Lâm Dục Đường chậm rãi ngồi xuống ghế, cả người dần dần tỉnh táo lại,
anh liền suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc là mình đã sai lầm ở chỗ nào. Ngày hôm qua anh giúp Lăng Triều Tịch thuê một phòng ở khách sạn, sau khi làm
xong thủ tục, Lăng Triều Tịch lại nói thấy hơi nhàm chán nên liền gọi
điện cho các bạn học ở thành phố S đến đó tụ tập một bữa.
Trước kia Lăng Triều Tịch ở trong lớp cũng rất có lực thu hút, cô gọi
cho từng người một, không có ai từ chối cả cho nên tối hôm qua đã biến
tướng trở thành ngày họp mặt của các bạn học cũ.
Lăng Triều Tịch đặt một phòng KTV ở trung tâm thành phố, vì tài chính có hạn nên phòng này cũng không được tiện nghi cho lắm. Anh cũng biết rõ
gia cảnh của Lăng Triều Tịch nên muốn trả tiền thay cô ta nhưng Lăng
Triều Tịch không chịu vì vậy anh liền đi mua đồ ăn khuya cho mọi người.
Vui chơi giải trí, một đêm chưa ngủ
Sáng sớm, anh và Lăng Triều Tịch cùng trở về, sau đó dẫn cô đi dạo một
vòng quanh trường S, cho đến buổi chiều, anh giữ vững tinh thần đi đến
phòng thí nghiệm làm thí nghiệm. . . . . .
Lâm Dục Đường ấn ấn vào huyệt Thái Dương, dè dặt nhắn tin lại cho Thẩm Hi ——"Có phải hết tiền tiêu rồi không?"
Lâm Dục Đường vừa mới gửi tin đi, liền nghe thấy một tiếng "Ting", trong phòng lập tức vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Anh quay đầu lại nhìn về phía giường trên, là âm báo tin nhắn của "Hà Chi Châu".
Anh cảm thấy buồn bực khó tả.
Thật ra thì tin nhắn mà Lâm Dục Đường thật sự đã gửi đến điện thoại của
Thẩm Hi ở nơi này. Bởi vì Thẩm Hi tạm thời lấy lại điện thoại của mình
từ chỗ của Hà Chi Châu, cả ngày nay cô một mực chờ tin nhắn của Lâm Dục
Đường, vậy mà cô lại không ngờ vào ngay lúc này anh lại gửi tin đến cho
cô. Cho nên chỉ có thể len lén xoay người, đưa lưng về phía Lâm Dục
Đường để đọc tin nhắn.
Nhưng nội dung tin nhắn lại khiến cho tất cả máu nóng của cô dâng trào,
thật là ông nói gà bà nói vịt mà, cô tức giận dậm chân xuống ván giường, gửi lại cho Lâm Dục Đường một chữ "Cút" .
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Dục Đường liền nhận được câu trả lời của Thẩm Hi, dĩ nhiên cũng chỉ có đúng một chữ ——"Cút" .
Lâm Dục Đường nhìn chằm chằm vào tin nhắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó liền nhắn lại: "Em đang ở đâu? Anh sẽ tới tìm em."
Anh mới vừa nhấn gửi đi, thì giường trên lại vang lên âm báo có tin nhắn cơ hồ là thời gian hoàn toàn trùng khớp. Lâm Dục Đường cảm giác như
mình đang bị bóng đè vậy. Anh thật sự không thể ở lại phòng này ngây
ngốc thêm được nữa, nếu không anh sẽ nghĩ mình và Hà Chi Châu đang nhắn
tin cho nhau mất.
Lâm Dục Đường đứng cài lại cúc áo sơ mi, ngay bây giờ anh sẽ đi tìm Thẩm Hi.
Trước khi ra cửa, anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc muốn đánh răng liền phát hiện bàn chải của mình đã không cánh mà bay.
What a Day! ( Cái ngày quái quỷ gì vậy)
——
Lâm Dục Đường đi đến dưới lầu ký túc của Thẩm Hi sau đó liền gọi điện
thoại cho cô. Thấy Thẩm Hi không nhận, anh lại đi đến thư viện, đến khu
giảng đường, thậm chí còn đến của phòng luyện vũ đạo nữa.
Vừa lúc đó anh lại gặp được cô Ôn. Cô Ôn liền nói cho anh biết: "Mấy
ngày nay Thẩm Hi không hề đến luyện múa, lần trước em ấy đưa cho tôi một tờ hồ sơ bệnh án, trên đó ghi là xương cụt bị chấn thương."
"Cái gì?" Lâm Dục Dường nghe thấy thế có chút không thể kìm chế được.
Sau đó anh lại trở về bên dưới ký túc xá chờ Thẩm Hi, trời cũng đã tối,
đèn trong trong sân cũng dần dần sáng lên, làm tăng thêm một phần dịu
dàng và tĩnh lặng.
Bên cạnh sân bóng rổ ở gần ký túc xá của Thẩm Hi có hai bậc thềm bằng
đá, Lâm Dục Đường ngồi lên đó tiếp tục chờ, phía sau lưng anh là hàng
cây ngô đồng xơ xác thảm thương, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ cánh của một chú chim nào đó .
Lâm Dục Đường thầm nghĩ bản thân thật sự có hơi quá đáng. Xương cụt của
Thẩm Hi bị thương mà anh lại không hề hay biết, lại được nghe tin này từ miệng cô giáo của cô. Nhưng tại sao cô lại không nói cho anh? Hay là cô không còn tin tưởng vào anh nữa ?
Hay còn là. . . . . .
Đủ các loại suy đoán liên tiếp nảy sinh, vì vậy mà lòng của Lâm Dục Đường lại càng ngày càng nặng nề.
Dưới ánh đèn màu xanh lam yên tĩnh, anh lại nhớ tới hồi Thẩm Hi mới vừa
thi đậu vào Học viện Sư Phạm. Lúc đó mỗi ngày cô đều phải học quân sự,
mặc trên người bộ quân phục rộng thùng thình, anh liền mang đến một ít
dưa hấu mát lạnh mà cô vốn vẫn thích ăn. Bọn họ cùng sánh vai đi dưới
con đường có hàng loạt ngọn đèn nối liền san sát, cô đột nhiên lại nói
với anh: "Đường Đường, đi đến cái cột đèn đường tiếp theo, anh phải hôn
em đấy nhé."
Nhưng khi đi đến ngọn đèn đường tiếp theo rồi, anh vẫn không dám hôn cô.
Sau đó lại tiếp tục đến một cây đèn đường khác. . . . . .
Cho tới khi đi đến cuối chiếc đèn đường cuối cùng, cô liền nhón chân lên hôn phớt lên má anh một cái. Nụ hôn này đã làm tim anh lạc mất đi một
nhịp, sau đó cô đưa tay lên vẫy vẫy chào anh, mặt mũi tươi rói nói:
"Đường Đường, chúc mừng anh rốt cuộc đã có bạn gái rồi!"
. . . . . .
Lâm Dục Đường lại bần thần nghĩ: Bây giờ, có phải Thẩm Hi lại muốn chúc
mừng anh hay không —— Chúc mừng anh rốt cuộc đã khôi phục lại cuộc sống
độc thân?
"Nghe nói, anh tìm tôi?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh, là
giọng của Thẩm Hi, nhưng sao anh lại thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lâm Dục Đường vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên Thẩm Hi đang đứng bên cạnh anh.
Lâm Dục Đường cảm giác trước mặt anh là một Thẩm Hi vô cùng quen thuộc,
quen thuộc đến mức có thể chỉ cần liếc mắt liền có thể tìm ra cô ngay
trong đám người đông đúc. Nhưng gần đây, anh lại cảm thấy cô có chút xa
lạ. Ví dụ như hiện giờ cô đang đứng ở trước mặt anh nhưng phải thật lâu
anh mới nhận ra được, không chỉ vì cô đã cắt tóc mà quan trọng hơn là
con người của cô đã thay đổi rồi.
Còn có một sự thay đổi khác, mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng đó vẫn là sự thật.
Trước kia khi đối mặt với Thẩm Hi, tâm tình của anh đều mềm mại, thậm
chí lúc nhớ tới cô trong lòng cũng mềm mại không thôi, lúc nào cũng mang theo sự trẻ trung đẹp đẽ của tuổi thanh xuân phơi phới. Nhưng sao gần
đây, anh đối với Thẩm Hi lại có một . . . . . . cảm giác vô cùng bất lực và bài xích .
Thậm chí có chút . . . . không muốn đối tốt với cô nữa.
Lâm Dục Đường vội vàng ngăn những "thay đổi" của mình lại, anh nhìn Thẩm Hi nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đã xảy ra chuyện gì?Hà Chi Châu bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục
Đường , anh ghét nhất phải xử lý những vấn đề tình cảm làm người ta chán ngán này, hơn nữa còn dưới thân phận con gái này nữa. Trước kia anh vẫn luôn không muốn yêu đương, vì anh thấy những đôi nam nữ xung quanh khi
yêu nhau chẳng khác gì đang chơi trò trẻ con, nên liền chặt đứt những
niệm tưởng của mình về nó.
Anh bất đắc dĩ nhìn Lâm Dục Đường, trong giọng nói cũng có chút không
kiên nhẫn: "Tin nhắn anh đã nhận được rồi, chính là ý như thế đấy."
Lâm Dục Đường liền gọi: "Thẩm Hi!"
Hà Chi Châu không nhìn ra cảm xúc gì quay đầu sang, nhưng cũng không
nhìn thẳng vào Lâm Dục Đường, muốn có bao nhiêu vô tình thì có bấy
nhiêu.
Lâm Dục Đường muốn nói thêm gì đó nhưng Hà Chi Châu đã đứng lên, bước
xuống bậc thềm đá, tuy mang bộ mặt của con gái, trên người vẫn nhuốm đầy khí thế của trăng sáng trên núi cao.
Nhu tình trong lòng Lâm Dục Đường cũng theo đó mà tan biến hết, chỉ còn lại tràn đầy khổ sở.
Hà Chi Châu bước từng bước trầm ổn đi xuống thềm đá, Lâm Dục Dường đi
theo phía sau. Hà Chi Châu đi sang trái thì Lâm Dục Đường cũng liền đi
sang trái, Hà Chi Châu bước nhanh hơn, Lâm Dục Đường cũng bước nhanh
hơn.
Thấy thế mày của Hà Chi Châu liền cau lại.
Lâm Dục Đường thấy"Thẩm Hi" cau mày, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình sẽ không thể dỗ dành để cho cô vui vẻ lên.
Trước mặt là từng dãy đèn đường có phong cách riêng, ánh sáng dìu dịu
trầm tĩnh trải đầy ra xung quanh, giữ đường có rất nhiều sinh viên lục
tục đi qua.
Lâm Dục Đường lại nhớ tới cảnh tượng năm ngoái , tâm tình phức tạp lại
càng thêm khó chịu. Anh nhìn ra phía trước, nhìn về phía đèn đường cách
đó năm thước. Mặt hơi đỏ lên, sau đó liền quay đầu mở miệng nói: "Hi Hi, đi đến đèn đường tiếp theo, anh sẽ hôn em."
Hôn em. . . . . .
Hôn em. . . . . .
Hôn em. . . . . .
Hà Chi Châu bởi vì những lời này của Lâm Dục Đường mà trở nên vô cùng
nghiêm nghị, trưng ra vẻ mặt không thể xâm phạm cho người nào đó thấy.
Mặt khác vì để tránh đi đến chỗ đèn đường tiếp theo, anh liền xoay
người, trở về ký túc xá, tuyệt tình phụ nghĩa, trời đất khó dung.
Động tác thực hiện rất nhanh khiến Lâm Dục Đường không phản ứng kịp.
Lâm Dục Đường từ từ xoay người, nhìn theo bóng lưng của ai đó rời đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác thật bất lực.
——
Thẩm Hi ở trong phòng 921, vẫn mở đi mở lại bài《 Hảo tâm
chia tay, liên tục đập vào tai của hai anh chàng độc thân Hầu Tử và
Tráng Hán, khiến cho họ bất tri bất giác cùng nghêu ngao hát theo.
Nếu Tráng Hánhát: “Từng cho rằng mình đã thuần phục anh thành con cừu non, nhưng không biết nó sẽ cắn ngược lại mình?”
Hầu Tử lại quay sang: “Quay đầu lại nhìn xem, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thấy hạnh phúc.”
Nếu Tráng Hánhát: “Nên hảo tâm mà buông em ra.”
Hầu Tử liền lập tức đáp lại: “Từ đầu cố gắng với đầy cản trở, nhưng tất cả đều không quan tâm…”
Lúc Lâm Dục Đường về đến phòng, nghênh đón anh chính là bài hit “Hảo tâm chia tay”, mà còn quá đáng hơn nữa là, Hầu Tử thì hát như loa rè còn
Tráng Hán thì đang cầm đàn ghi ta vừa hát vừa nhảy.
Vô cùng huyên náo.
Lâm Dục Đường liền thấy nghẹn đến tận cổ. Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc
trước mặt bạn cùng phòng, nhưng vào lúc này anh không có biện pháp nào
nhịn được nữa, liền đi vào bên trong, đá vào cáo ghế, tức giận nói: “Đủ
tồi!”
Hầu Tử và Tráng Hán không hiểu liền dừng lại.
Thẩm Hi đang ngồi trước bàn học của Hà Chi Châu, hăng hái gặm táo, hy
vọng có thể tống hết ưu thương của việc thất tình ra bên ngoài, cô vừa
ăn vừa nhổ vỏ táo, tựa như một con chuột đồng nhỏ vậy.
Dáng vẻ tuy vô tội nhưng vẫn chọc giận đến người con trai vừa bị ai đó đá tối nay.
Lâm Dục Đường nhìn người đang ngồi trên ghế gặm táo, bước một bước dài
tiến lên, đưa tay xách lấy cổ áo của “cậu ta”, tức giận hét lên: “Hà Chi Châu, có phải cậu nói với Thẩm Hi cái gì hay không? Làm người phải giữ
lại tí danh dự cuối cùng chứ! Thẩm Hi là bạn gái của tôi, cậu thương
thầm nhớ trộm cái chết tiệt gì!”
“Mẹ ơi!” Thẩm Hi không có bất kỳ phòng bị nào nên dễ dàng bị Lâm Dục
Đường xách ra khỏi ghế. Thật may đây lại là cơ thể của Hà Chi Châu, cũng còn có chút hơi sức nên Lâm Dục Đường cũng không thể xê dịch đi mấy.
Tay Thẩm Hi bị Lâm Dục Đường lôi kéo thấy rất đau, giận dữ trong lòng
chưa được giải tỏa, bởi vì câu nói “Thẩm Hi là bạn gái của tôi” của Lâm
Dục Đường mà quát lên: “Lâm Dục Đường, Thẩm Hi thành bạn gái của cậu lúc nào? Cậu có thừa nhận bao giờ chưa, chưa có đúng không! Cậu tự nhận
mỉnh là bạn trai người ta sao, thật là buồn cười. Con mẹ nó, cậu nói
Thẩm Hi là bạn gái của mình, còn không bằng Lăng Triều Tịch kia đâu. Tối hôm qua cậu cả đêm không về, làm những chuyện gì trong lòng mọi người
đều hiểu cả, lại còn có mặt mũi nổi giận với tôi sao! Cậu…”
Thẩm Hi còn chưa dứt lời, lại bị Lâm Dục Đường kéo ra.
“Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa cho tôi xem! Cái gì mà trong lòng đều hiểu…” Lâm Dục Đường hầm hè, âm lượng càng lớn hơn.
Thẩm Hi nhìn Lâm Dục Đường cuồn cuộn phẫn nộ, khí thế vừa mới dâng lên
lại xìu xuống, bởi vì cô sợ anh thật giận quá mà đánh mình…
Lâm Dục Đường thật sự muốn đánh cho Hà Chi Châu một trậm, mắt đỏ ngầu
giơ quả đấm lên. Thật may làTráng Hán phản ứng nhanh, vội vàng ôm lão
đại ra.
Bên kia Hầu Tử cũng ngăn Lâm Dục Đường lại nói: “Lão Tam, cậu bình tĩnh đi!”
Hầu Tử và Tráng Hán vừa khuyên can, vừa mơ mộng đến tiết mục đào góc
tường…của người anh em, trong lòng ai cũng đều cực kỳ rối rắm, lại vừa
thấy hưng phấn.
Lâm Dục Đường cũng không nói lời nào nữa, gạt tay Hầu Tử ra, vẫn muốn xông tới đánh người.
Thẩm Hi lui về phía sau một bước, hiện tại cô rất sợ Lâm Dục Đường đánh mình, nếu thế thì cô phải làm sao?
Cầu xin tha thứ sao? Thật không có tiền đồ rồi!
Nấp ở sau lưng Tráng Hán sao? Dường như sẽ bị hỏng hình tượng của Hà đại thần mất…
Đúng là rắc rối mà, ai có thể nói cho cô biết con trai đánh nhau thì phải làm như thế đây!!!
Lâm Dục Đường cũng sắp xông lại đây rồi. Thôi được, cô chỉ có thề nghênh chiến thôi!
Thẩm Hi vội vàng nhổ miếng táo trong miệng ra, nhanh chóng đứng thành
thế trung tấn, hai tay nắm thành quyền, đấm trái, đấm phải, phòn ngự,
công kích.
Đấm móc sang trái…
Lại đấm móc sang phải…
Đồng thời, liền chuyển động bước chân, giảm bớt cơ hội công kích của đối phương, mặt khác, cũng có thể tùy thời mà tiến công.
Con mẹ nó! Lão đại lại còn biết đánh nhau sao? Hầu Tử và Tráng Hán đều
trầm mặc xuống, hai người bọn họ nhìn lão đại bày ra tư thế chiến đấu
liền yên lặng quay đầu nhìn về phíaLâm Dục Đường, tâm tình cũng theo đó
mà hừng hực theo, muốn xem lão Tam tiếp chiêu như thế nào.
“…”
Lâm Dục Đường nhìn người đang đứng cách mình nửa thước không ngừng ra quyền không nói ra lời.
Cái đồ phá hoại!
Tại sao đột nhiên lại dâng lên cảm giác bất lực không thể nào diễn tả được…