Hà Chi Châu cõng cô đi qua một ngọn đèn đường nhỏ, ánh đèn vàng vọt bị
màn mưa như trút nước tẩy thành màu xám trắng nhàn nhạt, giống y như một tầng lại một tầng vải thưa hư hư thực thực đung đưa phất phơ. Đoạn
đường đi đến con hẻm nhỏ còn khoảng hơn hai trăm mét nữa, những ngôi nhà mà bọn họ đi qua hầu hết đều có sân ở đằng trước, có hàng rào bao bọc
xung quanh, bên trong lại trồng rất nhiều hoa tường vi, từng nhánh từng
nhánh dưới màn đêm không phân rõ màu sắc, nhưng lại có mùi hương hoa
thoang thoảng theo gió bay đến.
Cánh hoa rụng tả tơi xuống dưới đất tạo nên một khung cảnh thật điêu tàn.
Thẩm Hi rất thoải mái nằm ở trên lưng của Hà Chi Châu, thân mật ghé đầu
hôn vào bên tai anh một cái, muốn tặng cho anh một phần thưởng.
Ha ha. Khóe miệng của Hà Chi Châu khẽ nhếch lên, phát ra một tiếng cười
ngắn ngủi. Thật không nghĩ tới trong một buổi tối nhiều khó khăn khắc
nghiệt như vậy, mà cô vẫn có thể mò mẫm giày vò ra tình điệu.
Có câu nói khi yêu con người ta thường hay ngu ngốc không phải sao?
Tiếng sấm tiếp tục nổ vang trên đỉnh đầu, một tia chớp từ phía chân trời xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời, Thẩm Hi bình thường vẫn rất sợ kiểu thời tiết như vậy, nhắm mắt lại vùi mặt ở sau lưng của Hà
Chi Châu, không nhúc nhích chờ tia chớp kia tắt đi.
Hà Chi Châu cảm giác sau lưng hơi nhột, có lẽ là bởi vì lông mi của Thẩm Hi đang rung rung lên, giống như là hai cái bàn chải tỉ mỉ mềm mại quét ra một phần nóng bỏng. Anh cố gắng đè xuống ý định vừa mới nảy sinh,
giữ sắc mặt bình tĩnh cõng Thẩm Hi đi vào cửa sắt lớn, rồi đi tới đầu
hành lang.
Thuận lợi đến nơi nhưng Thẩm Hi hình như lại không hề có ý thức nhảy xuống, cho nên anh vẫn cứ tiếp tục cõng.
Đồng thời, chú tài xế theo sát phía sau cũng khiêng rương hành lý đi
tới. Năm mươi đồng này kiếm được thật quá vất vả rồi, một đường mưa to
mạo hiểm không nói, lại còn phải nhìn đôi tình nhân nhỏ trước mặt ân ân
ái ái nữa chứ. Trong cuộc đời của ông chưa từng gặp qua cặp đôi nào như
vậy, mặc kệ là thời tiết hay địa điểm, có thể sánh ngang với ông khi còn trẻ.
Chú tài xế để cái rương xuống, nhưng Thẩm Hi vẫn còn trên lưng của Hà
Chi Châu không chịu "Dỡ hàng". Cô không muốn xuống, Hà Chi Châu cũng
không muốn thúc giục, vẫn tiếp tục cõng cô, ngay cả lúc trả tiền cho tài xế cũng không còn thả xuống.
Hà Chi Châu lấy ví từ trong túi ra đưa cho cô. Thẩm Hi nhận lấy cái ví
từ tay anh, rút ra 100 đồng đưa cho chú tài xế: "Cảm ơn chú, không cần
thối lại đâu.".
Hà Chi Châu nghe thế liền cười khẽ một tiếng.
Chú tài xế gãi gãi đầu nói: "Cháu gái à, tổng cộng là 270 đồng, tôi chở khách từ Cố Bình tới đây mà.".
Được rồi, vừa muốn làm người giàu một lần lại bị đánh ngay vào mặt! Thẩm Hi nấp ở sau lưng Hà Chi Châu nói xin lỗi, sau đó lại đưa thêm hai tờ
100 đồng cho tài xế.
Tiền của anh cô tuyệt không thấy đau lòng.
Chú tài xế hài lòng rời đi, lúc này khóe miệng của Hà Chi Châu khẽ vểnh lên, cười nói: "Bạn gái của anh thật là hào phóng.".
"Đấy là đương nhiên.". Hai tay của Thẩm Hi vẫn ôm lấy cổ của Hà Chi
Châu, tưởng tượng một phen về cuộc sống hạnh phúc sau này của mình khi
được "tiêu tiền của ông xã": Về sau mỗi khi ra cửa em đều muốn phát tiền boa, anh không được ngăn cản đâu đấy.".
Hà Chi châu chẳng nói đúng sai chỉ cười rộ lên, nụ cười này ở dưới ngọn
đèn trông thật nổi bật, hết sức đẹp mắt, sau đó anh nhẹ nhàng tự nhiên
cảm khái một câu: "Thật đúng là một người có tiền."
"Đúng vậy.".Thẩm Hi giống như là một người mới vừa học được thói xấu, cô khều khều lưng của anh nói: "Bởi vì về sau em chính là vợ của người có
tiền có tiền, một phú bà điển hình đấy anh có biết không? Mỗi khi ra cửa đều cho tiền boa , nếu không thật không có phong cách."
Hà Chi Châu bật cười lắc đầu một cái, anh chưa từng thấy qua phú bà nào
như vậy cả. Chỉ là để ước mơ trở thành phu nhân giàu có của Thẩm Hi, có
phải áp lực của anh hơi nhiều phải không?
Có một số việc, thật đúng là gánh nặng ngọt ngào.
Chỗ trọ của Hà Chi Châu không có thang máy, phải leo cầu thang bộ, Thẩm
Hi thấy thế liền muốn tụt xuống. Mặc dù lưu luyến không rời, nhưng nếu
như anh cứ cõng cô như vậy thì hành lý phải giải quyết thế nào đây?
"Rương hành lý nặng mấy cân?", Hà Chi Châu liền cất tiếng hỏi.
Thẩm Hi đáp: "Đại khái khoảng hai mươi cân thôi."
Hà Chi Châu liền "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Giữ chặt.". Sau đó một tay cõng cô, một tay trực tiếp xách hành lý lên lầu.
Ôi chao. . . . . . Người yêu của cô sao có thể lợi hại như vậy !
Thẩm Hi nhỏ giọng suýt xoa, ngọt ngào lại đau lòng nắm lấy lưng của Hà
Chi Châu, cho đến khi anh một hơi đi tới lầu ba, mới bắt đầu ký lệnh "Dỡ hàng". Cô liền đỏ mặt tán dương: " Anh Hà, anh giỏi thật."
"À.". Hà Chi Châu móc chìa khóa ra mở cửa, trên đời này không có người
bạn trai nào lại không muốn biểu hiện trước mặt bạn gái mình cả. Cả hai
cổ tay của anh đều đỏ, thế mà vẻ mặt lại như nước chảy mây trôi, không
có chút mệt nhọc nào: "Rất tuyệt sao? Đó là bởi vì em quá nhẹ thôi.".
Thẩm Hi cười cười đáp: "Đúng, đúng, đúng, là em quá nhẹ rồi."
Hà Chi Châu mở cửa, Thẩm Hi đứng ở đằng trước, cả người run rẩy. Giầy
của cô đã ướt sủng rồi, đi một bước nước liền chảy ròng ròng, mà nhà trọ này bên ngoài nhìn cũ kỹ, nhưng thiết bị lắp đặt bên trong lại hết sức
tinh xảo, ở phòng khách còn trải cả thảm màu xanh tẫm nữa.
Cô quay sang hỏi anh: " Anh Hà, còn dép không?"
Hà Chi Châu đứng ở trước tủ giày, hiện tại trong nhà một đôi dép thừa
cũng không có. Do Thẩm Hi tới quá nhanh, làm anh không kịp chuẩn bị, bao gồm những thứ lặt vặt từ dép cho đến ga trải giường. Mấy ngày trước anh còn nhắc nhở mình, trên đường ở công ty về phải đi đến siêu thị mua bốn chiếc ga giường màu hồng. Như vậy về sau Thẩm Hi tới đây cũng có chỗ
ngủ.
Nhưng mà lần nào anh cũng quên khuấy mất, quả nhiên đàn ông đều không thích hợp làm những chuyện như vậy.
Hà Chi Châu đưa dép của mình cho Thẩm Hi đi. Dép cỡ 43 lớn vô cùng, Thẩm Hi đi vào mặc kệ nó "Lạch cà lạch cạch" vẫn đi dạo một vòng xung quanh
phòng trọ nhỏ: phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như năm tháng chưa
từng lưu lại dấu vết gì cho nó, đồ dùng bài biện đơn giản nhưng lại lộ
ra sự nghiêm túc, xem ra có phần giống với phòng của cán bộ vào thập
niên 90.
Thẩm Hi dạo Đông dạo Tây, sau đó liền phát hiện ra một vấn đề —— không có giường để cho cô ngủ.
Hà Chi Châu giục Thẩm Hi đi tắm, cô liền ngập ngừng dao động, mở rương
hành lý ra lấy quần áo để tắm rửa, từ bên trong chọn một bộ quần áo ngủ
đẹp nhất, mà để phòng ngừa ngộ nhỡ, còn chọn một bộ áo lót quần lót đẹp
mắt nhất nữa.
Thẩm Hi ôm đồ đi vào phòng tắm, nhưng thật không may nội y kẹp ở bên trong lại bị rớt ra.
Vấn đề ở đây là cô không hề phát hiện ra, Hà Chi Châu quay đầu lại liền
nhìn thấy được. Anh cau mày, nhặt đám đồ kia lên, nhưng trong phòng tắm
đã thấy truyền đến tiếng nước chảy.
Hà Chi Châu do dự một lát, nhưng vẫn đi đến gõ cửa phòng vệ sinh. Cầm
món đồ nhỏ nhắn mềm mại trong tay, lời nói cũng trở nên đặc biệt dễ
nghe: "Tiểu Hi, em hé cửa ra một chút.".
Tiểu Hi. . . . . .
Tại sao lại thân thiết như vậy. . . . . . Thẩm Hi ở bên trong liền tắt
nước nóng, cúi đầu nhìn nền gạch trong phòng tắm, thấp thỏm khẩn trương
thật lâu, sau đó mới nhỏ giọng mở miệng: "Anh Hà, cái này không . . . .
.được rồi."
". . . . . ."
Hà Chi Châu hít sâu một hơi, trực tiếp đem nội y đặt lên trên tủ ngoài
phòng tắm, lúc rời đi còn độc ác nói một câu: "Em tự ra mà cầm nhé.".
Cái gì vậy chứ! Thẩm Hi lại tiếp tục mở nước nóng lên, hết sức xem
thường lời nói kia của anh. Nửa giờ sau, lúc bắt đầu mặc quần áo, rốt
cuộc cũng biết mình đã bỏ lỡ cái gì.
Hu hu , cô hiểu sai rồi! Anh Hà à, anh đừng đi mà. . . . . .
——
Buổi tối ngủ thế nào đây? Đây chính là vấn đề hết sức to lớn phải đối mặt trong tối nay.
Thẩm Hi tắm xong ra ngoài, thấy Hà Chi Châu đang ở trong bếp nhỏ hầm
cách thủy, anh vẫn chưa tắm, bởi vì áo sơ mi đã bị ướt đẫm, nên chỉ có
thể ra.
Thẩm Hi đi đến phòng bếp, đạp vào mắt chính là một khuôn ngực bền chắc
khêu gợi, mặt khẽ ửng hồng, thầm nhớ lại những đường cong trong quá khứ
kia!
Hà Chi Châu đang nấu canh trứng cà chua, quay đầu liền nhìn Thẩm Hi đang mất tự nhiên đứng ở cửa liền nói với cô: "Đến tủ treo quần áo lấy giúp
anh cái áo."
Thẩm Hi biết anh đột nhiên muốn mặc quần áo là vì che đậy cơ thể, nên
vội vã khoát khoát tay nói: "Không việc gì đâu, em cũng đã sớm nhìn
rồi.", không cần phải phiền phức như vậy.
Ha ha.
Hà Chi Châu cúi đầu nếm nếm thử canh trứng gà, cũng có thể ăn được. Sau
đó anh múc canh trứng ra bát, dí dỏm đáp lại: "Không cần phải nhắc đâu,
anh biết rõ là em đã xem qua rồi."
Hừ hừ.
Thẩm Hi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ đợi, Hà Chi Châu bê bát canh trứng đến trước mặt cô nói: "Em ăn trước đi, anh đi tắm.".
Thẩm Hi gật đầu, sau đó phất tay nói: "Đi đi, đi đi, đừng để bị cảm."
Hà Chi Châu mang theo phong cách chủ nhân, trước khi đi còn giao phó một câu: "Ăn xong thì mang bát cho vào trong bồn, ngày mai anh rửa."
Thẩm Hi gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ anh Hà quả thật đã quá lo lắng rồi!
Rồi cô múc từng thìa canh trứng lên ăn. Mùi vị cũng tạm được, tuy tuyệt
đối không phải là mỹ vị, nhưng cô lại ăn ngon khác thường, có lẽ đây là
do canh trứng tình yêu chăng!
Nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Hi lại nghĩ vấn đề chỗ ngủ tối nay: từ đầu tới
cuối, cô và Hà Chi Châu cũng không đề cập tới vấn đề này, giống như đang cố ý tránh nói đến vậy, nhưng hiện cô lại đang rất buồn ngủ . . . . . .
Thẩm Hi nghĩ đến đây liền đỏ mặt, tim nhảy loạn xạ, cô ăn một nửa canh
trứn, muốn tròe lên giường ngủ trước. Nếu đây là một vấn đề khó khăn,
thì cứ giao cho Hà Chi Châu xử lý đi, dù sao đợi lát nữa cô ngủ mất rồi, thì bất cứ cái gì cũng đều không biết. . . . . .
Lúc Hà Chi Châu tắm xong ra ngoài, Thẩm Hi đã không còn ở trong bếp, canh trứng cô phần lại cho
anh một nửa, trên bàn còn có một tờ giấy -- “Anh Hà, phần còn lại cho anh ăn. Em buồn ngủ quá, nên đi ngủ trước đây”.
Ngủ? Cô ấy đi đâu ngủ? !
Hà Chi Châu lặng lẽ giải quyết hết phần canh trứng còn dư lại, vừa ăn
vừa nghĩ tới một vấn đề, lát nữa anh sẽ ngủ trên sofa? Hay là hai người
họ chen chúc ở trên giường?
Anh cầm chén bỏ vào trong bồn rửa, sau khi rửa tay liền đi tới trước cửa phòng ngủ.
Cửa không có khóa, chỉ khép hờ; bên trong đèn vẫn còn sáng, nhưng người
trên giường “hình như” đã ngủ thiếp đi, cực kỳ yên lặng, chỉ còn tiếng
mưa rơi ào ào ở bên ngoài vang vọng lại.
Hà Chi Châu đi tới bên giường, Thẩm Hi nghe được tiếng bước chân, vội
vàng híp mắt lại. Cô đã ngủ rồi, anh Hà ngàn vạn lần không thể lay cô
dậy để lựa chọn đâu đấy!
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Hà Chi Châu lẳng lặng quan sát Thẩm Hi, anh biết cô chưa ngủ, vì bình thường cô ngủ nào được tư thế đẹp như vậy.
Cái giường này chỉ rộng một thước rưỡi, hiện tại Thẩm Hi chỉ chiếm một diện tích nho nhỏ bên phải, còn về chỗ trống ở bên trái……
Cô cố ý chừa lại cho anh sao?
Lòng bàn tay của Hà Chi Châu chợt thấy nóng ran lên, nhưng sắc mặt thì
vẫn bình tĩnh nằm xuống bên trái giường. Từ đầu tới cuối, Thẩm Hi vẫn
không hề nhúc nhích, giả bộ rất giống. Anh muốn tắt đèn, lại phát hiện
công tắc nằm ở bên phía của Thẩm Hi, nên liền nói với cô: “Thẩm Hi, em
tắt đèn đi.”
Thẩm Hi còn lâu mới nhảy vào cái bẫy này, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Hà Chi Châu thật hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tự mình vươn tay qua tắt đèn. Trong lúc Thẩm Hi hơi hơi hé mắt thì nửa người của Hà
Chi Châu đã nghiêng tới. Trong nháy mắt, cô y hệt một con côn trùng đang ngủ đông cả người cứng ngắc, cho đến khi “bụp” một tiếng, cả phòng ngủ
bao trùm trong bóng tối, cô mới thở ra một hơi.
Tiếng thở sao lẽ nào lại nặng như vậy. Hà Chi Châu cảm thấy thật buồn cười, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Bên ngoài sấm sét vẫn còn vang dội, từng tia chớp dường như muốn đâm
xuyên qua cửa sổ mà xông vào, bên trong phòng lúc sáng lúc tối, nhưng
bởi vì bên cạnh có người, nên thật sự cũng không cảm thấy đáng sợ.
Thẩm Hi càng ngủ càng sát lại gần Hà Chi Châu, cuối cùng cũng không biết người nào chủ động trước, anh và cô liền ôm lấy nhau. Suy nghĩ kỹ một
chút, hình như là cô nắm lấy vạt áo của anh trước, sau đó thì Hà Chi
Châu liền để tay lên bả vai của cô, rồi thuận thế liền dính lại với
nhau. Giống như giữa cô và anh có lực hút trái cực vậy.
Máy điều hòa không khí đang là 23 độ C, bên ngoài mưa to gió lớn, hai
người dán sát vào nhau, liền trở thành nơi sưởi ấm duy nhất cho nhau.
Cảm giác như thế rất động lòng, rất an tâm, giống như ngày mai cho dù
thế giới có thế nào, cũng có thể an nhiên mà ngủ tới hừng đông.
Tuy nhiên Thẩm Hi chỉ ngủ đến rạng sáng liền đã tỉnh, nguyên do là vì
quá mắc tiểu. Đã thế cô còn nằm mơ, trong mộng cảnh vật mơ mơ hồ hồ, thứ duy nhất nhớ được…… đó chính là cô không ngừng làm động tác hít đất,
“Ra ra vào vào”, cùng với cặp chân của người nào đó “Lúc ẩn lúc hiện”……
Tóm lại thật quá mệt, thật quá vất vả!
Cuối cùng, trong một khắc cô sắp tỉnh lại kia, tựa như có thứ gì đó từ
thân thể - bắn - ra ngoài, cho dù ngủ sâu thế nào cũng muốn bức bách
mình mở mắt ra đi đến nhà vệ sinh một chút.
Ghét nhất đó chính là đi tiểu vào ban đêm!
Bên ngoài gió mưa vẫn gào thét như cũ, đập vào cửa sổ “chát chát” vang
dội. Thẩm Hi không vui rời giường, híp mắt tìm được phòng vệ sinh, cuối
cùng mở nắp bồn cầu ngồi lên.
Mới vừa mơ một giấc mộng mệt mỏi như vậy, thật là vừa mệt lại mỏi, vừa
ngồi ở trên bồn cầu vừa lim dim muốn ngủ. Cô nhắm mắt lại nhưng lại cảm
giác có cái gì đó không đúng.
Có cái gì không đúng chứ? Thẩm Hi hơi mở một mắt ra nhìn -- hu hu, làm thế nào mà nước tiểu đều bắn hết lên trên chân cô chứ!
Chẳng lẽ bồn cầu của nhà Hà Chi Châu bị rò sao? !
Thẩm Hi đứng bật dậy, quần cũng chưa thèm kéo, muốn kiểm tra xem rốt
cuộc chỗ nào bị rò trước đã, nhưng vừa cúi đầu liền thấy …JJ đã lâu
không gặp……
Hu hu, cô chống lên tường, choáng váng muốn khóc trong cầu tiêu.
Thẩm Hi ngây ngô đi vào, trước hết phải tìm một cái quần lót khác để
thay đã, sau đó lại trèo lên giường ngủ tiếp, mặc kệ như thế nào, tất cả đợi ngày mai tỉnh ngủ lại nói.
Ngày hôm sau, Hà Chi Châu tỉnh lại, phát hiện quần lót của mình bị đổi, hơn nữa còn là quần lót của con gái nữa.
Cái khỉ gì vậy chứ?