Edit: tiểu an nhi
Muốn đi xem phim, cần phải chỉnh đốn lại bản thân trước khi ra cửa mới
được. Không thể bởi vì biến thành đàn ông mà bỏ bê bản thân, có đôi khi
thích chưng diện cũng là một niềm vui thú trong cuộc sống.
Thẩm Hi mở tủ quần áo, lấy ra cái áo sơ mi màu hồng đậm của nam cùng cái quần màu vàng nhạt. Cô vào phòng vệ sinh thay quần áo, sau đó ra ngoài
ngồi trước bàn học lấy lược chải đầu, rồi lấy cái gương của Tráng Hán ra soi qua soi lại, ngắm nghía chán chê.
Trong gương là người con trai mắt đen như mực, mặt mày thanh tú, sống
mũi anh tuấn, môi mỏng nhưng rõ ràng, ngũ quan ngày thường đơn thuần lại thanh nhã.
Thẩm Hi vươn tay ấn ấn cái mũi, cao quá nhỉ?
Cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hàng lông mi thật dày của Hà Chi Châu, trông còn đẹp hơn so với lông mi của cô nữa.
Thẩm Hi khẽ ngoái đầu. Chà chà, ngay đến cái gáy cũng toát ra quý khí bức người.
Cuối cùng, cô ôm lấy hai bên má, nhìn khuôn mặt tuấn tú mất hồn trong gương một cái thật sâu: "Đẹp trai quá đi. . . . . ."
Đột nhiên một bản mặt “dày” ghé vào trong gương, lập tức gây ảnh hưởng
đến toàn bộ hình ảnh, Thẩm Hi tức giận quay đầu: "Chu Thần, cậu chen vào làm gì"
Tráng Hán cực kỳ vô tội, anh ta chỉ muốn lấy lại cái gương thôi mà, đâu
có giống như lời lão đại nói, cái gì mà “chen” vào chứ? Tráng Hán nhíu
nhíu mày, hết sức khinh bỉ nói: "Lão đại, tôi có “chen vào” cậu đâu!"
"Vừa rồi rõ ràng. . . . . ." Thẩm Hi nói được một nửa, bỗng dưng cảm
thấy câu này có cái gì đó không đúng. A a a a a a, cô hiểu rồi, tên
Tráng Hán đáng chết này. Thẩm Hi lập tức đuổi theo anh ta đánh tới tấp.
Tráng Hán trốn trốn tránh tránh, trong lòng nhất thời có cảm giác như
đang trở lại quãng thời gian cùng nữ sinh trong lớp chơi đùa thật vui
vẻ. Anh ta chạy tới núp sau lưng Lâm Dục Đường hô to: "Lão Tam, cứu
tôi!"
Ánh mắt Lâm Dục Đường lạnh lẽo nhìn Tráng Hán, sau đó cau mày nói: "Cậu có thể mặc quần áo vào không?"
Tráng Hán;". . . . . ."
Lâm Dục Đường liếc qua Thẩm Hi, đứng khoanh tay nghiêm túc mở miệng:
"Tôi có một đề nghị, bắt đầu từ ngày hôm nay, phòng của chúng ta cấm
tuyệt đối việc để —— hở —— ngực cùng những hành động không văn minh."
Thẩm Hi lập tức giơ hai tay đồng ý, thì ra không chỉ có một mình cô là
người có khí tiết, mà cả Đường Đường cũng như thế. Cô phối hợp nói: "Mọi người cùng nhau thực hiện nếp sống văn minh, xây dựng phong trào mới
thôi."
Hầu Tử tựa vào đầu giường, vì hình tượng của cả phòng, nhân danh là
trưởng phòng ngủ anh ta cũng đồng ý với quyết định của Lâm Dục Đường và
lão đại. Hầu Tử tiện tay vứt một bộ quần áo cho Chu Thần: "Tráng Hán,
mặc vào đi!"
Tráng Hán bắt lấy quần áo, thật sự không hiểu ra làm sao: ". . . . . .
Thực hiện nếp sống văn minh có liên quan đến chuyện tôi không mặc quần
áo à?"
"Đương nhiên là có liên quan rồi." Thẩm Hi không lưu tình trực tiếp nói
thẳng, "Chẳng lẽ cậu không biết dáng người của cậu rất không văn minh
sao?"
Cái gì gọi là dáng người không văn minh? Tráng Hán âm trầm nhíu mày, sau đó lại vui mừng nhướn mày, hí hửng hỏi: "Đối lập lại với văn minh có
phải là cuồng dã hay không?"
Cuồng dã cái đầu cậu ấy!
Ba người trong phòng đều không thèm để ý đến Tráng Hán nữa, anh ta chạy
ngay vào phòng vệ sinh, nhe răng cười ha hả, càng nghĩ đến hai từ “cuồng dã” lại càng hả hê đắc ý.
Phòng 921, vốn luôn có Hà Chi Châu cùng Lâm Dục Đường trấn áp nên căn
bản cũng được coi là phòng tập trung của các nam thần. Hiện tại, càng
ngày càng giống như phòng tập trung của các trò đùa giỡn.
Thẩm Hi tới lúc phải đi ra ngoài, cô cầm một cái túi mua sắm, ném toàn
bộ ví tiền, chìa khóa, khăn giấy cùng vài thứ linh tinh vào hết trong
đó. Lâm Dục Đường biết cô sắp phải đi, trầm mặt hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Đi xem phim." Thẩm Hi thuận miệng trả lời, cũng không quá để ý.
Xem phim? Mà xem với ai mới được chứ? Lâm Dục Đường dùng đầu gối suy
nghĩ cũng biết là cô đi xem với ai. Anh mở miệng nói mình cũng muốn đi,
vừa dứt lời, Hầu Tử lại kéo anh về: "Lão Tam, cậu cần gì phải tự tìm
phiền não như thế."
Tìm phiền não?! Anh đâu chỉ có thích tự ngược mà còn sắp phát điên tới
nơi rồi, có được hay không?! Lâm Dục Đường giùng giằng muốn đẩy Hầu Tử
ra.
Làm cái gì mà ầm ĩ vậy? Thẩm Hi quay đầu, thấy Hầu Tử đang giữ chặt lấy
Lâm Dục Đường can ngăn, cô cho là Lâm Dục Đường đang muốn xông lên đánh
mình, lập tức xách túi lên chạy như bay ra khỏi cửa.
Lâm Dục Đường nhìn cô chạy đi mất mà đỏ cả mắt, Hầu Tử cảm thông vỗ vỗ
bả vai anh nói; "Chân trời có chỗ nào là không có cỏ thơm, nói không
chừng lão đại cùng Thẩm mỹ nhân chỉ đang diễn trò mà thôi. Chúng ta cũng nên thoải mái đi!"
Lâm Dục Đường gầm nhẹ: "Cậu không hiểu đâu!"
Hầu Tử: "Tôi hiểu mà."
Hiện tại, Lâm Dục Đường chỉ cần nghĩ đến việc Hà Chi Châu ở trong thân
thể của Thẩm Hi, cảnh tượng tắm mỗi ngày cũng đủ để bức anh nổi điên lên rồi. Lâm Dục Đường đỏ mặt, phun ra một câu thô tục: "TMD, cậu thì biết
cái gì?"
Hầu Tử vẫn hết sức kiên trì: "Tôi nói là tôi hiểu mà!"
Lâm Dục Đường nhìn Hầu Tử, anh cũng không muốn ở lại phòng để tiếp tục
cuộc đối đáp ngu ngốc này nữa. Anh tóm lấy hai quyển sách, tâm như tro
tàn rời khỏi ký túc xá.
——
Hà Chi Châu đứng chờ ở cửa nam của trường Đại học S, anh mới đợi được
mười lăm phút, trong lúc đó đã có ba người hướng về phía anh huýt gió.
Hà Chi Châu liếc mắt qua, mấy người đó tức khắc đều ngoan ngoãn ngậm
miệng lại.
Thẩm Hi đi tới từ phía sau, nhìn thấy cảnh tượng anh bị đùa giỡn, trong
lòng vừa đắc ý lại vừa cảm thấy kỳ quái. Đắc ý là vì "mình" trời sinh đã có vẻ đẹp tự nhiên khó có được; còn kỳ quái là vì không ngờ với kiểu
tóc Cao Hiểu Tùng hiện giờ mà "mình" vẫn có giá, “dễ bán” như vậy. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “đẹp không giống người thường”?
Cô chụp lấy bả vai Hà Chi Châu, bắt chước bộ dạng nam sinh khi đùa giỡn nữ sinh: "Mỹ nhân, anh trai mời em một bữa cơm nhé."
Hà Chi Châu quay đầu lại lườm cô một cái, Thẩm Hi lập tức thu tay về,
lúc này mới hiểu được vì sao mấy nam sinh lúc trước lại ngậm miệng phẫn
nộ rời đi như vậy. Cô híp mắt lại cười to, ngay sau đó đã bị Hà Chi Châu dắt tay kéo lên xe taxi.
Thật ra trường Đại học S cũng có rạp chiếu bóng dành cho sinh viên, giá
vé chỉ có 5 đồng, nhưng Hà Chi Châu lại không thích đến đó vì quá ồn ào.
Giá vé ở rạp chiếu phim đắt hơn ở trường tới mười lần, Thẩm Hi ngồi giữa phòng chiếu, cảm thấy nơi này đúng là yên tĩnh hơn hẳn so với rạp chiếu của trường. Cô còn nghe thấy được cả tiếng hôn môi của đôi nam nữ trước mặt nữa kìa.
Thật là một âm thanh tốt đẹp, cô lắc đầu một cái, lặng lẽ nói thầm với Hà Chi Châu: "Anh Hà, bọn họ thật không văn minh."
Hà Chi Châu nhìn về hướng mà Thẩm Hi chỉ, nhẹ giọng đáp lại: "Cô đừng nhìn nữa là được."
"Nhưng. . . . . ." Thẩm Hi nói không nên lời, ngồi thẳng dậy tiếp tục nhìn màn hình.
Bộ phim mà Hà Chi Châu lựa chọn là một bộ phim khoa học viễn tưởng khá nổi tiếng gần đây.
Anh mua cho cô một ly nước chanh 30 đồng, Thẩm Hi cầm ly nước trong tay, đột nhiên nghĩ đến lần trước đi xem phim, cũng là rạp chiếu bóng này,
Lâm Dục Đường cũng mua cho cô một ly nước chanh.
Trong lúc xem phim, Lâm Dục Đường có đi ra ngoài một lúc, nghe điện
thoại hơn mười phút mới quay trở lại. Khi cô mượn điện thoại di động của anh để chơi trò chơi mới lặng lẽ xem lại lịch sử cuộc gọi, kết quả là
thấy được cái tên Lăng Triều Tịch.
Cô giả bộ đùa giỡn hỏi Lâm Dục Đường: "Đường Đường, anh vừa nghe điện thoại của ai vậy?"
Lâm Dục Đường trả lời: "Là bạn học cũ từ cấp ba."
"Nam hay nữ thế?"
"Nữ." Lâm Dục Đường đem nước chanh đưa cho cô uống..., sau đó dùng giọng điệu bình thản mà nói tiếp, "Lăng Triều Tịch, em cũng quen đấy, cô ấy
hỏi anh một số vấn đề chuyên ngành."
Sau đó Thẩm Hi không hỏi thêm gì nữa, vì cô không muốn Lâm Dục Đường
chán ghét mình nhiều chuyện. Cô hiểu anh rất rõ, biết những việc mà anh
làm không thích bị người khác làm phiền; cô cũng biết rõ ràng ranh giới
cuối cùng của anh là tới chỗ nào. Có đôi khi, người trong nhà đều nói
Lâm Dục Đường đang chăm sóc cô, nhưng bọn họ lại không biết, cô cũng
đang chăm sóc cho cảm xúc của Lâm Dục Đường. Thỉnh thoảng cô cảm thấy
mệt mỏi vì việc này, cũng nổi giận vài lần, nhưng Lâm Dục Đường lại chỉ
cho rằng tâm tình của cô không được tốt.
Tình yêu, không phải là cảm thấy thoải mái, vui vẻ cùng duy nhất chỉ nghĩ về một người thôi sao?
Thẩm Hi thả lỏng người tựa vào thành ghế. Nếu như cô chưa từng biến
thành Hà Chi Châu, cũng không hết lần này đến lần khác nghe thấy những
cuộc nói chuyện điện thoại giữa Lâm Dục Đường và Lăng Triều Tịch, thì có lẽ cô cũng chẳng phải ảo não buồn bực như thế này.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ cùng Lâm Dục Đường kết hôn, xây dựng
gia đình, sau đó sẽ sinh con dưỡng cái. . . . . . Cô là người em gái
được anh chăm sóc từ nhỏ, cũng là vợ của anh. Cô tin tưởng, Lâm Dục
Đường so với bất kỳ người đàn ông nào sẽ là người chăm sóc cho cô tốt
nhất.
Chỉ có điều, Lâm Dục Đường sẽ không cảm thấy tiếc nuối chứ? Tiếc nuối
bởi vì có sự tồn tại của cô mà đời này anh không được hưởng thụ qua tư
Vị của tình yêu……Cho nên có những ánh mắt của anh cũng sẽ rơi trên người của những cô gái khác, dù không có cơ hội ở chung một chỗ, cũng muốn
thể nghiệm một chút cảm giác khi động lòng?
Thẩm Hi chun mũi, hốc mắt thoáng đỏ. Hà Chi Châu nhìn cô một cái, cô
nhét một miếng bỏng ngô vào miệng, sau đó đưa cả cốc bỏng tới trước mặt
Hà Chi Châu, anh thản nhiên bốc một miếng rồi ăn.
Bộ phim kết thúc, màn đêm bao trùm, cả đường phố chìm trong ánh đèn xa hoa rực rỡ.
Thẩm Hi đứng ở dưới bảng quảng cáo đủ các màu sắc, Hà Chi Châu liếc mắt
đã nhận ra đôi mắt hồng hồng của cô. Thẩm Hi mút một hơi hết sạch chỗ
nước chanh còn lại, sau đó ném ly không vào thùng rác phân loại. Hà Chi
Châu mở miệng hỏi cô: “Bộ phim vừa rồi, cô cảm thấy bi thương lắm hả?”
Thẩm Hi không ngờ Hà Chi Châu lại là cao thủ quan sát cảm xúc, cô xoay người nói: “Chỉ là tôi lo lắng cho ngày mai….”
“Không cần lo lắng” Hà Chi Châu đặt tay ở sau lưng Thẩm Hi, dung một loại nói trầm ổn trấn an cô.
Thẩm Hi gật đầu một cái, lập tức nịnh nọt: “Tôi biết anh Hà nhất định sẽ có biện pháp mà”
“Không phải.” Hà Chi Châu phản bác. “Bởi vì lo lắng cũng chả có ích gì”
Người này….Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu một cái, sao cô lại có cảm giác tính tình của Hà Chi Châu đã tốt hơn trước rất nhiều. Thẩm Hi cười rộ lên,
bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn. Suy nghĩ của cô luôn biến đổi rất
nhanh, nhìn những người trẻ tuổi qua lại trên lối đi bộ, cô hỏi Hà Chi
Châu: “ANh Hà, lương tháng lý tưởng của công việc sau khi tốt nghiệp của anh là bao nhiêu?”
Hà Chi Châu thật có chút không theo kịp suy nghĩ “nhảy cốc” của Thẩm Hi, anh hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”
Thẩm Hi nghiêm túc suy nghĩ một lát, xòe bàn tay ra, khí thế ngất trời nói: “Lương tháng 5000.”
Yêu cầu này thật đúng là không cao, Hà Chi Châu hỏi cô: “Chừng đó đủ để tiêu à?”
Không nên hỏi vấn đề dễ khiến người khác tổn thương như vậy chứ, còn
chưa chắc cô sẽ tìm được công việc có 5000 hàng thang đâu. Thẩm Hi từ
bên trái Hà Chi Châu đi vòng qua bên phải: “Anh Hà, anh mau nói của anh
đi, tôi còn có mục tiêu cao hơn nữa đấy.”
Hà Chi Châu quả thật chưa từng nghĩ tới vấn đề lương tháng lý tưởng này, nhưng anh đã nhận được vài lời mời làm việc. trong đó có một công ty mà lúc trước đã nhờ anh cung cấp, tư vấn các thông tin kỹ thuật. Bọn họ có ý mời anh gia nhập vào công ty sau khi anh tốt nghiệp, cũng nói luôn
điều kiện đãi ngộ bao gồm tiền lương hàng năm là 50 vạn và cộng thêm các khoản thưởng cuối năm.
Hà Chi Châu dùng phương thức đơn giản nói chuyện này cho Thẩm Hi nghe.
Anh thực sự không cảm thấy tiền lương 50 vạn một năm là vấn đề gì đó to
tát, nếu chính anh đi gây dựng sự nghiệp thì số tiền kiếm được còn cao
hơn con số này rất nhiều.
Nhưng Thẩm Hi nghe xong thì lập tức kích động.
“Anh Hà, nhất định chúng ta phải làm bạn tốt nha.” Cô kéo tay Hà Chi
Châu, vô cùng “chân chó” hỏi: “Sau này chúng ta đổi trở lại, anh còn để ý đến tôi nữa không?”
Hà Chi Châu quay đầu nhìn về phía ánh mắt giống như chó con của Thẩm Hi, sờ đầu cô một cái “Khó nói lắm.”
Thẩm Hi rầm rì, cô quấn lấy Hà Chi Châu nói không ngừng: “Hà Chi Châu,
anh không thể xấu xa như vậy được. Anh làm như thế không đúng đâu…….nói
gì đi nữa thì hai người chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, có thể nói cực kỳ có duyên phận trên thế giới này rồi.”
Cực kỳ có duyên phận trên thế giới này……Ừm, lời này coi như dễ nghe. Hà
Chi Châu nhìn về phía dòng xe tấp nập trên đường, hai người cực kỳ có
duyên phận trên thế giới; có phải là mối lương duyên trời ban, trời sinh một đôi không?
“Hà Chi Châu, sau này anh thành đạt, thật sự sẽ không giúp đỡ tôi một
chút nào sao?” Thẩm Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu anh không cho cô một
câu trả lời chắc chắn thì cô sẽ liền hỏi đến khi anh đáp lại thì thôi.”
“Không giúp đỡ, cô quá phiền toái.” Hà Chi Châu cố ý nói. Anh cảm thấy
Thẩm Hi có chút ồn ào, nhưng đồng thời tâm tình lại khá vui vẻ.
Anh bước đi nhanh hơn, Thẩm Hi cũng tắng tốc đuổi theo sau anh. Cô hạ
yêu cầu xuống, tiếp tục líu ríu hỏi về vấn đề này: “Hà Chi Châu, chẳng
lẽ sau này chúng ta vô tình gặp lại nhau, anh cũng không nỡ mời tôi một
bữa cơm ư?”
“Không mời.”
“Đúng là quỷ hẹp hòi mà! Vậy nếu tối nhờ anh chuyện gì đó thật nhỏ thôi, anh cũng sẽ không giúp hả?”
“Không giúp.”
“Nếu thế anh có thể giới thiệu cho tôi vài người đàn ông ưu tú được không?”
“Nghĩ khá lắm.”
“A a a a, làm người không nên như vậy nha………..Aiz………
Anh chờ tôi một chút……..”