"Ha ha." Hà Chi Châu nói không ra lời, phẫn nộ đến cực điểm. Khó trách
Thẩm Hi vừa chớp mắt liền nghĩ ngay ra ba biện pháp, sao anh lại không
biết, cô sao có thể dằn lòng được cơ chứ.
Thẩm Hi dè dặt cẩn thận nhìn Hà Chi Châu, thấy anh tức giận thở hổn hển, đầu tựa như muốn bốc khói rồi, đôi mày trên mắt chau lại, khóe môi lại
vểnh lên .
"Anh cảm thấy làm vậy không được sao?" Cô liền hỏi anh.
"Ha ha, vậy cô tính giải thích với bọn họ như thế nào? Tại sao —— lại
muốn nhường điểm của mình cho họ?" Hà Chi Châu mở miệng hỏi ngược lại
Thẩm Hi. Sau đó anh mới phát hiện tính tình của mình lại đột phá thêm
một tầng nữa, sao có thể trôi chảy nói đến vấn đề này như thế chứ.
Thẩm Hi nhìn anh đáp: "Còn có thể giải thích tại sao hay sao, chỉ có thể cầu xin bọn họ bắn nhiều thêm một chút thôi."
Hà Chi Châu muốn phát điên rồi, hai tay nắm chặt lại, thật sợ mình làm
ra chuyện gì không kiểm soát được. Anh liền hít sâu một hơi, cắn răng
nghiến lợi nặn ra một chữ: "Bắn?"
Thẩm Hi cho là Hà Chi Châu cảm thấy chữ "bắn" này thật bất nhã, suy nghĩ một lát, mới trưng cầu ý kiến lần nữa: ". . . . . . Vắt sao?"
Hà Chi Châu đen mặt, nghiến răng "ken két".
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu như chuẩn bị muốn đánh mình, lập tức liền mềm
xuống . Từ nhỏ cô vẫn là người luôn nhún nhường người khác, nên liền vỗ
vai Hà Chi Châu, cặp mắt nhỏ dài long lanh, khích lệ nói: "Anh Hà, yên
tâm đi, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải này, nếu chúng ta đã rơi
vào tình thế hiện tại, anh chính là tôi...còn tôi chính là anh, có một
số việc không thể câu nệ được, có đúng không?"
Thật là tốt bụng. . . . . . đáy mắt Hà Chi Châu liền toát ra ánh sáng
lành lạnh, mặt không biến sắc hỏi: "Vậy cô có ý tưởng gì ?"
Mặt của Thẩm Hi lập tức đỏ lên, như hoa sen trong nước thẹn thùng trong
gió lạnh. Một lát sau, bông hoa sen này từ thẹn thùng đã chuyển sang tức giận. Rõ ràng là cô đang nghĩ biện pháp giúp anh, mà anh lại còn chế
nhạo cô như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng cô rất muốn làm con trai sao?
Tên xấu xa! Thẩm Hi ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: "Tôi có biện pháp thứ tư rồi."
Hà Chi Châu nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc mở miệng: "Cô có thể không cần nói."
Thẩm Hi xấu xa toét miệng cười, bày ra tư thế lợn đã chết không sợ bỏng
nước sôi: "Rất đơn giản, tôi sẽ đến nói với quản sinh rằng tôi bị bất
lực, như vậy sẽ không bị gây khó dễ nữa, nói không chừng còn có thể lấy
được chứng nhận thương tật, lại được giảm một nửa học phí!"
Bất lực. . . . . . giảm một nửa học phí. . . . . . đối với mỗi người đàn ông mà nói vấn đề tế nhị có liên quan đến nhân cách này vẫn luôn cực kỳ để ý, mặc kệ là to hay nhỏ, kể cả vật đó có nhỏ như hạt đậu thì bình
thường cũng không được phép khiêu khích. Chứ đừng nói đến người mặt nào
cũng giỏi giang như Hà Chi Châu.
Thẩm Hi nhạy cảm, cảm thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, cô còn chưa kịp cúi mặt trốn tránh thì đã bị nụ cười lạnh thấu xương của Hà
Chi Châu làm cho run rẩy, anh nhìn thẳng vào cô, hỏi một tràng: "Tôi bất lực? Cô không phải đã được nếm thử rồi sao? Đã quên mỗi sáng sớm phải
đè nén nó xuống như thế nào rồi hả?"
"A a a a a a a a. . . . . ." Thẩm Hi che mặt đứng cách xa Hà Chi Châu
một thước, nghĩ thầm thì ra là ngay cả người như anh ta cũng sẽ giở trò
lưu manh .
Khóe môi của Hà Chi Châu khẽ nhếch lên, quả nhiên giữa nam và nữ khi
xung đột, vĩnh viễn là người nào có da mặt dày sẽ chiếm thượng phong.
Thẩm Hi xoa xoa gương mặt sắp bốc cháy của mình, sau đó quay đầu nhìn Hà Chi Châu. Hình như anh cũng cảm nhận được cô đang nhìn trộm mình, lập
tức xoay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh nắng sớm mai xuyên qua những
tán lá xanh mướt chiếu xuống, dừng ở trên đỉnh đầu của anh, vừa ấm áp
lại vừa thanh nhã.
Thật kỳ quái, rõ ràng là cô đang nhìn vào mặt của "Mình", hình ảnh lọt
vào đáy mắt cũng là dáng vẻ của chính "Mình", nhưng sao trong đầu lại
hiện ra hình ảnh của Hà Chi Châu, sâu sắc kín kẽ, phong thái lỗi lạc.
Thẩm Hi cứng rắn quay đầu lại, lông mi khẽ chớp, cho mắt nhìn được chân thực hơn.
Bởi vì cảm giác khác thường này mà Thẩm Hi thấy rất lúng túng, liền
nhanh chóng nhảy xuống bậc tam cấp, vẫy tay nói với Hà Chi Châu: "Tôi đi về trước suy nghĩ, anh ăn sáng đi, có vấn đề gì sẽ lại hỏi anh tiếp."
Hà Chi Châu: ". . . . . ."
Thẩm Hi nói xong liền chạy đi, tốc độ nhanh mức anh không thể nào ngăn
cản được. Như một làn khói vừa đó mà đã chạy ra khỏi sân bóng rổ.
Cô ấy mới vừa nói gì?
. . . . . . Trở về suy nghĩ? !
Tay của Hà Chi Châu không cẩn thận liền run lên, lấy đồ ăn Thẩm Hi mang
đến cho mình mở ra, liếc mắt nhìn vào, thức ăn toàn là màu trắng khiến
cho anh lập tức không có khẩu vị. . . . . .
——
Suốt cả một ngày, Hà Chi Châu đều thấy lo âu thấp thỏm. Hết mí mắt trái rồi đến mí mắt phải cứ thi nhau giật giật.
Hôm nay là Chủ nhật, Hạ Duy Diệp và Trần Hàn rủ nhau đi dạo phố rồi. Anh cự tuyệt lời mời cùng đi ngoài của Đậu Đậu, ở lại ký túc xá viết phần
mềm. Tuy mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cứ viết viết lại dừng một chút, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua hình ảnh "Nghiêm túc suy
nghĩ của Thẩm Hi", anh sắp bị mình ép điên rồi.
Cả buổi trưa, Thẩm Hi không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại nào. Càng như vậy Hà Chi Châu càng không khỏi suy nghĩ lung tung, rồi suy đoán ra đủ các khả năng, lại càng không ngừng tự làm khổ bản thân.
Chẳng lẽ cô ấy đã suy nghĩ được rồi? Nghĩ thông được sao? Hay là không nghĩ ra nên không dám gọi điện thoại nói cho anh biết?
. . . . . .
Hà Chi Châu cầm điện thoại di động trong tay, không ngừng gọi rồi lại
tắt đi. Cuối cùng anh liền để điện thoại xuống, khẽ xoa trán, thôi, anh
gọi điện thoại qua đẻ làm gì, hỏi cô tiến triển ra sao? Hay là muốn chỉ
đạo cô!
Nghĩ vậy liền bỏ cuộc!
Trong lúc Hà Chi Châu đang cực kỳ khổ sở vỗ vỗ trán, thì đột nhiên bên
ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, anh rời khỏi chỗ ngồi, đi tới mở cửa, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông trung niên đang ở bên ngoài, cau mày
lại.
Mà ông chú đó cũng liền cau mày lại, không nhúc nhích nhìn anh.
Hà Chi Châu thử mở miệng hỏi: "Ngài là. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đầu của anh đã bị ông chú kia lắc lắc: "Thẩm Tiểu Hi, con thử giả vờ tiếp
xem, có tin tháng sau cha chỉ cho con một phần ba sinh hoạt phí hay
không!"
Hà Chi Châu lập tức sững sờ, ba của Thẩm Hi . . . . . . Đến đây!
Cha Thẩm cố ý nghiêm mặt lại, hy vọng có thể dọa sợ cô con gái không
hiểu chuyện này của mình, nhưng đáng tiếc một chút hiệu quả cũng không
có. Hôm nay ông tới thành phố S họp, thuận tiện tham gia bữa tiệc của
một người bạn. Ông nghĩ tới con gái rượu, sợ đứa nhỏ này bởi vì bị thiếu sinh hoạt phí nên trong lòng sẽ bị tổn thương, cho nên cố ý cầm trái
cây và vịt nướng mà cô thích nhất đến đây.
Kết quả là . . . . . Con gái ông thật sự không nhớ ba nó sao?
Con gái bảo bối không chịu ăn cứng, Thẩm Kiến Quốc ông chỉ có thể chuyển sang mềm, ông đưa tay sờ sờ lên đầu của "Con gái", vốn định khen tóc
của cô vừa dài lại đáng yêu, nhưng phát hiện liền sau đó khiến ông không thể khen nổi.
"Hi Hi. . . . . . Làm sao tóc của con lại thành ra thế này. . . . . ."
Thẩm Kiến Quốc thật khó có thể tiếp nhận nổi kiểu tóc mới của con gái
mình, cảm giác cô trông giống như một minh tinh gì gì ấy. Gọi là gì nhỉ?
. . . . . . Cao Hiểu Tùng?
Đúng vậy, chính là Cao Hiểu Tùng!
Hà Chi Châu gượng gạo xoay đầu qua nơi khác, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rống lên
một câu:"... Đủ rồi!"
Thẩm Kiến Quốc lập tức thu hồi tay của mình lại, sau đó hưng phấn xách
đồ ăn ngon mà mình mang tới đi vào, thuận tiện đi thăm quan một vòng xem như thế nào, lát sau liền hết sức hài lòng nói: "So với lần trước cha
đến thì chỉnh tê hơn rất nhiều, có tiến bộ rất đáng khen."
"Cám ơn cha." Hà Chi Châu rửa sạch cái ly của Thẩm Hi, đến chỗ ấm đun nước rót cho cha Thẩm một chén nước,
Cha Thẩm ngồi ở trước bàn học, nhận lấy chén nước, vui mừng cười nói: "Tóc ngắn đi, nhưng biết hiếu thuận rồi..."
Hà Chi Châu: "......"
Cha Thẩm quan sát bốn phía thêm lần nữa, lại tiếp tục biểu dương cách
gấp chăn của "con gái": "Rất tốt, gọn gàng giống cha ngày xưa, trước kia con cố ý lười biếng không gấp đúng không."
Hà Chi Châu liền cười lấp liếm.
Cha Thẩm đột nhiên lại đứng lên nói: "Đúng rồi, Hi Hi, ba dẫn con đi ăn
tối, thuận tiện làm quen thêm với mấy chú, mấy bác ở đây."
Trong lòng Hà Chi Châu chợt có dự cảm xấu, vội vàng mở miệng cự tuyệt,
kết quả còn chưa nói ra, đã bị cha Thẩm túm ra khỏi phòng 636, sau đó
liền xuống lầu, lôi đến cửa trường học, rồi lại bị nhét vào một chiếc xe ô tô màu đen.
Điên rồi! Người nhà họ Thẩm có người nào bình thường không? Hơn nữa hơi
sức của ai sao cũng lớn như vậy... Hà Chi Châu thật hận bản thân mình
phải ở trong hình hài con gái thế này!
Một ngày này, Thẩm Hi đều ở trong phòng khắc khổ nghiên cứu, chưa nghĩ
ra cái gì nên mới không báo tin cho Hà Chi Châu. Đáng tiếc kết quả vẫn
thảm hại như vậy.
Nửa giờ sau, cô đang thất vọng nằm ở trên bàn, trong đầu hiện lên hình
ảnh khi còn bé ba mẹ dắt cô đi thăm nông trường, nhớ lúc ấy tất cả người bạn nhỏ đều vắt sữa rất lợi hại, sữa tươi trắng tinh chảy thành dòng từ trong người con bò sữa chảy xuống....
Thẩm Hi vỗ vỗ đầu của mình, sau đó liền thấy Hà Chi CHâu gửi tin nhắn đến cùng với một cuộc gọi nhỡ.
- - Thẩm Kiến Quốc đến rồi!
-----
Thẩm Hi cơ hồ chạy như điên ra khỏi đại học S, sắc trời đã tối, ở cửa
trường học xe taxi cũng không nhiều lắm, cô vội vàng chặn vài chiếc xe
lại, kết quả là xe nào cũng đều đang chở người, hoặc là không thuận
đường.
Chỗ cô muốn đến chính là đường Hoài Giang, nơi đó có những cửa hàng và
khách sạn sang trọng nhất của thành phố S. Hà Chi Châu bị cha của cô
mang tới chỗ đó tham gia tiệc rượu.
....
Hơn mười phút sau, rốt cuộc cũng thành công chặn được một chiếc xe lại,
tài xế xe taxi cũng rất thương tình, lái xe rất nhanh. Khi đến nơi, Thẩm Hi cảm kích đưa cho ông năm mươi đồng nói: "Không cần trả lại!"
Chú tài xế liền kéo cô lại nói: "Anh chàng đẹp trai, làm người phải phúc hậu, tổng cộng là năm mươi tám đồng đấy."
Thẩm Hi tức giận, lại rút thêm mười đồng nữa đưa tới: "Không cần trả
lại!" Nói xong, liền hỏa tốc chạy về phía khách sạn xa hoa cách đó không xa.
Tiểu Châu Châu, chị tới cứu chú đây.
Kết quả là chưa xuất quân chưa thắng đã chết trận, khiến lệ anh hùng
chảy thấm khăn. Thẩm Hi bi thống đến nỗi ngay cả thang máy cũng không
vào được. Khách sạn năm sao có khác, ngay cả thang máy cũng cần có thẻ
mở cửa phòng. Đáng tiếc tiền trên người cô bây giờ, ngay cả thuê phòng
theo giờ cũng mở không trả nổi.
Thẩm Hi liền hạ quyết tâm, leo cầu thang.
1 tầng, 2 tầng, 3 tầng, 4 tầng, 5 tầng, 7 tầng... Thẩm Hi ngồi phịch ở
trên cầu thang không thở nổi, cầm điện thoại lên đọc địa chỉ mà Hà Chi
Châu gửi tới - - Phòng số 6, tầng thứ 28.
Hu hu, cô không vẫn phải trèo nữa, đôi chân dài đạp trên mặt đất, sau đó tiếp tục trèo lên.
Tầng 20, tầng 21, tầng 23... tầng 28, cuối cùng cũng đã tới. Thẩm Hi cơ
hồ là ngồi phịch ở trên đất, ngồi xuống nền đá hoa cương mắt lạnh, rồi
gọi cho Hà Chi Châu, anh vừa mới nghe điện thoại, cô liền không nhịn
được nhoẻn miệng cười: "Hi, đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?"
Tác già có lời muốn nói: tại sao lại không viết về tính tiết "bắn ra"
đầy kịch tính kia, bởi vì còn muốn chen vào một đoạn nữa khiến tình cảm
của hai người họ nhanh chóng phát triển tuy không nhiều lắm "nhưng sẽ
rất lãng mạn~
Tại sao lại muốn lãng mạn như vậy ~~ bởi vì phía sau nó chính là nội dung rất vô duyên ~~
Thẩm Hi: "Tráng Hán, có thể cho tôi xin một ít không?"
Tráng Hán cầm cái lọ chứa tới 10cc tinh túy của mình, giấu ra phía sau: "Không --"
Thẩm Hi: "Anh Hầu Tử, có thể cho em xin một ít được không?" Vừa nói vừa đưa đem ống xét nghiệm ra.
Hầu Tử thật khó xử: "Lão đại, cái nay không tốt lắm đâu "
Thẩm Hi: "Đường đường, có thể cho tôi một chút không, hôm nay cơ thể của tôi không được tốt lắm."
Lâm Dục Đường chật vật xoay người.
Đúng là bệnh thần kinh!