Trì Tiểu Trì vỗ bụi sau quần, đứng dậy đi về phía Cốc Tâm Chí, cười hỏi: “Thấy rõ tại sao phải thua không?”
Ánh nắng ấm áp xuyên qua sương mù, bao phủ lên người Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hỏi Cốc Tâm Chí – người chưa từng chịu thua bất kỳ ai câu hỏi như vậy, cũng không kỳ vọng đáp án như mong muốn từ đối phương, đưa tay sờ đầu báo đen vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi sau lưng bọn trẻ chờ đợi, cùng Ông Chủ của mình đi đến chỗ để xe môtô, để lại một bóng lưng cho Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí là người thông minh, bởi vậy cậu hiểu rõ ý của Trì Tiểu Trì.
Đối xử với những đứa trẻ này phải học cách thắng cũng phải học cách thua.
Cho dù cậu không thể hiểu rõ tại sao phải như vậy, nhưng tương lai còn dài, cậu sẽ học tập cho giỏi.
Nghĩ như vậy, cậu giơ tay vuốt ngực một cái.
…Trước ngực cậu còn giấu ba tấm thẻ bài.
Đó là những tấm thẻ cậu thích nhất, bởi vậy cố ý đặt riêng trong người, là một con thỏ, một con cá chép và một đóa hoa hồng.
Có một con thỏ ngậm hoa hồng muốn con cá dưới mặt nước tiếp nhận tâm ý của mình.
Nó không biết nên bày tỏ tình yêu thế nào, không biết làm sao có thể khiến con cá tiếp nhận, chỉ có thể nôn nóng gọi tới gọi lui, thậm chí nhào vào trong nước khiến thân mình chật vật, nhưng con cá vẫn không chịu tới gần nó, chỉ ở cách nó không xa mà bơi qua bơi lại.
Con thỏ rất nông nóng, rất đau khổ, nhưng dần dần nó phát hiện bơi trong vũng nước này cũng rất thỏai mái.
Dần dần nó hiểu rõ tại sao cá lại thích sống dưới nước mà không chịu lên bờ cùng nó.
Cho nên con thỏ quyết định phải cố gắng học bơi để con cá mỗi ngày nhìn thấy mình, mãi đến một ngày sẽ nguyện ý tiếp nhận hoa hồng của nó.
Cùng lúc đó.
061 nhìn thấy tất cả cũng dở khóc dở cười.
Anh có thể dùng nhân cách thay Trì Tiểu Trì bảo đảm, cậu ấy không phải giả thua, mà cậu ấy thật sự chơi trò chơi rất cùi bắp.
Lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy một người dựa vào thực lực thảm bại mà vẫn có thể tràn đầy khí thế như vậy, ngay cả mượn cớ cũng phải xinh đẹp, trêu ngươi đến mức anh rất muốn nựng mặt của Trì Tiểu Trì.
Vì vậy sau khi nhảy lên yên xe môtô, báo đen dựa vào lưng Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng lấy chân trước chạm gò má của cậu, cũng cố ý cẩn thận thu hồi móng vuốt, sợ làm đau cậu.
Đệm thịt của báo rất mềm, Trì Tiểu Trì nhịn không được mà kéo lấy xoa bóp một chút, còn đưa tay vuốt sống lưng báo.
Vuốt vài cái liền thành công dỗ con báo to “không nghe lời” này, cảm giác thất bại mới nãy cũng tiêu giảm không ít, đội nón bảo hiểm lên rồi khởi động môtô.
Báo đen vẫn nằm dựa vào lưng cậu, mô phỏng tư thế ôm ấp của loài người, cánh tay dùng sức chầm chậm siết lại, ôm lấy người phía trước vào ngực, động tác bí mật nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Mấy ngày sau, tiểu đội của Trì Tiểu Trì lại xuất phát một lần nữa, mục đích vẫn là tìm kiếm vật tư.
Ở một thành phố xa lạ, bọn họ gặp được dây thường xuân ăn thịt người đã lâu không thấy.
Cũng may bọn họ đã sớm có kinh nghiệm.
Ba khẩu súng xăng với lượng dầu dự trữ phun ra ánh lửa màu đỏ cam, tạo thành một mạng lưới tấn công cực kỳ dày đặc. Dây thường xuân bị đốt cháy không kịp phát ra tiếng la hét của trẻ con, để lại những cành cây bị cháy sém, còn lại bỏ chạy thục mạng.
Sau khi diệt sạch chướng ngại, đám người Trì Tiểu Trì cũng không dám lười biếng, lái qua hơn một nửa quảng trường, chọn một siêu thị tiện lợi 24 giờ đã bỏ hoang từ lâu để nghỉ ngơi.
Tủ lạnh trong siêu thị đều là những rau củ trái cây đã bị đông cứng khô héo, còn có một chút cơm nắm sushi đã quá hạn sử dụng.
Các đội viên từ lâu đã không còn thu thập hàng hóa không có chất lượng như những ngày đầu.
Bọn họ lấy ra vĩ nướng từ trong xe tải, lấy ra ba miếng thịt nai tươi mới và một ít khoai tây, dùng dao quân dụng cắt thành miếng nhỏ, rắc hương thảo lên cùng với muối tiêu đen do chị Cảnh tự làm, đặt lên giá, lấy diêm nhóm lửa.
Nước thịt tiết ra nhiễu xuống vĩ nướng kêu xì xì, dần dần tỏa ra mùi thơm phức kỳ lạ.
Trước khi thịt được nướng chín, Nhan Lan Lan và các đồng đội đi tìm kiếm xem trong siêu thị còn vật tư khác hay không, lưu lại vài người trong lúc rảnh rỗi bắt đầu thương lượng nên đối phó với trí tuệ nhân tạo và đám nhân loại mới như thế nào.
Sau khi Trì Tiểu Trì thiết lập căn cứ, điều đầu tiên cậu làm là nhổ bỏ trạm cơ quan của tất cả trí tuệ nhân tạo trong phạm vi hai trăm dặm, nếu không trí tuệ nhân tạo cũng sẽ không coi thị trấn nhỏ này như cái đinh trong mắt, thường xuyên phái nhân loại mới đến phá rối.
Nhưng trạm canh gác do Trì Tiểu Trì thành lập được quân sự hóa quá mạnh, hơn nữa còn thu nhận một nhóm trí tuệ nhân tạo có thiện ý với nhân loại, cùng với sự chỉ đạo của 061, bọn họ thành lập trạm cơ quan trí tuệ nhân tạo thuộc về bọn họ, có tư thế ngang ngửa với trí tuệ nhân tạo ủng hộ nhân loại mới, vì vậy bọn họ có thể mạnh mẽ mở ra một vùng đất ngoài vòng pháp luật ở tận thế.
Nhưng ngay cả như vậy thì mọi người cũng không dám lơ là.
Tuy trí tuệ nhân tạo không phải thực thể nhưng dù sao chúng nó từng điều khiển toàn thể nhân loại.
Thị trấn nhỏ này dù sao vẫn là quá nhỏ. Cho dù hiện tại bọn họ có liên minh với đám người Thư Văn Thanh nhưng vẫn không đủ.
Trì Tiểu Trì nghiêng về xu hướng đưa đội ngũ của Đinh Thu Vân đi càng xa hơn, tìm kiếm những vùng đất ngoài vòng pháp luật khác.
Cậu biết vẫn có không ít nhân loại cũ và nhân loại mới ngóng trông bình an đóng quân ở một số địa phương, nhưng vì thông tin bế tắc, giống như Robinson bị cô lập trên đảo hoang, thấp thởm bất an chờ đợi một nơi nào đó phát ra tín hiệu đồng minh.
Bọn họ muốn liên hợp nhóm người này, từ từ mở rộng lãnh địa thuộc về con người.
Trì Tiểu Trì lầm bầm trong lòng, đem suy nghĩ của mình truyền đạt cho Đinh Thu Vân. Lúc này Cốc Tâm Chí đột nhiên mở miệng nói: “Tôi có một cách để giải quyết đám trí tuệ nhân tạo này.”
Trước đây Cốc Tâm Chí chưa từng phát biểu bất kỳ kế hoạch chiến thuật nào, lần này đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người bao gồm cả Trì Tiểu Trì đều đưa mắt nhìn về phía cậu.
Cốc Tâm Chí nói: “Trước khi tiến vào tận thế, trí tuệ nhân tạo hầu như đã khống chế từng ngõ ngách của thế giới này. Thế nhưng chúng nó lại không thể thành công khống chế vũ khí năng lượng. Theo lý thuyết, thị trấn nhỏ kia của chúng ta chỉ cần dùng một loại tên lửa đạn đạo là có thể san thành bình địa. Đinh đội, cậu có biết tại sao không?”
Trì Tiểu Trì im tiếng trong chốc lát.
Đinh Thu Vân đã từng đi lính, đương nhiên cậu ấy biết.
Vũ khí quân đội cấp quốc gia chỉ xem trí tuệ nhân tạo là phụ, quyền chủ yếu khống chế nằm trong tay nhân loại, hơn nữa thiết lập tường lửa có độ chính xác cao để tránh trí tuệ nhân tạo xảy ra vấn đề gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi biến cố xảy ra, các trí tuệ nhân tạo có trí tuệ tiến hóa đã từng thử công kích kho vũ khí nhưng rất nhanh bị hệ thống khẩn cấp báo động cho người quản lý, người ở đó lập tức lựa chọn cắt đứt hết thảy hệ thống mạng, trực tiếp ngăn cách khả năng công kích từ phương diện vật lý.
Những năm nay vẫn luốn có nhân loại mới mưu toan kết nối hệ thống mạng đã bị cắt đứt, nhưng vẫn không thể toại nguyện.
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì đã đoán được Cốc Tâm Chí muốn nói gì.
Cậu muốn ngăn cản Cốc Tâm Chí nhưng Cốc Tâm Chí đã tiếp tục nói: “Tôn Bân có sự hiểu biết về phương diện này, chỉ cần tìm thêm vài nhân tài kỹ thuật nghĩ cách khôi phục việc sử dụng vũ khí hạng nặng, chiếm cứ hỏa lực mạnh nhất, dùng bom hoặc tên lửa đạn đạo phá hủy mấy khu dân cư nhân loại mới, như vậy nhân loại mới sẽ biết bọn họ nên cùng ai hợp tác. Lúc đó mượn tay của bọn họ để phá hủy cơ quan đầu não của trí tuệ nhân tạo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Tôn Bân bị điểm danh cũng đực mặt như một con gà gỗ.
Sau khi nghiền ngẫm một lượng lớn thông tin này, Tôn Ngạn hít vào một hơi lạnh: “…Cái này là biện pháp sao?”
Trì Tiểu Trì trực tiếp bác bỏ câu hỏi của Tôn Ngạn: “Là biện pháp. Nhưng không phải là biện pháp mà con người nên nghĩ ra.”
Cốc Tâm Chí nhún vai, dường như đề nghị vừa nãy chỉ là cậu thuận miệng nhắc tới: “Cậu không thích thì bỏ qua đi.”
Cốc Tâm Chí lên tiếng quấy nhiễu tất cả mọi người có chút không dễ chịu, mãi đến khi Nhan Lan Lan giơ một thứ chạy tới: “Đinh đội, nhìn xem em tìm được gì nè!”
Thứ mà Nhan Lan Lan tìm tới thật sự là một bảo bối.
Đó là một cái máy chụp hình lấy liền, hơn nữa vẫn còn nguyên dây sạc, hẳn là chủ siêu thị trước đó vội vàng chạy lánh nạn nên bỏ quên.
Mọi người bỏ qua bầu không khí cứng ngắc mới nãy, bắt đầu nói chuyện tào lao, rất nhanh ném kế hoạch phản công ra sau đầu.
Thừa dịp lúc ăn cơm, bọn họ dùng mấy phát điện cầm tay sạc cho máy chụp hình.
Sau khi ăn xong, Nhan Lan Lan kiểm tra bên trong còn giấy chụp hình, nhân tiện nói: “Mọi người cùng tụ họp một chút, chúng ta chụp hình chung nha.”
Mọi người ăn uống no đủ, cũng đều là người trẻ tuổi đương nhiên sinh ra tâm tư chơi đùa, nào là chải tóc, nào là chỉnh quần áo.
Bọn họ không có gậy chụp hình, bèn đặt máy lên mặt bàn, mọi người chọn góc cả buổi mới cùng nhau ngồi xổm xuống.
Trì Tiểu Trì đương nhiên đứng ngay chính giữa.
Cốc Tâm Chí thì chen vào những người khác, ngồi xuống cạnh cậu.
Nhan Lan Lan chỉnh máy tự động mười giây, sau đó lập tức xông vào đội ngũ, hô lên một tiếng “Mọi người cười lên nha”, vì vậy mọi người đều nhe răng cười, nhưng vì quá lâu không chụp ảnh, hơn nữa chức năng tự động làm cho mọi người không bắt được thời cơ, cho nên mọi người cười có chút khoa trương.
Chỉ có Trì Tiểu Trì vẫn giữ bắt được cảm giác ống kính vô cùng tốt, tay trái khoát lên lưng Ông Chủ, tay phải thì đặt lên đầu gối phải, dùng khuôn mặt của Đinh Thu Vân lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhưng cậu không nhận ra, người ngồi bên phải cậu và báo đen đều không nhìn về phía ống kính.
Cốc Tâm Chí nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại dưới chóp mũi và đường cong hàm dưới vô cùng hoàn mỹ của Đinh Thu Vân, khóe môi không khống chế được mà nâng lên.
Còn báo đen mở to đôi mắt màu xanh xám, dịu dàng nhìn kỹ khuôn mặt của cậu thanh niên bên trong thân thể kia.