Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 186: Chương 186: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Trải qua điều tra, trông trấn cũng không có bao nhiêu người chọn lựa rời đi, điểm ấy khiến Nhan Lan Lan cảm thấy kinh ngạc.

Đối mặt với nghi hoặc của Nhan Lan Lan, Trì Tiểu Trì rót ra một chút rượu trái cây làm ấm người, vừa uống vừa nói: “Sinh vật như loại người này có tính thích ứng rất mạnh. Bảo bọn họ buôn người thì họ sẽ tiếp tục sống, không cho bọn họ buôn người, bắt bọn họ tự mình giãy giụa kiếm sống thì bọn họ chỉ oán giận vài câu rồi lại tiếp tục sống. Cho dù bảo bọn họ làm xác chết di động thì làm đến hai năm cũng có thể trở nên thành thục. Con người mà, thứ họ yêu cầu chỉ là nơi an ổn đặt chân, trong nhà có chiếc đèn bật sẵn chờ họ trở về, như vậy là đủ rồi.”

Trì Tiểu Trì nâng cằm chỉa về phía Thư Văn Thanh: “Người có tinh thần mạo hiểm chân chính ấy, kìa, đang bận việc ở đàng kia đó.”

Dù sao Nhan Lan Lan cũng còn trẻ, bị vài ba câu của Trì Tiểu Trì trêu chọc cho sôi trào nhiệt huyết, vui vẻ chạy đến bên cạnh Thư Văn Thanh.

Thư Văn Thanh vừa tiễn đi một đội săn bắn mới lập, trong đội có ba nhân loại mới, hai nhân loại cũ với kinh nghiệm phong phú, để bọn họ ra ngoài sưu tầm vật tư, săn thú kiếm ăn. Một đội khác có tố chất thân thể không quá tốt thì ở lại phụ trách tiến hành kế hoạch đã từng bố trí trước đó, gieo hạt lên vùng đất đã bỏ hoang hơn một năm, mắc khung giăng lều trại, chuẩn bị tất cả công việc trồng trọt.

Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhan Lan Lan, khóe miệng liền thêm ý cười: “Cô bé?”

“Tôi không còn nhỏ nữa.” Nhan Lan Lan kháng nghị một chút theo thường lệ, chà xát tay, “Có cần tôi hỗ trợ gì không?”

“Ừm.” Thư Văn Thanh kéo cô ngồi xuống sát bên mình, “Theo tôi.”

Nhan Lan Lan “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm thấy trên người vừa lạnh vừa mềm, liền theo thói quen ôm lấy, cũng cực kỳ kiêu ngạo mà tự đề cử chính mình: “Tôi chịu lạnh rất giỏi.”

Thư Văn Thanh cầm nửa đoạn bút chì trong tay, vẽ một đường bằng phẳng trên bản đồ quy hoạch: “Ừm, cảm giác được.”

Nhan Lan Lan lấy lòng bàn tay sưởi ấm cánh tay và khuỷu tay cho Thư Văn Thanh: “Tôi cần phải làm gì? Ngồi im cùng với cô à?”

Thư Văn Thanh đẩy bản vẽ lên trước mặt Nhan Lan Lan: “Cô xem, có điểm nào có thể cải tiến không?”

Nhan Lan Lan tiếp nhận bút, quan sát dữ liệu trên giấy, theo bản năng má há mồm cắn đầu bút trong phút chốc, đánh dấu mấy địa điểm bố trí thiết bị phun khí tự động, chờ đến khi cô nhận ra cây bút này không phải của mình thì lập tức ngại ngùng: “Ấy da, bút của cô.”

Thư Văn Thanh tiếp nhận bút, lấy ngón tay nhẹ nhàng quét một vòng lên dấu răng trên đầu bút: “Không sao, răng lợi rất đầy đủ.”

Giọng của Thư Văn Thanh nói chuyện thiên về vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, cho dù nói chuyện hài vẫn có thể nghe ra một chút dí dỏm lành lạnh trong đó, Nhan Lan Lan ha ha cười một chút, tiếp tục cùng cô vẽ.

Thư Văn Thanh cúi đầu vẽ bản đồ, lọn tóc xoăn hơi dài từ bên tai buông xuống: “Trong trấn của các cô, cô thích đi đến nơi nào nhất?”

Nhan Lan Lan nhắm mắt lại: “Cô muốn lấy tình báo của tôi à? Muốn biết tình huống trong trấn của chúng tôi?”

Thư Văn Thanh rất thẳng thắn thừa nhận: “Ừm.”

Nếu Thư Văn Thanh đã thẳng thắn như vậy thì Nhan Lan Lan cũng thẳng thắn đáp lại: “Tôi thích nhất tất nhiên là trong nhà. Nhà của tôi là tự tay tôi dựng lên, giường cũng là tự tay làm.”

Thư Văn Thanh khen: “Thật lợi hại.”

Nhan Lan Lan rất đắc ý mà vễnh đuôi: “Đương nhiên rồi.”

Thư Văn Thanh lật mặt bản vẽ, vẽ phác họa một gian phòng đơn giản: “Như vậy sao?”

Cô am hiểu vẽ bản đồ quân sự, bởi vậy đường nét đơn giản rõ ràng, tùy tiện phóng vài nét bút đã ra bộ dáng phòng ốc.

Nhan Lan Lan ai da một tiếng, tiếp nhận bút, thêm vào rất nhiều thứ vụn vặt: “Như vậy nè…Như vậy, nơi này còn phải đặt thêm một chậu lan huệ, Đinh đội kiếm về cho tôi, giá đắt như vàng đấy. Nơi này còn có giá sách, là tôi tự mình làm, ba tầng, đặt tạp chí và sách. Còn có chỗ này…”

Trì Tiểu Trì nhìn các cô trong phút chốc rồi quay người trở về lều riêng của mình được dựng trên quảng trường.

Vén lên rèm che lều bạt, cậu mới chính thức từ Đinh Thu Vân trở về Trì Tiểu Trì.

Đêm qua có mấy người thừa dịp hỗn loạn lấy vũ trang tư tàng, muốn giết Thư Văn Thanh để phục hồi thị trấn nô lệ, vừa vặn bị người tuần tra ban đêm phát hiện, song phương giao chiến, Trì Tiểu Trì ra ngoài quan sát, cánh tay xui xẻo bị đạn lạc sướt qua, vết thương không nặng nhưng lại tổn thương mạch máu, máu chảy hơi nhiều nhưng cũng đã cầm máu.

Sau đó Cốc Tâm Chí đem đám người làm phản mang đi, cũng không biết mang đi nơi nào, cho tới bây giờ cũng chưa trở về.

Thương tổn không nặng nhưng không có nghĩa không phiền phức. Từ sau nửa đêm Trì Tiểu Trì bắt đầu phát sốt nhẹ, cả người ớn lạnh, dựa vào rượu trái cây để chống đỡ đến giờ đã là sức cùng lực kiệt, chỉ muốn tìm một nơi ấm áp ngủ một giấc.

Sốt nhẹ đặc biệt khiến người mệt mỏi, cậu cuộn tròn vào trong túi ngủ, lạnh đến mức co giật, 061 không dám tùy tiện làm tăng nhiệt độ cho cậu, do dự một lúc, chỉ có thể để Ông Chủ chui vào lều.

Trì Tiểu Trì vừa thấy Ông Chủ thì giống như bà mẹ Triều Tiên nhìn thấy quân tình nguyện, trong mắt chứa lệ mà ôm lấy.

Ông Chủ dường như cũng biết thân thể của cậu không thoải mái, ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên cạnh túi ngủ, lấy chóp mũi khẽ chạm vầng trán của Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì đưa tay ôm cổ nó, ấm áp khiến cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

061 cùng cậu trò chuyện linh tinh, mục đích là muốn thăm dò tình hình tinh thần của cậu thế nào: “Vừa nãy nghe cậu nói, cậu muốn có một căn nhà, căn nhà kia có bộ dáng thế nào?”

“Tôi có nhà.” Trì Tiểu Trì đem mặt chôn vào lồng ngực với bộ lông mềm mại của Ông Chủ, mơ màng nói thầm, “Tôi có rất nhiều nhà, căn to nhất ở cạnh biển, gần cả ngàn mét vuông ấy. Nuôi một Ông Chủ cũng đủ…Đúng rồi, tôi phải nhanh trở về, không thể tiện nghi cho cái tên bất động sản kia. Lâu như vậy rồi thì chỗ đó nhất định sẽ lên giá.”

061 bất đắc dĩ, đành phải lấy chóp mũi chà xát khuôn mặt nóng như hỏa thiêu của cậu.

Không biết sao, trong mắt 061 nhìn Trì Tiểu Trì mơ mơ màng màng, trong lòng lại nghĩ đến thiếu niên cầm học bổng cả ba năm thời cấp ba.

Anh luôn cảm thấy cuộc đời của Trì Tiểu Trì không phải bình thường như vậy.

Sự thật chứng minh Trì Tiểu Trì lựa chọn con đường làm diễn viên cực kỳ chính xác, nhưng vào lúc ấy cậu rõ ràng đã có một tương lai đầy hứa hẹn trong mắt người đời.

Từ nhỏ cậu đã đi làm người mẫu, chen chân vào trong giới, cuối cùng ngay cả đại học cũng bỏ qua, tại sao vậy chứ.

061 dụ dỗ Trì Tiểu Trì, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước tại sao lại muốn làm người mẫu.”

Vấn đề này anh từng hỏi Trì Tiểu Trì, mà Trì Tiểu Trì đều dùng những lời như “Thầy Lục hỏi thăm chuyện riêng của tôi nhất định là muốn cua tôi phải không” để đánh trống lãng, bởi vậy anh chưa từng có được đáp án kia.

Trong khi anh chờ đợi, Trì Tiểu Trì nhấc lên đôi mắt không có tinh thần, thành thật đáp lại: “Tôi rất đẹp mà.”

061: “…” Ha Ha.

Vâng vâng vâng, rất đẹp rất đẹp, đẹp nhất trần đời.

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Tôi muốn có tiền.”

Điều này thật ra cũng đúng, Trì Tiểu Trì làm nghề này nên kiếm được không ít. 061 đã xem rất nhiều video thời kỳ đầu của Trì Tiểu Trì, từ nhỏ cậu ấy đã là người có vóc dáng lưng rộng eo thon, vừa cao vừa gầy, khí chất lại lạnh nhạt, đứng trên sân khấu rất nổi bật.

…Nhưng chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, cần nhiều tiền để làm gì.

Nghe câu hỏi của 061, Trì Tiểu Trì thoải mái vùi đầu vào bộ lông của Ông Chủ: “Tôi không phải vào nghề năm 16 mà đúng hơn là từ năm 14. Tôi đi làm người mẫu cho các tiệm thời trang, tôi lúc ấy đã rất cao, lừa người ta bảo là mình 16 tuổi, chỉ là chưa làm chứng minh thư nên tất cả bọn họ đều tin tôi.”

Trì Tiểu Trì phát sốt có chút ranh mãnh và ngây thơ của trẻ con, chớp chớp đôi mắt, lông mi tựa như đang quét vào lòng 061, trêu chọc đến mức trái tim của anh cũng ngứa đến phát sốt.

Anh hỏi: “Tại sao vậy chứ?”

Trì Tiểu Trì nói không đầu không đuôi: “Bởi vì tôi muốn thuê nhà.”

061: “Hả? Nhà gì?”

Trì Tiểu Trì mềm giọng nói: “Tôi không thuê nhà thì dì Lâu sẽ lấy đi đồ đạc của Lâu ca. Tôi thuê nhà thì đồ vật sẽ là của tôi, sẽ không bị vứt bỏ.”

061: “…”

Trong đầu tựa như có vô số mảnh vỡ chảy qua, vọt tới khiến cả người anh phát lạnh, toàn thân tỏa nhiệt, thật giống như anh thật sự tận mắt chứng kiến điều gì đó, nhưng cố nghĩ đến quá khứ thì trong đầu chỉ còn dư lại trống không.

Nhưng sự chua xót và ấm áp này lại là chân thực.

Một hồi lâu, anh mới tìm được giọng nói của mình: “Tiểu Trì?”

Nhưng Trì Tiểu Trì đã ôm Ông Chủ mà ngủ, hơi nóng phả vào bên tai báo đen, tóc đen của cậu hơi ẩm ướt, hô hấp trập trùng, thổi ngã lông tơ trên lỗ tai mềm mại kia.

Một lát sau, vòng eo của báo đen mà Trì Tiểu Trì ôm lấy bằng cả cánh tay biến thành vòng eo nhỏ hơn một nửa.

061 cúi mắt nhìn người trong lòng, tai thú và màu mắt xanh xám vẫn chưa rút đi, anh nâng mặt của cậu lên, cẩn thận lưu lại một nụ hôn trên mái tóc ẩm ướt của cậu.

Trì Tiểu Trì không khác gì ngọn lửa trong hộp băng, nhảy nhót lấp lóe, rõ ràng chói lóa nhưng khi sờ lên lại hoàn toàn lạnh giá, 061 muốn đem hộp băng lửa này ôm vào trong lòng, cẩn thận sưởi ấm.

Anh cẩn thận dùng môi chạm vào mắt phải của Trì Tiểu Trì, tinh thần thể của Trì Tiểu Trì bị đụng chạm, dường như có cảm giác.

“Thầy Lục…” Cậu nhắm mắt lại, ôm chặt 061, nhẹ giọng thì thầm, “Lâu ca…”

061 hơi run run.

Cậu ấy đang gọi mình? Hay là lẫn lộn giữa mình và Lâu Ảnh?

Anh sửng sốt rất lâu, chờ anh nhận ra dường như ở cửa có một người đang đứng thì đã muộn.

Cốc Tâm Chí từ trước đến giờ bước đi không hề có tiếng động, cậu dùng dao găm dính máu vén lên lều vải, lên tiếng gọi: “Thu Vân.”

Biến trở lại thành báo đã không kịp, 061 chỉ kịp rút lại lỗ tai, quay đầu nhìn về phía người đi tới.

Nhìn thấy “Đinh Thu Vân” đang ôm chặt một người đàn ông xa lạ, Cốc Tâm Chí ngây ngẩn cả người.

061 yêu thương xoa lỗ tai của người thanh niên trong lòng, cũng giống như lúc thường cậu vuốt tai Ông Chủ, sau đó chợt đem ngón trỏ đặt bên môi, dịu dàng “Xuỵt” một tiếng với Cốc Tâm Chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.