Có đôi khi khổ sở
không phải là chẳng hay biết gì, mà là có cảm giác khó chịu gì đó muốn
phá kén chui ra, còn Thẩm Hi lại liều mạng ngăn cản cảm xúc của bản thân bộc phát. Kỳ thực cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Dục Đường vô cùng tốt, chỉ
là tính tình có hơi lạnh nhạt.
Anh giống như một ly nước lọc, mà
tình cảm của anh dành cho cô chính là một quá trình “nước ấm nấu ếch”
(*). Rõ ràng cô là con ếch đang bị nấu kia, lại còn tưởng rằng đó là một loại hưởng thụ vui vẻ. Những vấn đề về tình yêu, Thẩm Hi vẫn luôn suy
nghĩ đơn giản lại trực tiếp; nhưng cô biết, quá trình thích một người là cả một cuộc thi Marathon trường kỳ chứ không phải chỉ chạy nước rút một trăm mét.
(*): Nước ấm nấu ếch là một câu chuyện ngụ ngôn của
Trung Quốc: Khi bỏ con ếch trực tiếp vào nước nóng thì nó sẽ nhảy ra
ngay lập tức, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên thì con
ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.
Muốn ăn cái gì khi về mình sẽ làm cho. . . . . .
Tiếng nói dịu dàng của Lâm Dục Đường giống như Kim Cô chú quấn lấy suy nghĩ
của cô. Thẩm Hi hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy gió biển đã thổi thẳng vào trong lòng mình. Bất chợt run lên một cái, toàn thân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Bên tai vẫn nghe thấy giọng nói kia,
Thẩm Hi đã không còn nghe rõ nữa, nhưng đại khái cũng đoán được Lâm Dục
Đường đang nói chuyện điện thoại với ai.
Đối với con gái, có những khi dù ngu dốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể không đoán ra.
Thẩm Hi một mình trở về, Hầu Tử cắt một miếng bánh kem lớn đưa cho cô, sau
đó kéo cô ngồi xuống: "Đây là miếng bánh lớn nhất, đẹp nhất, có nhiều
trái cây nhất đấy."
"Cám ơn anh." Thẩm Hi cười híp mắt nhận lấy
bánh ngọt. Cô xúc từng miếng từng miếng một lên ăn. Hầu Tử lại quay sang nói tiếp: "Thẩm mỹ nhân, em kể tiếp câu chuyện tình yêu giữa em với lão Tam đi. Bọn anh rất thích nghe á."
Thẩm Hi không thốt được nên
lời, tạm thời đè nén hết cảm xúc khó chịu vào trong tim, ép xuống buồn
bực đang trào dâng trong lòng. Cô nói vài câu đùa giỡn chuyển đề tài
sang Hà Chi Châu: "Này, Hà Chi Châu, anh nói về chuyện tình cảm của anh
một chút đi."
Nếu bản thân không muốn nói chuyện thì biện pháp
tốt nhất chính là dẫn sự chú ý của mọi người sang một người khác gây sự
tò mò hơn. Mà ở đây Hà Chi Châu chính là người khiến người khác cảm thấy tò mò nhất. Khi Thẩm Hi gọi ra tên Hà Chi Châu thì Trương Nhiên lập tức chuyển ánh mắt sang nhìn anh, vẻ mặt mong đợi.
Đột nhiên bị điểm danh, một giây trước vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, Hà Chi Châu bình tĩnh mở mắt ra, nhàn nhạt đáp lời: "Nói cái gì, chuyện tình hả? Không
nói được."
"—— không nói được?" Tráng Hán không để cho Hà Chi
Châu một chút tình cảm cùng thể diện nào, nói, "Lão đại, căn bản là cậu
không có gì để nói đi!"
Lời này thật khiến cho người ta cảm thấy
không thoải mái, Hà Chi Châu khẽ nhếch khóe miệng. Mấy người này cứ làm
như kể về mấy cuộc yêu đương thì có cảm giác bản thân đạt được thành tựu gì đó vậy.
——**——**——
Khoảng năm phút sau, Lâm Dục Đường mới đi ra ngoài. Anh còn mang theo một cái áo khoác, gió trên biển hơi
lớn, anh cố ý cầm ra khoác cho Thẩm Hi. Lúc trước đã có người từng nói
với cô, hành động thân thiết cũng chỉ là một loại thói quen.
Thẩm Hi khoác áo ở trên người, rất ấm áp, trên đó còn lưu lại hơi thở của
Lâm Dục Đường. Chỉ có điều cô vẫn cảm thấy có chút lạnh ở tận đáy lòng,
giống như cả người đang ngâm trong nước biển lạnh lẽo.
Hầu Tử
không để ý hỏi Lâm Dục Đường một câu: "Vừa rồi Thẩm Hi vào đó tìm cậu ra ăn bánh ngọt, cậu làm cao đúng không? Mãi mới đi ra đây!"
Lâm Dục Đường nhìn Thẩm Hi, trong ánh mắt phẳng lặng như mặt nước lóe lên một tia kinh ngạc.
Thẩm Hi vừa ăn bánh ngọt, vừa trả lời nghi vấn của Hầu Tử: "Mới đi được nửa
đường thì em chạy thẳng vào phòng vệ sinh, sau đó nghĩ tới thiếu mất một người thì sẽ ăn được nhiều hơn nên lộn trở về luôn." Vẻ mặt Thẩm Hi hóm hỉnh, không có ai hoài nghi lời của cô nói cả.
Đêm nay mọi người vui chơi quả thực không hề uổng phí chút nào. Lênh đênh trên mặt biển
mênh mông, cho dù chỉ tán gẫu nói chuyện phiếm thôi cũng là một việc hết sức thú vị. Trừ Hà Chi Châu đã sớm về phòng đi ngủ thì những người còn
lại phải mãi cho đến quá nửa đêm mới giải tán không chơi nữa.
Hầu Tử thật là một người bạn cùng phòng tốt bụng, trước khi về phòng còn
len lén kéo Lâm Dục Đường vào một góc, thần thần bí bí hỏi: "Có cần tôi
sắp xếp một phòng cho cậu với Thẩm mỹ nhân không?"
Lâm Dục Đường nhìn Hầu Tử không nói lời nào.
Hầu Tử bị nhìn như vậy thì thấy hơi mất tự nhiên, đứng thẳng người nói:
"Nếu không thích thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi." Dứt lời liền nhanh
chóng xoay người chạy mất.
Mới đi được nửa đường trở về phòng,
Hầu Tử lại bị Tráng Hán kéo lại. Hầu Tử chỉ to bằng một nửa Tráng Hán.
Anh ta lại dùng sức quá mạnh, Hầu Tử suýt chút nữa bị ném ra khỏi boong
thuyền.
"Lão Tam đồng ý không?" Tráng Hán vội vàng hỏi Hầu Tử.
Hầu Tử ho nhẹ hai tiếng, buông thõng hai tay: "Tôi muốn giúp cậu lắm nhưng không làm gì được!"
Tráng Hán bi thương ngẩng đầu lên nhìn trời cao, đúng là “xuất quân chưa kịp
chiến thắng đã tử trận, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn”.
Hầu
Tử vỗ vỗ vai của anh ta an ủi, vẻ mặt đồng cảm nói: "Cần gì phải gấp như vậy, cậu nên học tập lão Tam ấy. Cậu ấy với Thẩm mỹ nhân quen biết đã
lâu như thế mà vẫn chưa tiến công. Cậu với Trương Nhiên mới quen nhau
được bao lâu? Cứ xem như là đang tích đức hành thiện đi, buổi tối cũng
không cần lo sẽ suy nghĩ lung tung rồi. Nếu thật sự khó chịu thì niệm
Thanh Tâm chú nhé. Cái kiểu ỡm ờ nước đôi không phải là hành động mà đàn ông chúng ta nên có. Chúng ta nên nhìn lão đại với lão Tam mà học hỏi,
như vậy thì con gái mới chủ động nhào vào được!"
Tráng Hán khiếp sợ nhìn Hầu Tử, sau đó từ từ giơ ngón tay cái lên.
Hầu Tử đẹp trai rút ra một điếu thuốc, thở dài một hơi, đang muốn tiếp tục
giáo dục Tráng Hán thêm chút nữa mà vừa mới quay đầu lại đã không thấy
Tráng Hán đâu.
——**——**——
Lên du thuyền, Thẩm Hi vẫn cùng
Trương Nhiên ngủ chung một gian phòng. Trước đó Thẩm Hi rất hăng hái vui chơi, đến đêm còn là một trong những người nhiệt tình huyên náo nhất.
Kết quả là khi trở về phòng, lúc Trương Nhiên có ý định cùng Thẩm Hi nói chuyện thì bộ dạng cô lại rũ ra buồn ngủ.
Trương Nhiên ngồi nói một mình thấy rất nhàm chán thì cũng lăn ra ngủ luôn.
Thẩm Hi cảm thấy thật thất bại, con gái chính là một loại động vật hay suy
nghĩ linh tinh, chỉ có chút chuyện nhỏ cũng có thể day dứt mãi ở trong
lòng; nhưng mặt khác cô lại sợ bản thân mình không suy nghĩ nhiều. . . . . . Tóm lại là đầu cô đau muốn nứt cả ra. Sau một lúc nằm ở trên giường nghĩ ngợi, thấy Trương Nhiên đã ngủ say, cô rời giường khoác thêm một
cái áo choàng đi ra boong thuyền.
Trên boong thuyền đã không còn
ai, chỉ có ánh đèn rực rỡ mờ ảo treo bên ngoài, ánh sáng đó đung đưa
giữa sóng nước dập dềnh. Ánh trăng trên đầu xuyên qua mây mù phủ xuống
biển đêm, tĩnh lặng mà nhu hòa, tạo ra một hình ảnh mỹ lệ đến lạ thường. Thẩm Hi tựa người vào lan can nhìn từng đợt từng đợt sóng biển lướt
qua, bỗng dưng lại cảm thấy mình có hơi giống một "thiếu nữ u sầu".
Lâm Dục Đường.
Đường Đường. . . . . .
Có phải một người con gái mà khi người con trai quay đầu lại đều có thể
nhìn thấy thì anh ta sẽ vĩnh viễn không cần lo lắng về việc có thể sẽ
mất cô?
Gió biển đêm khuya rất lớn, thổi vạt áo choàng bay phấp
phới trong không trung. Gió lạnh đập vào mặt, dường như đang có mưa
phùn, rõ ràng đêm nay có sao mà.
Nửa người Thẩm Hi dựa hẳn vào
lan can, bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga đứt quãng lời một bài hát cũ: "Nếu
như anh muốn rời khỏi em. . . . . . xin hãy thành thực nói cho em biết. . . . . . Nếu như anh thật sự muốn ra đi. . . . . . hãy đem tấm hình trả
lại cho em. . . . . ."
Cô hát một chút lại dừng một chút, nhìn từng đợt sóng biển lướt qua không bao giờ trở lại.
Hà Chi Châu ngủ không sâu, tiếng động cơ của du thuyền khiến anh không sao ngủ được. Ngủ lơ mơ được một lúc thì tỉnh lại, phát hiện ra mình mới
ngủ được có bốn mươi phút. Anh quyết định ra boong tàu đi dạo một chút,
kết quả là vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy Thẩm Hi.
"Thiên trường
địa cửu là gì, cũng chỉ là những lời nói tùy tiện thôi. Anh chỉ yêu em
có một chút, mà anh cũng không nói ra. . . . . ."
Thẩm Hi ngừng hát, chán nản nhoài người bò ra rào chắn, cô không vui nha.
Hà Chi Châu lạnh lùng cô nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có chút cảm
thông với Lâm Dục Đường. Anh bước tới gần Thẩm Hi, muốn xác định xem có
phải cô đang mộng du hay không?
Thẩm Hi vẫn đang vắt vẻo trên lan can, nghe thấy có tiếng bước chân liền quay người lại, biết người tới
là Hà Chi Châu cũng chẳng nhiệt tình lên tiếng chào, chỉ uể oải hỏi một
câu: "Anh cũng không ngủ được à?"
"Ừ." Hà Chi Châu mở miệng trả
lời, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước. Bên tai dường như chỉ có tiếng
“ào ào” của sóng biển, loáng thoáng thấy ánh đèn từ đảo nhỏ xa xa, bầu
trời đầy sao cũng mang theo vẻ tĩnh lặng.
Đột nhiên một trận gió
biển quét tới, khí lạnh luồn vào trong thân thể, anh cảm giác chóp mũi
có hơi ngứa, đưa tay lên sờ sờ nhưng lại không thấy gì. Rõ ràng vừa rồi
anh ngửi thấy có một hương thơm mà.
Hà Chi Châu quay đầu sang bên cạnh nhìn cô gái đang bị gió thổi loạn mái tóc, những sợi tóc đen sượt qua mặt anh.
Sắc trời mờ mịt, màn đêm ảm đạm bao phủ ở giữa hai người. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhìn vào đôi mắt của Thẩm Hi. Khuôn mặt cô
bừng lên như ánh sáng cuối chân trời, trong mắt của anh có cái mũi dọc
dừa, mái tóc đen nhánh cùng gương mặt phiếm hồng giống như được phủ ánh
bình minh của cô. . . . . . Còn có hốc mắt ửng đỏ kia nữa.
Lúc
này Thẩm Hi quá mức bình thản, Hà Chi Châu có chút không quen. Anh
thoáng suy nghĩ rồi tốt bụng mở miệng: "Một lát nữa có thể sẽ có sấm sét đấy." Ngụ ý là cô nên sớm trở về phòng ngủ của mình đi.
Thẩm Hi vẫn không hề nhúc nhích, một lát sau mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cám ơn đã nhắc nhở."
Hà Chi Châu nghĩ mình không cần phải nhiều lời nữa, anh không phải là
người thích làm mình bị mất mặt, nhưng quả thực giọng nói của Thẩm Hi
quá mức sa sút chán nản, trước khi đi anh vẫn nhắc cô thêm một câu: "Đã
muộn lắm rồi."
"Anh cứ yên tâm về phòng đi!" Thẩm Hi bất chợt
quay đầu sang, đôi mắt đẫm nước nhìn anh đứng dưới ánh đèn, quệt miệng
nói: "Anh nhắc nhở tôi làm gì? Cũng đâu phải tôi ở cùng phòng với anh,
anh nhanh về phòng của anh là được!"
Tâm trạng của cô sắp không xong rồi.
Hà Chi Châu cảm thấy mình đang nhìn một con hổ con đang uất ức, du thuyền
khẽ lắc lư một chút, tay anh nắm lấy lan can, từ trong kẽ răng nhàn nhạt nặn ra hai chữ: "Tùy cô. . . . . ."
Sau đó du thuyền lại tiếp
tục rung nhẹ, còn Hà Chi Châu thì “một đi không quay đầu lại”. Cho đến
khi cả du thuyền đột nhiên động mạnh nghiêng về một phía, làm anh suýt
chút nữa ngã nhào xuống. Sau khi lấy lại thăng bằng, còn chưa kịp suy
nghĩ gì thì dường như anh thấy có một tia sáng trắng chợt lóe qua bầu
trời, rất nhanh rồi biến mất. . . . . .
Hà Chi Châu dừng bước, chưa quay đầu lại mà sau lưng đã truyền đến một tiếng hét thất thanh.
Anh lập tức xoay người lại nhìn nhưng đã không thấy Thẩm Hi đâu nữa. Người
mà một giây trước vẫn còn mặc chiếc áo choàng vàng nhạt đứng cạnh lan
can thì hiện giờ đang cuộn một vòng trong không trung rồi cả người rơi
xuống biển. . . . . .
——**——**——
Khi Thẩm Hi tỉnh lại một
lần nữa thì chỉ nhìn thấy Trương Nhiên đang ngồi bên cạnh. Trương Nhiên
còn bưng một chén nước trong tay, giọng nói so với bình thường còn đáng
yêu hơn mấy phần: "Anh. . . . . . có muốn uống nước không?"
Còn ở bên kia, Hà Chi Châu đang dần dần tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của
Lâm Dục Đường, bên cạnh anh còn có cả Hầu Tử và Tráng Hán nữa. Anh mở
mắt ra, nhìn Lâm Dục Đường đang trưng ra ánh mắt đầy lo lắng, thâm tình
cùng tia máu dày đặc. . . . . .
Trái tim Hà Chi Châu tê rần. Lâm Dục Đường đối xử với anh tốt như thế này từ khi nào vậy?