Trong hình, Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm lớn đầy bọt trắng, lộ ra cần cổ
thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp, tóc được khăn tắm bọc gọn lên,
vầng trán trơn bóng thanh thoát; ánh mắt trong veo sáng ngời, cười híp
lại thành hai vầng trăng cong cong. Gương mặt ửng hồng, còn dính một ít
bọt. . . . . . Hà Chi Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lòng
bàn tay có chút ngưa ngứa. Tự dưng lại muốn đưa tay lau sạch bọt trắng
trên mặt cô, sau đó sẽ vớt cô từ trong bồn tắm ra ngoài.
Vớt ra ngoài. . . . . .
Tại sao anh phải vớt cô ra ngoài? Vớt ra ngoài để làm cái gì?
Thẩm Hi chụp hình rồi gửi cho Hà Chi Châu chỉ đơn thuần là muốn chứng
minh "Cô đang tắm như thế này chứ không phải như thế kia". Nhưng đợi mãi không thấy Hà Chi Châu trả lời lại, cô cảm giác có cái gì đó không
đúng. Thẩm Hi nằm ở trong bồn tắm cầm điện thoại di động ngẩn người hồi
lâu, mặt đỏ bừng. Hà Chi Châu có thể nghĩ cô là một cô gái tùy tiện hay
không đây?
Aiz~ Thật là phiền. . . . . .
Thẩm Hi xốc lại tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất thêm hiệu ứng cho bức
ảnh vừa rồi. Cô chèn thêm hình một củ cà rốt khổng lồ che lại phần bồn
tắm, sau đó gửi lại lần nữa cho Hà Chi Châu, còn kèm theo cả một thông
điệp thuần khiết: "Ha ha, vừa nãy vội quá, đã quên xử lý rồi... Anh Hà,
anh xem tấm này thôi."
Anh Hà, anh xem tấm này thôi. . . . . . Hà Chi Châu nhìn chăm chăm vào
bức hình Thẩm Hi mới gửi tới, chỉ nhìn thấy mỗi củ cà rốt to bự chảng. . . . . . Đầu ngón tay anh khẽ run, trực tiếp ấn nút xóa hình.
Suy nghĩ của đàn ông không giống như phụ nữ, Hà Chi Châu bình ổn tâm tư
rối loạn, gửi lại một chữ “Ngoan” cho Thẩm Hi rồi kết thúc cuộc nói
chuyện, sau đó cất di động vào túi quần.
Hắc hắc. Trong bồn tắm, Thẩm Hi vì một chữ “Ngoan” của Hà Chi Châu mà
cảm thấy ngọt ngào những nửa giờ. Quả nhiên đã qua xử lý hình ảnh có
khác, hình tượng của cô trong mắt anh lại thuần khiết như cũ rồi.
——
Bữa tối, Hà Chi Châu đi tới cantin, lúc đến lượt gọi thức ăn, anh phát
hiện ra mình không có cách nào nhìn thẳng vào món cà rốt xào thịt kia
nữa. Anh gọi món xong liền đi đến bàn ngồi cùng với Hầu Tử và Tráng Hán. Vừa ngồi xuống đã thấy trên khay cơm của Tráng Hán có một phần cà rốt
xào thịt, anh lập tức đứng dậy đổi sang bàn khác.
Tráng Hán hỏi Hầu Tử: "Lão đại đang trêu chúng ta đấy à?"
Hầu Tử trả lời: "Có lẽ là nhìn thấy bản mặt của cậu nên hết hứng muốn ăn rồi."
Tráng Hán "Ồ" một tiếng, lầm bầm lầu bầu: "Vậy thì khẳng định là do tôi
đẹp trai xuất sắc quá mức, lão đại nhìn thấy tôi thì ăn không ngon nữa."
Hầu Tử nghe không nổi, cũng bưng khay cơm lên chạy qua ngồi cùng với Hà Chi Châu, cách xa Tráng Hán.
Hầu Tử cùng Hà Chi Châu tán gẫu về dự định trong kỳ nghỉ, anh trai Hầu
Tử ở thành phố S có một công ty công nghệ, nên cũng biết một chút nội
tình, anh ta hỏi: "Lão đại, tôi nghe nói hạng mục Bác Lâm của S&N có sự tham gia của cậu, là thật sao?"
Hà Chi Châu gật đầu: "Tôi đồng ý gia nhập với bọn họ."
Hầu Tử tiếc nuối nói: "Anh tôi vẫn muốn mời cậu đến chỗ anh ấy làm đấy,
khẳng định đãi ngộ tốt hơn so với S&N nhiều, hơn nữa quan hệ của
chúng ta lại tốt như vậy. . . . . ."
Hà Chi Châu ngắt lời: "Hầu Tử, chúng ta là chúng ta, anh cậu là anh cậu, hai người không liên quan. Tôi lựa chọn S&N là có suy nghĩ riêng
của tôi."
Hầu Tử hiểu ý của Hà Chi Châu, anh ta thật lòng nói: "Lão đại, nhưng tôi cảm thấy cậu không sang Mỹ rất đáng tiếc. Cơ hội tốt như thế, không chỉ có tiền đồ rộng mở thôi đâu. Cậu quyết định ở trong nước thế này, nếu
không dùng tới quan hệ của ông nội Hà thì sẽ cực khổ lắm đấy."
"Cũng chẳng có gì khác nhau." Hà Chi Châu nói.
Anh không nói gì thêm nữa, quyết định của bản thân thì không cần phải giải thích quá nhiều.
Hầu Tử suy nghĩ đến nguyên nhân lão đại không đi sang Mỹ, anh ta nghĩ
ngay tới Thẩm Hi. Đáng tiếc, đáng tiếc, anh ta vẫn hiểu được nha. Hầu Tử cười hì hì nói: "Lão đại, mặc kệ như thế nào, tôi chúc cậu thuận lợi cả sự nghiệp lẫn tình yêu."
Hà Chi Châu: "Cám ơn."
——
Lâm Dục Đường tới cantin trễ nhất, gần đây anh rất bận bịu, vừa phải ôn
thi, vừa không ngừng liên hệ với đơn vị thực tập. Nhưng có bận rộn hơn
nữa thì anh vẫn dành ra thời gian gọi điện thoại cho Thẩm Hi, hỏi cô
tình hình ở nhà.
Thẩm Hi báo cáo chi tiết, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon nói một tràng.
Hai nhà ở rất gần nhau, cho nên cô kể chuyện nhà mình, còn nói luôn
chuyện của chú Lâm và dì Lâm nữa.
Lâm Dục Đường gọi điện thoại ngay trước mặt Hà Chi Châu. Hà Chi Châu chờ anh cúp điện thoại xong, trực tiếp hỏi: "Ngày mai tôi đi thành phố H
một chuyến, cậu có cần gửi gì về không?"
Lâm Dục Đường cầm điện thoại di động, một hồi lâu sau mới phun ra hai chữ: "Không cần."
Hà Chi Châu liên lạc với người phụ trách của S&N, anh nói sẽ tới đó
chậm ba ngày. Người phụ trách đồng ý, nhưng vẫn hỏi nguyên nhân tới
muộn.
Thời gian thi của các ngành trong Đại học S không giống nhau, rất nhiều
ngành đã thi xong nghỉ hè, khắp sân trường tràn ngập túi du lịch, hành
lý tỏa đi các hướng. Hà Chi Châu thu lại tầm mắt, trả lời: "Tôi muốn tới thành phố H một chuyến."
Ít nhất trước khi bắt đầu bận rộn thì đến gặp cô một lần.
Đối lập với Hà Chi Châu bên này, Thẩm Hi ở nhà nhàm chán đến phát ngán.
Chị Tiểu Nguyệt thì núp ở trong vườn hoa nấu cháo điện thoại với bạn
trai, cô sợ mình quấy rầy việc ôn thi của Hà Chi Châu nên thà để bản
thân chán ốm cả người, cũng không gọi điện thoại cho anh.
Mà ông nội với mẹ Ngô Linh thì hết lần này đến lần khác thúc giục cô gọi video nhanh lên một chút, giục từ suốt một giờ chiều cho tới bảy giờ
tối. Thẩm Hi tìm lý do thoái thác: "Anh ấy rất bận rộn, là sinh viên
xuất sắc của Đại học S, ngày mai còn phải thi hai môn nữa cơ ạ."
Trong giọng nói của Thẩm Hi mang theo một loại kiêu ngạo, vô thức làm
kinh sợ ông nội cùng Ngô Linh, chỉ có ba Thẩm Kiến Quốc là hết sức khinh thường: "Nói cứ như thể mấy người già chúng ta chưa thi cử bao giờ ấy."
Sao ba lại cứ như vậy thế nhỉ?! Thẩm Hi liếc mắt, chọc cùi chỏ vào ông
một cái: "Trước kia khác với bây giờ, sao có thể giống ba được chứ.
Người ta là nam thần học phách nha, nam thần đấy ba biết không?!"
Thẩm Kiến Quốc; "Lúc trước ba cũng học phách chứ bộ, là tiểu bá vương trong trường đấy!"
Thẩm Hi: ". . . . . ."
Ngô Linh đối với chàng trai học giỏi vẫn luôn yêu thích, đau đầu suy nghĩ: "So với Đường Đường thì người nào tốt hơn nhỉ?"
Thẩm Hi dựa lưng vào ghế sa lon: "Không phân cao thấp được đâu mẹ, kiểu như “Trời đã sinh ra Du tại sao còn sinh ra Lượng đó."
"Xuỳ ——" Thẩm Kiến Quốc lại phụt ra một tiếng cười nhạo.
Thẩm Hi trừng mắt nhìn về phía ông.
Thẩm Kiến Quốc đứng lên, e là người nhà đã bị Thẩm Hi tẩy não hết rồi,
vô cùng đau đớn mở miệng: "Đừng nghe con bé bịa chuyện, nào có tốt như
vậy. Nếu thằng bé giỏi đến thế thì có thể nhìn trúng con gái nhà chúng
ta không? Cứ như Đường Đường ấy, mãi mà có đồng ý Hi Hi của nhà ta đâu.
Đầu óc thông minh thì cũng thích tìm người thông minh, bằng không thì
rất khó sống với nhau. Theo tôi thấy, thằng nhóc kia đơn thuần chỉ thích nữ sinh xinh đẹp trẻ trung thôi, cái gì mà sinh viên xuất sắc của Đại
học S chứ. Không giấu gì mọi người, tôi đã gặp qua tên nhóc đó rồi, cứ
như học cùng một trường với Hi Hi ấy, có lẽ là chuyên ngành giáo dục trẻ em!"
Chuyên ngành giáo dục trẻ em! Thẩm Hi ngây ngẩn cả người, có cái nào vũ
nhục một người đàn ông hơn cái này không? Cô hung ác trợn mắt nhìn mắt
Thẩm Kiến Quốc: "Ba cố ý hắt nước bẩn vào anh ấy!" Ném lại câu này, cô
tức giận bừng bừng chạy lên lầu trở về phòng.
Thẩm Kiến Quốc nhìn bóng lưng chạy đi của con gái, trong lòng có chút
gấp gáp, ông không muốn bị con gái ghét đâu, có lẽ nói những lời kia là
sai lầm rồi! Mà đâu phải là ông chưa gặp qua tên nhóc "Tại Hà Chi Châu"
đó, đi bộ thì giật giật từng bước, mắt chớp chớp liên hồi, nói chuyện
miệng còn chu lên, thỉnh thoảng cắn môi một cái. . . . . .
Thẩm Kiến Quốc vừa miêu tả, vừa bắt chước lại bộ dạng "Tại hà chi châu"
ngày đó, nghiêng đầu nũng nịu lên tiếng: "Cháu chào bác Thẩm. . . . . ."
"Không thể nào." Ông nội Thẩm cùng Ngô Linh lại bị kinh sợ một lần nữa,
đồng thời khoát khoát tay: "Như vậy không thể chấp nhận được."
Thẩm Kiến Quốc nắm chắc phần thắng: "Đợi lát nữa hai người nhìn qua video thì biết, tuyệt đối là một tên ẻo lả."
——
Ba dựng chuyện hay thật đấy.
Thẩm Hi trở về phòng lên mạng, thấy Hà Chi Châu online, cũng không có ý
định nói cho Hà Chi Châu biết người nhà của cô nói anh học chuyên ngành
giáo dục trẻ em.
Cô gửi một khuôn mặt cười qua khung chat.
Hà Chi Châu được bạn gái nhỏ tạo cho thói quen vừa mở máy là phải để treo nick QQ, anh chào lại Thẩm Hi rồi chờ cô gõ tiếp.
Thẩm Hi do dự thật lâu, cuối cùng quyết định không để cho Hà Chi Châu
biết người nhà cô muốn nhìn thấy anh qua video. Cô tắt camera bên mình
đi, gõ ra một câu: "Anh Hà, em có thể nhìn anh không?"
Hà Chi Châu lập tức mở cuộc gọi video, phát hiện camera bên Thẩm Hi đã
bị tắt thì tuy ngoài miệng không hỏi cái gì nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.
Thấy Hà Chi Châu hành động dứt khoát, thoải mái như vậy, Thẩm Hi vui vẻ
gửi liên tiếp mấy hình trái tim nhỏ, sau đó chạy ra khỏi phòng gọi
người. Không tới một phút, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều tụ họp đến phòng cô, cùng tới xem "Tại Hà Chi Châu" trong truyền thuyết, bao
gồm cả chị giúp việc Tiểu Nguyệt nữa.
Thẩm Kiến Quốc đứng ở giữa, hai bên có Ngô Linh và ông nội Thẩm, Tiểu
Nguyệt khó khăn lắm mới chen được vào một cái đầu. Ông nội Thẩm sợ bị
mất chỗ, đẩy đầu Tiểu Nguyệt ra ngoài: "Ai u, Tiểu Nguyệt, cháu quan tâm đến chuyện này làm cái gì?"
Tiểu Nguyệt ấm ức: "Hi Hi nói bạn trai của con
bé còn đẹp trai hơn Ngô Diệc Phàm mà cháu thần tượng. Cháu không tin.”
Mọi người sau lưng hò hét ầm ĩ, Thẩm Hi dứt khoát tắt luôn cả âm thanh.
Sau đó gõ vào khung chat: “Anh Hà, anh ngẩng mặt lên đi.”
Hà Chi Châu ngẩng đầu lên, hướng về phía camera khẽ cười. Thật là một nụ cười mê hoặc chúng sinh!
Sau lưng lập tức truyền đến âm thanh hít khí lạnh, là của ông nội Thẩm.
Ông nội Thẩm biết mình hành động có chút thất thố, vội vàng bình tĩnh ho khan hai tiếng, hết sức có phongphạm trưởng bối, nói: “Dáng dấp rất
đẹp!”
Ngô Linh đồng ý.
Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, không phục cũng phải phục.
Đây là lần đầu tiên Hà Chi Châu cười lâu như thế, vậy mà khóe miệng vẫn
duy trì được nụ cười tiêu chuẩn, sau đó gõ một dòng chữ: “Chú Thẩm, dì
Thẩm vẫn khỏe chứ?”
“Không tệ nha!” Ngô Linh nhìn sang Thẩm Kiến Quốc, “Thằng bé còn hỏi thăm chúng ta kìa.”
“Chú Thẩm cái đầu ấy, lần trước nó gọi tôi là bá Thẩm cơ mà.” Vẻ mặt
Thẩm Kiến Quốc như đang mang thâm cừu đại hận nhìn chằm chằm vào màn
hình máy tính.
Ba nhớ lâu, thù dai quá đi… Thẩm Hi ảo não rũ đầu, người gọi “bác Thẩm”
là cô mà, hiện tại là Hà Chi Châu đích thực rồi, sao còn gọi như vậy
được nữa.
Ngô Linh cẩn thận xem xét diện mạo của chàng trai qua video, quả thật
trông còn được hơn nam minh tinh ở trên TV. Tác phong trầm ổn, khiêm
tốn, có chỗ nào ẻo lả giống Thẩm Kiến Quốc nói đâu!
Thẩm Kiến Quốc chỉ vào Hà Chi Châu trên màn hình mở miệng. “Nói tên nhóc đó uống nước đi!” Lần gặp trước ông phát hiện ra “tại Hà Chi Châu” có
thói quen giơ ngón út lên rất điệu đà, ông nhất định phải khiến thằng
nhóc ẻo lả này lộ ra cái đuôi mới được.
Thẩm Hi vô thức nhấc ngón út lên, gõ gõ bàn phím: “Anh Hà, anh có khát không?”
Hà Chi Châu không khát, nhưng vẫn bưng một ly trà tới trước máy tính,
nhấp một ngụm rồi để xuống. Động tác ưu nhã tự nhiên, có một loại khí
chất quý tộc tao nhã.
“Điều kiện gia đình của thằng bé thế nào?” Ngô Linh hỏi.
Cái vấn đề này? Thẩm Hi chưa từng hỏi kỹ về gia đình của Hà Chi Châu,
nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể nhận ra hoàn cảnh gia đình anh nhất
định là không tệ. Cô trả lời: “So với chúng ta thì tốt hơn ạ.”
Ngô Linh gật đầu một cái, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng: “Vậy thằng bé thích con vì cái gì?”
Thẩm Kiến Quốc bắt được trọng điểm, lập tức nói: “Thẩm Hi, bây giờ con
hỏi luôn cậu Hà cái gì Châu này đi, hỏi xem vì sao cậu ta lại thích
con?”
Thẩm Hi không hỏi.
Thẩm Kiến Quốc trực tiếp đẩy đẩy lưng của cô: “Con có hỏi hay không?”
Ba tiểu nhân quá! Thẩm Hi gục mặt xuống, nhanh chóng gõ bàn phím, lựa
chọn cách hỏi tương tự: “Hà Chi Châu, anh thích em nhất ở điểm nào?”
Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế, bây giờ thì anh khát nước thật rồi.
Anh lại bưng chén trà lên một lần nữa, sau đó thẳng tay gõ: “Con chào
chú dì.”
A a a a a a a!!!!!!!!! Thằng nhóc này biết hết á! Người nhà họ Thẩm nổ tung!
Hà Chi Châu tiếp tục: “Cháu biết mình qua lại với Thẩm Hi khiến cả nhà
không yên tâm, nhưng cháu thật sự thích Thẩm Hi, thích sự chân thật
thiện lương của cô ấy. Thẩm Hi là một cô gái tốt.”
Uầy uầy, dáng vẻ dường như rất chân thành…
Ngô Linh cùng ông nội Thẩm có chút hài lòng, chỉ có Thẩm Kiến Quốc vẫn
kiên trì ngoan cố như cũ: “Giả bộ, giả bộ, giả bộ! Cậu ta nhất định là
đang giả bộ! Con nói trước cho cậu ta biết chúng ta đang nhìn, có đúng
hay không?”
Thẩm Hi giơ hai ngón tay lên thề thốt: “Con thề, cái gì con cũng không nói.”
Thẩm Kiến Quốc không tin, đang suy tính xem nên giở chiêu gì ra tiếp
theo thì di động ở trên mặt bàn vang lên. Thẩm Hi nhìn màn hình điện
thoại -- là Hà Chi Châu gọi tới. Trong phòng đang rất ầm ĩ, Thẩm Hi cầm
di động lên quay đầu nói: “Mọi người có thể yên lặng giúp con một chút
được không?”
Ồn ào nhất chính là Thẩm Kiến Quốc, Ngô Linh cùng ông nội Thẩm liếc mắt ý bảo ông ngậm miệng lại, ngay cả chị Tiểu Nguyệt cũng dám nhắc nhở: “Chú Thẩm, chú đừng nói nữa mà!”
Thẩm Kiến Quốc quyết không ngừng lớn tiếng, Thẩm Hi đành phải đứng dậy
ra ngoài ban công. Cô tiện tay đóng cửa kính lại, ngăn cách tất cả tạp
âm bên trong, sau đó đứng tựa vào lan can thấp thỏm đặt câu hỏi: “Anh
Hà, anh biết…”
Rõ ràng như vậy, làm sao anh không đoán ra được chứ. Hà Chi Châu mở miệng hỏi luôn: “Thẩm Hi, ngày mai em có ở nhà không?”
Thẩm Hi vuốt vuốt tóc bị gió thổi loạn: “Có ạ, lúc nào em cũng ở nhà.”
Hà Chi Châu: “Vậy thì tốt, ngày mai gặp.”
“Hả?” Thẩm Hi ngẩn ra hai giây mới ý thức được Hà Chi Châu đang có ý gì, cô kích động tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Hà Chi Châu, anh tới
đây để làm gì?”
“Làm khách.”
Ngày hôm sau, Thẩm Hi cầm chiếc ô viền hoa, đứng ở bên ngoài “Đình Loan Phác Thự” chờ bạn trai.
Oa oa, rất có cảm giác bị lừa đảo!