Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 35: Chương 35: CHƯƠNG 35




Edit: tiểu an nhi

Hai người trở lại khách sạn, Hà Chi Châu tắm nước nóng xong rồi ra ngoài. Thẩm Hi đi vào tắm nước lạnh, nguyên nhân không cần nói cũng biết.

Thời điểm Thẩm Hi tắm bên trong, Hà Chi Châu tựa vào đầu giường xem TV. Anh đổi kênh liên tục, bên tai vẫn truyền tới tiếng nước từ trong toilet.

Anh nhớ lại kích động của bản thân khi ở ngoài bãi cát, hiện giờ ảo não không thôi. Nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi, lúc hôn anh coi Thẩm Hi là Thẩm Hi. . . . . . Chỉ là không biết Thẩm Hi có coi anh là anh hay không. . . . . .

Thật là một vấn đề khiến người ta đau đầu! Huyệt thái dương của Hà Chi Châu theo tiếng reo hò của nữ MC trên TV mà giật giật. Sau một lúc lâu, anh quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh nhíu mày: Đã tắm cả tiếng đồng hồ rồi mà sao Thẩm Hi vẫn chưa ra ngoài?

Trong phòng vệ sinh, Thẩm Hi không phải đang tắm mà căn bản là ở dưới vòi hoa sen đi qua đi lại than thở. Cô chống tay lên ngang cái hông gầy gò, mặc cho nước lạnh giội lên da thịt, cả người nổi hết da gà. Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ở bờ cát tối nay, trái tim nhỏ bé đáng thương của cô khẽ run rẩy.

Vậy mà cô lại hôn chính bản thân mình. . . . . .

A a a! Nụ hôn ướt át đó là chính là nụ hôn đầu của cô, không ngờ nụ hôn đầu của cô lại là cho chính mình!

Ối trời ơi! Còn có chuyện nào thê thảm hơn chuyện này nữa không!

Không những thế, trong khi “hôn hôn”, đột nhiên nghĩ đến mình đang là một người đàn ông, cuối cùng còn nổi lên phản ứng! ! !

Trời ạ! Đầu óc cô thực sự hỏng rồi ư? !

Sau một hồi tắm nước lạnh, mặc dù tiểu Hà phía dưới đã ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng cô không còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa, hay là tự cung (*) luôn nhỉ?

(*) tự cung: thiến ^^

Hà Chi Châu ở bên ngoài lo lắng Thẩm Hi trong phòng vệ sinh xảy ra chuyện gì, anh đứng ở bên ngoài cửa kính, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Cô đã xong chưa?"

Thẩm Hi đang ngồi bên trong vẽ vòng tròn tự kỷ, nghe thấy tiếng Hà Chi Châu hỏi thăm thì lại càng cảm thấy không được tự nhiên, sau một lát mới mở miệng: "Anh cứ ngủ trước đi, tôi còn muốn tắm thêm một lúc nữa."

Còn phải thêm một lúc nữa. . . . . . Nhưng đã tắm hơn một tiếng đồng hồ rồi! Hà Chi Châu suýt thì phun ra một búng máu, nhưng anh vẫn bình tĩnh quay lại giường ngủ, nghĩ một chút rồi cũng tắt luôn cả đèn và TV.

Thẩm Hi thấy bên ngoài chợt yên tĩnh, đèn cũng tắt hết. Cô lập tức đẩy cửa phòng vệ sinh ra, khoác khăn tắm màu trắng nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, sau đó dùng chăn gói cả người lại thành một cái kén, không nói tiếng nào nằm im không nhúc nhích.

Trong nháy mắt, phòng khách sạn chỉ còn lại ánh trăng im ắng lặng lẽ chiếu vào.

Hà Chi Châu vẫn không nhịn được mở miệng: "Thẩm Hi. . . . . ."

Hà Chi Châu vừa lên tiếng, gương mặt Thẩm Hi tức khắc nóng bừng, cô quay lưng về phía Hà Chi Châu: "Anh Hà, tôi ngủ rồi."

Ngủ rồi. . . . . . Hà Chi Châu thở dài một cái, phối hợp với cô không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, cảm xúc lúng túng tối qua của Thẩm Hi đã tan thành mây khói, tâm trạng của cô luôn luôn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Hôm nay phải quay về thành phố S rồi, cô ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp hành lý, vừa thu xếp vừa nói với Hà Chi Châu đang ngồi trên ghế salon: "Anh Hà, anh cứ yên tâm, sau này bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cùng anh đi tới Thanh Đảo."

Hà Chi Châu gật đầu một cái, chăm chú xem quyển sách trên tay.

Thẩm Hi tiếp tục dọn dẹp hành lý, cô thu cho mình, sau đó cũng thu luôn cho Hà Chi Châu. Khi xếp đến quần áo con thì cô đột nhiên quát to một tiếng, giơ cái áo ngực lên cho Hà Chi Châu nhìn: "Anh Hà, miếng lót bên trong đâu?!"

Hà Chi Châu đứng lên, anh có cảm giác mình cần phải ra ngoài ban công hóng gió một chút.

Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao đàn ông lại nói phụ nữ hư vinh, sự hư vinh của Thẩm Hi thể hiện ở chỗ nào —— đó là cố ý mua một cái áo ngực to hơn một cúp, sau đó sẽ nhét miếng lót thật dày ở bên trong!

Cúp C sao? Anh cúi đầu liếc ngực một cái, đoán chừng cũng phải thiếu không ít mới tới cúp đó đấy. . . . . .

Chuyện bí mật nhất của cô cứ thế bị phát hiện! Thẩm Hi ngồi chồm hổm trên mặt đất, không vui rầm rì. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào giống như Hà Chi Châu, hiện giờ có người phụ nữ nào không làm giả chứ! Mắt mũi thì dao kéo, ngực cũng bơm silicon, cô chỉ độn thêm miếng lót thôi thì có làm sao. . . . . .

Kết quả là trên máy bay, cô đem chuyện này phản bác Hà Chi Châu, nhưng anh lại nói cô lừa gạt.

Chậc chậc, thì ra anh vứt miếng lót của cô đi còn là một hành động “vinh quang” nữa cơ đấy!

Thẩm Hi rất muốn há miệng cắn chết Hà Chi Châu, phải hóa thành con sói bổ nhào về phía anh cấu xé. Đáng tiếc còn chưa kịp nhào tới, cô đã bị Hà Chi Châu đè đầu.

"Đừng ồn ào."

Thẩm Hi tiếp tục: "Oa oa."

Hà Chi Châu bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, từ cổ họng phát ra hai tiếng cười ngắn ngủi lại nhẹ nhàng. Tuy lần đi Thanh Đảo này không thu được kết quả gì nhưng anh vẫn rất vui vẻ mà cười ra tiếng.

Chỉ có điều một màn này, ở trong mắt nữ tiếp viên hàng không đang đưa nước uống cùng điểm tâm thì lại là cảnh tượng “Sói đói ăn hoa” —— Thẩm Hi là sói đói, còn Hà Chi Châu là kiều hoa.

——

Thẩm Hi quay về phòng 921, phát hiện trong phòng không có ai cả. Lâm Dục Đường không có thì cũng dễ hiểu nhưng Hầu Tử với Tráng Hán lại đi đâu không biết nữa. Cô đi một vòng trong phòng, sau đó nhón chân lên biến thành một con thiên nga, xoay người sáu vòng liên tục. Nhớ tới nụ hôn khi ở Thanh Đảo, lúc này không có Hà Chi Châu ở đây, trong lòng cô vẫn cảm thấy thật tuyệt với.

Tâm tình tuyệt vời, hành động lại càng thêm uyển chuyển.

Lúc thì là thiên nga nhỏ, khi thì đi giật lùi giống Michael Jackson, cuối cùng còn nhảy một bài mà các bác gái thích nhất —— thể dục nhịp điệu.

"Ngày lành. . . . . . Hôm nay thật là một ngày tốt lành. . . . . ."

Từ đầu tới cuối, điện thoại di động mà Lâm Dục Đường đặt ở trên bàn sách, từ lúc Thẩm Hi vào phòng cho tới khi cô thực hiện các động tác thể dục nhịp điệu, vẫn luôn trong tình trạng “đang ghi hình”.

. . . . . .

Thẩm Hi chơi một mình đến mệt, mới gửi cho Hầu Tử, Tráng Hán, cùng Lâm Dục Đường mỗi người một cái tin nhắn: "Thân ái, lão đại của các cậu đã về rồi đây!"

Hai ngày không thấy như cách ba thu. Đối với kẻ suốt ngày ăn cơm ngoài đường như Tráng Hán mà nói thì những lời này có thể hình dung gần đúng nhất với tâm trạng của anh ta gần đây. Hai ngày không gặp được lão đại, nỗi nhớ nhung của anh ta thật giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không ngừng. Thứ cảm giác này, ngay cả với Trương Nhiên cũng chưa từng có.

Cho nên khi nhận được tin nhắn của lão đại gửi tới, anh ta nhanh chóng và nốt hai miếng cơm rồi quay qua nói với Hầu Tử: "Lão đại đã trở lại rồi, chúng ta về nhanh đi."

Hầu Tử không có ý kiến gì, anh ta cũng nhận được tin nhắn của lão đại, không hiểu sao tâm tình cũng cảm thấy rất tốt, anh ta gửi lại một cái tin: "Tôi với Tráng Hán đang ăn cơm ở bên ngoài, cậu có cần chúng tôi mua cái gì đó về ăn không?"

Cũng chỉ có ở phòng 921 này Thẩm Hi mới được hưởng đãi ngộ của lão đại như vậy thôi, so với khi còn ở phòng 636 lúc trước đúng là khác nhau quá xa.

Cô nhắn lại tiếp cho Hầu Tử: "Tôi muốn một cái bánh rán Sơn Đông thật to, vỏ thật giòn, có thêm trứng gà với rau xà lách, còn cả hai miếng thịt sườn với lạp xưởng nữa."

Thẩm Hi ngọt ngào gửi tin nhắn đi, quay đầu lại bỗng thấy Lâm Dục Đường đang bước vào phòng.

"Hi, lão Tam." Cô lên tiếng chào.

"Hai ngày nay cậu đi đâu?" Lâm Dục Đường cũng không để ý đến bộ mặt tươi cười của cô, cả mặt đen thui, thấy cô liền hỏi, "Tôi còn gọi điện thoại cho cậu nữa. . . . . . Tại sao cậu không nghe?"

Thẩm Hi có chút sợ hãi, yếu ớt mở miệng: "Tôi chỉ về nhà một chuyến mà thôi."

"Về nhà?!" Lâm Dục Đường tức giận, từng bước một đến gần, đang định tiếp tục ép hỏi thì Thẩm Hi cong người né một cái, vòng qua Lâm Dục Đường, vớ lấy cái chậu chạy thẳng vào nhà vệ sinh: "Tôi đi giặt quần áo!"

Lâm Dục Đường nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng vừa giận vừa hờn. Anh đi về phía bàn sách của mình, cầm điện thoại di động lên, mở ra phần video cố ý ghi lại, kết quả thật không khiến anh thất vọng: Bên trong "Hà Chi Châu" vừa nhảy điệu thiên nga, vừa đi giật lùi, cuối cùng còn uốn éo làm mấy động tác thể dục nhịp điệu nữa. . . . . .

Chỉ có hai khả năng, Hà Chi Châu thật sự biến thành Thẩm Hi, hoặc là Hà Chi Châu điên mất rồi. . . . . . Cho nên anh phải cầm cái video này đi chất vấn Thẩm Hi sao?

Lâm Dục Đường nhấn tắt điện thoại di động, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ điên rồ, cũng sắp ép anh phát cuồng tới nơi.

Kết quả cuối cùng. . . . . . Nếu như Hà Chi Châu không điên thì nhất định là anh điên rồi!

——

Thẩm Hi ăn cái bánh rán Sơn Đông thật lớn mà Hầu Tử mua về, quá ngon, đãi ngộ tốt quá đi!

Tráng Hán đã hai ngày không thấy lão đại, rất muốn thân thiết một phen, anh ta ghé mặt lại gần nói: "Lão đại, có thể cho tôi xin một miếng không?"

Thẩm Hi liếc mắt, miễn cưỡng chia một phần nhỏ cho Tráng Hán, thuận tiện nói thêm một câu: "Đây chính là bữa tối của tôi đấy." Ý tứ chính là cậu không ngại cướp bữa tối của tôi à?

Tráng Hán nhận lấy miếng bánh rán lão đại chia, há miệng ra ăn hết sức hài lòng.

Hầu Tử nhìn Tráng Hán không vừa mắt, mở miệng hỏi lão đại: "Lão đại, mấy ngày nay cậu đi đâu thế?"

Thẩm Hi vẫn dùng cái cớ “về nhà”, cô nói: "Tôi về nhà một chuyến, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình."

Hầu Tử có chút buồn bực, không phải ba mẹ của lão đại đều ở nước ngoài sao? Chẳng lẽ lão đại về với ông nội. Anh ta nhe răng ra cười ha ha, nịnh nọt hỏi: "Ông nội gần đây có khỏe không?"

Thẩm Hi vừa cắn bánh rán vừa nói dối: "Khỏe lắm, thời gian này ông còn theo mấy cụ bà đi nhảy ở quảng trường. Ngày nào cũng nhảy Gang Nam style, khỏi phải nói là high như thế nào."

Đây chính là tình trạng của ông nội do Thẩm Hi tự nghĩ ra.

Sự thực thì ông nội Hà vô tội đang ngồi trên xe lăn viết sách ở trong nhà. Đang viết và viết, bỗng dưng vô duyên vô cớ lại hắt hơi một cái, ông nội Hà vuốt vuốt cái mũi tức giận hỏi bảo mẫu: "Có phải cô lại vụng trộm đi trồng hoa hay không?!"

Bảo mẫu lại càng thêm oan khuất: "Ông Hà, thật sự là không có. . . . . ."

Hầu Tử từng thấy qua ông nội của Hà Chi Châu, anh ta nghe lão đại nói "Ngày nào cũng nhảy Gang Nam style", có chút khó hiểu hỏi lại: "Lão đại, chân của ông nội cậu đã tốt rồi hả?"

Thẩm Hi bị Hầu Tử hỏi cho hồ đồ, chẳng lẽ chân của ông nội Hà Chi Châu có vấn đề? Cô chột dạ cúi đầu tiếp tục ăn bánh rán, sau một lát mới nói: "Gần đây mới khá, cho nên đặc biệt high."

"Thì ra là thế." Hầu Tử hiểu ra gật gật đầu

Thẩm Hi cũng gật như giã tỏi: "Chính là như thế đấy."

Buổi tối, Thẩm Hi vẫn đi tới sân vận động chạy bộ. Trời vừa mưa rất to, cả sân trường được cọ rửa trông sáng sủa hẳn lên, hơn nữa trời đã tối, mưa mùa hè không những không nóng bức, mà ngược lại còn có chút mát mẻ cùng ướt át.

Cô chạy được hai vòng thì nhận được điện thoại của Hà Chi Châu.

Lúc trước cứ khi nào cô và Hà Chi Châu gọi điện thoại cho nhau thì đều là nói về những tình huống khẩn cấp. Nhưng còn bây giờ, ngay cả chuyện buổi tối ăn bánh rán, cô cũng nói cho anh nghe.

Sau đó Hà Chi Châu đột nhiên hỏi: "Ăn có ngon không?"

"Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon!" Thẩm Hi cầm di động hào hứng trả lời, còn tả cho Hà Chi Châu biết cái bánh rán cực bự mà cô vô cùng yêu thích nó ngon ra sao.

Sau khi nói chán chê, Hà Chi Châu như thường lệ đả kích cô một phen: "Những đồ ăn vặt kiểu này được làm không sạch đâu, không có chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm. Nếu nó dùng dầu chiên đi chiên lại thì ăn vào không tốt cho sức khỏe nữa."

Anh lại còn nói cái bánh rán cô thích nhất là đồ ăn không tốt cho sức khỏe! Thẩm Hi thở phì phò nói: "Dù nó có không tốt đi chăng nữa, chẳng lẽ tôi cũng không được ăn hả?"

Hà Chi Châu: ". . . . . . Được rồi."

Thẩm Hi cười ha ha, chợt nhớ tới chuyện của ông nội, cô không biết mình có bị lộ hay không. Thẩm Hi lên tiếng hỏi anh: "À, hôm nay tôi nói với bọn Hầu Tử là chân của ông nội anh đã tốt rồi, có vấn đề gì không?"

Hà Chi Châu đang uống nước lập tức ho khan, anh cố bình ổn lại hơi thở rồi nói: "Chân của ông nội tôi đã cưa bỏ trên bàn mổ mười năm trước rồi."

Thẩm Hi miệng há thành hình chữ "O", mãi lâu sau, cô mới xấu hổ nói tiếp: "Tôi còn nói, gần đây ông nội tham gia nhảy ở quảng trường. . . . . ."



Chi Châu lấy tay chống trán: “Kể cả chân của ông nội có tốt đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không đi nhảy ở quảng trường đâu.”

Có người đi vào phòng 636, Hà Chi Châu vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, Hạ Duy Diệp lại gần trào phúng một câu: “Thẩm Hi, cuối tuần này cậu đi ra ngoài với ai thế?”

Hà Chi Châu tắt máy, dựa lưng vào thành ghế nhàn nhạt đáp lại: “Hà Chi Châu, đã hẹn trước.”

Hạ Duy Diệp lại thành công tìm buồn bực một lần nữa.

--

Thẩm Hi chạy bộ xong quay về phòng 921, Hầu Tử cùng Tráng Hán đang sôi nổi thảo luận, có nên ghi danh tham gia hội diễn văn nghệ “Cúp Thanh niên” do trường Đại học tổ chức hay không.

Tráng Hán muốn tham gia, nhưng Hầu Tử lại nói không có tiết mục hay nào để biểu diễn cả, không nên lên đài rồi để mất thể diện làm gì.

Không ngờ Tráng Hán rất tự tin vỗ ngực nói: “Chỉ cần với tên tuổi của Chu Thần tôi thì Hội sinh viên của trường cũng phải để cho tôi mấy phần mặt mũi đấy.”

Ha ha, Hầu Tử hỏi Lâm Dục Đường “Lão Tam, cậu có hứng thú không, nếu có thì cả phòng 921 chúng ta cùng tạo ra một tiết mục đặc sắc cũng không tồi.”

Lâm Dục Đường lắc đầu: “Có các cậu tham gia là được rồi.”

Thẩm Hi quay về, cô đứng ở ngoài cửa nghe hết cuộc đối thoại giữa Hầu Tử và Tráng Hán, bỗng dưng lại cảm thấy có một số lời thật chí lý -- Thượng đế đóng một cánh cửa trước mặt bạn đồng thời cũng mở cho bạn một cái cửa sổ.

Đó, nhìn xem, cái cửa sổ này mở ra trước mặt cô rồi!

Thẩm Hi nở nụ cười, vui vẻ đi vào: “Tham gia đi, tham gia đi! Phòng 921 của chúng ta là phòng ưu tú nhất của khu ký túc xá nam này, không có lý nào lại không tham gia cả.”

Hầu Tử có chút dao động.

Tráng Hán thì trực tiếp kích động: “Lão đại, cậu có ý tưởng gì không?”

Thẩm Hi nghiêm túc suy nghĩ: “Chúng ta xếp hàng khiêu vũ thì thế nào?”

Hầu Tử: “……”

Tráng Hán vốn là “đứa bé” nhiệt huyết yêu khiêu vũ, vội nói: “Lão đại, đúng là đang có ý đó đấy!”

Lâm Dục Đường ngồi ở trên giường nghĩ tới điệu múa “thiên nga” trong clip mà di động đã thu lại được, lành lạnh hỏi một câu: “Định khiêu vũ cái gì? Nhảy điệu “thiên nga” sao?”

“Ha ha ha ha….. lão Tam hài hước quá!” Tráng Hán đứng lên, cởi áo T-shirt ra, “Tôi thấy chúng ta nhảy điệu “đà điểu” cũng không tồi.”

Thẩm Hi nâng cằm, tập trung suy nghĩ: “Nam sinh nhảy Jazz nhìn đẹp trai lắm, chúng ta đứng thành một hàng nhảy Jazz đi?”

Hầu Tử chưa từng khiêu vũ, có chút lo lắng: “Nhưng lão đại, tôi không biết nhảy.”

“Nhảy Jazz rất đơn giản.” Thẩm Hi vỗ vỗ bả vai Hầu Tử, sau đó đứng thẳng người, ngẫu hứng nhảy luôn một đoạn “All nite” của Janet Jackson. Cô nhảy vừa nhanh lại vừa có tiết tấu, trên mặt còn mang theo biểu cảm vô cùng sinh động.

Khi kết thúc, còn tiêu sái xoay đầu, dùng Anh ngữ nói: “You see see, so easy!”

Cả phòng 921 trừ Lâm Dục Đường, tất cả đều hoảng sợ đến ngây người!

Tráng Hán suýt chút nữa quỳ sụp xuống sùng bái: “Lão đại, cậu học cái này từ khi nào vậy?”

Thẩm Hi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Đường, giải thích hết sức hợp lý: “Không phải bạn gái của tôi là Hi Hi sao, cô ấy là vũ công chuyên nghiệp, vì để hai chúng tôi có tiếng nói chung, tôi đặc biệt đi học đấy.”

Được rồi. Bây giờ bọn họ mới hiểu ra tại sao lão đại có thể theo đuổi được Thẩm mỹ nhân, thì ra là vụng trộm gian khổ đi luyện khiêu vũ. Hầu Tử nhìn Lâm Dục Đường bằng ánh mắt đồng tình, Lâm Dục Đường thì chỉ cười lạnh.

Học viện Sư phạm có ngày kỷ niệm thành lập trường, còn Đại học S bọn họ lại có “Cúp Thanh niên”. Mọi người dần dần bước vào trạng thái bận rộn. Thời gian thấm thoắt đã tới kỳ thi cấp bốn và cấp sáu.

Hầu Tử đang ra sức học khiêu vũ than thở một tiếng, suýt chút nữa thì quên mình còn phải tham gia kỳ thi cấp sáu. Trước cuộc thi một tuần, anh ta mới vội vàng chạy tới thư viện học lấy học để.

Thẩm Hi ngồi trong phòng uống sữa chua, trong lòng mừng thầm. Hơn nữa loại cảm xúc vui sướng này, càng gần tới kỳ thi lại càng phấn khích. Nhất là trước cuộc thi mấy ngày, ngay cả khi ăn cơm, cô cũng há miệng ra cười ha ha: Rốt cuộc thì ba mẹ cũng không cần lo cô không qua được kỳ thi cấp bốn rồi.

Hà Chi Châu không chịu nổi bộ dạng này của Thẩm Hi, anh để đũa xuống, nhàn nhạt nói một câu: “Thật ra thì việc tránh đánh dấu vào tất cả các đáp án chính xác, đối với tôi mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”

Cái gì? Tránh đánh dấu vào tất cả các đáp án chính xác!

Thẩm Hi lập tức kéo tay Hà Chi Châu, run rẩy nói, “Anh Hà, anh ngàn vạn lần đừng kích động nha….”

Kích động…..

Hà Chi Châu quyết định, anh muốn tránh đánh dấu tất cả đáp án chính xác.

Spoil chương sau: Việc bi kịch nhất trên cuộc đời này là gì ----- chính là khi vừa ngủ dậy, chợt phát hiện ra bản thân mình đang ngồi trong phòng thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.