Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 297: Chương 297: Tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp




Thời Đình Vân không thắp nến, đi về phía vị trí giường trong ký ức của mình, thân thể sốt cao của y ngã vào một cái ôm tràn đầy mùi rượu.

Cái ôm này từ sau mà đến, dùng sức mà ôm lấy Thời Đình Vân.

Y nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhưng không phải làn điệu quen thuộc: “Là Tố Thường sao?”

Trong lòng Thời Đình Vân hơi nhũn ra: “Thập tam Hoàng tử.”

Một hồi lâu sau y lại gọi: “Nguyên Hành.”

Sốt cao khiến toàn thân của y đau nhức, không có sức lực, bởi vậy sau khi nhận ra Nghiêm Nguyên Hành say rượu, y bị bế lên, đặt trên giường.

Nghiêm Nguyên Hành không đường đột, sau khi bế y lên giường, hắn liền quy củ mà ngồi bên cạnh, trừng trừng nhìn y, trong mắt phát ra lửa nóng.

Thời Đình Vân: “Nguyên Hành, ngươi say rồi.”

Nghiêm Nguyên Hành lấy ra bầu rượu đã trống rỗng từ trong lòng, nhét vào tay Thời Đình Vân: “Không có. Ta uống nhiều như vậy cũng không có say.”

Thời Đình Vân vô lực nghiêng người sang, cười với hắn: “Ừm, Thập tam Hoàng tử có tửu lượng cao.”

Nghiêm Nguyên Hành ngoan ngoãn, vẻ mặt nhìn có vẻ hơi ủ rũ: “Không, ta chỉ uống nửa bình thôi.”

Cuống họng của Thời Đình Vân rất đau nhưng vẫn không nhịn được mà cười.

Nghiêm Nguyên Hành nghiêm túc nói: “Ngươi không nên cười. Ta có món đồ muốn tặng cho ngươi.”

Thời Đình Vân nằm trên cánh tay của mình: “Có lễ vật gì, để Thời thiếu tướng quân xem thử nào.”

Nghiêm Nguyên Hành chỉ vào bầu rượu trống kia.

Thời Đình Vân hiếu kỳ, cầm bầu rượu lên, lắc ở bên tai, phát hiện bên trong ngoại trừ một còn một chút nước thì không còn thứ gì khác.

Y dở khóc dở cười, nhịn không được mà nhớ đến ngày đó Nghiêm Nguyên Hành say rượu, tặng sách cho y, bên trong cũng có một đóa hoa nhỏ không biết tên.

Thời Đình Vân cất tiếng khàn khàn hỏi Nghiêm Nguyên Hành: “Là lễ vật gì?”

Nghiêm Nguyên Hành ngồi xổm bên cạnh y, nói: “Ta đến đỉnh núi Bạch Vân, xếp vào một vầng mây trong đó.”

Trong lòng Thời Đình Vân hơi áy náy, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Nguyên Hành nói: “Áng mây dừng lại, bị ta bắt được. Cho nên, ngươi có thể hãy nghe ta nói chuyện một chút được không?”

Thời Đình Vân miễn cưỡng chống nửa người dậy, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ừm. Ngươi nói đi, nó đang nghe.”

Nghiêm Nguyên Hành nhìn y, chớp chớp đôi mắt, mặt ửng đỏ.

Trong cái chớp mắt đó, vành mắt cũng có chút đỏ.

Nghiêm Nguyên Hành mở miệng, nói: “Trước đây ta từng nằm mộng.”

Thời Đình Vân: “Ừm.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Trong mộng, ta khoảng sáu mươi tuổi.”

Thời Đình Vân nhịn không được mà nở nụ cười: “Ừm, Thập tam Hoàng tử sống thọ.”

Trong mắt Nghiêm Nguyên Hành như mang theo ánh sao, gằn từng chữ một: “Trong mộng, khi đó bên cạnh ta có ngươi.”

Thời Đình Vân cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt của Nghiêm Nguyên Hành.

Một người say rượu, một người bị sốt cao, trong mắt đều ngấn nước.

Cách màn sương xem hoa, mỗi người đều có cảnh đẹp riêng.

Sau một hồi, Thời Đình Vân mới mở miệng: “Thập tam Hoàng tử thật sự là tham lam, chiếm mười năm của Thời Đình Vân còn chưa đủ, còn muốn ta làm thư đồng bao lâu nữa đây?”

Nghiêm Nguyên Hành nắm lấy chéo áo của y, nhẹ nhàng lắc một chút: “Thời thư đồng, Thời thư đồng. Nghiêm Nguyên Hành có một chuyện không rõ, có thể thỉnh giáo hay không?”

Thời Đình Vân hiếm khi thấy Nghiêm Nguyên Hành trẻ con như vậy, trong mắt ngấn nước: “Xin cứ nói.”

Nghiêm Nguyên Hành mang theo chút nức nở, hỏi: “…Ta phải yêu ngươi như thế nào thì ngươi mới thích đây.”

Không biết là ai trong hai người trước tiên tiến đến hôn môi.

Từng lớp áo được thoát ra, rơi rải rác xuống đất, có vài tiếng xột xoạt vang lên.

Thân thể nóng bỏng dán vào nhau, không còn rõ là ai đang phát sốt.

Thời Đình Vân há mồm, cắn chặt ống tay áo bên phải của Nghiêm Nguyên Hành, kéo dọc từ trên vai xuống, sau đó lưu lại một nụ hôn trên cánh tay hắn.

Thời Đình Vân nhẹ giọng nói: “Nguyên Hành, Nguyên Hành, ngươi có biết hay không, khi người ta vừa mới chết, quả thật có thể nghe thấy người khác nói cái gì, làm cái gì.”

Nghiêm Nguyên Hành chống hai tay bên tai Thời Đình Vân, nhìn y không chớp mắt, có chút luống cuống, lại có chút mê man, chỉ men theo bản năng mà đặt một nụ hôn lên yếu hầu nhô ra của y.

“Cho nên ta biết.” Thời Đình Vân chụp lấy mười đầu ngón tay của Nghiêm Nguyên Hành, nói. “…Nghiêm thập tam yêu thương Tố Thường, Tố Thường đều biết rõ.”

….

Sau một đêm hỗn loạn, Nghiêm Nguyên Hành tỉnh lại theo thói quen.

Hắn hầu như chưa bao giờ uống rượu, bởi vậy không biết sau khi say rượu sẽ càng đau nhức toàn thân.

Nghiêm Nguyên Hành mông lung vươn mình ngồi dậy, đập vào mắt hắn cũng không phải lều cỏ quen thuộc của hắn.

Giá áo mà hắn luôn sắp xếp ngăn nắp nằm ngổn ngang trên đất, mà xiêm y lác đác mỗi nơi một mảnh, bạch y, hoàng y, lung tung quấn vào nhau, một đôi giày ở trước giường, đôi còn lại nằm chỏng chơ dưới cửa sổ.

Nghiêm Nguyên Hành đỡ lấy cái trán đau nhức, suy nghĩ, uống rượu quả nhiên hỏng việc.

Hắn nghiêng người sang một bên, vén chăn, dự định ngồi dậy, há miệng muốn gọi thị vệ vào thu thập: “Người…”

Còn chưa lên tiếng thì hắn đã bị bịt miệng lại.

Bịt miệng hắn là một cánh tay gầy khỏe trần trụi, bên trên là vết sẹo do thường xuyên kéo cung tên tạo nên.

“Xuỵt.” Thời Đình Vân nắm lấy hắn từ sau lưng, “… Thần muốn ngủ thêm một chút, Thập tam Hoàng tử có thể cho phép hay không?”

Chính là hôm qua, đôi tay này trong lúc hắn không tìm được đường vào mà bất đắc dĩ nắm lấy tay hắn, hướng dẫn hắn tìm được chính xác nơi đi vào.

“Thập tam Hoàng tử, chính là nơi này…”

Một tia sét bổ xuống đầu Nghiêm Nguyên Hành, khiến cả người hắn đều cứng đờ.

Trải qua một chút nhắc nhở này, vô số ký ức rời rạc đêm qua tràn vào đầu hắn như thủy triều.

Đêm qua bọn họ làm chuyện hoang đường, không chỉ làm một lần.

Hai người đều không ai kêu ra tiếng, đều đặt âm thanh ở nơi sâu trong cuống họng.

Nghiêm Nguyên Hành nhớ mang máng, hình như mình đã nói rất nhiều lời vô vị, gọi tên Thời Đình Vân, còn dán vào bên tai y, thấp giọng nói ra những lời trắng trợn khiến người ta phải đỏ cả mặt.

Hắn dùng kính ngữ, gọi y là Thời tướng quân, lời nói nhỏ nhẹ xin y nhấc eo lên cao một chút, giống như chính mình chỉ là một tên binh sĩ dưới trướng y.

Sau khi biết mùi, hai người từ trên giường lăn xuống dưới giường, Nghiêm Nguyên Hành đem Thời Đình Vân ôm đến trước cửa sổ, đè bên cửa sổ, trực diện nhìn ra ánh trăng sáng tỏ bên ngoài.

Eo của Thời Đình Vân mềm nhũn khó làm, mấy lần đều khống chế không được mà trượt xuống, đều bị Nghiêm Nguyên Hành đỡ lấy eo, tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong.

Sau đó bọn họ để lại một đôi giày bên ô cửa.

Nghiêm Nguyên Hành bế y lên, quay trở lại trên giường.

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Thời Đình Vân chịu không nổi, muốn từ trên giường leo xuống, tay vừa mới nắm lấy rèm thì đã bị tóm lấy cổ chân kéo trở lại, cũng kéo đổ rèm che, lụa mỏng khoác lên thân thể của hai người, thuận theo động tác chập trùng mà lướt xuống cùng một chỗ.

Sau khi nhớ lại tất cả, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Nguyên Hành là đi sờ trán của Thời Đình Vân.

Tối hôm qua hỗn loạn một trận, nhiệt độ trên người Thời Đình Vân đã lui không ít, sờ lên trán chỉ còn sốt nhẹ.

Xác nhận y không sao, Nghiêm Nguyên Hành mới lo lắng đến đỏ cả mặt.

Hắn ngập ngừng nói: “…Tố Thường, ta cũng không có ý mạo phạm…”

Thời Đình Vân gối đầu lên tay, cổ họng khàn khàn: “Vậy, thưa Thập tam Hoàng tử, thần có ý mạo phạm, thỉnh Thập tam Hoàng tử trị tội.”

Nghiêm Nguyên Hành: “…!!!”

Thời Đình Vân kề sát vào hắn, mắt mang ý cười, nhưng gò má lại dần ửng đỏ.

Nghiêm Nguyên Hành ngơ ngác nhìn đôi môi hơi đỏ của y, yếu hầu cẩn thận cuộn lên cuộn xuống một vòng, ánh mắt như đang nhìn một giấc mộng đẹp.

Hắn thăm dò mà dịch người về phía trước một chút.

Thời Đình Vân nghiêng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Nguyên Hành lấy dũng khí, muốn hôn xuống thì liền thấy Thời Đình Vân lui về sau một chút, hắn hôn vào khoảng không.

Sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành bỗng đỏ bừng, bảy phần mê man ba phần uất ức nhìn Thời Đình Vân.

Thời Đình Vân nở nụ cười, chủ động tiến đến hôn.

Sau khi trong đầu Nghiêm Nguyên Hành nổ tung thì liền suy nghĩ, thật mềm.

Trong lồng ngực của hắn là người nam nhân đặc biệt cường tráng rắn chắc nhưng cái miệng lại vừa nóng vừa mềm.

Hắn ôm Thời Đình Vân, đỏ mặt mà hôn lấy một cách mê muội, như tiểu hài tử ăn được kẹo hồ lô, nếm xong đôi môi lại nhẹ nhàng đi chạm hai má, chóp môi, chóp mũi.

Thật tốt.

Thời Đình Vân chủ động hôn lên hình vẽ giữa trán chưa kịp xóa của hắn, kêu hắn dừng lại hành động ấu trĩ.

Y hù dọa Nghiêm Nguyên Hành: “Có người đến kìa.”

Nghiêm Nguyên Hành dùng chăn che đầu y, thấp giọng nói: “Không được hù người. Ngủ thêm chút đi.”

Bên ngoài lều đã có tiếng đi lại, hai người cuộn tròn trong vùng trời nho nhỏ này, cảm giác hơi khẩn trương nhưng vẫn khó nén sự ngọt ngào tràn ngập trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.