ để cậu liên tưởng nội dung trong hình là gì.
Cậu vọt đến bên giường, kéo ra chốt sắt trên cửa sổ rồi đẩy ra cánh cửa lảo đảo đã bị đập vỡ kính, cúi người nhìn xuống đất.
Trì Tiểu Trì chợt biến sắc.
Cô gái tóc đuôi ngựa cũng vọt đến bên cửa sổ, cứng rắn chen vào.
Trì Tiểu Trì quát lên: “Đừng nhìn!”
Nhưng đã chậm.
Tóc đuôi ngựa liếc mắt nhìn xuống, trố mắt ngoác mồm rồi lập tức quay người lại nôn một bãi.
…Dường như trùng đất trong vòng mười dặm đều tập trung dưới cửa sổ này, từng bầy trùng đất vặn vẹo cuộn mình, thân thể to mọng co rúc từng khúc từng khúc, tạo thành một biển đỏ sậm lúc nhúc.
Người đàn ông cột tóc ngã vào trong biển trùng, thân thể không bị tổn thương nhưng chờ gã phát hiện mình đang ở đâu thì lập tức rơi vào trạng thái suy sụp.
Gã bò dậy, điên cuồng muốn rời khỏi biển trùng, một bước đạp xuống đất liền vang lên tiếng chích chích, vô số trùng đất tan xương nát thịt dưới chân gã.
Gã hoảng loạn vung tay: “Cách xa tao ra! Cách xa tao ra!”
Người đàn ông cột tóc kéo lấy quần áo của mình, liên tục phủi trùng đang bò trên người xuống.
Nhưng trạng thái tinh thần của gã đã triệt để sụp đổ.
Gã gọi: “Chúng nó đang chui vào lỗ tai của tôi! Chúng nó đang chui vào trong não của tôi!”
Gã đang nói đám trùng đất.
Dưới cái nhìn của gã, đám sinh vật đỏ sậm, thân mềm, ngọ nguậy bò lúc nhúc này đang chầm chậm tiến vào từng lỗ chân lông trên người gã, tiến vào trong xương trong máu, giống như tìm được ổ ngủ đông mà uốn lượn chui vào.
Gã kêu thảm thiết, liên tục đập lên người mình mặc dù trùng đất đã rơi xuống gần hết.
Trì Tiểu Trì gọi: “Quay lại! Mau quay lại đi!”
—-Cảnh tượng này, hướng đi này, dường như có chút quen mắt.
Ngày mưa, điên cuồng, nam chính bỏ chạy trong đêm.
Gã đàn ông cột tóc không nghe thấy tiếng hô của Trì Tiểu Trì, tóc tai rối bời chạy về phía hồ bơi.
Trì Tiểu Trì trợn to mắt, quay người lao ra gian phòng, chạy xuống dưới lầu.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, Cam Úc vẫn luôn chờ đợi bên ngoài liền đẩy cửa mà vào, thấy Trì Tiểu Trì gấp rút muốn chạy đi, anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay của cậu.
Trì Tiểu Trì muốn thoát khỏi tay của Cam Úc: “Xảy ra chuyện rồi!”
Nhưng phản ứng của Cam Úc nhanh hơn cậu, nghe vậy liền ngăn cản rồi sải bước chạy xuống lầu.
“Tôi đi cùng cậu.”
Lao ra khỏi biệt thự pháo đài, Trì Tiểu Trì thấy được một màn cực kỳ kinh khủng.
—-Đoàn phim đội mưa đuổi theo người đàn ông cột tóc, dường như coi sự điên cuồng và nước mắt giàn dụa của gã là một phần diễn xuất.
Ống kính lạnh lùng, nước mưa băng giá, người phát điên, tổ làm phim bình thản.
Tất cả những thứ này tạo thành một hình ảnh quá hoang đường khủng bố.
Dường như đạo diễn rất yêu thích kịch bản phát triển theo tình huống đột ngột đặc sắc.
“Rất tốt, rất tốt, đừng có ngừng!”
“Tiếp tục quay! Đuổi theo cậu ấy, đừng bỏ lỡ!”
…Nhóm NPC đem tất cả tình huống phát sinh là biểu diễn, còn vỗ tay khen hay, mà tiếng hô hoán của Trì Tiểu Trì đã bị nhấn chìm trong tiếng mưa rơi, không nghe thấy rõ.
Kết cục là người đàn ông cột tóc hoảng quá không lựa đường, leo lên bệ nhảy bể bơi cao tới mười mét, không chút do dự mà thả người nhảy xuống.
Đạo diễn vung tay lên hô: “Cắt!”
…Là cắt thật.
Người đàn ông cột tóc chúi đầu ngã xuống hồ bơi, bị nước mưa xối ra một thứ gì đó đỏ trắng xen lẫn, chỉ có thân thể vẫn thỉnh thoảng co quắp một chút.
Khi Trì Tiểu Trì đuổi đến bên mép hồ bơi thì người đàn ông cột tóc đã bị 061 làm mờ hình ảnh.
Cho dù là như vậy nhưng Cam Úc vẫn không yên tâm mà chắn ngang trước mặt Trì Tiểu Trì, tận lực ngăn cách Trì Tiểu Trì với hình ảnh bị làm mờ kia: “Đừng nhìn.”
Cô gái tóc đuôi ngựa đuổi theo nhìn thấy thi thể của người đàn ông cột tóc, cô nắm lấy tóc mình, miệng gào một tiếng tan nát cõi lòng nhưng không có âm thanh, miệng mở rất lớn, có thể nhìn thấy cổ họng màu đỏ tươi.
Cô ngã ngồi bên cạnh hồ bơi, mặt mày điên cuồng dần dần bị sự lạnh lùng tàn nhẫn thay thế.
Chưa từng có ai hỏi cô về mối quan hệ của cô với người đàn ông cột tóc, cô có thể là đồng minh của gã, ngoại trừ trong hoàn cảnh đặc biệt, không phải người thân thì cũng hơn hẳn người thân.
Cô tự nhủ: “Anh ấy đã chết. Là chết như trong nội dung kịch bản.”
Cô lại nói: “Là con chó cái kia đã giết ảnh.”
Quan sát được phản ứng của cô, trong chớp mắt, giữa chân mày của Trì Tiểu Trì hơi động, triệt để hiểu rõ cơ chế hoạt động của thế giới này.
Thấy trong mắt của cô gái tóc đuôi ngựa đã lan ra tia máu, sát ý của cô đang trỗi dậy, Trì Tiểu Trì liền tung chân lên, đạp cô xuống hồ bơi.
Dĩ nhiên cô không bị ngã choáng voáng, đang loạng choạng muốn đứng dậy thì Cam Đường cũng đã đi theo tới, thấy thế bèn than nhỏ một tiếng, thả người nhảy vào hồ bơi, dứt khoát cầm chuôi dao đập vào gáy khiến cô gái tóc đuôi ngựa hôn mê bất tỉnh.
Kéo cô gái tóc đuôi ngựa lên bờ, Trì Tiểu Trì giải thích cho hành vi lỡ tay của mình: “Không phải tôi làm, là chân tôi làm.”
Hề Lâu: “…” Lúc này không có vui tí nào đâu.
Cam Úc nhìn mặt Trì Tiểu Trì liền đoán được có lẽ cậu đã nghĩ ra chuyện gì, vừa cởi áo ra để che mưa cho cậu, vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Trong biệt thự chỉ có một nữ quỷ là ‘Quan Xảo Xảo’.” Trì Tiểu Trì đem suy đoán của mình nói một cách đơn giản, “Cô ấy lựa chọn đối tượng để tàn sát dựa trên tiêu chuẩn đối tượng có ác ý trong lòng.”