Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 163: Chương 163: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Nhan Lan Lan mời bọn họ vào kho hàng tránh né.

Suy nghĩ của cô là có Trì Tiểu Trì phụ một tay thì có thể thoải mái đuổi đám chuột đi.

Ở trong phòng dù sao vẫn an toàn hơn bên ngoài, huống chi còn có đầy đủ đồ ăn nước uống có thể sử dụng.

Trì Tiểu Trì từ chối: “Không được.”

Dù sao nhà kho cũng sẽ nhanh chóng nghênh đón một đám cướp bóc đói khát, không hề an toàn.

Nhan Lan Lan nói: “Vậy đi lấy chút đồ ăn cũng được, chờ đến gần sáng em lấy lương trả lại cho ông chủ.”

Trì Tiểu Trì không nói cho cô biết, đối với nhân loại cũ mà nói thì đã không còn cái gì gọi là trời sáng.

Cậu nói: “Chuột mang dịch bệnh, lỡ chúng nó ăn lương thực thì ngay cả nơi để chích ngừa cũng không có. Không cần mạo hiểm, cứ đi theo chúng tôi là được.”

Đầu tiên Trì Tiểu Trì đi đến những tiệm thuốc mà mình đã đánh dấu trên bản đồ.

Hiện tại đại đa số mọi người đều chỉ nghĩ đến việc tranh mua thức ăn nước uống, còn chưa kịp nghĩ đến cấp độ “Dự trữ thuốc men”.

Trì Tiểu Trì thoải mái lấy một phần thuốc kháng sinh, thậm chí còn lấy thêm một ít thuốc Vitamin C.

Bởi vì cậu nhớ bà Đinh rất dễ bị lở miệng.

Trong những ngày đông dài dằng dặc sau đó, những thứ thuốc này có dùng gia tài bạc triệu cũng không đổi được.

Hiệu thuốc cuối cùng cậu tiến đến nằm cách cục cảnh sát thành phố khoảng 20 mét.

Đây cũng là cậu cố ý sắp xếp.

Sau khi lấy một nhóm thuốc kháng sinh xong, cậu ra cửa quẹo phải, trực tiếp tiến vào cục cảnh sát.

Toàn thành phố đã rơi vào hỗn loạn, quá nhiều người báo cảnh sát, tất cả lực lượng cảnh sát có thể điều động đã được phái ra ngoài, người ở lại cũng vì chịu không được giá rét mà nhao nhao trốn trong xe, xoa tay sưởi ấm.

Nguyên một hệ thống an toàn vốn vững như thành đồng vách sắt lại trở thành một đống sắt vụn, bởi vậy Trì Tiểu Trì có thể thoải mái lẻn vào.

Khi biến cố trở nên tệ hại nhất, Đinh Thu Vân từng tới nơi này nhưng khi đó kho vũ khí ở đây đã bị cướp sạch, chỉ còn lưu lại vài loại vũ khí laser với năng lượng khô kiệt, mà hệ thống ngắm tự động đã bãi công từ lâu.

Cho dù mang đi thì những thứ này nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra làm màu với kẻ địch, nếu thật sự động thủ thì chỉ có thể kêu ngao ngao chạy thoát thân.

Đinh Thu Vân rốt cục vẫn mang chúng theo.

Sau đó chúng được Đinh Thu Vân cải tạo thành đèn pin cầm tay chuyên dùng để hù dọa đám sinh vật sợ sáng.

Tiến vào kho vũ khí, sau khi Trì Tiểu Trì nhìn khắp bốn phía liền thở dài một hơi.

Máu huyết thuộc về Đinh Thu Vân sôi trào bốc cháy, nguyên nhân là vì một kho vũ khí súng ống đạn dược hoàn chỉnh, mặc người lấy dùng.

Trong không khí tràn đầy mùi khói lửa nhàn nhạt còn có mùi tanh của dầu súng.

Trì Tiểu Trì gỡ lấy một quả lựu đạn cỡ bàn tay được treo trên tường, nâng trong tay, sinh ra kích động muốn hôn xuống.

Trì Tiểu Trì thương lương với Đinh Thu Vân trong cơ thể: “Này, đại ca, bình tĩnh một chút. Nếu cậu thật sự yêu thích thì buổi tối lấy hòm súng đạn làm thành cái giường để ngủ là được rồi. Chúng ta di chuyển chúng nó trước đi.”

Trì Tiểu Trì không hiểu vũ khí, bởi vậy lúc này cậu đem thân thể trao trả cho Đinh Thu Vân, để cậu ấy chủ trương.

Trên vấn đề khác thì Đinh Thu Vân luôn thẳng thán hào phóng, nhưng mỗi khi thấy được vũ khí thì sẽ mất khống chế, giống như tham lam cướp đoạt từng ngóc ngách trong kho hàng, đem tất cả vũ khí có khả năng và công dụng đều chất chồng lên người.

Vì không khống chế được mà lầm bầm lầu bầu.

“Có cái này Lan Lan sẽ không phải chết.”

“Nếu như không dùng súng hơi thì lúc ấy sẽ không ngộ thương chân của tiểu Tôn…”

“Lúc đó còn thiếu vài phát đạn, chỉ thiếu vài phát là mình có thể cứu được lão Cảnh.”

Mỗi một tên người chết đều lăn qua ngàn lần ngạn vạn trong tim cậu, cuối cùng hoàn toàn khắc sâu vào trong xương cốt của Đinh Thu Vân.

Trên lưng cậu đeo bia mộ hai đời, cắn răng tiến lên, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Sau khi Đinh Thu Vân chọn lựa xong, Trì Tiểu Trì bắt đầu chỉnh lý vũ khí đâu vào đấy.

Băng đạn vàng óng ánh được ép lại với nhau, xếp vào sáu hộp lớn, ánh sáng màu đồng lộng lẫy phản chiếu dưới đèn pin cầm tay, lựu đạn cầm tay được xếp vào thùng, mỗi một viên lựu đạn to bằng nắm tay, ba bốn băng đạn được Trì Tiểu Trì đeo chéo sau lưng, mùi súng lạnh lẽo mang lại cho người ta một loại ảo giác vừa ấm áp lại chân thật.

061 tự giác chuyển hóa hết thảy đám vũ khí này thành dữ liệu.

Trì Tiểu Trì hơi cau mày: “Thầy Lục, không cần đâu, tôi tự dời đồ vật của mình ra ngoài là được rồi.”

061 nói: “Nặng.”

Trì Tiểu Trì nói: “Hiện tại trí tuệ nhân tạo toàn thế giới đều bất động. Nếu như anh điều khiển dữ liệu quá mức sẽ gây chú ý cho bọn chúng.”

061 nhẹ giọng nở nụ cười.

Chính vào lúc này ở nơi Trì Tiểu Trì không nghe được, tường lửa của 061 không ngừng vang lên, có virus khác thường đang lần lượt phát động tấn công.

Trong lúc giúp Trì Tiểu Trì chuyển hóa vũ khí, 061 căn cứ tin tức về virus do tường lửa gửi về, nhanh chóng cập nhật và tối ưu hóa hệ thống phòng ngự của tường lửa, cũng cấp tốc biên soạn một đoạn dữ liệu virus mới dựa trên thông tin đã biết để chuẩn bị tiến hành lan truyền virus trở lại phía đối thủ.

Còn Trì Tiểu Trì chỉ có thể nghe thấy tiếng cười ấm áp dễ nghe của anh.

061 kiên trì nói: “Nặng lắm. Để tôi làm là được rồi.”

Trì Tiểu Trì khá bất đắc dĩ: “Thầy Lục…”

061 dịu dàng cắt ngang lời cậu: “Tiểu Trì, hiện tại tôi có năng lực chăm sóc tốt cho cậu, cũng có năng lực vì cậu mà chăm sóc tốt cho chính mình. Cứ tin tưởng ở tôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều giật mình.

061 cảm thấy lời này của mình quá tự nhiên, dường như anh từng luyện tập lời này ở trong lòng cả trăm ngàn lần, chỉ còn chờ để nói cho một người nghe.

Trái tim của Trì Tiểu Trì bỗng nhiên run lên, nhiệt huyết tăng cao cho nên lỗ tai cũng nóng rần rần.

Mà con báo nhỏ vẫn luôn bám theo Trì Tiểu Trì đang ôm lấy bả vai của cậu liền cảm thấy hứng thú đối với lỗ tai đột nhiên đỏ ửng kia, há mồm khẽ liếm một cái.

Đầu lưỡi sần sùi xẹt qua vành tai mẫn cảm khiến Trì Tiểu Trì giật bắn cả mình, lúc này mới hồi phục tinh thần, xoay người chọt chọt chóp mũi của con báo nhỏ, ra hiệu cho nó đừng quấy rối.

Con báo nhỏ dùng chóp mũi nóng hầm hập của mình dụi vào cổ Trì Tiểu Trì, cũng cố gắng đem thân thể của mình nhét vào bên trong đường viền xương quai xanh của thân thể này.

Khi Trì Tiểu Trì mang theo Đinh Thu Vân bắt đầu một vòng sàng lọc mới thì 061 lại tập trung tinh thần, hoàn thiện mô-đun xâm nhập và mô-đun bộ nhớ thường trú cũng như sửa đổi dữ liệu virus được truyền qua tường lửa.

Sau khi chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, 061 mở ra tường lửa, để mặc virus xâm lấn.

Virus còn chưa xâm nhập vào trung tâm điều khiển thì nó đã bị siết cổ bởi virus mới mạnh hơn, bị tê liệt và không thể hoạt động bình thường được nữa.

061 cẩn thận đóng gói một phần “Thông tin phản hồi” và gửi lại theo đường cũ.

Sau khi làm xong tất cả, 061 cuối cùng cũng coi như giải tỏa căng thẳng, cất lên một tiếng thở dài thỏa mãn.

Trì Tiểu Trì bị tiếng thở dài vừa ấm vừa mang theo thỏa mãn của anh kích thích lỗ tai.

Cậu đưa tay xoa xoa lỗ tai: “Sao vậy?”

061 cười đáp: “Không có gì, hết thảy bình thường.”

Lục soát cướp đoạt hết ba vòng thì Đinh Thu Vân mới an tâm trở lại.

Cậu đã dời đi nửa kho tích trữ vũ khí, mà có vũ khí bảo hộ bên mình càng khiến Đinh Thu Vân cảm thấy thỏa mãn hơn so với đồ ăn và nguồn nước sung túc.

Trì Tiểu Trì lấy hai cây súng ngắn laser đeo bên hông, đi ra ngoài.

Đợi cậu đi tới cửa cục cảnh sát thì nhìn thấy một cậu thiếu niên có mái tóc dày đang kích động nói gì đó với ông Đinh.

Ông Đinh chui ra từ chỗ ghế tài xế, giương cao hai tay, cực lực muốn thuyết phục cậu ta.

Người thiếu niên này căn bản không nghe lọt, cầm một con dao phay, lớn tiếng quát: “Đừng có cmn nói mấy lời vô dụng này với tôi! Cút ra ngoài! Đưa xe cho tôi!”

Cô bé nhân loại mới tên là Hạ Uyển Uyển ngây ngô nhìn người xa lạ như hung thần ác sát kia.

Cô bé còn chưa thoát khỏi bi thương nên cũng không quá hiểu rõ thế giới mà mình đã trải qua tám năm để quen biết tại sao chỉ trong chớp mắt lại trở thành dáng vẻ này.

Nhan Lan Lan ngồi ở ghế sau cũng gấp đến mức nghiến răng, trong tay nhấc theo bình chữa cháy đã cạn sạch, suy nghĩ nên chui ra như thế nào, phải ra tay từ góc độ nào mới có thể đánh bị thương tên thiếu niên chặn đường cướp bóc này nhưng không gây tàn phế, đau mà không chết.

Thiếu niên hiển nhiên là tội phạm chuyên nghiệp, thừa dịp hỗn loạn cướp bóc không ít.

Nhưng một điều hiển nhiên là tên này không có mắt.

Trong túi của tên này chứa đầy thẻ tín dụng đủ loại màu sắc rực rỡ, nhưng về sau ở tận thế giá rét này thì cho dù dùng chúng nó để thiêu đốt sưởi ấm cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau khi đoạt được rất nhiều thứ vô dụng, rốt cục cậu ta mới liếc mắt nhìn thấy mục tiêu có chút tính chất xây dựng.

Trong chiếc xe này chỉ có hai người lớn tuổi cùng với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưng trông có vẻ hồ đồ, mặc dù lão già này luôn nói con trai đã từng đi lính của lão sắp quay trở lại, bảo mình mau chóng rời khỏi nhưng có lẽ lão ta cũng chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.

Thiếu niên nóng nảy nói: “Cmn bớt lừa tôi đi! Tất cả đều từ trên xe cút xuống cho tôi! Bằng không tôi—”

Trì Tiểu Trì đi tới từ phía sau, cầm chuôi súng, gọn gàng nhanh chóng tung một đòn, lập tức đánh cho thằng nhóc kia chạy vòng vòng tại chỗ như con khỉ, che đầu kêu rên.

Trì Tiểu Trì hoạt động cổ tay, hỏi ông Đinh: “Lão Đinh, thằng này làm gì vậy?”

Bất quá khi liếc thấy con dao phay của tên nọ, Trì Tiểu Trì cũng mất đi hứng thú truy vấn: “Thôi, dù sao cũng không phải tới hỏi đường.”

Dứt lời, cậu liếc mắt nhìn tên thiếu niên kia một cái: “Cút.”

Thiếu niên bị hoảng sợ, ngay cả dao phay cũng bỏ lại, một tay che đầu, một tay bám chặt vào túi đựng thẻ, lảo đảo bỏ chạy.

Với cú đánh này, Trì Tiểu Trì thành công cướp được trang bị của đối phương.

Cậu khom lưng nhặt dao phay lên, nhìn một chút, phát hiện cũng là cướp từ đâu đó, mặt dao bằng thép tinh luyện, vẫn còn mới, chưa từng sử dụng.

Cậu nói với 061: “Tịch thu, vừa vặn chưa mua dao phay.”

061 cười, cảm thấy Trì Tiểu Trì đặc biệt đáng yêu, thật biết cách sống qua ngày.

Chú ý tới tạo hình một tay cầm súng một tay cầm dao của Trì Tiểu Trì, bà Đinh sợ hết hồn: “Thu Vân, vật này mà con cũng dám cầm hả.”

Trì Tiểu Trì không dám nói trên người mình còn có nửa kho quân dụng, ngồi vào trong xe, giải thích với bà Đinh: “Mượn để phòng thân, miễn cho gặp phải cái thứ như mới nãy.”

Bà Đinh còn muốn nói gì đó thì lại nghe con báo nhỏ nhẹ giọng ngao ngao, tiếng ngao trẻ con của nó khiến người nghe như muốn nhũn ra.

Trì Tiểu Trì sờ bụng của nó: “Đói bụng hả?”

Con báo nhỏ chui vào trong lòng của cậu.

Trì Tiểu Trì ôi chao một tiếng: “Mày đừng quậy, tao không có—–shhhh…”

Cậu hít một hơi lạnh, đem tên nhóc quấy rối kia bế lên đùi, lấy ra bình sữa từ trong túi.

Trong bình nước có chứa nước nóng, cậu đổ ra một chút, chia cho ông bà Đinh, Nhan Lan Lan và Hạ Uyển Uyển, lại dùng phần còn lại pha sữa dê, bỏ thêm dầu cá, rồi bỏ vào bình sữa chuyên dùng cho thú nuôi, lắc đều, thử một chút nhiệt độ, xác nhận có thể uống được thì mới đem núm cao su nhét vào miệng con báo nhỏ.

Nó nằm ngửa, ôm bình sữa còn lớn hơn nó một chút, uống đến chẹp chẹp miệng.

Đây là lần đầu tiên trong đời Nhan Lan Lan nhìn thấy có người đi lưu vong không chỉ mang theo mèo mà còn mang theo nguyên bộ dụng cụ thường ngày cho mèo.

Cô hâm mộ nói: “Mèo của anh chắc là đắt lắm.”

Hạ Uyển Uyển vẫn luôn không giao tiếp với mọi người lại đột nhiên phản bác: “Là chó.”

Tiếp đó, hai cô gái một lớn một bé chỉ chỉ trỏ trỏ “Ông Chủ Mỏ Than”, cùng nhau thảo luận một cách hảo hữu và thân thiết “rốt cục đây là mèo hay chó”.

Mà Trì Tiểu Trì biết rõ thân phận thật sự của “Ông Chủ Mỏ Than” thì chỉ lẳng lặng nghe các cô thảo luận.

Vì không để bị hoài nghi, cậu cũng mang về một ít đồ ăn để mọi người ăn một chút, bổ sung thể lực và bảo trì tỉnh táo.

Trong lúc đó, 061 một lần nữa hỏi Trì Tiểu Trì muốn đối phó với Cốc Tâm Chí thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.