Gió thổi nhẹ nhàng, Thẩm Hi ngồi trên chiếc ghế dài ở sân thượng. Buổi
tối cô còn cố ý thay sang mặc váy dài, gió đêm thổi bay làn váy, xột
xoạt quanh bắp chân cô. Tiểu Nguyệt trồng rất nhiều hoa ở trên này, giữa hoa cỏ xây dựng một hồ nhỏ bằng đá cẩm thạch, bóng trăng lấp loáng trên mặt nước hồ.
Bầu trời trên cao như một dải lụa đen, có muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Thẩm Hi ngước đầu đếm sao, mới đếm đến số 21, cửa gỗ màu trắng trên sân
thượng bị đẩy ra. Hà Chi Châu tới, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi từ ban
ngày.
Thẩm Hi thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có việc gì nhìn những ánh đèn
chốn thành thị xa xa, trong đầu cô hiện lên cuộc trò chuyện qua tin nhắn lúc trước của hai người. "Muốn thân mật một chút." --- ------- "Được."
Thẩm Hi ngồi yên không nói lời nào, có chút lúng túng lại ngượng ngùng,
còn có một chút ngọt ngào nữa. Trong đêm hè như thế này, lại có một
người nguyện ý lên sân thượng cùng với cô.
Hà Chi Châu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi, nhất thời cũng không nói gì.
Thẩm Hi cảm nhận được những luồng hơi thở trầm tĩnh. Một lát sau, Hà Chi Châu đặt tay trên vai cô, thoáng dùng sức một chút, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
"Hà Chi Châu, nghỉ hè anh phải đi làm sao?" Thẩm Hi mở miệng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.
Hà Chi Châu thành thật trả lời: "Ừ, phải làm việc kiếm tiền nuôi gia đình chứ."
Nhận được đáp án như vậy, Thẩm Hi cảm thấy cả người tràn ngập hạnh phúc. Cô từ trong ngực Hà Chi Châu ngẩng đầu lên: "Vậy tiền anh kiếm ra có
cho em giữ không?"
Hà Chi Châu: "Có."
Thẩm Hi vòng tay ôm lấy hông của anh, mở miệng hỏi tiếp: "Nếu như em sử dụng tiền hoang phí, anh có mắng em không?"
Hà Chi Châu: "Không mắng."
Thẩm Hi vô cùng cảm động: "Anh Hà, anh thật tốt."
Hà Chi Châu sờ đầu Thẩm Hi một cái: "Không mắng, trực tiếp đánh luôn."
Thẩm Hi nổi giận "gào khóc" hai tiếng, tại sao có thể lừa gạt tình cảm
của cô như vậy hả? Hà Chi Châu đè lại cái đầu đang ngọ nguậy của cô, ánh mắt mang theo ý cười: "Muốn làm cái gì thế?"
Thẩm Hi: "Cắn anh!"
"Được." Hà Chi Châu lập tức cúi đầu xuống cho cô cắn, ánh sáng nhạt nơi
đáy mắt chuyển động, chớp mắt hai cái liền trực tiếp hôn xuống môi cô. . . . . .
Hà Chi Châu quay lại phòng dành cho khách, Chung Dục nằm ở bên trái híp mắt hỏi: "Anh họ, anh vừa mới đi đâu đấy?"
Hà Chi Châu: "Đi vệ sinh."
"Hứ, cứ làm như em là thằng nhóc 7 tuổi không bằng." Chung Dục lơ mơ lầm bầm một câu, lật người ngủ tiếp. Hà Chi Châu đẩy cánh tay Chung Dục vào phía trong, sau đó duỗi người nằm thẳng tắp, nhắm hai mắt lại.
Chung Dục quả thật không phải là “thằng nhóc”, sáng sớm đã lúng túng
ngồi ở bên giường, dáng vẻ đã làm sai chuyện gì đó. Hà Chi Châu vén chăn lên liếc nhìn, lập tức hiểu rõ nguyên do, huyệt Thái Dương giật giật
không ngừng: "Chung Dục, hay cậu về nhà đi. . . . . ."
Chung Dục đỏ mặt giải thích: "Em trẻ hơn mà, sức khống chế không được tốt. . . . . ."
Hà Chi Châu: "Không liên quan tới tuổi tác."
Chung Dục tiếp tục biện minh cho bản thân: "Có lẽ là do em không có bạn gái thôi. . . . . ."
Hà Chi Châu: ". . . . . . Không liên quan tới việc có bạn gái hay không."
Chung Dục vẫn ngoan cố già mồm: "Vậy tại sao anh lại không bị."
Hà Chi Châu: ". . . . . . Bởi vì tôi không có đầy bụng tà niệm như cậu."
Chung Dục hừ hừ hai tiếng: "Không khoa học, không khoa học chút nào.
Người ngủ ở bên cạnh em là anh, đâu phải Maria Ozawa (*) chứ."
(*) Nữ diễn viên phim cấp 3 của Nhật (cho những ai chưa biết ^^) Tiện
thể nói luôn cho bạn nào đọc đến đoạn này mà vẫn không hiểu chuyện gì
đang xảy ra: Bạn Chung Dục của chúng ra sáng nay phát hiện mình “xuất
tinh”.
Hà Chi Châu xoa xoa cái trán, anh thật sự muốn đánh người.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Tiểu Nguyệt chăm chỉ muốn đi vào
đổi khăn trải giường. Chung Dục phẫn nộ chạy ra mở cửa cho Tiểu Nguyệt,
Hà Chi Châu đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt, Chung Dục đứng ở bên
ngoài tranh thủ ra tay trước chiếm lợi thế.
Khi Tiểu Nguyệt vén chăn lên, thấy ga giường bên trái có dấu vết, không
thể tin nổi nhìn về phía Chung Dục, chẳng hề vòng vo, nói rất rõ ràng
——"Ôi trời, không ngờ cậu lại đái dầm!"
Đái dầm cái đầu chị ấy! Có không biết thì cũng đừng hiểu lầm kiểu đó
chứ! Chung Dục nhếch cằm, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Tôi hôm qua em ngủ ở bên phải."
Tiểu Nguyệt: ". . . . . ."
Hà Chi Châu đang ở bên trong đánh răng, "Lạch cạch" một tiếng, bàn chảy đánh răng trên tay rơi vào trong chậu rửa mặt.
Bên ngoài, Tiểu Nguyệt khó tin nhìn về hướng phòng vệ sinh, nơi có “cậu
con rể tương lai của nhà họ Thẩm". Á á á á á, Tiểu Nguyệt vụt chạy khỏi
phòng, ảo tưởng tan thành mây khói! ! !Nam thần Ngô Diệc Phàm của tôi
ơi, thực sự xin lỗi cậu! ! !
——
Hà Chi Châu không ngờ đến phút cuối cùng công sức của mình lại sụp đổ
như thế này. Khi Thẩm Hi tiễn anh ra xe còn đau lòng sờ sờ mặt của anh
nói: "Không nên tức giận nha."
Hà Chi Châu xoay mặt.
Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn Hà Chi Châu, chân thành bảo đảm: "Được rồi, dù
anh có thật sự đái dầm thì em cũng không ngại đâu, đã được chưa?"
Mắt Hà Chi Châu bắt đầu bốc lửa: "Thẩm Hi!"
Chung Dục đứng ở bên cạnh yếu ớt chen mồm vào: "Anh họ, anh đừng tức
giận. Anh xem chị Hi Hi tốt chưa kìa, sẽ không ghét bỏ anh đâu. . . . .
."
"Cậu cút lên xe cho tôi!" Hà Chi Châu trực tiếp xách Chung Dục lên xe, còn mình thì ngồi vào ghế lái.
Thẩm Hi đứng ở bên ngoài, che miệng phất tay một cái.
Hà Chi Châu hạ cửa sổ xe xuống, tuy rằng thể diện đã bị mất sạch nhưng
vẫn nghiêm túc nói với bạn gái: "Khi nào đến thành phố S anh sẽ gọi điện cho em."
Thẩm Hi gật đầu.
Hà Chi Châu: "Ở nhà ngoan một chút."
Thẩm Hi giơ lên hai ngón tay, thề thốt: "Nhất định!"
Hà Chi Châu khởi động xe, quay đầu nhìn sang phía Chung Dục, vẻ mặt âm u thâm trầm, báo hiệu mưa bão sắp đổ tới. Chung Dục có cảm giác không ổn, lập tức đập đập cửa sổ, hét to: "Chị Hi Hi, cứu em! Cứu em!"
Hà Chi Châu nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga...,"vèo" một tiếng lao vút đi. Chung Dục ở bên trong xe sợ hãi tột độ kêu gào không ngừng:"Anh họ, em sai rồi. . . . . . Em thật sự sai rồi. . . . . ."
——
Bỏ qua "Sự kiện đái dầm" vào phút chót, chuyến đi này của Hà Chi Châu
vẫn để lại một ấn tượng tốt cho người nhà họ Thẩm. Ngô Linh, Thẩm Kiến
Quốc và cả ông nội đều ngầm cho phép Thẩm Hi qua lại với anh.
Chỉ có điều Thẩm Kiến Quốc vẫn có chút lo lắng của riêng mình. Trong suy nghĩ của ông, Thẩm Hi thích Đường Đường đã quá lâu rồi; còn Đường Đường thì sao, chỉ đối xử với Thẩm Hi như anh em mà thôi. Cho nên ông hơi băn khoăn về việc Hi Hi cùng Hà Chi Châu lui tới, có thể chỉ là hành động
theo cảm tính.
Bộ não của người nhà họ Thẩm ai cũng có chút đặc biệt, sau khi Hà Chi
Châu rời đi, Thẩm Kiến Quốc đích thân lên lớp dạy Thẩm Hi về kinh nghiệm yêu đương. Dạy cô làm thế nào điều chỉnh cảm xúc để dung hòa giữa thực
tế và tình yêu.
Thẩm Hi không có tinh thần hợp tác cho lắm: "Những điều này con còn am hiểu hơn ba đó."
"Con thì biết cái gì!" Thẩm Kiến Quốc nheo mắt lại hỏi, "Vậy ba hỏi con, giả dụ như Hà Chi Châu và Đường Đường đều bị người xấu bắt đi, mà chỉ
có thể cứu được một người thì con cứu người nào?"
Vấn đề này với giả thiết bị rơi xuống nước có khác nhau sao? Thẩm Hi tức giận bước lên lầu, đi vài bước cô quay đầu lại nói: "Con không cứu ai
hết, con đi treo cổ tự vẫn luôn!"
"Ai nha Hi Hi, con không thể làm như thế được." Thẩm Kiến Quốc đuổi
theo, "Nếu hành động như vậy, chẳng phải tình yêu của con xảy ra vấn đề
rồi sao? Câu trả lời tốt nhất là con có thể dẫn ba đi theo, hai người
chúng ta có thể cứu được hai người bọn họ mà, có đúng hay không?"
Ối trời! Thẩm Hi thiếu chút nữa trượt chân ngã luôn tại cầu thang. Cô
tưởng rằng Thẩm Kiến Quốc hỏi câu này để xem cô lựa chọn tình cảm như
thế nào, ai dè suy nghĩ của ông lại biến đổi nhanh như chớp vậy đó!
——
Lâm Dục Đường cùng Hà Chi Châu đều ở thành phố S, một người thực tập tại một công ty nước ngoài, còn một người thì gia nhập vào hạng mục mới của S&N. Cả hai đều bận tối tăm mặt mũi, chỉ có mỗi Thẩm Hi là ngày nào cũng rảnh rỗi.
Mỗi sáng sớm, Thẩm Hi đăng nhập tài khoản "Thần Quang Hi Vi" trước, đăng một câu chào buổi sáng, sau đó qua tài khoản "Tại Hà Chi Châu" để chia
sẻ. Tới gần tối lại dùng "Tại Hà Chi Châu" đăng mấy câu làm nũng, "Thần
Quang Hi Vi" sẽ chia sẻ.
Thấy hành động của con gái sau mấy ngày, "Hùng Sư Trong Gió" không thể
nhìn nổi nữa. Sau khi kết thúc công việc, ông trở về nhà hỏi Thẩm Hi:
"Hi Hi này, có phải con nhàm chán đến bệnh rồi không?"
Thẩm Hi nhỏm đầu lên, sâu xa nói: "Ba yên tâm, thiếu một chút nữa mới bệnh. . . . . ."
Thẩm Kiến Quốc vỗ vỗ đầu Thẩm Hi: "Giữ vững tinh thần, cố gắng lên, con gái."
Thẩm Hi hộc máu.
Gần đây, Thẩm Hi thường hay nói câu "Chán đến đau chim". Tiểu Nguyệt
thắc mắc: "Hi Hi, chẳng lẽ em biết cảm giác đau chim là như thế nào
sao?"
Hắc hắc, dĩ nhiên là cô biết! Thẩm Hi ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, chị có bị đau bụng kinh bao giờ không?"
Tiểu Nguyệt: "Thỉnh thoảng."
Thẩm Hi đưa ra ví dụ: "Đau chim với đau bụng kinh cũng không khác nhau
là mấy, điểm khác biệt nổi bật nhất chính là, nếu như đau bụng kinh là
một cơn đau dai dẳng, từ từ giày vò hành hạ; thì đau chim tương đối trực tiếp, giống y như bị điện giật vậy."
Tiểu Nguyệt không tin giật nhẹ khóe miệng: "Nói cứ như em đã từng trải qua cảm giác đau chim rồi ấy."
Thẩm Hi nghiêm túc gật đầu một cái: "Không gạt chị làm gì, nhưng đúng thế."
Ngô Linh ngồi ở một bên không nghe nổi nữa: "Tiểu Nguyệt, cháu đừng có
nghe nó nói bậy, cô thấy nó nhàm chán quá đến bệnh luôn rồi!"
Thẩm Hi đáng thương nhìn mẹ ruột của mình: "Mẹ, mẹ thật là hiểu con.
Bệnh do nhàm chán gây ra của con đã đến giai đoạn cuối rồi; con xin mẹ,
để con đi làm thêm đi mà. Con kiếm tiền nuôi gia đình."
Ngô Linh lười phải phản ứng lại, trực tiếp đứng dậy ra khỏi cửa.
——
Buổi chiều, Ngô Linh và Thẩm Kiến Quốc đều không có ở nhà, ông nội cũng
quay về nhà ở hai ngày. Thẩm Hi nhìn bộ dạng muốn ra khỏi cửa đi hẹn hò
của Tiểu Nguyệt, thoải mái cho cô nghỉ nửa ngày, còn cẩn thận dặn dò:
"Khi nào hẹn hò xong, lúc về thuận tiện mua cho em một bát bì lạnh ở đầu phố tây nhé."
Tiểu Nguyệt đã rất lâu không ra ngoài hẹn hò, bước ra khỏi cửa là quên
hết thời gian, cũng quên luôn Thẩm Hi đang ở nhà đau khổ ngồi chờ bì
lạnh.
Mãi mà không thấy bì lạnh đâu, Thẩm Hi vuốt vuốt cái bụng đang sôi òng
ọc, đăng nhập tài khoản phát ra một biểu tượng đói bụng. Cô vừa đăng lên không được bao lâu, liền nhận được điện thoại của Lâm Dục Đường. Cô vừa nhận điện thoại, anh lập tức hỏi thẳng: "Vẫn chưa ăn cơm tối à?"
Thẩm Hi thành thật trả lời: "Không có ai ở nhà, chờ Tiểu Nguyệt mua bì lạnh nhưng chưa thấy chị ấy quay về."
Lâm Dục Đường: "Sang nhà anh ăn đi."
Thẩm Hi sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, cô uyển chuyển cự tuyệt nói: "Không cần đâu... chắc Tiểu Nguyệt cũng sắp về rồi."
Lâm Dục Đường đổi một phương thức thuyết phục khác: "Hay anh gọi chị Lý
sang đó làm gì cho em ăn nhé?" Chị Lý là người giúp việc của nhà họ Lâm, cũng là đồng hương của mẹ Lâm Dục Đường.
"Thật sự không cần mà, em có thể tự giải quyết được. Em có phải là trẻ
lên ba đâu." Thẩm Hi cười cười chuyển đề tài, hỏi về tình hình thực tập
của Lâm Dục Đường. Chẳng qua anh chỉ nói vài câu đơn giản nhưng cô nghe
lại có cảm giác "Tiền đồ vô lượng".
"Đường Đường, anh thật là lợi hại!"
Lâm Dục Đường cười: "Lợi hại cái gì, lúc trước ở trường còn có cảm giác mình rất giỏi, hiện giờ ở công ty. . . . . ."
Lâm Dục Đường bỗng dưng ngừng lại, Thẩm Hi thoáng nghĩ một chút cũng có
thể đoán ra được Đường Đường ở bên ngoài rất vất vả, chắc chắn không thể thuận lợi được như ở nhà rồi. Cô cầm điện thoại di động nói: "Đường
Đường, nếu như mệt mỏi thì về nhà thôi."
"Hi Hi, anh là một người đàn ông."
Anh là một người đàn ông. Ngay câu đầu tiên đã chặn lại một tràng dài phía sau mà Thẩm Hi muốn nói rồi.
Thẩm Hi mở lớn hai mắt, cảm thấy có chút khô rát. Nhớ khi còn bé, có lần Đường Đường bị vấp ngã, đầu gối chảy rất nhiều máu. Cô còn khóc trước
cả Đường Đường, khóc được một nửa mới dừng lại hỏi anh: "Đường Đường,
sao anh không khóc?"
Lúc ấy Đường Đường thực sự rất đau, nhưng anh lại nói với cô: "Hi Hi, anh là con trai."
Qua năm tháng, cậu nhóc thanh tú đã trở thành một người đàn ông, muốn
một mình đối mặt với cuộc sống, không giống cô đang ở nhà chỉ biết ăn ăn rồi ngủ ngủ. Tâm tình của Thẩm Hi hiện giờ thật phức tạp, có xấu hổ,
nhưng lại cảm thấy tự hào nhiều hơn —— cậu bé cùng cô lớn lên đã độc lập đi trên đường đời. Anh bỏ qua cuộc sống thoải mái ở nhà, lựa chọn khó
khăn gai góc để tiến về phía trước. Tất cả những người chỉ biết nói lý
lẽ rất vô nghĩa, đó là bởi vì họ chưa từng thử cố gắng qua. . . . . .
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Hi nghĩ là Tiểu Nguyệt đã quay về.
Cô nhanh chóng xỏ giày chạy ra mở cửa, nhưng bên ngoài lại không phải là Tiểu Nguyệt, mà là anh trai giao thức ăn. Có điều, cô có đặt mua thức
ăn ở ngoài đâu!
Thẩm Hi vừa ký nhận vừa hỏi: "Là người nào đặt hàng vậy ạ?"
Anh trai giao thức ăn lấy giấy đặt hàng ra nhìn một chút: "Là cậu Hà nào đó đặt ở trên mạng, địa chỉ chính là ở chỗ này." Nói xong, còn chìa
giấy ra cho cô xem.
Thẩm Hi nghe thấy cậu Hà thì đã biết ngay là người nào rồi.
Trước khi ăn chỗ thức ăn được mang đến này, Thẩm Hi
đăng lên một câu trạng thái tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc. Vừa đăng lên
xong, Tráng Hán lập tức bình luận ngay. Ngày nào Tráng Hán cũng thăm dò
‘Tại Hà Chi Châu’ cùng ‘Thần Quang Hi Vi’, vừa bình luận chọc cười lại
vừa làm nũng.
Nguyên nhân chỉ có một, Tráng Hán cũng cảm thấy nhàm chán giống Thẩm Hi, mỗi ngày đều ở trong trạng thái ngồi ăn rồi chờ chết.
--
Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường đều ở thành phố S, hai người có gặp nhau
một lần liên quan đến công việc. Nguyên nhân là S&N cần ký kết hợp
đồng với công ty thực tập của Lâm Dục Đường, mà hợp đồng này lại do tổ
mà Lâm Dục Đường thực tập phụ trách, cho nên hai người chạm mặt nhau ở
trên bàn cơm.
Sau khi ăn xong, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường đi đến quầy rượu uống
tiếp. Hai người đều mặc áo sơ mi đồng phục chính thức của công ty, nên
khi nhìn nhau cảm thấy rất ngứa mắt. Lâm Dục Đường nhấc ly rượu trong
tay lên, mở miệng nói: “Ngày hôm qua, mẹ tôi gọi điện tới, hỏi tôi có
biết bạn trai của Hi Hi hay không? Tôi nói tôi biết, mẹ tôi mắng tôi
không biết quý trọng. Thành thật mà nói, tôi thích Thẩm Hi, thích đến
mức không cho phép cô ấy chịu một chút uất ức nào. Vậy mà mẹ tôi, ba
tôi, còn cả chú Thẩm và dì Thẩm nữa, đều cho rằng tôi chỉ có tình cảm
thanh mai trúc mã với cô ấy mà thôi. Cậu nói xem, có kỳ quái hay không?”
Vẻ mặt Hà Chi Châu lạnh nhạt, không có ý kiến.
Lâm Dục Đường mở bung hai nút áo sơ mi, vốn dĩ trên bàn cơm cũng đã uống rất nhiều rượu, bây giờ lại thêm hay ly nữa xuống bụng, khuôn mặt tuấn
tú trắng nõn nhiễm một màu hồng. Anh nằm nhoài người trên quầy rượu,
phun ra một câu: “Hà Chi Châu, tôi thích Thẩm Hi nhiều hơn cậu.”
“Thật sao?” Rốt cuộc Hà Chi Châu cũng lên tiếng đáp lại, anh nhàn nhạt
mở miệng, “Tôi nghĩ cậu nhận ra điều này sau khi Thẩm Hi thành một đôi
với tôi thôi.”
Lâm Dục Đường cứng họng.
Hà Chi Châu uống cạn ly rượu trong tay, đặt ly không trên quầy bar rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Quán rượu huyên náo ầm ĩ, Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường đều chỉ là người
mới non trẻ bám nổi trên mặt nước xã hội. Bọn họ chân trước vừa muốn đi, thì chân sau đã có một cô gái tiến lại gần. Hà Chi Châu cầm áo khoác
tây trang vắt trên ghế dựa lên, lạnh lùng nhìn lướt qua, cô gái kia lập
tức tự giác lui về phía sau.
Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu không ở cùng một khu, hai người vừa ra khỏi quán rượu, gió đêm mát lạnh đã luồn nhanh vào bên trong áo sơ mi. Dự
báo thời tiết cũng thông báo rất nhiều lần là sắp có bão đổ về.
Lâm Dục Đường bị gió thổi đã tỉnh táo hơn nhiều, trước khi đi còn nói
với Hà Chi Châu: “Cám ơn cậu đã nhắc nhở, nếu như tôi còn có cơ hội thì
nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Lâm Dục Đường vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, vậy mà trong bóng đêm mịt mù
hiện giờ lại nói ra những lời này, giữa hai hàng lông mày mang theo một
phần tà ác.
“À, tôi cũng không phải là người tốt lành gì.” Hà Chi Châu đi hai bước,
nghiêng mặt sang bên nói, “Tôi cũng nói luôn, không có cơ hội đó cho cậu đâu.”
--
Hà Chi Châu trở lại nhà trọ, tắm xong ra ngoài cùng nói chuyện qua video với Thẩm Hi. Anh để trần nửa người trên, Thẩm Hi ở trong màn hình che
mắt lại: “Anh Hà, anh mau mặc áo vào đi!”
Hà Chi Châu mặc một cái áo T-Shirt, hỏi cô hôm nay làm cái gì.
Thẩm Hi báo cáo rất tường tận, sau đó lại than thở một lần nữa cô cảm
thấy nhàm chán như thế nào. Qua màn hình, Thẩm Hi cũng nhìn được sơ qua
gian phòng của Hà Chi Châu, lên tiếng hỏi: “Anh Hà, anh đang ở nhà hả?”
“Không, một mình anh trọ ở bên ngoài.”
Thẩm Hi nâng cằm lên, cô thật muốn qua đó ở chung nha! Ban ngày, cô và
anh cùng ra khỏi cửa đi làm, anh đi kiếm tiền, còn cô thì làm thêm vào
mùa hè; buổi tối cùng nhau về nhà nấu cơm, rửa chén, sau đó sẽ ra ngoài
tản bộ.
Thẩm Hi suy nghĩ một chút liền cảm thấy ngượng ngùng, còn cố ý hỏi: “Nhà trọ có mấy gian phòng vậy?”
Hà Chi Châu dùng khăn lông lau khô tóc, trả lời: “Còn có một gian phòng nhỏ nữa.”
Thẩm Hi lại càng thấy động lòng.
Đáy mắt Hà Chi Châu hiện lên ý cười, giống như thấy được suy nghĩ ở
trong lòng của Thẩm Hi, trực tiếp hỏi cô: “Muốn qua đây chơi mấy ngày
không?”
NGOẠI TRUYỆN NHỎ:
Thời điểm ở chung cực kỳ “thuần khiết”, Thẩm Hi mới mua một cái áo sơ
mi. Để chứng minh mình cũng có lồi có lõm, còn cố ý kiêu ngạo kéo áo sơ
mi nói: “Vì sao mỗi lần em mặc áo sơ mi, cái nút cài chỗ này cũng bị
bung ra chứ?” Thẩm Hi chỉ chỉ vào nút áo ở trước ngực.
Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi ngoắc ngoắc tay: “Tới đây, để anh xem.”
Thẩm Hi đi tới: “Anh xem á?!”
Hà Chi Châu chọt chọt, nhàn nhạt mở miệng: “Em lấy miếng lót ở bên trong ra thì nó sẽ không bị bung ra nữa.”
Thẩm Hi: “……” Hu hu hu ˜ cô muốn về nhà!