Trì Tiểu Trì chỉ Ừm một tiếng.
Sau đó cậu thu dọn tập sách rồi đeo ba lô lên vai.
Nói với bạn cùng bàn: “Ngày mai tôi không đến lớp.”
Bạn cùng bàn hôm nay dự định ở lại lớp muộn một chút để viết cho xong đống bài tập rồi mới về nhà. Vừa so sánh bài tập lớp trưởng viết trên bảng đen, vừa viết xuống vở, đồng thời liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì: “Ôi, lớn giọng thế, rốt cục phát hiện cậu làm người mẫu bán mặt có tiền đồ hơn so với đọc sách có phải không?”
Trì Tiểu Trì khom người xuống, cười nói: “Còn phải nói, là rất có tiền đồ đấy.”
Đó là một hành trình dài, chỉ một thân một mình.
Bạn cùng bàn cảm thấy không đúng cho lắm: “Cậu nói thật à? Thật không đến lớp à?”
Trì Tiểu Trì: “Cảm thấy không khỏe, xin nghỉ một ngày.”
Bạn cùng bàn lấy một thứ từ trong hộc bàn rồi ném cho Trì Tiểu Trì: “Mọe, hù chết ông đây.”
Cũng không trách bạn cùng bàn hiểu lầm. Trưa hôm nay lớp bên cạnh có một nữ học sinh vì vấn đề gia cảnh nên xin thôi học, bọn họ còn bàn tán chuyện này một lúc lâu.
Trì Tiểu Trì bắt lấy đồ do bạn cùng bàn ném ra, là một bịch bim bim tôm.
Bạn cùng bàn nói: “Mùa hè học kỳ trước ăn của cậu. Hôm nay đi tiệm tạp hóa nhìn thấy, tiện thể mua một bịch trả cậu. Có vay có trả, sau này vay tiếp cũng dễ.”
Trì Tiểu Trì trừng mắt nhìn bạn cùng bàn: “Cảm ơn nhiều.”
Bạn cùng bàn nhặt hộp bút chì, làm ra dáng vẻ muốn đập cậu, Trì Tiểu Trì cũng làm ra dáng vẻ muốn trốn, lại suýt nữa đá ngã thùng đựng nước lau sàn của nữ sinh đang làm trực nhật lớp.
Mặc dù nước văng ra đều dính hết lên ống quần và giày của Trì Tiểu Trì, bạn học nữ vẫn không ngừng la ó: “…Trì Tiểu Trì, cậu làm gì vậy!”
Bạn cùng bàn bắt chước bạn học nữ: “Trì Tiểu Trì, cậu làm gì vậy!”
Trò nháo này của bạn cùng bàn thành công thay Trì Tiểu Trì phân tán lực chú ý, bạn học nữ liền vội vàng chạy đến đánh cậu.
Trì Tiểu Trì nhân cơ hội rút lui, đứng trước cửa phòng, xoay người chào: “Ngày mốt gặp!”
Bạn cùng bàn đang rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, không rãnh phân tâm, chỉ kịp vươn tay ra, không biết là cầu cứu hay là ra hiệu hẹn gặp lại.
Trì Tiểu Trì rời khỏi lớp học.
Cậu biết ngày mốt người đến không phải là cậu.
Cậu xách ba lô đơn độc đi xuyên qua làn sóng học sinh tan học.
Giáo viên chủ nhiện mặc áo sơ mi trắng, đang dựa vào lan can cùng giáo viên dạy môn Vật lý thương lượng tối nay đi căn tin dành cho giáo viên hay là đi ăn mì sợi Lan Châu, vừa thấy có học sinh đến thì lập tức đứng dậy nghiêm túc, vỗ vỗ cái quần bị sơn tường dính một mảng, ho nhẹ một tiếng.
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn chào hỏi: “Thưa thầy.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Đeo ba lô lên hai vai đi, đeo như vậy giống lưu manh lắm.”
Trì Tiểu Trì làm ngơ, càng siết chặt quai đeo ba lô trên một vai: “Thưa thầy em về trước đây.”
Giáo viên chủ nhiệm: “…” Haiz, được rồi.
Trì Tiểu Trì tiếp tục đi xuống cầu thang.
Một đám nam sinh mang theo mùi mồ hôi ôm bóng rổ ba chân bống cẳng chạy ngang qua người Trì Tiểu Trì, có người chào hỏi cậu, hỏi cậu có muốn chơi hay không, đều bị cậu từ chối.
Phía trước có những người bạn thăm hỏi, cũng có những ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh.
Các cô bé ở độ tuổi chưa hiểu yêu là gì, chỉ bắt chước những đoạn phim ngôn tình truyền hình, viết thư tình nhưng chưa chắc sẽ gửi đi, đa phần là lấy bút lông viết trên bàn nào là xxx yêu thích xx, hy vọng người trong lòng một ngày nào đó sẽ quay đầu lại nhìn bọn họ một chút.
Những lời viết tỏ tình này thay vì nói là “yêu” thì không bằng nói là viết cho “thanh xuân”.
Trì Tiểu Trì cẩn thận cảm thụ sự non nớt lại đơn thuần này, không xen lẫn quá nhiều ý nghĩa “yêu” vào trong đó, đó là những cảm giác đã bị cậu bỏ lại đằng sau, chưa bao giờ nghiêm túc cảm nhận.
…Lúc đó chỉ nói là rất tầm thường.
Cửa sân trường tràn ngập mùi thơm ớt nhồi đậu hủ, Trì Tiểu Trì mua một xiên, ngồi trên băng ghế nhỏ, duỗi dài chân, nhìn đoàn người từ từ tấp nập đến dần trở nên thưa thớt.
Quán bán đậu hũ cà ớt này vẫn giữ hương vị y như trong ký ức của cậu, cay đến mức xuýt xoa, đôi môi bị nồng cay đến đỏ sẫm.
Sau khi uống nước ừng ực, cậu chống tay lên đầu gối, nhìn bảng hiệu mạ vàng của trường học, không nói lời nào.
Lâu Ảnh có thể nhìn ra ánh mắt lưu luyến không hề che giấu của cậu, giọng nói khó nén chút đau lòng: “Thật sự không muốn ở lại thêm một chút sao?”
Theo quan sát của Lâu Ảnh thì Trì Tiểu Trì là hỏi một đằng trả lời một nẻo: “…Không cần.”
Chỉ có Trì Tiểu Trì biết cậu thật sự không có thời gian.
Khi Quý Tác Sơn bất chấp nguy hiểm, mang ra tin tức “hệ thống bẩm sinh” từ không gian Chủ Thần thì trong lòng Trì Tiểu Trì đã tự động nổi lên một đồng hồ đếm ngược.
Một tuần trước, Chu Thủ Thành bị xích vào trại giam như cậu đã suy tính, kỳ thật lúc đó cậu cũng đã có thể rời đi.
Khi đó 089 còn lại 72 lần nhiệm vụ.
Vì vậy Trì Tiểu Trì cho mình 1 tuần lễ thời gian để hoàn thành những chuyện nên làm.
Trì Tiểu Trì đem xiên que ném vào thùng rác, lau tay, lại lấy ra di động.
Trong khoảng thời gian này, Trì Tiểu Trì luôn nhìn điện thoại, Lâu Ảnh bất cẩn liếc mắt nhìn thấy, là tin nhắn, có lẽ là cậu đang cùng bạn nhắn tin tán gẫu.
Lâu Ảnh là người như vậy, sẽ không tùy ý can thiệp vào vòng bạn bè của Trì Tiểu Trì, cũng sẽ không cố ý theo dõi cậu.
Lâu Ảnh vẫn theo bản năng như bình thường mà ngó mặt sang chỗ khác, không đem tầm mắt nhìn vào điện thoại của cậu.
Sau khi biên soạn một tin nhắn, Trì Tiểu Trì cất di động vào trong túi: “Đi thôi, đi về nhà.”
Lâu Ảnh biết mấy ngày gần đây Trì Tiểu Trì ngoại trừ lên lớp rất siêng năng thì khi rảnh rỗi sẽ dành thời gian dài để ngẩn người, dường như có tâm sự gì đó.
Tình trạng như vậy có lẽ bắt đầu từ sau khi Chu Thủ Thành vào trại giam.
Lâu Ảnh vừa bận đổi thẻ cho cậu, để tránh giá trị hối hận của Chu Thủ Thành tràn đầy, vừa nghĩ tại sao lại như vậy.
Nhưng Trì Tiểu Trì không nói thì Lâu Ảnh cũng sẽ không truy hỏi.
Anh tôn trọng Trì Tiểu Trì, nguyện ý để Trì Tiểu Trì nắm giữ một thế giới thuộc riêng về cậu.
Trì Tiểu Trì về nhà, làm cho mình một bữa cơm, ngồi ăn cơm đối mặt với tờ lịch trên vách tường, sau đó đi xuống lầu cho chó ăn cơm, làm bài tập, rửa mặt rồi đi ngủ.
Vẫn thản nhiên như mọi ngày trước đây vẫn trải qua.
Tựa như cậu sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi tràn ngập khói lửa nhân gian này.
Dượng của Lâu Ảnh đang bận rộn vì trong nhà sắp có thêm sinh mệnh mới, dì Lâu Ảnh thì nghỉ việc, ở nhà dưỡng thai.
Thân thể của dì không được tốt, cần phải tịnh dưỡng, cũng may đêm nay cha mẹ Trì Tiểu Trì đến thị trấn kế bên thăm người thân, Lâu Ảnh có thể ngủ lại ở nhà họ Trì.
Nghỉ ngơi không bao lâu, Trì Tiểu Trì lấy điện thoại ra, ở trong bóng tối nhập vài tin nhắn.
Lâu Ảnh không biết giờ này cậu còn tán gẫu cùng ai.
Nói thật ra thì trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Với tuổi tác, tình trạng tinh thần và thân thể của Chu Thủ Thành cùng với tội ấu dâm được “chiêu đãi thịnh soạn” và bị kỳ thị trong trại giam nước Mỹ, ông ta có lẽ sống không được lâu, không cần lo lắng quá mức đến chuyện ông ta có thể ra khỏi tù, còn có sức lực đi tìm Trì Tiểu Trì đã trưởng thành để báo thù.
Đối với Trì Tiểu Trì mà nói, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành viên mãn, còn đối với cậu mà nói, một chuyện cũ khác mới bắt đầu.
Trì Tiểu Trì đương nhiên sẽ yêu cầu Chủ Thần cho mình quay trở về thế giới cũ, trở lại làm Trì Tiểu Trì.
Nhưng Lâu Ảnh lại không thể ở bên cạnh cậu.
Mặc dù có chút hèn mọn nhưng Lâu Ảnh vẫn có chút tư tâm, ngóng trông có thể cùng cậu lưu lại thế giới cuối cùng thêm một thời gian nữa.
Dù sao 089 cũng ở cùng thế giới với bọn họ, sớm một ngày hay muộn một ngày thì vẫn có thể gặp lại ở thế giới ban đầu, có cần thiết phải ngay thời khắc này quay lại để tiễn 089 hay không?
Những ký ức vụn vặt trong dĩ vãng của Lâu Ảnh đa phần đều bị Trì Tiểu Trì chiếm cứ.
Ký ức về việc đưa tiễn ký chủ cũng chỉ có hai lần mà thôi.
—-Đưa ký chủ về không gian Chủ Thần, đưa vào Trong Khoảnh Khắc, sau đó không còn gặp nhau nữa.
Lâu Ảnh chỉ có thể căn cứ tư liệu đăng ký sau này để phán đoán ký chủ đi thế giới nào.
Chỉ cần đưa Trì Tiểu Trì vào đó thì sẽ là những ngày tháng không thể gặp nhau.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại không xem chuyện ly biệt này là chuyện to tát khiến Lâu Ảnh cũng không thể không xem chuyện ly biệt nhẹ như gió thổi mây trôi.
Về tâm tình kích động trong lòng, anh cũng không dám để cho Trì Tiểu Trì đoán được.
Thấy cậu vẫn còn bấm điện thoại, Lâu Ảnh thật sự không thể duy trì phong độ quân tử, tựa như vô ý mà hỏi một câu: “Tán gẫu với ai à?”
Trì Tiểu Trì cũng không quay đầu lại, chỉ đáp: “Trì Tiểu Trì.”
Lâu Ảnh ngẩn ra.
Anh trưng cầu ý kiến của Trì Tiểu Trì: “Có thể cho anh xem một chút không?”
Trì Tiểu Trì không hé răng, chỉ hơi di chuyển vào lòng Lâu Ảnh, da dẻ nóng bỏng khẽ kề sát lên cánh tay của Lâu Ảnh, tạo nên một luồng tĩnh điện rất nhẹ.
Lâu Ảnh vươn mình, dùng khuỷu tay khẽ ôm eo Trì Tiểu Trì, nhìn về phía màn hình di động của cậu.
Chỉ liếc mắt một cái, Lâu Ảnh liền hiểu rõ.
……
P/S: Nay bận sm quý dị ơi, nên chương hơi ngắn T___T, mai tiếp nha.