Nghe đâu những hồn ma tự sát mà chết hoặc trong lòng có oán hận thì sẽ bị ép trải qua cảnh tử vong của mình lặp đi lặp lại, chịu đựng đau đớn trước khi chết, không ngừng không nghỉ.
Tiếp đó, Cam Đường thuật lại lời của bọn nhỏ, cũng xác nhận suy đoán của Trì Tiểu Trì.
Bọn nhỏ bảo rằng trại trẻ mồ côi sẽ bị cháy vào một buổi tối nào đó, thời gian không xác định. Khi bị cháy, mặc kệ là bọn nhỏ núp ở đâu đều sẽ bị cưỡng ép trở lại phòng ký túc xá bị cháy, bọn nhỏ sợ lửa, không có cách nào chạy ra khỏi đám cháy, chỉ có thể lần lượt chịu đựng nỗi đau bị thiếu cháy.
Mặc kệ bị thiêu bao nhiêu lần, cơ thể bị biến dạng của bọn nhỏ và tòa nhà bị thiêu rụi cũng sẽ khôi phục lại bình thường vào ngày hôm sau.
Nhưng thứ mà bọn nhỏ chân chính mất đi thì vĩnh viễn không thể khôi phục.
Trì Tiểu Trì hỏi: “Bọn nhỏ không trốn được à.”
Cam Đường nói: “Không trốn được. Khi lửa bén lên thì tất cả năng lực của bọn nhỏ sẽ bị tước đoạt, chỉ là những đứa trẻ bình thường mà thôi.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng húp cháo.
“Nếu như anh hai và cậu không cứu được bọn nhỏ…” Cam Đường nói tiếp, “Tôi nghĩ, ở trong lòng bọn nhỏ, chúng ta cũng chẳng khác gì đám giáo viên từng vứt bỏ bọn chúng.”
Về phần hậu quả thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Nói tới đây, giọng điệu của Cam Đường tràn đầy tán thưởng: “Lúc đó cậu nhất quyết cứu người là vì nghĩ đến điểm này sao?”
Ai ngờ khi nghe thấy suy đoán của cô, Trì Tiểu Trì sững sờ một chút rồi đảo mắt nhìn cô, sau đó gắp một miếng dưa chuột, nhún vai một cái: “Không nghĩ nhiều đến thế. Chỉ là muốn cứu mà thôi, thử một chút xem sao.”
Cam Đường hơi dừng lại động tác chải tóc cho cậu, chợt khẽ cười thành tiếng.
…Em đấy, thật là…
Sau khi ăn xong, bọn nhỏ cũng đến thăm cậu.
Chẳng qua đội ngũ nho nhỏ thăm bệnh này là do cậu nhóc vắt mũi chưa sạch dẫn đến, đội viên là tóc hai sừng và tóc xoăn.
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch vừa vào cửa liền chắp tay sau lưng, tư thế giống như viện trưởng già dặn: “Thầy Tống, nghe cô Điền bảo là thầy bị té từ trên lầu xuống?”
Trì Tiểu Trì tréo nguẩy hai chân: “Đúng vậy. Nhưng mà chẳng bị gì cả.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch: “Nói bậy.”
Trì Tiểu Trì ăn no, cũng có khí lực, bèn bước xuống đi vài vòng cho cậu nhóc vắt mũi chưa sạch xem.
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch mở to hai mắt: “Oa, thật sự….Thầy ơi, thầy nhảy lầu một lần nữa có được không, hôm qua em không thấy.”
Trì Tiểu Trì liền mắng: “Cút cút cút, được voi đòi tiên hả.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cười vui vẻ như đang khai trương.
Trong khi tóc xoăn lại tin tưởng Trì Tiểu Trì, mặt đầy ngưỡng mộ: “Thầy Tống thật là lợi hại.”
Trì Tiểu Trì không biết xấu hổ: “Đương nhiên rồi?”
Tóc xoăn khiêm tốn thỉnh giáo: “Thầy Tống, khi nào thì em mới có thể trở nên lợi hại như thầy? Có phải nhảy nhiều một chút, luyện tập nhiều một chút thì có thể nhảy xuống lầu cũng không bị thương không?”
Trì Tiểu Trì tỉ mỉ suy nghĩ một chút: “Có thể, nhưng mà phải chờ em lớn lên mới được.”
Cậu tiện tay chỉ Cam Đường bên cạnh: “…Lớn cỡ như chị gái này là được.”
Ba đứa nhóc ngửa đầu nhìn về phía Cam Đường, cùng cảm thán kêu lên: “…Oa.”
Cam Đường không nhịn được cười, cũng thuận theo mà nịnh nọt: “Ừm, thầy Tống nói gì cũng đúng.”
“Mấy năm qua em chẳng lớn thêm được tẹo nào.” Tóc xoăn thương tiếc cúi đầu nhìn chân ngắn của mình, “Thầy Tống, khi nào thì em mới có thể trở thành người lớn vậy.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chắp tay sau lưng, vẻ mặt ghét bỏ: “Khi còn bé tớ cũng muốn thành người lớn, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút thì làm người lớn chẳng có gì tốt đẹp cả, còn phải chăm sóc đám nhóc nữa.”
Tóc hai sừng chỉnh cậu: “Bây giờ cậu vẫn còn bé nha.”
Trì Tiểu Trì bật cười ha ha.
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch bị vạch trần, thẹn quá thành giận mà bốc phốt tóc hai sừng: “Cậu còn dám nói tớ hả, ngày hôm qua cậu khóc nhè hu hu, tớ nghe hết đấy!”
Tóc hai sừng đỏ mặt: “Cậu…cậu cũng khóc mà.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch khá kiêu ngạo nói: “Tớ không có khóc, tớ quen rồi. Còn cậu lúc nào cũng sợ.”
Tóc hai sừng lập tức vận dụng bảo bối của con gái, nước mắt lả chả mà đi mách Trì Tiểu Trì: “Thầy Tống! Thầy xem cậu ấy kìa! Cậu ấy bắt nạt em!”
Trì Tiểu Trì bế tóc hai sừng từ dưới đất lên, đặt cô bé ngồi bên giường, kiên nhẫn đóng vai quan tòa: “Nói cho thầy nghe, cậu ấy bắt nạt em thế nào?”
“Cậu ấy nói em sợ.” Tóc hai sừng nức nở, “Nhưng mà mỗi lần bị thiêu cháy…đều rất đau, em rất sợ.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch đến úc này vẫn không quên giội nước lã: “Đó không phải sợ thì là gì?”
Trì Tiểu Trì thở dài với cậu nhóc một tiếng, nhẹ giọng động viên tóc hai sừng: “Thầy biết, rất đau, rất đáng sợ. Nhưng em ngẫm lại xem, phải làm sao mới vượt qua đây?”
Tóc hai sừng khóc ướt cả hai mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Em nhịn một chút là được.”
Trì Tiểu Trì than thở một tiếng, vén chăn xuống giường: “Đi, thầy dạy các em phải làm gì.”
Trì Tiểu Trì dùng cả buổi sáng thời gian dạy đám con gái cách sử dụng bình chữa cháy, Điền Quảng Băng thì dạy đám con trai cách dùng tua vít như thế nào để vững vàng mà nhanh chóng tháo dỡ cửa sổ chống trộm, rất nhiều đứa bé trai nóng lòng muốn thử, tháo dỡ toàn bộ cửa sổ trống chộm của toàn bộ tòa nhà, còn nỗ lực bắt chước Điền Quảng Băng đêm qua, thắt ráp trải giường rồi leo xuống từ lầu ba, sợ đến mức Điền Quảng Băng vội vàng tịch thu ráp trải giường, không cho phép bọn nhỏ không có chuyện gì lại leo lầu chơi.
Bọn nhỏ đều học tập rất nghiêm túc, ngay cả tóc hai sừng sợ lửa nhất cũng nóng lòng muốn thử.
Khi đang nắm chặt bình chữa cháy, lúc cô bé dùng hết sức lực uống sữa của mình để nhấn cò bóp, bọt trong bình chữa cháy bất chợt dâng trào dọa cô bé nhảy cẫng lên.
Cô bé thét chói tai, vứt lại bình chữa cháy mà quay đầu bỏ chạy, ôm chặt lấy tóc xoăn.
Tóc xoăn thoạt nhìn có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng tính cách lại thận trọng hơn tóc hai sừng, vuốt đầu tóc hai sừng, bảo cô bé đừng sợ.
Bầu không khí ngày đó vô cùng ôn hòa, dường như khiến mọi người quên đi đã đến thời khắc bọn họ phải cáo biệt thế giới này.
Lớp trồng trọt buổi chiều, Cam Úc dạy bọn nhỏ nhận thức các loại hạt giống trong sách, cũng dạy bọn họ làm sao thu hoạch và trồng trọt, Trì Tiểu Trì đã đổi rất nhiều hạt giống khác nhau từ trong kho, tất cả đều giao cho bọn nhỏ, trong giờ sinh hoạt tự do, cậu tổ chức cho mọi người dựng giàn nho.
Khi bọn nhỏ tất bật bận rộn, cậu lui qua một bên, cầm một quyển vở trắng và một quyển sách tra cứu thực vật, tham khảo cách vẽ hình dáng các loại hạt giống lên quyển vở, cũng sử dụng một ít chữ đơn giản và sơ đồ để dạy bọn nhỏ nên trồng trọt thế nào.
Cậu đã từng học cách vẽ phân tích khái quát cho nên kỹ thuật vẽ không tệ, vễ rất giống thật.
Viên Bản Thiện ngồi xuống bên cạnh cậu: “Bọn nhỏ có thể hiểu những thứ này à?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu vẽ khung, rồi nói: “Bọn nhỏ sẽ học.”
Học cũng là một loại hy vọng.
Bọn nhỏ không nên cứ suốt ngày lo âu khi nào đám cháy kia sẽ đến, một lần nữa tái diễn, bọn họ phải có một chút hy vọng, tỷ như học cách đập vỡ cửa kính khi xảy ra hỏa hoạn, trốn khỏi đám cháy như thế nào, tỷ như mong đợi cây cỏ sinh sôi, cây nho nở hoa.
Vạn vật đều phải trưởng thành, bọn nhỏ cũng nên như vậy.
Tóc hai sừng dựng giàn nho đến một nửa liền nhịn không được mà đi xem cải thìa của mình.
Vừa nhìn qua thì hai mắt của cô bé liền sáng lên.
Trong lớp đất nảy mầm một mảnh lá xanh biếc nho nhỏ, tươi mơn mởn.
Tóc hai sừng vui mừng kêu lên một tiếng, không nhịn được mà xoay người chạy về phía giàn nho, kêu to: “Thầy ơi, thầy Tống ơi, các thầy mau đến xem này—”
Cô bé dừng chân lại
Các bạn của cô bé vẫn náo nhiệt chen chúc, thương lượng có nên tưới nước đường cho giàn nho hay không, bọn chúng đều suy nghĩ không biết làm như vậy thì trái nho có trở nên ngọt hơn hay không.
Thế nhưng đám người Trì Tiểu Trì đã biến mất, trên bãi cỏ chỉ còn rơi lại một quyển vở viết đầy đủ 18 trang.
“…Thầy ơi?”
Trong khu biệt thự, sương mù tản đi, khi mọi người tỉnh lại thì bốn phía đã không còn bọn nhỏ.
Viên Bản Thiện vui vẻ nói: “Đã thoát ra rồi!”
Trì Tiểu Trì nhìn hai tay của mình, hơi tiếc nuối: “…Vẫn chưa kịp nói một tiếng tái kiến.”
Điền Quảng Băng đỡ lấy Tần Lĩnh, vội vàng kéo vải băng trên mặt của cậu, chỉ thấy con mắt phải bị móc sạch của cậu đang òm ọc mọc thịt ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không bị vết thương trí mạng thì đi ra khỏi thế giới nhiệm vụ sẽ được chữa trị, cũng khôi phục như lúc đầu.
Vậy cũng xem như quyền lợi lớn nhất mà Chủ Thần có thể cấp cho mọi người.
Nhiệm vụ lần thứ chín, toàn bộ thành viên đều sống sót.
Mãi đến khi rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Liễu Thành Âm vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ mặc đồ đen kia.
Ban đầu cô cho rằng người phóng hỏa ký túc xá là người đó, nhưng lời giải thích của bọn nhỏ đã phủ nhận suy đoán của cô.
Cho nên người phụ nữ kia rốt cục tới đó để làm gì.
Cam Đường thấy cô thật sự khỗ não thì liền hỏi: “Có phải cô nhìn lầm hay không?”
Chuyện đến nước này, ngay cả Liễu Thành Âm cũng hoài nghi con mắt của mình.
Cô thầm nói: “Nhưng mà thật sự tôi có nhìn thấy…”
Trì Tiểu Trì nhún nhún vai, giọng điệu nhẹ bâng: “Có lẽ là hồn ma qua đường nào đó chăng?”
Cho dù như thế nào thì nhiệm vụ thứ chín cũng đã vượt qua bình an.
Nhưng mọi người còn chưa kịp vui mừng thì thanh âm của Hề Lâu đột nhiên vang lên bên tai cậu: “Chờ đã…đã có nhiệm vụ mới.”
Trì Tiểu Trì ngẩn ra.
Nhanh như vậy sao?
Cậu quan sát vẻ mặt của Viên Bản Thiện cũng đang trở nên khác thường, biết rõ bên phía anh ta cũng nhận được nhắc nhở, bèn hỏi Hề Lâu: “Là gì?”
“Nhiệm vụ lần thứ mười: Thời gian vào ngày 7 tháng 9, cũng chính là 15 ngày sau. Địa điểm là phòng 1207 cao ốc Kim Hồng ở đường Hồng Phi. Nhiệm vụ nhắc nhở: hoàn thành trốn thoát khỏi mật thất trong một tiếng đồng hồ.”