Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 362: Chương 362: Thế giới mới hoàn mỹ




Trong không gian Chủ Thần, tại “Trong Khoảnh Khắc”, tràn ngập vô số khí và bụi, như một tinh vân nho nhỏ, bị lực hút kéo dắt, bốn phía lơ lửng những mảnh vỡ lưu lạc trong vũ trụ, nhưng nhìn kỹ có thể thấy giữa những hạt bụi lấp lánh những thước ảnh động như một bộ phim, đang lẳng lặng xẹt qua.

Mỗi một hạt bụi là một câu chuyện đời người.

Chủ Thần vừa mới quay về từ Tổng Hệ Thống, vẫn chưa từ hình người biến trở về thành bộ não cực lớn, bởi vậy thân thể của Chủ Thần ở “Trong Khoảnh Khắc” trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Lúc trước Chủ Thần không thích cảm giác nhỏ bé này nên mới tự lựa chọn ngoại hình “Bộ não” để thể hiện hình thái công tác uy nghiêm cho mình.

Chủ Thần hỏi trí tuệ nhân tạo: “Ai về chỗ nấy rồi à?”

Trí tuệ nhân tạo: “Vâng, 061 đã quay về, 089 cũng đã về đến phòng trực.”

Chủ Thần ừm một tiếng.

Trí tuệ nhân tạo dừng trong chốc lát, mở miệng dò hỏi: “Ngài thật sự không lo lắng sao?”

Chủ Thần kéo một hạt bụi đến trước mặt, xem xét khoảng hai giây thì mất sạch hứng thú, tiện tay phủi đi: “Lo lắng cái gì?”

Trí tuệ nhân tạo: “Động tác của ngài quá lớn, dựa theo quy định thì độ khó thế giới phải được nâng lên từng bước, sẽ không sắp xếp thế giới cuối cùng thành độ khó cấp C…”

“Đây chính là cách tôi khen ngợi công nhân ưu tú của mình.” Chủ Thần như cười như không mà đáp, “Trước đây cậu ta ngẫu nhiên được phân đến nhiều cửa ải khó như vậy, đều dựa vào sức của mình để giải quyết, tôi hy vọng cậu ta có thể bình an quá độ trong thế giới cuối cùng, như vậy cũng không được sao?”

Trí tuệ nhân tao: “Xin lỗi cho tôi nói thẳng…”

Chủ Thần: “Cậu nói thẳng cũng đâu có ít.”

Trí tuệ nhân tạo không hiểu rõ lời trào phúng của Chủ Thần, lẩm bẩm nói: “Kết hợp với dữ liệu dị thường trước kia, tính khả thi 061 đi báo cáo là quá cao.”

“Cứ để cho cậu ta báo cáo.” Chủ Thần quan sát một hạt bụi trước mặt, “Cậu ta cũng không nhớ rõ lần trước bởi vì cái gì mà cậu ta bị xử lý.”

Trí tuệ nhân tạo trầm mặc.

Trí tuệ nhân tạo biết Chủ Thần quen biết với giám sát viên R99 của cơ cấu giám sát trực tiếp phụ trách “Hệ thống tái chế tra công”.

Trí tuệ nhân tạo nhắc nhở: “Ngài có thể để cho R99 đánh lại báo cáo, nhưng ngài không tìm được lý do để định dạng dữ liệu của 061 như năm đó.”

Dù sao nếu không có cái tên ký chủ vì yêu mà não úng nước báo cáo 061 tự ý xin nghỉ nhưng trong thực tế đã xin phép cậu ta nghỉ một ngày, cho dù Chủ Thần có thể dìm xuống chuyện này thì cũng không có cách nào tìm được lý do tốt hơn.

“Lý do thì có rất nhiều.” Chủ Thần nói, “Cậu nghĩ xem tại sao tôi muốn cùng 061 ký kết thỏa thuận cho phép cậu ta nắm giữ thân thể thực sự trong mỗi thế giới?”

Trí tuệ nhân tạo không nói gì.

Chủ thần đẩy ra hai hạt bụi vô vị: “Tôi căn bản không gửi thỏa thuận kia đến tổng bộ…nói trắng ra nó chỉ là một tờ giấy lộn.”

“Cậu ta làm nhiều việc trái quy tắc trong những thế giới kia, hơn nữa với quan hệ của cậu ta và Trì Tiểu Trì…Chỉ cần tôi báo cáo hành động của 061 trong bất kỳ thế giới nào thì đừng nói đến chuyện định dạng dữ liệu, ngay cả tiêu hủy cậu ta cũng là dư sức.”

Trí tuệ nhân tạo khẽ thở dài: “Không cần tiêu hủy. Hệ thống luôn thiếu nhân công…”

“Tôi biết.” Chủ Thần nói, “Cậu ta là một công nhân rất tốt. Cho nên cậu ta quên mất chính mình phải về chỗ nào.”

“Nếu cậu ta thức thời một chút thì nên ở lại thế giới kia cùng Trì Tiểu Trì, thời gian càng dài càng tốt.”

Nói xong chuyện của 061, Chủ Thần lại hỏi: “089 còn bao nhiêu nhiệm vụ thì đến hạn?”

Trí tuệ nhân tạo kiểm tra dữ liệu, đáp: “212 lần.”

“Tận lực sắp xếp công tác cho cậu ta.” Chủ Thần nói, “Công việc gần đây quả thật càng ngày càng nhiều, cậu cần một trợ thủ.”



Tiết sau là thể dục, theo lý thuyết là tiết học của giáo viên môn khác, nhưng xét thấy hôm nay có lý do đặc biệt nên giáo viên thể dục được đặc cách giảng dạy.

Giáo viên thể dục cấp hai từ trước đến nay không chịu quá nhiều trách nhiệm, sau khi tập hợp điểm danh mang tính chất tượng trưng thì để mọi người tự do vui chơi.

Bạn cùng bàn rủ cậu chơi bóng rổ.

Trì Tiểu Trì nói: “Không được.”

Bạn cùng bàn: “Không được là sao? Không biết chơi?”

Trì Tiểu Trì: “Không biết.”

Bạn cùng bàn: “Cậu cao như vậy là vì cái gì? Trời sập xuống cho cậu đỡ à?”

Trì Tiểu Trì: “Vì để cho người lùn như cậu được nổi bật. Có học ngữ văn không vậy?”

Bạn cùng bàn nện cho Trì Tiểu Trì một cái: “Quỷ sứ. Tổ chức giao cho cậu một nhiệm vụ gian khổ nhưng vinh quang, một hồi làm dự bị trong đội đối phương, nằm vùng cho tôi.”

Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn ký thỏa thuận hợp tác hèn mọn xong, an vị ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế gỗ, đầu gối đặt lên lưng tựa của hàng ghế phía trước, ngửa mặt nhìn bầu trời.

Cậu không phải không biết chơi bóng rổ, chỉ hơi mệt một chút thôi.

Nhưng Trì Tiểu Trì chưa nghỉ ngơi được mười phút thì một người trong đội có thể lực kém đã rời khỏi sân.

Cậu đứng dậy vào trận, bạn cùng bàn so ngón tay cái với cậu.

Trì Tiểu Trì cũng đáp lại bằng một ngón tay cái.

Trước đây Trì Tiểu Trì từng quay một phim điện ảnh liên quan đến cầu thủ bóng rổ vì bị chấn thương nên rời đội, vì hoàn thành mấy động tác nên cậu đã luyện tập rất lâu với huấn luyện viên chuyên nghiệp, sau đó thường xuyên đến sân bóng rổ chơi một vòng, đổ chút mồ hôi.

Tuy rằng đã rất lâu không chơi bóng, không có cảm giác ném rổ, nhưng sau khi khởi động, kỹ thuật mang banh vượt người phối hợp với đập bóng thì vẫn phải có.

Hơn nữa với ưu thế chiều cao của cậu, bạn cùng bàn chỉ có thể đuổi theo cậu, vừa chạy vừa gọi “Cậu chậm một chút coi, chạy gì như con thỏ vậy, coi chừng lát nữa ông đây hầm thịt cậu luôn đấy.”

Sau khi khởi động, gân cốt và tinh thần của Trì Tiểu Trì thả lỏng rất nhiều, cơ thể cũng dần dần nóng lên.

Đến giữa giờ nghỉ ngơi, cậu nhanh chân chạy đến bên sân, cầm lấy bình nước khoáng mà vừa nãy mình mới uống còn lại non nửa bình rồi dội ào ào xuống đầu, kéo áo ba lỗ lau mặt.

Khi cậu kéo áo, đám học sinh nữ cùng lớp đứng bên sân đang khe khẽ trò chuyện thì đột ngột thấp giọng rít gào trong hưng phấn.

Cậu ngồi lên ghế dài, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu để nước nhiễu xuống.

Dưới ánh nắng chói chang, dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cổ cậu, rất thoải mái, đầu ong ong vì bị kích thích

Trì Tiểu Trì thở hổn hển, tinh thần có chút hoảng hốt.

Vừa nãy hồi ức hao phí tinh thần của cậu rất nhiều, cho đến hiện tại cậu vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ra, trái tim như trống rỗng, cảm giác rất khó chịu.

Cậu mơ hồ nghe thấy bạn cùng bàn gọi hai tiếng, có lẽ là gọi cậu ra sân.

Trì Tiểu Trì chậm chạp trong phút chốc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một quả bóng rổ rơi trên đất cách cậu không xa, sau đó bật thẳng về phía mặt cậu.

Bạn cùng bàn không ngờ Trì Tiểu Trì thật sự không nghe rõ mọi người đang gọi cậu, theo quán tính mà ném bóng sang, không cố ý ném thẳng cho cậu mà lại đập xuống đất, vốn cảm thấy bóng ném xuống đất như vậy thì Trì Tiểu Trì sẽ dễ dàng bắt được, ai ngờ quả bóng kia bật nẩy về phía mặt Trì Tiểu Trì.

Trong phút chốc, bạn cùng bàn suy nghĩ, tiêu rồi, mình sắp trở thành kẻ địch của toàn thể nữ sinh trong lớp.

Có ai chơi bóng rổ mà không bị bóng va chạm vài lần?

Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, xem như làm phòng hộ sơ cấp dùng mặt đón bóng.

Nhưng quả bóng mang theo mùi cao su bỗng nhiên bị chặn lại.

Đau đớn không kéo đến, vừa mở mắt liền thấy một cánh tay duỗi ra từ bả vai của cậu, bắt lấy quả bóng từ trên không.

Trì Tiểu Trì quay đầu, nhìn thấy Lâu Ảnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau ghế tựa của cậu.

Trì Tiểu Trì ngẩn ra, Lâu Ảnh nhìn thấy Trì Tiểu Trì cũng ngẩn ra.

…Trì Tiểu Trì trong mắt của Lâu Ảnh là chàng trai luôn để tóc dài, tóc bị nước làm ướt, thuận theo thái dương nhiễu xuống, trên lông mi còn dính vài giọt nước, khuôn mặt đỏ ửng vì vận động, bởi vì tóc tai ướt nhẹp để lộ cái trán, trông có vẻ khỏe mạnh, trẻ trung lại sạch sẽ, tựa như sinh viên đại học.

Hai người đối diện nhìn nhau, ca hai khuôn mặt đều ửng đỏ.

Lâu Ảnh vốn bắt được quả bóng một cách vững vàng thì lúc này lại bị trượt tay, bóng rơi xuống đất, nảy lên hai lần, bị bạn cùng bàn ôm vào lòng.

Lâu Ảnh phục hồi tinh thần, nhẹ giọng căn dặn: “Chơi bóng cẩn thận một chút.”

Bạn cùng bàn nhìn Lâu Ảnh một cái, “Ấy da” một tiếng, lại dùng bóng che mặt, hỏi Trì Tiểu Trì: “…Đây là ai vậy?”

Trì Tiểu Trì: “Anh của tôi. Học trung học.”

Bạn cùng bàn: “Cấp ba nào mà nghỉ sớm như vậy?”

Lâu Ảnh đáp: “Cúp học.”

Bạn cùng bàn ngoan ngoãn câm miệng.

Với học sinh cấp hai không có kiến thức thì chuyện cúp học là chuyện tương đương với đại nghịch bất đạo, nhưng Lâu Ảnh lại có khuôn mặt tiêu chuẩn của một học sinh giỏi, má trái là ngũ giảng tứ mỹ, má phải là thiên chi kiêu tử, chuyện cúp học hoàn toàn không nằm trong khí chất của anh. (Ngũ giảng: giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức. Tứ mỹ: tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp)

Bạn cùng bàn hít hít mũi, hỏi Trì Tiểu Trì: “Biết đánh bóng rổ không?”

Trì Tiểu Trì: “Nếu không để anh của tôi chơi với các cậu nhé? Anh ấy dạy tôi chơi bóng rổ.”

“Đừng đừng.” Bạn cùng bàn hoảng sợ, lập tức quyết đoán, “Hai vị cứ tự nhiên, tiểu nhân đi kéo những người khác đây.”

Sau khi bạn cùng bàn rời đi, Lâu Ảnh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì.

Mà trái tim trống rỗng ban nãy của Trì Tiểu Trì vừa vặn được lắp đầy.

Trì Tiểu Trì nhìn về phía anh: “Anh cúp học à?”

“Hơi lo lắng cho em. Xin giáo viên nghỉ, sẽ không đi học trước khi khai giảng.” Giọng của Lâu Ảnh rất bình thản, như đang bàn luận một chuyện vô cùng đơn giản, “Chuyện bên phía hệ thống đã làm xong, phần thưởng là 1500 điểm hoán đổi, có thể đổi vật phẩm sử dụng điểm hảo cảm để hoán đổi.”

Trì Tiểu Trì đợi tiếp đoạn sau: “…Hết rồi?”

Lâu Ảnh: “Ừm, hết rồi.”

Trong tiếng trầm đục của bóng rổ chạm thình thịch xuống đất, Trì Tiểu Trì dựa vào ghế, giả vờ thả lỏng: “Chút chuyện này anh có thể dùng hệ thống để nói với em cũng được mà.”

Lâu Ảnh đáp: “Vì anh muốn gặp em.”

Trì Tiểu Trì nhìn Lâu Ảnh, suy nghĩ, thời tiết thật nóng, khiến mặt cậu cũng tăng nhiệt độ.

“Nói như vậy có đường đột quá hay không?” Lâu Ảnh giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy của cậu, dịu dàng nói, “Lần sau anh sẽ chuẩn bị đầy đủ lý do để quay lại gặp em.”

Không biết vì sao trái tim của Trì Tiểu Trì đột nhiên nhảy một cái.

…Giọng điệu này của Lâu Ảnh khiến cậu nghĩ đến người mà cậu từng cố gắng lãng quên.

Nói thật ra, bọn họ không quá giống nhau.

Người lừa gạt cậu vô cùng ngây ngô, không có cảm giác dịu dàng bình tĩnh và tự tin như Lâu Ảnh, lời nói cử chỉ càng giống cậu thiếu niên lần đầu biết yêu.

Trì Tiểu Trì cũng không biết tại sao lại đột nhiên liên hệ hai người với nhau.

Chỉ vì bọn họ đều sử dụng cái từ “Đường đột” này sao?

Trì Tiểu Trì nhớ tới thế giới thứ hai, lúc thân phận của 061 vẫn chưa được tiết lộ, cậu còn nghi ngờ đến thân phận thật sự của Lâu Ảnh.

Vào lúc ấy, hai người nói đến ký ức của 061 lúc trước.

Anh nói “Xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn nên quên hết rồi.”

Anh còn nói “Tôi nợ một người một cuộc hẹn”

Mà 089 khắc trên hạt gạo, bảo rằng Lâu ca từng bị định dạng lại dữ liệu.

Trước khi bị định dạng dữ liệu thì Lâu ca giao cho 089 một cái đĩa.

Trì Tiểu Trì đưa tay vào túi quần, gõ hai lần lên một góc đĩa, suy tư.

Theo lời 089 nói thì các tổ hợp ký tự đều đã được thử để kiểm tra mật mã.

089 giao cái này cho mình mà không phải giao cho Lâu Ảnh, thứ nhất có thể là sợ Chủ Thần chú ý, thứ hai là anh ấy cũng tin tưởng mình có thể phá giải mật mã.

….32 bit mật mã.

Lâu Ảnh hỏi cậu: “Sao không nói chuyện, đang suy nghĩ chuyện gì à?”

“Ừm.” Trì Tiểu Trì nhìn về phía Lâu Ảnh, “Anh, anh có cảm thấy Chu Thủ Thành quá thuận buồm xuôi gió không?”

Lâu Ảnh: “Hả?”

Trì Tiểu Trì: “Chu Thủ Thành dạy học cũng hơn hai mươi năm. Những đứa trẻ từng học ông ta sớm nhất thì hiện tại cũng sắp bốn mươi rồi. Cho đến bây giờ vẫn chưa từng có ai báo án ông ta?”

“Vật đổi sao dời.” Lâu Ảnh cảm thấy vấn đề này cũng không tính là khó hiểu, “Với lại không có chứng cứ thì lấy gì để báo án? Cuối cùng vẫn phải nhịn.”

Trì Tiểu Trì nháy mắt một cái, không quá tán thành đáp án này: “Vận may của ông ta cứ tốt như vậy sao? Không một ai báo án, ngay cả một người đến nhà khóc lóc ầm ĩ cũng không có?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.