Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 172: Chương 172: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Một nồi thịt gấu hơn phân nửa thuộc về Ông Chủ Mỏ Than, thịt dưới đáy nồi thuộc về Trì Tiểu Trì.

Cậu rưới nước thịt màu nâu óng ánh lên mì và đậu phụ.

Mì bản to dai dai lại trơn tuột, đậu phụ được luộc trong nước thịt sôi sùng sục, dùng để hút nước thịt rất hiệu quả, chỉ mới nấu trong nồi mà hương thơm đã khiến người ta nuốt nước miếng ừng ực, cái mũi đã no trước cái bụng.

Trì Tiểu Trì ăn đến toát cả mồ hôi.

061 thấy Trì Tiểu Trì ăn như vậy liền biết cậu quả thật rất đói bụng, có chút đau lòng: “Ăn từ từ thôi.”

Trì Tiểu Trì thổi mì vù vù: “Không sao.”

Cậu ăn trong phút chốc rồi nói với 061: “Hai ngày nữa tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến.”

061 kinh ngạc: “Không nghỉ ngơi một chút à?”

Trì Tiểu Trì gắp mì, thổi hai cái, để nó nhanh nguội một chút: “Là nhiệm vụ của chúng ta.”

Hai từ “Chúng ta” này dễ dàng quy phục nhân tâm, trong giọng nói của 061 cũng bất giác mang theo vui vẻ: “Cốc Tâm Chí?”

Hai năm qua Trì Tiểu Trì nuôi báo, khai hoang, lôi kéo đội ngũ, thành lập căn cứ, trông có vẻ như hoàn toàn ném đối tượng công lược Cốc Tâm Chí ra sau đầu.

Chỉ có 061 biết rõ, trong hai năm này, chưa có một ngày nào cậu quên Cốc Tâm Chí.

Trì Tiểu Trì lấy đũa gắp một miếng đậu phụ, cười giả dối như con hồ ly: “Tôi phải đi kiểm tra một chút xem công hiệu của 397 tấm thẻ khống chế giấc mộng kia của mình thế nào.”

“…Lại muốn ra ngoài?”

Cảnh Tử Hoa mới hong khô tóc, cột thành đuôi ngựa, vài sợi tóc xoăn hơi dài xõa trước trán làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp như ngọc.

Cô dựa vào thùng xăng, nửa đùa nửa thật nói: “Liều mạng như vậy là vì có của cải cho cậu kiếm lời à?”

Trì Tiểu Trì cười đáp: “Đương nhiên là có rồi.”

Khi hai người lớn nói chuyện, Cảnh Nhất Minh cầm chặt cần bơm dầu bằng hai tay, loạng choạng nhét cần bơm vào bình đựng, muốn châm dầu cho xe mô tô của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì nghiêng đầu nhìn cậu như trẻ con.

Cảnh Nhất Minh ngẩng đầu lên, ngưỡng mộ mà nhìn về phía Trí Tiểu Trì, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Trì tiểu Trì chống khuỷu tay lên mặt kính đồng hồ xe, vỗ nhẹ đầu của Cảnh Nhất Minh, kéo dài giọng nói: “Kiếm tiền —-nuôi gia đình.”

Cảnh Tử Hoa nói: “Đừng liều mạng.”

“Ừm, như vậy rất tốt.” Trì Tiểu Trì mở bình nước giữ nhiệt chứa đầy rượu mạnh, uống một ngụm.

“Tốt cái gì?”

Trì Tiểu Trì cười: “Không có gì.”

Cậu liều mạng như vậy là vì để thay đổi quá khứ và phấn đấu cải mạng, để cho đám người sinh tử một đường như Cảnh Tử Hoa có thể thanh thản ngồi ở hậu phương khuyên cậu một câu “Đừng liều mạng như vậy”.

Cậu lái chiếc xe mô tô đã đổ đầy dầu ra khỏi trạm xăng.

Dầu của bọn họ ban đầu là do trạm xăng ẩn thân cung cấp.

Sau đó bọn họ tìm được thị trấn dựa lưng vào mỏ dầu thiên nhiên này.

Khi trạm xăng dầu mới được thành lập, Cảnh Tử Hoa vẫn là người quản lý, cả hai đời đều là như vậy.

Rời khỏi trạm xăng dầu, không chờ cậu cất tiếng gọi, Ông Chủ đã từ chỗ tối tao nhã thong thả bước ra, ôn tồn mà cọ vào chân cậu.

Trì Tiểu Trì nắm chặt tay ga: “Ông Chủ, đi thôi.”

Báo đen nhảy lên sau mô tô, ngồi chồm hổm phía trên, dùng chóp mũi khẽ đặt lên cần cổ của Trì Tiểu Trì, thở ra hơi nóng khiến Trì Tiểu Trì có chút ngứa.

Bọn họ chậm rãi lướt qua phố xá.

Người trên phố đã rất quen thuộc cảnh tượng kỳ lạ này.

Ai cũng biết nhà Đinh Thu Vân có một con báo có tính tình đặc biệt hiền hòa, có mấy đứa nhóc to gan đến sờ cũng không tức giận.

Khi chờ Đinh Thu Vân, nó thậm chí sẽ cùng bọn nhỏ trên phố chơi bóng đá.

Có mấy người còn chào hỏi Trì Tiểu Trì: “Đinh đội, dắt mèo đi dạo à?”

Trì Tiểu Trì dõng dạc nói: “Ừ.”

Con mèo to sau lưng cậu không tiến hóa trí tuệ như những sinh vật khác, nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại dùng đuôi quấn lấy một bên đùi Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng liếm sau gáy cậu, liếm đến mức Trì Tiểu Trì suýt chút nữa đã lái xe thành hình chữ S: “Đang lái xe đây này, về nhà hẵng đùa.”

Con báo cũng không gây sự nữa, đem đầu khẽ tựa vào lưng cậu, cọ cọ như đang làm nũng.

Trì Tiểu Trì khen một tiếng ngoan.

Nhưng cậu thật tình không biết con báo kia đang khẽ hôn sống lưng của cậu, từ trên xuống dưới, chầm chậm, vừa dịu dàng vừa nhu mì.

Trì Tiểu Trì lại mang tiểu đội cố định của mình ra ngoài tìm vật tư.

Lần này bọn họ sẽ đi xa một chút, chính là thành phố mà Đinh Thu Vân dẫn theo cha mẹ trốn thoát.

Trước khi đi, ông bà Đinh theo thường lệ đến chào tạm biệt.

Hai ông bà vô cùng hoạt bát, còn căn dặn cậu tuyệt đối đừng chạy về phía nhà mình, hiện tại nơi đó không rõ tình huống thế nào, nói không chừng đã trở thành thiên hạ của dây thường xuân, tốt nhất không nên tùy tiện tới gần.

Khi bọn họ rời khỏi thị trấn nhỏ thì bên ngoài đã có tuyết rơi.

Lái mô tô khi tuyết rơi rất dễ bị trượt, Trì Tiểu Trì cũng sợ Ông Chủ nhà mình chạy mệt, liền mang theo Ông Chủ và xe mô tô đặt lên thùng xe.

Trên đường, Tôn Ngạn dùng radio xe tải thu tín hiệu yếu ớt, một bài hát bị ngắt đoạn từng nhịp, cậu cũng không chê mà cứ hát theo, rung đùi đắc ý.

Tôn Bân ngồi ở bên cạnh ghế tài xế mà ngủ gà ngủ gật, ngày hôm qua cậu bận sửa lại mạng lưới thành Đông đột nhiên bị đình chỉ, sửa hơn nửa đêm cũng không ngủ.

Trong lúc rảnh rỗi Trì Tiểu Trì cầm một thiết bị bán dẫn đã bị hỏng, tháo dỡ bộ linh kiện trên tấm thảm lông cừu.

Nhan Lan Lan lại gần: “Đinh đội, nghề nghiệp có chuyên môn nghiên cứu, thứ đồ chơi này phải giữ lại cho tiểu Tôn dằn vặt chứ.”

Trì Tiểu Trì nghiêm túc xem xét mạch điện đời cũ: “Cái này anh biết làm. Có người từng dạy anh.”

Ông Chủ Mỏ Than dường như rất có hứng thú với đám linh kiện này, lấy móng vuốt nhẹ nhàng kéo ra linh kiện, chia linh kiện ra từng phần từng phần.

Trì Tiểu Trì chậc một tiếng, vỗ móng của nó, nó liền ngoan ngoãn đem mặt đặt lên đầu gối của Trì Tiểu Trì, trông coi chủ nhân của nó, đôi mắt long lanh nước chăm chú nhìn Trì Tiểu Trì, không chịu dời đi.

Có một người trẻ tuổi lớn mật kéo đuôi Ông Chủ, nó cũng dễ tính mà không thèm để ý.

Xe tải chạy băng băng trên con đường vắng vẻ, đột nhiên có tiếng ca mông lung nào đó truyền đến, vừa vặn đúng lúc xe tải chạy băng qua.

Nghe âm điệu là: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”

Giữa tận thế hoang vu, trên đường phố trời đông giá rét này có vật gì đang ca hát sao?

Xuất phát từ hiếu kỳ, Nhan Lan Lan mở cửa sổ nhỏ để nhìn trộm, liếc ra ngoài một cái liền xoay mình hít vào một ngụm khí lạnh.

“Dừng xe!” Nhan Lan Lan giơ tay gõ cửa sổ phía trước thùng xe, “Đại Tôn, dừng xe!”

Khi Tôn Ngạn đạp thắng xe thì Nhan Lan Lan đã mở cửa thùng xe dưới ánh mắt khó hiểu của đồng đội, không đợi xe dừng hẳn mà đã nhảy xuống.

Mặt đất đã bị lấp kín một lớp tuyết trắng, đạp lên nghe tiếng kẽo kẹt.

Cô chạy về phía thanh âm phát ra mới nãy.

Mà nơi phát ra âm thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, nghiêng đầu lại.

…Là chú chó nhỏ dẫn đường đi tìm Từ Tịnh Viên.

So với hai năm trước thì hôm nay nó đã hoàn toàn biến dạng.

Chân trước của chú chó dẫn đường đã bị hỏng, thân thể trắng tròn như quả cầu bịt kín một lớp bụi, tẩy cũng không ra, nhìn qua như một cái giẻ lau nhà dơ bẩn.

Nó dường như bị động vật hoang dã tưởng là đồ ăn mà cắn xé, đuôi bị xé chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ, trọc lốc, cực kỳ giống đuôi thỏ, dáng dấp trông khá là buồn cười.

Nó bước đi khập khễnh, loa phát thanh trong bụng vang lên giai điệu “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ”.

Chỉ có đôi mắt của nó vẫn trong suốt như trước.

Chú chó nhỏ dẫn đường còn nhớ Nhan Lan Lan, thái độ lịch sự gật đầu: “Là cô, tiểu thư trạm xăng đầu.”

Nhan Lan Lan thở hổn hển chạy đến, chờ đến khi bước đến trước mặt chú chó nhỏ thì lại nhất thời không biết nên nói cái gì, trong miệng thở ra sương như những đám mây.

Xem bộ dáng này của nó thì cũng biết nó vẫn chưa tìm thấy chủ nhân nhỏ của mình.

Nhan Lan Lan cân nhắc một chút từ ngữ, lộ ra một nụ cười sáng rực: “Hát rất êm tai.”

Chú chó nhỏ ôn hòa nói: “Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của chủ nhân.”

Nhan Lan Lan “A” một tiếng: “Cậu đang hát chúc mừng cho cô bé à?”

Chú nhó nhỏ nói: “Không chỉ vậy. Tôi nghĩ ngày hôm nay những người có trùng ngày sinh khi nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật sẽ từ trong nhà hoặc trong xe thò đầu ra nhìn tôi một chút, như vậy nói không chừng tôi có thể tìm được chủ nhân.”

Nhan Lan Lan hơi rung động.

Cô chú ý thấy chú chó nhỏ vì để cân bằng thân thể mà đem chân trước bị thương đạp lên một ụ tuyết nhô cao.

Cô nói: “Chân của cậu bị thương rồi.”

Chú chó nhỏ nhấc chân trước lên, thành thật nói: “Cũng không đau.”

“Đi cùng chúng tôi đi.” Nhan Lan Lan đưa ra lời mời, “Chúng tôi có thể sửa chữa cậu. Ở chỗ của chúng tôi có rất nhiều trí tuệ nhân tạo đối xử rất tốt với nhân loại cũ giống như cậu.”

Chú chó nhỏ tràn ngập hy vọng hỏi: “Có người tên là Từ Tịnh Viên không?”

Nhan Lan Lan không nói gì.

Nhìn vào đôi mắt kia, cô không nỡ nói dối.

Chú chó nhỏ cũng hiểu rõ sự im lặng này mang ý nghĩa gì, chỉ khẽ lắc đầu.

“Tôi đi về nơi đó.” Chú chó nhỏ quay đầu, chấp nhất nhìn về cuối con đường phía trước, “Tôi muốn đi về phía trước, nói không chừng có thể trải qua chỗ của các cô, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ gặp lại. Tiểu thư trạm xăng đầu, hẹn gặp lại.”

Nhìn thấy chú chó nhỏ dẫn đường sắp quay đầu rời đi, Nhan Lan Lan thở dài một tiếng.

Chú chó nhỏ quay đầu lại.

Cho dù biết những gì cô muốn nói có thể sẽ tổn thương chú chó nhỏ trung thành này, nhưng Nhan Lan Lan vẫn nhẫn tâm nói: “Lúc trước cô bé bỏ rơi cậu, nhiều năm như vậy cũng không quay lại tìm, có lẽ cô ấy đã không còn nhớ rõ cậu.”

Chú chó nhỏ dẫn đường đứng trong gió rét, phần lông màu xám bị gió tuyết làm rối thành từng cục.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó nhìn chăm chú Nhan Lan Lan trong phút chốc, nhếch môi, giống như đang nở một nụ cười ngọt ngào.

Nó nói: “Chủ nhân có lẽ sẽ quên tôi, có lẽ cũng đã quên tôi, có lẽ đã có chú chó dẫn đường mới…Nhưng tôi nhất định phải tận mắt xác nhận chủ nhân không có tôi vẫn sống tốt. Như vậy thì tôi mới an tâm. Cám ơn sự quan tâm của cô, tiểu thư trạm xăng dầu.”

Dứt lời, nó tao nhã hạ thấp người đối với Nhan Lan Lan, quay người bước vào gió tuyết lạnh lẽo.

Nhan Lan Lan ngơ ngác đứng tại chỗ.

Chú chó dẫn đường vẫn giống hai năm trước, đạp tuyết mà đến rồi đạp tuyết rời đi, giống như một ảo giác chỉ xuất hiện trong tuyết.

Nhưng tiếng nhạc càng ngày càng xa vẫn đang vang vọng trong đầu Nhan Lan Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.