Trì Tiểu Trì chạy đến một chỗ rất xa mới mượn được điện thoại từ một quầy bán báo nhỏ để gọi xe cứu thương.
Khó khăn lắm mới diễn tả được vị trí của khu chung cư, Trì Tiểu Trì giãy dụa một chút sức lực còn sót lại để quay trở lại.
Rất nhiều năm sau, cậu vẫn nhớ như in đoạn đường mà mình từng chạy qua.
Mùa hè tản ra mùi tanh nhựa đường, mang theo hơi nóng oi bức càng khiến người ta khó có thể chịu đựng, hạt cát xen vào cổ họng mài ra mùi máu tanh.
Hơi thở này bao phủ Trì Tiểu Trì mười bốn tuổi vào tháng bảy năm ấy.
Sau đó, mỗi khi cậu nhớ đến ngày này, mùi vị đó cũng như gió cứ lượn lờ vây quanh cậu.
Dọc theo đường đi, cậu cản lại hai ba chiếc xe, nhưng cậu mặc áo ba lỗ và quần đùi, liếc mắt nhìn liền nhận ra cậu không có tiền, cản lại mấy chiếc xe đều hỏi cậu có mang tiền hay không.
Vừa nghe liên quan đến mạng người thì bọn họ chạy trốn càng nhanh hơn.
Đều là làm kinh doanh nhỏ, nếu chậm trễ một ngày thì cũng kiếm ít tiền hơn một ngày.
Mỗi người đều tính rất rõ ràng.
Khi Trì Tiểu Trì quay lại chung cư thì Lâu Ảnh và Chu Thủ Thành đã không còn ở đó, trên đất có vết bánh xe còn mới, còn có vệt máu đỏ sậm cùng với mấy cục đá dính máu.
Cậu chạy đến bệnh viện.
Ở vùng ven thành thị chỉ có một bệnh viện nhỏ, bởi vậy Trì Tiểu Trì cũng chỉ có một mục tiêu để chạy đến.
Trì Tiểu Trì nhào vào khu sơ khám cấp cứu.
Cậu hỏi y tá ở bàn tư vấn: “Bệnh nhân mới đưa vào phòng cấp cứu đâu rồi?”
Y tá ngẩng đầu lên: “Nửa tiếng trước có bốn bệnh nhân được đưa vào. Em hỏi người nào?”
“Lâu Ảnh.”
“Đừng nói tên. Cả bốn người chưa có ai đăng ký chi tiết cả.”
Nói xong, y tá mở ra cuốn sổ ghi chép những tình huống nguy kịch chưa đăng ký danh tính, đẩy mắt kính một cái: “Hai người bị tai nạn, một người bị chấn thương sọ não, một người bị té từ trên lầu xuống. Em hỏi người nào?”
Trì Tiểu Trì: “Té lầu.”
“Em là gì của cậu ấy?”
Trì Tiểu Trì nói: “Em là em trai của anh ấy.”
“Em ruột à?”
Trì Tiểu Trì nói dối: “Em ruột.”
“Vậy thì may quá.” Y tá thả xuống sổ đăng ký, nhìn cậu xuyên qua mắt kính, “…Như vậy ít ra ba mẹ của em còn có người để thương nhớ.”
Trì Tiểu Trì nhìn y tá, trong lòng cứng đờ.
Cậu dường như nghe hiểu y tá nói gì nhưng cũng tựa hồ không hiểu gì cả.
“Cuối hành lang lầu hai. Đi nhanh đi.” Y tá nói, “Trễ mấy phút nữa là sẽ đưa vào nhà xác đấy.”
Y tá làm lâu ở bệnh viện, thường thấy rất nhiều cảnh tử vong, cũng quen thuộc với phản ứng của người nhà khi nạn nhân qua đời, đặc biệt là những đứa trẻ nhỏ như thế này, thường sẽ run rẩy, khóc rống hoặc phẫn nộ.
Nhưng phản ứng của Trì Tiểu Trì khác hẳn với tất cả những người mà cô từng gặp.
Trì Tiểu Trì kéo giường bệnh từ trong phòng cấp cứu ra ngoài, chặn ngang hành lang chật hẹp.
Cậu hỏi bác sĩ: “Mấy người muốn đưa anh của con đi đâu?”
Bác sĩ tương đối khéo léo: “Thời tiết quá nóng, trước tiên cứ để thân thể của cậu ấy ở một chỗ đã, đợi cha mẹ của con đến rồi đưa anh trai về nhà, có được không?”
Trì Tiểu Trì cố chấp nói: “Tay anh ấy vẫn còn cử động mà, mấy người muốn đưa anh ấy đến chỗ nào?”
Bác sĩ dở khóc dở cười: “Nhóc à, con nhìn nhầm rồi. Tất nhiên là động đậy, giường lăn khó tránh khỏi có chút xóc nảy.”
Trì Tiểu Trì nắm lấy giường lăn, cực lực muốn chứng minh cho bác sĩ là mình không nhìn lầm: “Chú ơi, hãy nghe con nói, anh của con thật sự còn cử động…Chúng ta đừng đến nhà xác, chúng ta đừng đưa anh ấy đến đó, có được không?”
Bác sĩ thở dài một hơi: “Xin nén bi thương.”
Trì Tiểu Trì nói: “Bi thương cái gì, anh ấy vẫn còn sống.”
Bác sĩ nói: “Nhóc à, con cản trở ở đây sẽ ảnh hưởng công việc của chúng tôi.”
Trì Tiểu Trì không dám buông tay, sợ mình vừa buông tay thì Lâu Ảnh sẽ bị bọn họ đẩy đến chỗ đó.
Cậu vịn lấy góc giường, kêu gào với người nằm im trên đó: “Lâu ca…Lâu ca, anh tỉnh lại đi. Anh nói với bọn họ, chúng ta không đến nhà xác…”
Bệnh viện nhỏ nên cũng không có nhiều thuốc an thần.
Trì Tiểu Trì cứ như vậy mà duy trì tình trạng tỉnh táo, bị hai người bảo vệ to con cưỡng ép gỡ tay ra khỏi thành giường.
Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, thân thể bị khăn trắng bao phủ bắt đầu lắc lư.
Trì Tiểu Trì bị đè vào tường, xa xa nhìn thấy giường lăn rẽ vào hành lang, dần biến mất.
Cậu nghĩ, chỉ tầng hai thôi mà, làm sao lại có thể như vậy.
Cậu cảm thấy chuyện này không có khả năng, cảm thấy có lẽ mình cản sai người rồi, nhận lầm người rồi, dù sao cậu cũng chỉ thấy một nửa bàn tay bên dưới lớp khăn trắng.
Cho nên sau khi cậu nói dối là mình đã tỉnh táo, dùng thân phận người nhà đi theo vào nhà xác.
Kết quả xác nhận chính là cậu thật sự hiểu rất rõ Lâu Ảnh.
Cậu từng thấy bàn tay kia cầm bút, cầm mấy chơi game, cầm bát, dùng đũa, sử dụng tua vít, cũng thấy bộ dáng bình yên của bàn tay kia sau khi lâm vào giấc ngủ.
Cũng giống như hiện tại.
Anh ấy lâm vào một giấc một thật dài.
Trì Tiểu Trì nắm lấy bàn tay kia, dọc theo bên giường, chậm rãi ngã xuống sàn xi măng lạnh lẽo.
Người trông coi nhà xác là một ông lão, ông từ xa xa nhìn cậu, lắc lắc đầu, chợt quay lưng đi.
Trì Tiểu Trì phát hiện đầu ngón tay của Lâu Ảnh rất lạnh, đầu móng tay trở nên đen bầm một cách kỳ lạ, liền nâng lấy tay anh mà thổi.
Hơi lạnh trong nhà xác dần truyền vào thân thể cậu, Trì Tiểu Trì bắt đầu cảm thấy lạnh.
Cậu cảm thấy cơ thể mình rất đau, nhưng rốt cục là đau ở chỗ nào thì cậu không biết rõ.
Trì Tiểu Trì thả tay Lâu Ảnh ra, ôm lấy bờ vai của mình, thu chặt vào trong lòng.
Cậu cắn chặt răng, giữa hàm răng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
Ông lão nghe thấy động tĩnh, có chút lo lắng, bèn đi tới, dùng giọng nói của người Thiểm Tây: “Nhóc, con sao thế?”
Trì Tiểu Trì nói không rõ: “…Đau.”
“Để ông đưa con đi khám bác sĩ?”
“Không khám đâu.” Trì Tiểu Trì đem mặt chôn vào cánh tay, hít một hơi, “Ông à, con muốn gọi điện thoại.”
“Được rồi được rồi, gọi điện cho cha mẹ. Để một đứa trẻ như con nhìn thấy chuyện này thật là…”
Trì Tiểu Trì nâng mắt lên: “Không, con muốn báo cảnh sát.”
Nhưng mà cậu vừa mới được ông lão canh giữ nhà xác đỡ ra ngoài thì liền thấy một nam một nữ cảnh sát tiến tới, người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, người nữ thì trẻ tuổi trưởng thành, tóc ngắn đến tai.
Nam cảnh sát quan sát cậu một chút, từ sắc mặt tái nhợt của cậu có thể nhìn ra chút đầu mối: “Cậu tên là Trì Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì cũng nhìn chằm chằm vào nam cảnh sát, đứng im, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Cậu nói: “Em có việc muốn tìm các anh chị.”
“Chúng tôi cũng có chuyện muốn tìm em giải thích một chút.” Nữ cảnh sát hỏi cậu, “Em bao nhiêu tuổi?”
Trì Tiểu Trì khô khan nói: “14.”
“Ôi, thật không nhìn ra, còn tưởng rằng mười sáu mười bảy tuổi rồi chứ.” Nam cảnh sát mang theo tán thưởng mà ngắm nhìn, tùy tiện nói, “Vậy chúng ta phải làm theo thủ tục. Như vậy đi, trước tiên em gọi cho cha mẹ, báo với bọn họ chuyện này. Chờ cha mẹ của em đến thì chúng tôi sẽ hỏi lại…”
“Em muốn báo án.” Trì Tiểu Trì ngắt lời nam cảnh sát, “Là Chu Thủ Thành, Chu Thủ Thành hại Lâu ca, là ông ta khiến Lâu ca té lầu…Ông ta còn đối với em—-”
Ngoài dự đoán của cậu, thái độ của hai vị cảnh sát rất bình tĩnh: “Chuyện này chúng tôi cũng biết. Chúng tôi cũng vì vậy mà đến đây điều tra.”
“Điều tra cái gì?”
“Là Chu Thủ Thành ở nhà số 207 lầu 2 tại 17 đường An Lộ báo án.” Nam cảnh sát nói, “Có liên quan đến vụ án xâm nhập gia cư trộm cắp, những chuyện khác thì không thể tiết lộ. Chờ cha mẹ của em đến rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
Trì Tiểu Trì cho rằng khi mở ra lớp khăn phủ nhìn thấy Lâu Ảnh là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời cậu.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ đen tối của cuộc đời.
Sau khi đưa Lâu Ảnh vào bệnh viện, Chu Thủ Thành dùng điện thoại bệnh viện báo cảnh sát, bảo nhà mình có trộm tiến vào.
Tên trộm là Lâu Ảnh, người trợ giúp là Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đến nhà ông ta học thêm, ngồi làm bài tập, còn ông ta vì tối hôm qua thức đêm soạn giáo án nên vô cùng buồn ngủ, quay về phòng ngủ, dự định chờ Trì Tiểu Trì làm xong bài tập thì sẽ giảng bài cho cậu.
Ông bị tiếng nói chuyện xì xầm bên ngoài đánh thức.
Chu Thủ Thành khai ban đầu là ông tưởng Trì Tiểu Trì đang tự thì thầm, nhưng ông lắng nghe trong phút chốc mới phát hiện không đúng.
…Trong phòng khách nhà ông có thêm một người khác.
Chu Thủ Thành nói, ông xuống giường, đến bên cạnh cửa, vừa vặn đụng phải Lâu Ảnh cũng chuẩn bị tiến vào phòng ngủ.
Lâu Ảnh có tật giật mình, quay đầu bỏ chạy, bị ông bắt được từ phía sau, Lâu Ảnh lại xoay người đánh ông, làm vỡ chậu lan, làm đổ bể vài thứ trong nhà, Trì Tiểu Trì cũng xông lên đánh ông, sau khi bị ông đẩy ra thì liền chạy đi quấy nhiễu, ra ngoài báo động có cháy.
Sau khi bị ông đánh trúng, Lâu Ảnh muốn đào tẩu từ cửa sổ, Chu Thủ Thành vốn muốn ngăn cản, ai ngờ trong lúc xô đẩy thì Lâu Ảnh bị té xuống lầu.
Trì Tiểu Trì nghe xong, lúc này cậu đạp một chân lên bàn thẩm vấn, thiếu chút nữa đã đạp ngã bàn: “CMN!!”
Bà Trì ở bên cạch chậc một tiếng, tát lên đầu Trì Tiểu Trì: “Giữ miệng sạch một chút! Bình thường mẹ dạy mày thế nào?!”
Dứt lời, bà quay sang khom người với hai viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai: “Xin lỗi xin lỗi, đứa nhỏ này nóng tính, ở nhà cũng quen thói ngang ngược với chúng tôi như vậy.”
Trì Tiểu Trì tức giận đến tối sầm mặt mũi, cơn giận uất nghẹn trong lồng ngực, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều dồn lên cổ họng: “Không phải!! Không phải!!! Tại sao mấy người chỉ nghe lời khai một phía của ông ta? Những hàng xóm khác thì sao? Cách âm trong tòa nhà rất kém, sẽ có người nghe thấy chứ?!”
Nữ cảnh sát tên gọi Tử Ngọc thấy tâm tình của Trì Tiểu Trì quá kích động, cô liền nhẹ giọng nói: “Lúc đó còn ở lại khu chung cư chỉ có một ông lão lãng tai, một người đàn ông say rượu và hai đứa bé học tiểu học. Hai người trước thì không nghe thấy gì, còn hai đứa bé thì không nhớ rõ, bọn họ mỗi người khai mốc thời gian khác nhau, chờ hỏi thêm vài câu thì ký ức về chuyện này đã mơ hồ, không có cách nào làm nhân chứng.”
Nói xong, Tử Ngọc hơi nghiêng về phía trước, dùng giọng điệu ôn hòa động viên cậu: “Em không nên kích động. Chu Thủ Thành có cách nói của ông ta, bây giờ chị muốn nghe em kể một chút về chuyện này.”
Sắc mặt của Trì Tiểu Trì trắng bệch.
Trong miệng của cậu bỗng nhiên tràn ngập mùi sáp bôi tóc của đàn ông, trong mũi ngột ngạt mùi thức ăn và mùi hôi nước lên men.
Bàn tay đặt dưới bàn của Trì Tiểu Trì mất tự chủ mà nắm chặt nhau, nhẹ giọng nói: “Ông ta…ông ta muốn làm chuyện kia với em.”
Tử Ngọc nghe không hiểu cho lắm: “Ông ta muốn làm gì em?”
Trì Tiểu Trì cắn răng, dùng một dao mổ ra vết thương bí ẩn của mình: “…Ông ta, Chu Thủ Thành, muốn xâm hại em.”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng thẩm vấn bỗng im bặt.
Bà Trì trợn mắt, nhéo lên đùi cậu: “Mày điên rồi hả? Nói nhăng nói cụi gì đó?”
Tử Ngọc và nam cảnh sát trung niên trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau, sau đó nói: “Có thể kể một chút chi tiết cho chúng tôi biết được không?”
Trì Tiểu Trì nói ra từng chữ về trải nghiệm của mình, khi nói đến lúc bị đè lên giường, thân thể cậu càng run dữ dội hơn, cảm giác buồn nôn như có bàn tay vô hình đang móc ruột gan của cậu ra ngoài.
Nghe xong lời cậu kể, Tử Ngọc rất coi trọng việc này, lập tức quyết định dẫn cậu đến bệnh viện giám định vết thương.
Bà Trì vẫn ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt quái dị nhìn Trì Tiểu Trì.
Sau khi làm xong giám định thì trời đã tối đen.
Tử Ngọc lái xe đưa Trì Tiểu Trì và bà Trì về khu chung cư, cũng dặn Trì Tiểu Trì nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ lung tung, cũng không cần chạy lung tung khắp nơi, bọn họ sẽ nhanh chóng triển khai điều tra.
Trì Tiểu Trì câu nghe câu không, ánh mắt nhìn thẳng tắp ngoài cửa xe.
Chu Thủ Thành mặc âu phục giày da đứng trước cửa nhà Lâu Ảnh, trong tay cầm theo một giỏ hoa quả rất to.
Ông ta lấy ra một phong bì rất dày từ trong túi áo.
Vẻ mặt đau xót nói gì đó với dì của Lâu Ảnh đang khóc thút thít.
Dường như nhận ra có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Chu Thủ Thành nghiêng đầu lại, nhìn thấy Trì Tiểu Trì ngồi trong xe cảnh sát.
Dường như có chút chột dạ, Chu Thủ Thành cấp tốc dời mắt, nói chút gì đó với dì của Lâu Ảnh, dì ấy liền nhường đường để ông tiến vào nhà họ Lâu.
Trì Tiểu Trì muốn giết người.
Lúc này cậu cực kỳ muốn Chu Thủ Thành cũng giống như Lâu ca, nằm lạnh lẽo cô độc trong nhà xác.
Sau khi bà Trì chào tạm biệt Tử Ngọc, sắc mặt nhanh chóng sầm xuống, kéo Trì Tiểu Trì quay về nhà.
Trong nhà bếp núc lạnh tanh, ông Trì ngồi bên cạnh bàn, tâm tình cũng không tốt.
Ông hỏi: “Tôi nghe nói có chút lời đồn. Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Trì Tiểu Trì vừa định mở miệng thì bà Trì đã giành trước mà trách cứ: “Chuyện gì xảy ra hả? Còn không phải là ông sinh ra đứa con quý hóa quá?! Lớn như vậy không chịu chăm lo học hành mà suốt ngày chỉ biết đi gây sự!”
Bà chuyển sang Trì Tiểu Trì: “Chẳng phải mẹ đã nói với mày rồi sao, bớt qua lại với họ Lâu dưới lầu, nó học giỏi nhưng đạo đức không tốt, mày xem đi, hiện tại thế nào? Ứng nghiệm chưa?”
Trì Tiểu Trì kịch liệt biện bạch: “Lâu ca không phải vậy!!”
“Há, nó không phải vậy? Vậy tại sao ban ngày ban mặt mà nó lại chạy vào nhà người ta? Trong túi còn xấp tiền của người ta nữa kìa?”
Trong giọng nói của Trì Tiểu Trì đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Lâu ca là vì cứu con…”
“Mày ăn nói linh tinh bậy bạ.” Bà Trì chuyển sang ông Trì, “Ông biết không, thằng con trai quý hóa của ông nói thầy Chu người ta táy máy tay chân với nó, còn sờ mó nó…Ông nghe thử xem, có hoang đường hay không? Mày xem mày là bánh trái thơm ngon gì hay sao? Thầy Chu người ta là đàn ông, động tay động chân với mày làm gì? Nực cười.”
…Trì Tiểu Trì không muốn nói chuyện.
Cho dù là há mồm cũng ngại mệt.
Cha mẹ sẽ không thừa nhận chuyện bọn họ đưa cậu cho Chu Chủ Thành học thêm là quyết định sai lầm, cho nên sai lầm nhất định là Trì Tiểu Trì.
Nếu đã như vậy thì chẳng còn gì để nói.
Cậu muốn ra ngoài hóng mát một chút nhưng lại bị bà Trì ngăn cản, bảo tối nay cậu đừng hòng đi đâu hết, ở nhà kể rõ tất cả mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Trì Tiểu Trì mím môi, lặng lẽ nở nụ cười hai lần.
Trên đất có trải sẵn nệm của cậu, cậu ngã xuống, kéo chăn che đầu, không nói thêm một câu nào nữa.
Hết cách, ông bà Trì cũng tắt đèn rất sớm để phản bác những lời đồn đại đang lan truyền khắp khu chung cư.
Trì Tiểu Trì không hề buồn ngủ, dưới lớp chăn ngột ngạt, cậu mở mắt nghe hai vợ chồng ở trên giường đối thoại.
Ông Trì nói: “Sao mà gây ra tai nạn chết người như vậy chứ? Lại chết ở gần nhà chúng ta, sau này nếu muốn chuyển nhà thì giá nhà cũng sẽ bị giảm. Nói lý lẽ với ai đây?”
“Muốn tìm ai nói lý thì cứ tìm người đó, nói chung đừng tìm chúng ta xúi quẩy nữa.” Bà Trì ảo não nói, “Con trai của ông tùy tiện đem chìa khóa trong nhà đưa người ngoài, lần này thì hay rồi, chúng ta phải cùng nhà họ Lâu ăn dưa sót đây này.”
“Cũng không đến nổi đâu. Dù sao thì cũng may nhờ tiểu tử nhà họ Lâu mất mạng.” Ông Trì nói, “Người chết là chuyện lớn nhất, dĩ hòa vi quý, thầy Chu cũng sẽ không tính toán chuyện tiểu Trì với chúng ta.”
Trì Tiểu Trì há mồm cắn chặt chăn.
Đợi đến lúc cậu có chút khí lực nhả ra thì mới phát hiện khoang miệng của mình đã tràn ngập mùi máu tanh.
…
Tử Ngọc vẫn luôn ở bên dưới khu chung cư để quan sát bốn phía, xác nhận nơi này không có bất kỳ giấu vết của thiết bị camera quan sát nào.
Mãi đến khi Chu Thủ Thành chào tạm biệt nhà họ Lâu, cô mới bước ra khỏi xe, ngăn cản Chu Thủ Thành: “Anh Chu, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Vẻ mặt của Chu Thủ Thành mất tự nhiên trong nháy mắt nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười ấm áp như gió xuân: “Muộn như vậy mà phải đến đồn công an à?”
“Chỉ nói vài ba câu thôi, nói chuyện trên xe là được rồi.”
Sau khi đóng cửa xe, Tử Ngọc nghiêng đầu lại: “Tôi có thể hỏi một vài vấn đề không?”
Chu Thủ Thành ngồi cạnh bên ghế lái: “Vâng, cô cứ hỏi.”
Tử Ngọc: “Anh nói là Lâu Ảnh dùng chìa khóa nhà Trì Tiểu Trì tiến vào nhà Trì Tiểu Trì, sau đó lại lẻn vào nhà của anh, tiến hành trộm cắp?”
Chu Thủ Thành: “Đúng vậy.”
“Trì Tiểu Trì là nội ứng?”
“Đây chỉ là suy đoán, bởi vì thoạt nhìn em ấy chẳng cảm thấy kinh ngạc gì với sự có mặt của Lâu Ảnh.”
Tử Ngọc nhìn vào mắt của Chu Thủ Thành: “Anh cho rằng Lâu Ảnh đã có nội ứng là Trì Tiểu Trì thì tại sao không đi mở cửa chính mà lại chọn lẻn qua đường cửa sổ?”
Chu Thủ Thành nói mà không chớp mắt: “Cửa nhà tôi cũ rồi, khi mở cửa và đóng cửa nghe rất chói tai.”
Tử Ngọc suy nghĩ: “Anh cảm thấy Tiểu Trì vì sợ đánh thức anh nên mới để Lâu Ảnh đi bằng đường cửa sổ?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy kế hoạch ăn trộm lần này của em ấy và Lâu Ảnh nhất định đã được sắp xếp từ trước. Mà làm sao Tiểu Trì có thể xác định trong lúc đó anh nhất định sẽ đi ngủ?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Chu Thủ Thành nhún vai, “Bọn họ cả ngày dính với nhau, không biết chừng có cách giao lưu đặc biệt nào đó.”
Trong lúc thẩm vấn, Tử Ngọc chăm chú nhìn vẻ mặt biến hóa của Chu Thủ Thành.
Nhưng khiến người ta thất vọng chính là cô chẳng phát hiện được điều gì.
Mặc dù biểu hiện của Chu Thủ Thành có chút căng thẳng và lo lắng nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi bình thường, không nhìn ra có gì đặc biệt khác thường.
Cô hỏi vấn đề cuối cùng: “Anh có đánh giá gì khác đối với Lâu Ảnh hay không?”
“Đứa nhỏ này có thành tích học tập tương đối khá tốt, rất thông minh nhưng phẩm hạnh thì…” Chu Chủ Thành lắc đầu tiếc nuối, “Không phải tôi nói xấu người đã mất, cô có thể hỏi thăm một chút, trên lầu dưới lầu có ai không biết đứa nhóc nhà họ Lâu này có tiền tiêu không hết, luôn có thể làm ra đủ loại hàng secondhand, còn có thể mua cho Trì Tiểu Trì đủ thứ tốt. Còn nguồn gốc tiền bạc thì chỉ có trời mới biết là từ đâu mà ra.”
…
Vào tháng bảy, Trì Tiểu Trì bắt đầu chiến tranh không khói thuốc súng.
Mỗi ngày cậu đều chạy đến đồn công an ngồi chờ một câu trả lời hợp lý.
Bà Trì phải đi làm, làm sao có thời gian suốt ngày ở bên cậu, vì vậy lão Đới phụ trách chuyện này linh hoạt chuyển từ “Thẩm vấn” thành “Tâm sự”, như vậy cũng không khiến cha mẹ nhà họ Trì phải đi theo đến đồn.
Lão Đới rất không tin tưởng Trì Tiểu Trì.
Mỗi lần “tâm sự” đều sẽ hỏi cùng một vấn đề: “Cậu lặp lại chuyện xảy ra vào ngày đó một lần nữa xem.”
Bởi vậy Trì Tiểu Trì không thể vứt bỏ vết sẹo, phải đem vết thương đầm đìa máu tươi phơi ra cho những người khác xem hết lần này đến lần khác.
Mà chuyện này nói đi nói lại cũng khó tránh khỏi có mùi thông đồng.
Lão Đới cầm sổ ghi chép, đối chiếu: “Khi Lâu Ảnh tiến vào cửa sổ…lần trước cậu không nói như vậy.”
Trì Tiểu Trì ôm trán, tâm lý và toàn thân đã mệt đến nhũn người: “Lần trước em nói thế nào?”
Lão Đới đậy nắp bút, tựa lưng vào ghế ngồi, nói qua loa: “Chính cậu tự nghĩ đi.”
Trì Tiểu Trì không nói.
Mấy ngày qua, Trì Tiểu Trì giảm bớt lời nói của mình.
Bởi vì cậu phát hiện càng nói càng sai.
Lão Đới cũng cảm thấy mất mặt, khép sổ lại, để cậu chờ ở chỗ này.
Ông ta vừa mới rời đi thì Trì Tiểu Trì liền đeo túi xách lên vai, lặng lẽ đi theo.
Lão Đới quay về văn phòng, Trì Tiểu Trì cũng yên lặng ngồi xuống hàng ghế nhựa đặt trước phòng làm việc, muốn nghe một ít tin tức hữu ích.
Một viên cảnh sát trẻ ở bên trong hỏi: “Thằng nhóc kia lại tới nữa à? Thế nào rồi, có ổn không?”
“Vẫn ổn.” Lão Đới dùng ngón tay trỏ lật bản báo cáo giám định thương tích, “Tất cả vết thương đỏ trên người đều do nó tự té ngã. Có vài vết bầm tím trên cổ tay và thắt lưng, rõ ràng là dấu vết xô xát. Cũng khớp với khẩu cung của Chu Thủ Thành, ngoài ra nó không hề bị trói, cũng không có bất kỳ dấu vết xâm hại nào trên cơ thể, thậm chí không có vết tích t*ng trùng nào cả.”
Nói đến đây, lão Đới chậc một tiếng: “…Vậy mà khai như thật.”
Trì Tiểu Trì dựa đầu vào gạch men lạnh lẽo bên ngoài, não bộ nóng bỏng bắt đầu hạ nhiệt độ.
Cậu nghĩ, sớm biết vậy thì không bằng lúc đó bị Chu Thủ Thành đắc thủ vẫn hơn?
“Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà há mồm đã nói dối, lời khai không dùng được.” Lão Đới nói, “Con trai của tôi cũng vậy, tôi hiểu rất rõ.”
Tử Ngọc: “Chưa chắc là cậu ấy nói dối. Em luôn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.”
“Đồng chí à, Là cô cảm thấy? Nói ra lời này cô không sợ bị người khác chê cười à? Chúng ta phải nhìn chứng cứ, là chứng cứ đó.”
Lão Đới giơ lên khẩu cung trong tay: “Này, mở mắt ra mà nhìn. Tiền hậu bất nhất, sai sót từng chi tiết nhỏ, cô nói với tôi thử xem, là nó không nói dối hả?”
Ông ta hít vào một hơi thuốc lá: “Với lại, cô có nhìn thấy chân của nó không?”
Tử Ngọc: “…Chân của em ấy làm sao?”
Ngoài cửa, Trì Tiểu Trì cũng cúi đầu nhìn chân mình.
Lão Đới chậc chậc: “Mắt cá chân của nó có xăm một cái bông màu đen. Hay thật, có câu thân thể là của cha mẹ, cha mẹ nhà ai lại cho phép con mình tự xăm hoa hòe hoa sói lên chân?”
Bông hoa xăm bên trong cổ chân lạnh như một con rắn đang bò dọc theo ống quần của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì không nhìn xuống nữa.
Tử Ngọc không nói hùa với lão Đới, tự mình lật xấp hồ sơ: “Em kiến nghị giám định vân tay xấp tiền trong túi của Lâu Ảnh.”
Lão Đới dập điếu thuốc: “Ồ, xấp tiền kia hả, trả lại rồi.”
Tử Ngọc: “… Cái gì? Trả lại?”
Lão Đới: “Là tiền của thầy Chu, bên trong còn kẹp dây mua đồ của ông ta, đương nhiên phải trả cho người ta rồi.”
“Không phải…” Tử Ngọc nói, “Đây là chứng cứ, làm sao có thể tùy tiện—-”
Lão Đới xua đi khói thuốc trước mặt: “Tiểu Tử à, cô vẫn còn quá non, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Số tiền kia không ít, mấy trăm đấy, chúng ta muốn giữ để làm chứng cứ thì nhất định có người nói chúng ta muốn giấu dân chiếm của, đến lúc đó chúng ta có miệng mà không giải thích được. Với lại cô mới nói cái gì? Giám định dấu vân tay hả? Đừng đùa, chúng ta làm gì có điều kiện đó? Cái đồn công an rách nát bé tí này, ngay cả hai ba người chúng ta bận đến thúi cả đầu mà còn không xong chuyện, đi giám định dấu vân tay sao? Không ngại phiền à? Mà bên nhà họ Lâu cũng đã nói thôi rồi, dự định sớm hỏa táng đứa bé kia, chúng ta cũng đừng rảnh rỗi sinh nông nổi—”
Bộp.
Có tiếng động của vật gì đó rơi xuống, ngay sau đó là tiếng bước chân ở bên ngoài cũng đột ngột vang lên.
Tử Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, dò đầu ra từ phòng làm việc, chỉ thấy chiếc cặp màu đen của Trì Tiểu Trì rơi trên đất, còn thân ảnh tuyệt vọng của thiếu niên kia chỉ lóe lên, sau đó biến mất ở cuối hành lang.
“… Tiểu Trì?”