Edit: tiểu an nhi
Có những khi, Thẩm Hi cũng biết Trần Hàn không thích mình. Nhưng cô cảm
thấy việc không thích đó chỉ là do hai người có tính cách khác nhau. Vấn đề tính cách không hợp thì không ai có lỗi với ai cả, cho nên coi như
lúc trước cô và Trần Hàn chung sống không được vui cho lắm, thì cô cũng
không cho rằng đó là chuyện gì quá nghiêm trọng; nếu như có thể, cô vẫn
luôn hi vọng thay đổi được tình trạng mối quan hệ này. Từ trước tới giờ, cô đều tán thưởng sự nghiêm túc cùng nỗ lực không ngừng của Trần Hàn.
Chỉ là lúc này, cô còn có thể tán thưởng Trần Hàn nữa hay không đây?
Không cần biết Trần Hàn có bao nhiêu cố gắng cùng nghiêm túc, nhưng
không phải nhân phẩm mới chính là điều kiện tiên quyết để tán thưởng hay sao?
Hôm nay, Trần Hàn chơi một chiêu "Hai mặt" với cô, Thẩm Hi phát hiện ra, mình không chỉ cảm thấy khổ sở, mà hơn hết là tức giận.
. . . . . .
Thẩm Hi đẩy cửa đi ra ngoài, phòng vệ sinh không lớn, cô và Trần Hàn gần như là bốn mắt nhìn nhau.
Trần Hàn kinh hãi, mặt lúc đỏ lúc trắng, giật giật khóe miệng muốn cười
với Thẩm Hi. Cuối cùng nhận ra dù là diễn kịch cũng không cười nổi, sau
đó cô nàng chỉ lạnh nhạt liếc Thẩm Hi một cái, chào hỏi: "Trùng hợp quá, Thẩm Hi."
Trần Hàn khôi phục lại "bình tĩnh lý trí" trước sau như một, ngược lại
cô gái đứng bên cạnh lại đỏ bừng mặt, giật giật vạt áo Trần Hàn, không
biết phải phản ứng ra sao.
Thẩm Hi đứng bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Hàn, cô không còn muốn
nói với cô ta bất kỳ điều gì nữa. Thẩm Hi nhìn sang cô gái đứng bên cạnh Trần Hàn, lên tiếng hỏi: "Cô có biết phòng làm việc của cô Lý ở đâu
không?"
Cô gái kia đang vô cùng áy náy cùng chột dạ, hiển nhiên nội tâm không
xây dựng mạnh mẽ được như Trần Hàn, cô nàng lí nhí đang định nói phòng
làm việc của cô Lý ở đâu thì lại bị Trần Hàn kéo lại.
Thẩm Hi quét mắt về phía Trần Hàn: "Sao thế, không dám để cho cô ấy nói à?"
Trần Hàn không còn bày ra khuôn mặt hòa nhã, cường điệu nói ra một sự
thật: "Thẩm Hi, cậu đừng quên công việc này là do tôi tìm cho cậu, tôi
có quyền quyết định việc cậu có được ở lại hay không!"
"Đúng vậy, đương nhiên tôi biết công việc này là do cậu ban cho." Thẩm
Hi nhìn Trần Hàn, tận lực không để cho mình đã thua một kèo lại mất hết
mặt mũi nữa, dù có cắn gãy răng cũng phải nuốt hết một bụng uất ức
xuống. Là do cô tin lầm người, là cô tự làm phải tự chịu, cô không có
bất kỳ tư cách gì ở chỗ này mà uất ức.
Thẩm Hi tặng thêm một câu: "Cho nên tôi mới muốn tới chỗ cô Lý để thể
hiện sự cảm kích của mình với cậu á. Cảm kích cậu cho tôi hai ngày được
dạy học ở đây, có đúng hay không?"
Trần Hàn trầm mặc, không nói lời nào.
"Được rồi, hai người không nói cho tôi biết cũng chẳng sao, tôi tự đi tìm." Thẩm Hi nói xong, bước thẳng lướt qua Trần Hàn.
Trần Hàn vẫn đứng im như cũ, không sợ hãi, mà sợ phiền phức lại là cô
gái khác. Thẩm Hi vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô gái kia đã đuổi theo:
"Xin cậu đừng đi tới chỗ cô Lý, ngày mai tôi kêu em họ không cần tới
nữa, có được không?"
Thế nào, đây là thỏa hiệp vừa hạ mình lại vừa cao thượng sao? Thẩm Hi
không đáp lại câu nào, trực tiếp bước lên thẳng cầu thang. Ở phía sau,
cô gái căng thẳng hỏi Trần Hàn: "Hàn, làm thế nào bây giờ?"
Trần Hàn vẫn im lặng không nói.
——
Thẩm Hi không đi tìm cô Lý, cô muốn quay lại phòng dạy múa để chào tạm
biệt tụi nhỏ, nhưng bên trong đã sớm không còn ai. Cô tiếc nuối ngồi bệt xuống sàn nhà, gương lớn bốn phía phản chiếu ra bộ dạng nhếch nhác lại
ảo não của cô. Thẩm Hi nghĩ hôm nay cô thật quá mất mặt, vừa mới nói với tụi nhỏ cô sẽ dạy ít nhất một tháng xong.
Cô mới bắt đầu dạy cho mấy đứa nhỏ một điệu nhảy, đáng tiếc dạy được mỗi phần mở đầu cô đã phải rời đi. Liệu tụi nhỏ có cảm thấy cô là người
không biết giữ lời hứa hay không đây?
Thẩm Hi cảm thấy khó chịu trong lòng, gạt gạt nước mắt vừa chảy ra, tự nói với bản thân không việc gì phải khóc.
Nhưng tạm thời cô vẫn chưa có cách nào lấy lại tinh thần để quay về nhà
trọ, lại càng không có cách nào gượng cười làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ cứ nên ngồi một mình yên tĩnh ở đây một lát, cố gắng
bình ổn lại cảm xúc là tốt rồi.
Chí ít chuyện này cũng giống như lời ba Thẩm đã từng dạy cô ——"Nếu đã
không phải lỗi của con thì không làm gì sai, con không cần thiết phải
cảm thấy khổ sở."
Thẩm Hi cúi đầu, vậy đầu óc ngốc nghếch tin nhầm người có tính là phạm phải sai lầm hay không?
Khi Thẩm Hi nhận được điện thoại của Hà Chi Châu, tâm tình đã khôi phục
được ít nhiều, chỉ là vẫn không muốn nhúc nhích. Trong điện thoại, Hà
Chi Châu còn tưởng cô vẫn ăn cơm cùng Trần Hàn, liền hỏi cô địa chỉ của
quán ăn.
Thẩm Hi nản không muốn nói, yếu ớt mở miệng: "Chuyện đó. . . . . . không cần ăn nữa rồi."
Hà Chi Châu trầm mặc mấy giây, nghe giọng của cô liền hiểu ra, anh hỏi: "Em vẫn còn ở trung tâm dạy múa đó sao?”
Thẩm Hi: ". . . . . . Vâng."
Hà Chi Châu: "Anh ở gần đấy rồi, em ra ngoài cửa đi."
Lúc Thẩm Hi từ phòng múa ra ngoài bất ngờ có người gọi lại. Cô quay đầu, nhìn về phía người đi tới, đại khái cũng biết đó là ai. Khí chất của
người luyện múa ít nhiều cũng có chút khác biệt.
Thẩm Hi: "Em chào cô Lý."
Cô Lý đeo túi xách đi tới: "Nghe nói ngày mai em không tới nữa?"
Thẩm Hi cúi đầu, không ngờ Trần Hàn đã nói chuyện với cô Lý. Cô tùy tiện tìm một lý do: "Nơi này hơi xa so với chỗ ở của em. . . . . ."
Vẻ mặt của cô Lý đầy tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đưa một tấm danh thiếp cho Thẩm Hi.
"Cám ơn cô." Thẩm Hi nhận lấy danh thiếp, chào cô Lý rồi bước nhanh
xuống cầu thang. Từng bậc từng bậc cầu thang, cảm xúc tồi tệ dần dần khá hơn, ít nhất cũng không phải là vì tài nghệ không đủ mà cô bị gạt ra.
——
Hà Chi Châu vẫn chưa tới.
Ngay gần trước cửa trung tâm dạy múa Tinh Tinh có một trạm đợi xe bus,
Thẩm Hi ngồi yên ở đó chờ Hà Chi Châu. Vừa chờ vừa gửi tin nhắn cho cô
Lý, hy vọng cô Lý có thể chuyển lời xin lỗi của cô đến cho tụi nhỏ.
Thẩm Hi gửi xong tin nhắn, thở phào một hơi. Cô bỏ điện thoại vào trong
túi, đúng lúc ngẩng đầu lên lại thấy Trần Hàn cùng với cô bạn mới đang
đi tới.
Buổi chiều Trần Hàn dạy nhiều hơn cô một tiết, đúng là lúc này thì dạy
xong. Thẩm Hi quay đầu nhìn sang chỗ khác, đến liếc mắt cũng không muốn
liếc.
Trần Hàn không đi tới trạm đợi xe bus, mà là đứng ở trước cửa trung tâm
dạy múa chờ, đồng thời cô nàng lấy di động ra gọi điện thoại, giọng nói
mang theo một chút giận dỗi không vui: "Làm sao mà anh vẫn chưa đến?"
Khoảng hai phút sau, một chiếc Toyota màu trắng từ đại lộ lái tới, vênh váo còi ầm ĩ dừng ở trước cửa lớn.
Trần Hàn dùng khóe mắt quét qua Thẩm Hi đang ngồi ở trạm đợi xe bus,
trong lòng dâng lên một sự sung sướng. Người đàn ông ngồi trong xe đã
theo đuổi cô được hai tháng, là người tỉnh lẻ làm ăn buôn bán nhỏ tại
thành phố S, thu nhập hàng năm còn cao hơn nhiều mấy thành phần trí thức hiện nay. Có điều cô nàng vẫn không hài lòng vì anh ta là người ngoại
tỉnh, cũng không thực sự vừa ý trình độ học vấn cùng công việc của anh
ta.
Nhưng chí ít thì vào ngay lúc này, Trần Hàn cảm thấy rất vui vẻ, dù sao
cô ta cũng có một người đàn ông cứ gọi là có mặt. So với Thẩm Hi và Hạ
Duy Diệp, cô ta thấy mình sống rất có cảm giác ưu việt. Cảm giác ưu việt là cái gì? Chính là cái mà cô ta có, còn hai người kia không có.
Thẩm Hi quả thật không có người bạn trai mà cứ gọi là lái xe ô tô tới
đón. Bạn trai của cô chỉ đi xe đạp, có khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt thâm
trầm biết nói; anh là sinh viên tài năng, là Hà thần – Hà Chi Châu của
Đại học S.
Thẩm Hi túm đầu, trong lòng kiên quyết nhắc nhở bản thân không thèm liếc mắt phía Trần Hàn bên kia. Cho đến khi một giọng nam quen thuộc truyền
đến từ đỉnh đầu cô —— "Thẩm Hi, em bị vẹo cổ hả?"
Thẩm Hi quay đầu lại, Hà Chi Châu đã dừng xe ở phía trước cô, anh mới từ làn đường bên kia sang bên này. Trên người vẫn còn mặc quần áo đi làm,
là áo sơ mi có hoa văn chìm trên nền trắng cô mua cho anh, tuy đơn giản
nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã khó có thể diễn tả.
Xe Toyota vẫn còn đỗ cách đó không xa, cô đã ngồi lên yên sau xe đạp của Hà Chi Châu, dần đi xa khỏi tầm mắt của Trần Hàn.
Thẩm Hi ôm hông của Hà Chi Châu, cảm xúc uất ức hồi chiều lúc này mới có đối tượng để bày tỏ. Cô đem hết đầu đuôi sự tình kể cho anh nghe.
Hà Chi Châu vừa đạp xe vừa nói: "Đáng đời!"
Thẩm Hi cũng cảm thấy mình rất đáng đời, nhưng vẫn tranh thủ ăn vạ: "Hà Chi Châu, rốt cuộc thì ai là bạn gái của anh hả?"
Hà Chi Châu cười cười: "Cái này còn phải hỏi, chẳng lẽ anh đang chở nhầm người?"
Thẩm Hi cẩn thận nghĩ nghĩ câu trả lời của Hà Chi Châu, cảm thấy thật vui vẻ.
Mọi người đều đi về phía trung tâm thành phố, tất nhiên là đi cùng trên
một con đường. Chiếc Toyota màu trắng rất nhanh đã đuổi kịp xe đạp của
Hà Chi Châu, lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi cắt đầu húi cua, lúc
vượt qua còn cố ý nhấn còi ô tô, nhấn liên tục mấy lần liền.
Tưởng thế là hay lắm đấy à?! Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu: "Anh Hà, anh đánh thắng được anh ta không?"
"Cái gì?" Hà Chi Châu vừa mới hỏi, Thẩm Hi đã tức giận dựng thẳng ngón
giữa về hướng người đàn ông kia. Cô chính thức khinh thường anh ta! Thẩm Hi mới chỉ gặp qua người đi Ferari “chảnh”, chứ chưa từng thấy kẻ nào
đi cái xe Toyota “ghẻ” mà vênh váo thế này!
Cô hùng hổ nói với Hà Chi Châu: "Anh Hà, chúng ta vượt qua tên đó đi."
Hà Chi Châu: ". . . . . ."
Thẩm Hi chớp mắt, cúi đầu nhìn bàn đạp dưới chân Hà Chi Châu một chút,
xem ra có hơi khó khăn rồi. Hà Chi Châu đột nhiên không nói tiếng nào,
khiến Thẩm Hi tưởng rằng lời nói của mình làm tổn thương tôn nghiêm phái nam của anh, vội vàng nói tiếp: "Có câu này không biết anh đã nghe qua
chưa? Đó là ‘Tình nguyện ngồi ở phía sau xe đạp cười, cũng không cần
ngồi ở trong xe thể thao khóc."
Hà Chi Châu quả thật chưa từng nghe qua câu đó, cũng không biết là từ kẻ não tàn nào thốt ra. Anh nói với Thẩm Hi: "Em nhớ kỹ biển số xe đó đi."
Thẩm Hi phản ứng kịp thời, vội vàng nhìn chằm chằm ghi nhớ kỹ. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà!
Bên trong xe Toyota, Trần Hàn ngồi trên ghế lái phụ, phản chiếu trong
gương chiếu hậu là hình ảnh càng lúc càng xa của Thẩm Hi và Hà Chi Châu. Tâm tình vừa mới kích động của cô nàng lập tức chìm xuống đáy cốc. . . . . . Thật ra thì người đàn ông giống như Hà Chi Châu, làm sao có thể chỉ
Có Hạ Duy Diệp và Thẩm Hi thích thôi chứ. Trần Hàn đã từng nhìn thấy
dáng vẻ khi hút thuốc của Hà Chi Châu. Khi cô ta đến gần anh, anh bẻ đôi đầu thuốc ném vào thùng rác; động tác dứt khoát, nhanh gọn. Trần Hàn
nhìn anh chăm chú, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mang tho trầm tĩnh cùng
lạnh nhạt. Sau đó cô ta mới biết người mình nhìn thấy ngày đó chính là
Hà Chi Châu của Đại học S; cũng chính từ lúc đó, cô ta bỗng sinh ra
thiện cảm với những người đàn ông hút thuốc.
…………………….
Nói đến hút thuốc, đúng là đã rất lâu rồi Hà Chi Châu không hút điếu
nào, bất tri bất giác không còn nghiện hút thuốc nữa. Dường như sau khi
hoán đổi thân thể về như cũ anh không còn thấy thèm mùi thuốc; mà trước
kia cũng rất ghét đồ ngọt, hiện giờ thỉnh thoảng còn có thể ăn một
miếng.
Về phần nguyên nhân không hút thuốc lá, anh cảm thấy đã có bạn gái mà
còn hút thuốc thì không hay lắm, có vẻ không tốt. Cho nên hiện tại, dù
có thức đêm cũng chỉ uống café cho xong chuyện.
Thẩm Hi dạy múa được hai ngày, kiếm được tổng cộng hai trăm đồng, cô
dùng toàn bộ để mua sổ xố, không ngờ lại trúng 500 đồng. Buổi tối, cô hí hửng đặt 500 đồng ở dưới gối đầu, nhìn trần nhà cảm khái một câu: “Anh
Hà, anh nói xem vận khí của em tốt như vậy, sau này có thể mua sổ xố
nuôi sống bản thân được không?”
Hà Chi Châu nằm ở trên giường đọc sách, vừa nhìn vừa nói: “Những kẻ là
dân cờ bạc tan cửa nát nhà, cuối cùng phải bán vợ gán nợ, đều là bắt đầu giống như em đấy.”
Hừ hừ, lại còn “bán vợ gán nợ”! Anh đang nhắc khéo cô cái gì đây….Thẩm
Hi lật người ôm lấy Hà Chi Châu, cười vô cùng “chân chó”: “Em khẳng định mình không nỡ bán anh đi đâu.”
Hà Chi Châu giật giật khóe miệng, sờ đầu Thẩm Hi một cái, tiếp tục đọc sách.
Đọc xong một tờ, lại hạ tay sờ đầu một cái, hết sức thuận tay.
Ngày hôm sau, Thẩm Hi không cần đến trung tâm dạy khiêu vũ Tinh Tinh
nữa. Trước khi Hà Chi Châu ra khỏi cửa lại thấy lo cho Thẩm Hi không có
ai để nói chuyện: “Nếu thấy nhàm chán thì cứ ra phố đi dạo một chút
nhé.”
Nhưng “đi dạo phố” cần có tiền nha, không có tiền thì chỉ gọi là “lết
đường cái” thôi! Thẩm Hi xấu hổ không thể nói với Hà Chi Châu rằng mình
chẳng còn bao nhiêu tiền để “đi dạo phố”. Cô ngồi ở giữa phòng khách nhỏ nhàm chán chơi cắt giấy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: “Được rồi,
em biết nên làm thế nào mà.”
Hà Chi Châu khom lưng thay giày, suy nghĩ một chút đứng thẳng dậy nói với cô: “Tiểu Hi.”
Hửm?
Thẩm Hi quay đầu lại, không biết Hà Chi Châu còn có chuyện gì.
Hà Chi Châu nhìn cô “Trong ngăn tủ đầu giường ở phòng ngủ có một cái
thẻ, em cầm lấy dùng đi, mật khẩu cũng là cái lần trước anh nói ấy.”
Thẻ? Thẩm Hi mở to hai mắt, nhưng cô có nhớ được mật khẩu gì đó đâu, lần trước anh chỉ thuận miệng nói, ai mà để ý nhớ được cơ chứ?!
Hà Chi Châu cũng đoán ra được Thẩm Hi chẳng nhớ gì hết, lại nhắc lại mật khẩu một lần nữa, sau đó hỏi cô: “Bây giờ đã nhớ chưa?”
Thấy ánh mắt Hà Chi Châu đã tràn đầy “khinh bỉ”, Thẩm Hi sợ mình bị coi thường, vội àng gật đầu một cái: “……Nhớ rồi.”
Hà Chi Châu bất đắc dĩ, nhìn cũng biết là cô chẳng nhớ gì được, dù lúc
này có nhớ thì lát nữa cũng quên hết thôi. Vừa vặn phóa trên tủ giày có
giấy, bút; anh cầm bút liết một chuỗi số lên giấy, sau đó mới phất phất
tay áo, đẹp trai ngời ngời rời đi.
Thẩm Hi hóa đá, nhìn cánh cửa trắng xinh đẹp chớp mắt mấy cái. Cô cũng được bao nuôi hả? Có phải là được bao nuôi không?
NGOẠI TRUYỆN NHỎ:
Sau đây là nguồn gốc ba chữ “Tiêu yêu tinh”
Tráng Hán có sở thích xem tranh ảnh mát mẻ, phim người lớn, nên được mọi người đặt biệt hiệu là “Tam Mao” (*). Sau bao nhiêu kinh nghiệm, anh ta rút ra được nội dung căn bản của những quyển truyện, phim ảnh đó là nói về việc người đàn ông làm như thế nào để săn bắt hiệu quả hàng triệu
bông hoa kiều diễm ngoài kia.
(*) Cái này đã, từng giải thích rồi.
Truyện H dành cho phái nam Tráng Hán đã đọc không ít, anh ta lại chuyển
sang gặm nhấm dần các quyển dành cho phái nữ. Khi Tráng Hán đọc xong một quyển “Tổng giam đốc…”, liền ngẩng đầu lên nói với Hầu Tử ở bên cạnh
một câu: “Tiểu yêu tinh Hầu Tử, có hài lòng “thứ” em đã nhìn thấy
không?”
Hầu Tử: “Thần kinh!”
Lâm Dục Đường ở ngoài ban công phơi quần áo, nhờ có Tráng Hán đưa cho
anh cái móc, Tráng Hán liền nói: “Tiểu yêu tinh, cầu xin tôi đi!”
Lâm Dục Đường: “………….”
Hà Chi Châu tắm xong đi ra ngoài, trực tiếp để trần nửa người trên, dáng vóc đẹp đến nỗi cũng khiến đàn ông động lòng. Tráng Hán chạy tới: “Lão
đại, để Tráng Hán làm tiểu yêu tinh của cậu nha.”
Hà Chi Châu liếc mắt một cái: “Làm yêu tinh heo à?”
Khụ khụ…..