Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 182: Chương 182: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Trì Tiểu Trì dựa vào một cây kẹp tăm mở còng trên tay hai người, sau đó mới thu hồi dao găm dưới mũi chân, nhặt lên súng ống rớt trên đất, cũng ra hiệu Cốc Tâm Chí nhấc tên nhân loại mới đang xụi lơ như bùn lên.

Cậu xoay người đi tìm trên xác của tên nhân loại còn lại xem có vật gì giá trị không, Cốc Tâm Chí thì ép hỏi người kia: “Trong kho còn có ai canh gác không?”

Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cậu lại hỏi: “Khi mở cửa là nhận diện mặt, võng mạc hay là trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa?”

Bởi vì miệng không có cách nào khép lại, một hàng nước bọt chảy xuống từ bên mép gã nhân loại mới.

Gã đang cực độ sợ hãi, nơm nớp lo sợ mà đưa ra 3 ngón tay.

…Không có chương trình rườm rà như vậy, chỉ cần trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa là được.

Đang lúc nói chuyện, Trì Tiểu Trì cũng đã lấy được chìa khóa trên xác chết, trầm mặc ra hiệu với Cốc Tâm Chí rồi đi đến bên cạnh gã nhân loại mới, dịu dàng nở nụ cười: “Cám ơn.”

Sau đó bất chợt che miệng gã, từ trong ủng giày rút ra một ống tiêm, trực tiếp đâm vào động mạch cổ của nhân loại mới.

Thuốc này do chị Lư chế tạo, bàn luận về độ tinh khiết thì đủ để gây mê một con bò, nhưng đối với nhân loại mới mà nói thì cùng lắm chỉ có thể làm cho bọn họ ngủ tám chín phút đồng hồ.

Xác định gã nhân loại mới đã hôn mê, Cốc Tâm Chí liền tự giác vác gã lên lưng.

Trì Tiểu Trì cũng không nói nhiều với Cốc Tâm Chí, nhìn về phía đèn đỏ báo hiệu đã tắt máy camera theo dõi ở trên phía vách tường, tiện tay phủi đi dấu chân trên bả vai.

Từ khi bọn họ tiến vào nhà kho nô lệ này thì tín hiệu camera ở nhà kho đã bị Tôn Bân nghĩ cách che chắn.

Tính toán thời gian thì có lẽ đám Tôn Ngạn đã động thủ.

Trước khi tách ra, yêu cầu duy nhất của Trì Tiểu Trì với bọn họ là trong điều kiện tiên quyết không động tới súng và không dẫn tới rối loạn thì giải quyết tất cả phiền phức gặp phải.

Cùng Trì Tiểu Trì đi về phía nhà giam, Cốc Tâm Chí nói: “Cậu thật sự rất yên tâm về bọn họ thì phải.”

Trì Tiểu Trì: “Bọn họ làm được.”

“Tôi từng chứng kiến bản lãnh của bọn họ rất nhiều lần, cũng chỉ đến thế mà thôi.” Cốc Tâm Chí nhìn về phía Trì Tiểu Trì, giọng điệu bình tĩnh, “Có thể khắng khít hợp tác với cậu chỉ có tôi mà thôi. Trong đội của các cậu có bất kỳ ai có thể làm được chuyện như tôi không?”

Trì Tiểu Trì nói trắng ra: “Tôi tin tưởng bản lĩnh giết người của cậu. Chỉ không tin tưởng con người của cậu mà thôi.”

Cốc Tâm Chí bị lời nói thẳng thừng này đâm thẳng vào tim mà co rụt, lưng thấm mồ hôi lạnh, đau đến khó chịu, giọng nói cũng chợt lạnh xuống: “Cậu…”

Trì Tiểu Trì cũng hoàn toàn không thèm để ý đến cảm thụ của Cốc Tâm Chí, không nhìn cậu ta, chỉ dùng máy định vị nhiệt độ để xem địa điểm bọn họ cần đến cách nơi này còn bao xa.

Cơn giận của Cốc Tâm Chí dần dần hạ xuống, cuối cùng trong lồng ngực chỉ còn lại nỗi đau từng chút từng chút quấy phá.

Cốc Tâm Chí nghe thấy chính mình gọi cậu ấy: “Thu Vân.”

Trì Tiểu Trì trả lời không một chút tình cảm: “Ừm.”

Cốc Tâm Chí nói: “Cậu thừa nhận tôi là một tay súng giỏi đúng không?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Ừm, đúng vậy.”

“Tôi rất hữu dụng.”

“Ừm, cũng được.”

Cốc Tâm Chí nhìn chăm chú vào Trì Tiểu Trì: “Cho nên trước khi tôi bị hư, hãy bảo dưỡng tôi thật tốt.”

Trì Tiểu Trì nhấc mắt về phía Cốc Tâm Chí, hơi gật đầu: “Ừm, từ trước đến nay tôi rất bảo vệ vũ khí của mình. Nhưng tôi không thích vũ khí tự động khai hỏa đâu.”

Cốc Tâm Chí khẽ cười, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Chỉ cần cậu còn cảm thấy tôi hữu dụng là tốt rồi.

…Trước khi được cậu tán đồng, tôi sẽ là vũ khí tốt nhất, độc nhất vô nhị của cậu.

061 quan sát vẻ mặt của Cốc Tâm Chí, có chút lo lắng: “Kích thích cậu ấy như vậy có ổn không?”

Trì Tiểu Trì bình thản: “Cậu ấy chỉ là muốn trở thành một nhân vật đặc biệt nào đó ở chỗ Đinh Thu Vân, muốn trở thành thứ độc nhất vô nhị của Đinh Thu Vân. Như vậy cũng được, tôi sẽ cho cậu ấy trở thành độc nhất vô nhị.”

Quá khứ là người yêu độc nhất vô nhị, hiện tại là vũ khí độc nhất vô nhị.

Trì Tiểu Trì biết rõ không dễ dàng đoán được tâm tư của người như Cốc Tâm Chí, một khi không nắm giữ được thì sẽ bị cắn ngược, cho nên Trì Tiểu Trì hướng dẫn, cho cậu ấy một hy vọng giả tạo.

Trì Tiểu Trì vừa cảnh giác vừa nói chuyện phiếm với 061: “Trước đây Đinh Thu Vân coi Cốc Tâm Chí là một con người nhưng cậu ấy không muốn làm người. Bây giờ muốn trở lại làm người thì cũng không đơn giản như vậy đâu.”

Khi dùng chìa khóa mở ra kho hàng, ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến tất cả những người bị dây xích khóa chân liền theo bản năng mà trốn vào bóng tối, phát ra những tiếng đinh đang ồn ào chói tai.

Cốc Tâm Chí ném nhẹ tên nhân loại mới đang hôn mê xuống bậc tam cấp.

Có không ít người nhận ra người bị ném là một trong những người phụ trách trông coi bọn họ, không khí lập tức vang lên tiếng xì xầm bàn tán.

Cốc Tâm Chí hơi cau mày.

Cậu không biết trong tình huống như vậy nên nói ra ý đồ bọn họ đến đây như thế nào, cậu không quen đóng vai đấng cứu thế, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt nhìn về phái Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì chỉ tay xuống người dưới đất, trên mặt cũng không có vẻ đắc ý, chỉ đơn giản rõ ràng tóm tắt thân phận: “Chúng tôi là nhân loại cũ. Muốn đi ra ngoài thì đứng dậy. Không muốn đi ra ngoài thì che mặt, ở yên tại chỗ. Chúng tôi tôn trọng ý kiến của tất cả mọi người, chỉ mang những người nguyện ý rời đi.”

Rất nhanh có một đám người loạng choạng đứng dậy, còn một nhóm khác ngồi xổm tại chỗ, che mặt không nhúc nhích.

Thấy thế, Cốc Tâm Chí hé miệng khẽ cười.

Mặc kệ bất cứ lúc nào thì đều sẽ có người cảm thấy hưởng thụ làm nô dịch càng có lời hơn so với tự do phiêu bạt bên ngoài.

Trì Tiểu Trì lại cảm thấy tôn trọng đối với những người đưa ra lựa chọn, liếc mắt nhìn Cốc Tâm Chí một cái: “Mở khóa.”

Bọn họ giải cứu người đầu tiên rồi lấy khóa sắt chụp lên cổ chân của tên nhân loại mới đang hôn mê.

Cốc Tâm Chí học bất cứ thứ gì cũng nhanh hơn so với người thường một bậc, chỉ cần thử sau vài lần là tốc độ mở khóa thậm chí đã đuổi kịp Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì thả chậm tiến độ mở khóa của mình để phân loại sơ bộ đám người nô lệ này.

Người có kinh nghiệm chiến đấu, thân thể khỏe mạnh sẽ thuộc một tổ, có kinh nghiệm chiến đấu nhưng trên người có vết thương thì về một tổ khác, phụ trách bảo vệ và trông coi người có thương thế khá nặng, hoặc là một tổ gồm những người hoàn toàn không có kinh nghiệm và năng lực chiến đấu.

Sau khi phân loại sơ bộ, Trì Tiểu Trì lột bộ đồng phục làm việc của gã nhân loại mới xuống rồi khoác lên người mình, đồng thời quay đầu lại nói: “Trong tầm bắn.”

Cốc Tâm Chí giải thoát một người khỏi còng sắt: “Hả?”

“Sắp 20 phút rồi.”

Nếu là người khác mà nghe thấy Trì Tiểu Trì nói như vậy thì trước tiên phải sững sờ suy nghĩ một lúc mới hiểu được cậu ám chỉ điều gì, nhưng Cốc Tâm Chí chỉ hơi gật đầu rồi cất bước ra ngoài.

Trì Tiểu Trì ở phía sau dặn dò: “Cốc đội phó, làm việc lưu loát một chút.”

Cốc Tâm Chí kềm chế khóe môi: “Vâng, Đinh đội.”

Đám người Tôn Ngạn dẫn theo một đội nô lệ, ngó dáo dác rồi đi theo một thông đạo, khi tới nơi thì bị mùi máu tanh phả vào mặt muốn choáng váng đầu óc.

Cốc Tâm Chí bật bếp lò, còn mở quạt thông gió, bản thân cậu ấy thì ngồi bên cạnh máy vi tính ở quầy tiếp tân như trong khách sạn, tay phải dính đầy máu đang kẹp một điếu thuốc, tay trái thì tùy ý nhấn trên bàn phím, lưu lại một chuỗi vết máu chưa khô, hai con dao quân dụng cắm trong túi da dê sau lưng, đeo ngay trên eo.

Nhìn tình huống thì nơi này hẳn là mới xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt bằng binh khí, mà dưới đất không nhìn thấy thi thể và vết máu, hơn nữa sàn nhà ẩm ướt như mới dùng giẻ lau qua.

Mùi tanh nức mũi, Tôn Ngạn nhịn xuống cảm giác buồn nôn cuộn trào, trước tiên nhét một cục kẹo bạc hà mà mới nãy mình cướp được khi đánh ngất tên canh gác vào miệng em trai ngốc nhà mình, giúp giảm bớt mùi tanh, sau đó mới hỏi: “Đinh đội đâu?”

Cốc Tâm Chí cũng lười liếc mắt nhìn bọn họ: “Sắp đến rồi.”

Tôn Ngạn ấn thiết bị truyền tin bên hông, bảo chú La đang chờ ở bên ngoài mở sẵn cửa xe tải để tiếp ứng, tiện tay đẩy em trai để bọn họ ra ngoài trước: “Cốc đội phó, anh đang làm gì vậy?”

Cốc Tâm Chí nói: “Tìm tư liệu của bọn họ. Có lẽ chúng ta sẽ dùng được.”

Tôn Ngạn coi như tin tưởng năng lực của Cốc Tâm Chí, gật gật đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy xe tải của chú La đã dừng ở cửa chính, liền chỉ huy đưa nô lệ lên xe.

Thấy từng người đang leo lên xe, Cốc Tâm Chí rít một ngụm thuốc, suy nghĩ, một đám cừu non.

Phía sau quầy, gian phòng chứa đạo cụ đóng chặt.

Chỉ cần bất cứ người nào kéo cửa ra thì sẽ ngơ ngác phát hiện trong gian phòng nho nhỏ đó chen chúc mười mấy thi thể con người, thân đầu hai nơi, vô cùng thê thảm, trên đống thi thể là giẻ lau nhà mà Cốc Tâm Chí dùng để lau sàn.

Mọi người rời đi, Cốc Tâm Chí mới vặn ra nắp bình giữ ấm không biết là của ai, dùng nước bên trong để rửa mặt, dùng màn hình máy tính như gương soi, cố gắng ngụy trang mình thành một con cừu non hợp với bầy.

Trong lúc chờ đợi, bọn người chú La lập kế hoạch, đàm phán cùng một nhân loại mới cũng áp giải nô lệ, nhân cơ hội đánh ngất người đó, nhét vào trong nhà giam, còn mình thì lấy xe của người nọ.

Tôn Ngạn lái chiếc xe này, nhét tất cả nô lệ không thể tác chiến vào thùng giấy mà bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, phong kín ổn thỏa, đục lỗ thoáng khí, giả làm hàng hóa vận tải, xuất phát từ phía Tây, nỗ lực rời khỏi.

Trì Tiểu Trì ở trên xe tải của mình nhìn vào lỗ nhìn trộm, chú ý chặt chẽ hướng đi của chiếc xe này.

Xe bị chặn lại theo thường lệ ngay cửa ra vào ở phía Tây.

Tôn Ngạn thò đầu ra từ chỗ điều khiển, trò chuyện vui vẻ với gã nhân loại mới đang canh gác nơi đây, còn lặng lẽ đưa cho một gói thuốc lá, bảo rằng mặc dù là đến thay người khác áp giải nô lệ nhưng lần này làm trái quy tắc mà thâu mua một nô lệ giá rẻ, dự định dùng cho riêng mình, xin người anh em phụ trách kiểm hàng thông cảm dàn xếp cho qua.

Bọn họ mở ra buồng sau xe, quả nhiên phát hiện Tôn Bân đang run lẩy bẩy như con gà con.

Mặc kệ thế đạo thay đổi thế nào, đã chấp nhận dàn xếp cho qua việc này thì sẽ không thay đổi, bọn họ đã nhận thuốc của Tôn Ngạn, cũng không xem kỹ những thùng “hàng hóa”, liền thả Tôn Ngạn ra ngoài.

Nhìn chiếc xe tải kia càng chạy càng xa, Trì Tiểu Trì mới bình tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.