Edit: BAT (LQĐ)
Bởi vì mang họ Chung, nên Thẩm Hi đại khái có thể đoán được người trong
điện thoại kia là người thân của Hà Chi Châu. Không phải Chung Dục cũng
họ Chung hay sao?
Thẩm Hi hắng hắng cổ họng, ngọt ngào ân cần thăm hỏi: "Xin chào."
Cảm giác này thật thần kỳ, sau khi hai người họ ở cùng một chỗ, đã từng
chút từng chút dung hòa lẫn nhau. Hà Chi Châu biết được người thân của
cô còn cô cũng sẽ biết rất nhiều người nhà của anh.
Quả là vô cùng tương thân tương ái.
Điện thoại bên kia trầm mặc một lát, lúc nói chuyện lại mang theo một chút ý cười: "Cháu là Thẩm Hi phải không?"
Chủ nhân của giọng nói này ước chừng ba bốn mươi tuổi, Thẩm Hi hơi sửng
sốt, không thể tưởng được đối phương còn biết được tên của mình. Mặt cô
bắt đầu đỏ lên, chẳng lẽ mọi người trong nhà họ Chung đều biết bạn gái
của Hà Chi Châu tên là Thẩm Hi sao?
"Cháu là Thẩm Hi..." Thẩm Hi nhẹ nhàng mở miệng, mang theo chút thẹn thùng.
Bên kia cũng tự giới thiệu về bản thân: "Tôi là mẹ của Hà Chi Châu."
Thẩm Hi : "..."
Mẹ của Hà Chi Châu... Không phải là mẹ chồng tương lai của cô sao! ! !
Thẩm Hi đỡ tay lên tường, sợ bản thân không cẩn thận liền ngất mất. Trái tim của cô đập liên hồi, miệng cũng theo đó mà trở nên lắp bắp.
“ Ngài ... Là... mẹ của Hà Chi Châu?"
Người bên đầu kia liền cười nói: "Cháu đừng khách khí, gọi tôi là dì được rồi."
"Chào dì ạ.". Thẩm Hi nhạy bén chào một tiếng.
Sau đó lại nghe thấy tiếng cười của mẹ anh vọng lại, rồi lên tiếng hỏi: "Chi Châu đâu, nó có ở đó không?"
Thẩm Hi đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, Hà Chi Châu vẫn còn đang tắm. Nhưng
nếu cô trả lời là anh đang tắm có phải sẽ rất ái muội hay không, có thể
làm cho mẹ chồng tương lai cảm thấy cô khi dễ con của bà hay không...
Thẩm Hi nghĩ thế liền mở miệng nói dối: "Anh ấy đang làm việc ạ."
Bên kia điện thoại lại vang vọng lại tiếng cười: "Thật hiếm có, dì còn
chưa nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình khi làm việc sẽ như thế nào
nữa."
Thẩm Hi xấu hổ. Cô thật vụng về ngay cả dối cũng không thành thân nữa.
Vì vậy cô liền nói với mẹ anh: "Dì muốn nói chuyện với anh ấy không ạ?"
"Không cần, đợi lát nữa cháu bảo nó gọi về đi."
Thẩm Hi ra sức "Vâng" "Vâng.", “Dạ”, “Dạ”.
"Gặp lại, Thẩm Hi."
Thẩm Hi: "Dì, hẹn gặp lại."
Thẩm Hi cúp máy, cả người liền run rẩy, sau khi bình ổn cảm xúc, cả
người nặng như đá đeo quay trở về phòng ngủ. Trèo lên giường nằm thẳng
lưng nghĩ về nội dung cuộc điện thoại mới vừa rồi.
Thật nguy hiểm, may là cô cũng đủ cơ trí!
——
Hà Chi Châu tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa đưa tay chạm vào cô gái đang nằm đờ đẫn trên giường, không có chút phản ứng.
Được rồi. Hà Chi Châu liền ngồi xuống, trực tiếp gõ lên đầu gối của Thẩm Hi, theo phản ứng nảy tưng lên của cái đầu gối, cô cũng giật nảy mình,
sau đó lấy lại tinh thần mà nhìn anh: "Anh có biết mới vừa rồi em nói
chuyện điện thoại với ai không?"
Hà Chi Châu: "... Mẹ anh?"
Xem đi, muốn chơi suy đoán với người có chỉ số IQ cao, quả nhiên không
có một chút thú vị nào cả. Thẩm Hi liền ngồi dậy nói: "Lúc nãy em thật
sự rất khẩn trương!"
Hà Chi Châu nghe thấy thế liền đưa tay qua, Thẩm Hi ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho anh: "Chẳng lẽ anh không có gì muốn hỏi em sao?"
Đuôi mắt Hà Chi Châu khẽ nhướng lên, tỏ vẻ không có gì có thể hỏi . Anh vỗ vỗ đầu cô, đi ra ngoài phòng khách gọi điện thoại.
Thẩm Hi ngồi ở mép giường, cảm giác Hà Chi Châu không hiểu được sự khẩn trương của mình.
Chung Cảnh Nguyệt đang New York, nên trước khi gọi điện Hà Chi Châu liền phải xem thời gian, hiện tại ở bên kia chắc đang là tám giờ sáng, dựa
theo thói quen sau khi chạy bộ, chắc là bà vừa ăn bữa sáng xong; Hà Hoán Văn cha anh tuy cũng ở Mỹ, nhưng hai người lại ở hai thành phố khác
nhau. Bọn họ đều có tình nhân của mình, trong lòng mỗi người đều biết
rất rõ ràng. Bọn họ không có tình yêu, nên không thèm để ý đến đối
phương, nhưng vẫn không muốn ly hôn.
Đêm nay, Chung Cảnh Nguyệt gọi điện thoại về đây, chắc là muốn hỏi vì
sao anh lại không đi Mỹ học nghiên cứu sinh. Vì chuyện này, mà Hà Hoán
Văn cũng đã gọi điện thoại cho anh.
Chung Cảnh Nguyệt và Hà Hoán Văn đều hỏi nguyên nhân tại sao.
Anh không nói nguyên nhân cho bọn họ, thì bên kia Chung Cảnh Nguyệt lại thản nhiên đoán mò: "Bởi vì cô gái kia có con rồi sao?"
...
Lúc Hà Chi Châu quay trở lại phòng ngủ, Thẩm Hi đang nằm ở giữa giường,
có vẻ rầu rĩ không vui. Anh đi qua vỗ vỗ vào cánh tay của cô nói: "Còn
không mau đi tắm?"
Thẩm Hi oai oán nói: "Vừa nãy em thấy anh gọi điện thoại ..."
Hà Chi Châu "Ừm" một tiếng lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Biểu tình lúc anh gọi điện thoại không tốt lắm.", trong đầu Thẩm Hi cực kỳ rối rắm, lo âu đoán già đoán non, mà khả năng phù hợp nhất chính là: "Mẹ anh không thích em sao?"
Hà Chi Châu thở ra một hơi, hỏi ngược lại Thẩm Hi: " Không tự tin như vậy sao?"
Thẩm Hi quay người, cất giọng rất đáng đánh đòn: "Mới không phải, em rất có tự tin. Anh xem từ thời cổ đại hoàng thái hậu vẫn luôn ghét nhất phụ nữ xinh đẹp hơn mình, hiện tại em còn đang băn khoăn về cái này."
Hà Chi Châu đưa mắt nhìn Thẩm Hi, trực tiếp đưa bộ quần áo ngủ cho cô, ra lệnh: "Nhanh đi tắm rửa!"
Đối với tương lai của hai người, nếu trong đầu Thẩm Hi chỉ đơn giản là
một vở kịch thần tượng; thì trong mắt của Hà Chi Châu nó lại chính là
một mái nhà.
Thẩm Hi cho rằng yêu chính là vui mừng, là thân mật, là trong thế giới
rộng lớn luôn có một người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình; Hà Chi Châu thì lại cho rằng yêu chính là quan tâm, là duy nhất, là giữa hai người
thật sự kiên trì mới có thể sinh ra kỳ tích.
Đêm khuya, Thẩm Hi không ngủ được nằm cạnh Hà Chi Châu không hề có ý
ngủ. Tiếng kim đồng hồ trên tường cứ kêu tích tắc, cô nghe thấy tiếng
tim anh đập trầm ổn liền mở miệng: "Hà Chi Châu, em không hy vọng giữa
chúng ta sẽ có hiểu lầm, cho nên anh có chuyện gì cũng phải nói cho em
biết, bao gồm cả chuyện người nhà của anh có thích em hay không nữa."
Hà Chi Châu liền vuốt tóc Thẩm Hi nói: "Yên tâm, bọn họ đều thích em."
Thẩm Hi lắc đầu, cô có lý giải cùng với phán đoán của chính mình, cũng
có kiên trì cùng ý tưởng riêng: "Cho dù bọn họ không thích em đi chăng
nữa cũng không có vấn đề gì, vốn cũng là chuyện bình thường thôi. Em
không muốn chia tay mà không có lý do nào, em có thể tiếp nhận được việc sau này anh sẽ không thích em nữa, nhưng không thể tiếp nhận được được
việc anh ơi bởi vì chuyện nhỏ này mà buông tha!"
Hà Chi Châu: "..." Thẩm Hi đang suy nghĩ cái gì? !
Thẩm Hi nằm ở trong lòng Hà Chi Châu đầy ủy khuất, chị họ cô chia tay
với bạn trai nguyên nhân lớn nhất chính là mẹ của bạn trai không thích
chị ấy, rồi dẫn tới hiểu lầm này kia, vì thế tình cảm cũng ngày càng
lạnh nhạt.
Một năm rồi lại một năm, hiểu lầm càng tích càng nhiều, người mà mình
từng trân quý nhất lại biến thành người khiến cho bản thân thật mệt mỏi, cuối cùng cũng buông tha cho đoạn cảm tình này, có lẽ đây cũng là một
loại giải thoát.
Chẳng lẽ yêu nhau quá dễ dàng, nên chia tay cũng vậy?
Còn riêng Thẩm Hi đối chuyện tình cảm: chỉ có không còn yêu mới chính là lý do để chia tay. Thế giới này hông có vấn đề nào không giải quyết
được, cũng không thể không vượt qua được hiểu lầm, tất cả những cái khác hết thảy đều là lấy cớ, lấy cớ mà thôi.
Hà Chi Châu nhìn ánh mắt lóng lánh ánh nước của Thẩm Hi, liền lấy lại tinh thần hỏi cô: "Em vừa suy nghĩ gì thế?"
Thẩm Hi cọ cọ mặt vào ngực Hà Chi Châu, rồi mở miệng nói: "Hôm nay anh
không vui, em muốn biết nguyên nhân có phải vì em hay không..."
Hà Chi Châu ngẩn người, sau đó cúi đầu hôn Thẩm Hi một cái. Hai người ở
cùng một chỗ thật sự là chuyện thần kỳ nhất, hoàn toàn không còn là của
riêng mình, ngay cả cảm xúc cũng không chỉ của một mình anh nữa.
Đồng thời anh cũng thực ngoài ý muốn, bản thân thế nhưng lại không hề
bài xích loại cảm giác này. Thẩm Hi nói không muốn hiểu lầm, anh cũng
không muốn có bất cứ hiểu lầm gì.
"Ba mẹ anh muốn anh đi Mỹ.". Hà Chi Châu trực tiếp nói ra: "Năm trước
lúc anh còn là sinh viên trao đổi ở Mỹ, đã xin được một cơ hội học tập ở viện nghiên cứu."
Thẩm Hi há hốc mồm, nguyên lai là vì cái này. Đột nhiên cô lại cảm thấy
bản mình vẫn có chút năng lực, vì ít nhất cha mẹ Hà Chi Châu cũng không
phải không thích cô. Vì thế cô liền đưa mắt nhìn Hà Chi Châu hỏi: "Vậy
anh muốn đi sao?"
"Không muốn.". Hà Chi Châu với tay tắt đèn, sau đó ôm Thẩm Hi vào trong lòng.
Tuy nghe anh nói thế nhưng Thẩm Hi vẫn không tin, cô khẽ túm vạt áo của anh, hỏi lại một lần nữa: "Thật sao?"
Hà Chi Châu trực tiếp đưa tay che mắt của cô lại, ý bảo cô đi ngủ thôi,
anh nói: "Anh đã ký hợp đồng với S&N, nếu vi pham thì phải đền tiền, tiêng bồi thường này có bán bà xã đi cũng không đủ."
Đây là an ủi... hay còn là đang nói đùa? Thẩm Hi thoải mái cười hai tiếng đáp: "Mặc kệ là chuyện gì, anh phải nói với em đấy."
Hà Chi Châu liền lên tiếng đáp ứng.
Cô muốn ngoéo tay.
Nhưng Hà Chi Châu lại ôm cô thật chặt không hề đưa tay ra.
Thẩm Hi ho khan hai tiếng, ở trong chăn làm chuyện xấu không phải thực
dễ dàng sao, tay cô liền lần xuống dưới, trực tiếp móc nghoéo với "Đại
JJ" của Hà Chi Châu, vừa kéo vừa niệm: "Ngoéo tay thắt cổ..."
Thật sự là... Tiểu yêu tinh! Hà Chi Châu vẫn không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc.
Một giây sau, nam thần thanh tâm quả dục lập tức biến thành một người
đàn ông huyết khí phương cương, Hà Chi Châu xoay người đặt Thẩm Hi dưới
thân, cách một lớp quần áo mà đè ép. Anh muốn cho cô biết, làm bạn gái
không thể khinh người quá đáng được.
Khinh người quá đáng...
Được rồi, Thẩm Hi cô quả thực là khinh người quá đáng, sau khi liếc mắt xem xét Hà Chi Châu liền nói: "Em biết anh không dám..."
Ha ha, không dám sao?
Hà Chi Châu hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Hi, thật không kham nổi sao. Hiện tại đây là hành vi gì, cô và anh cùng
hiểu được. Toàn bộ ổ chăn rất nhanh liền nóng rực lên. Hà Chi Châu tuy
rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn từ trên người Thẩm Hi leo xuống.
Thẩm Hi lập tức cuốn chăn quanh người, mỗi lần đều như vậy cả, sấm thì rõ to nhưng mưa lại nhỏ đáng thương.
---
Lâm Dục Đường muốn mời cơm.
Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu có phê chuẩn hay không, anh liền lắc đầu. Cô
tiễn Hà Chi Châu ra cửa rồi nói thầm: “Vậy em đành phải vụng trộm đi
vậy.”
Hà Chi Châu thật sự không có biện pháp, đành nói: “Đi sớm về sớm.”
Tùy Lâm Dục Đường mời khách, nhưng địa điểm lại do cô chọn. Cuối cùng,
Thẩm Hi liền chọn một nhà hàng Giang Nam ở gần công ty S&N.
Tại sao Lâm Dục Đường lại muốn mời cơm chứ? Nguyên nhân rất đơn giản, vì giữa tháng tám, anh đã thuận lợi kết thúc đợt thực tập.
Biết Lâm Dục Đường sẽ về thành phố H, nên Thẩm Hi liền đi mua hai con
vịt nướng mà Thẩm Kiến Quốc thích ăn đến, mặt khác còn mua cả giày cho
ông nội cùng với khăn che mặt cho Ngô Linh nữa, cô muốn nhờ anh mang về
giúp mình.
Sau đó Thẩm Hi xách túi lớn túi bé đi đến nhà hàng. Kỳ nghỉ hè này, cô
và Lâm Dục Đường đều ở thành phố S, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên
gặp mặt.
Lâm Dục Đường vừa đen vừa gầy, mặc áo sơ mi cùng quần bò vô cùng đơn
giản, ngồi ở vị trí gần cửa sổ chờ cô. Cô đưa mắt nhìn Đường Đường, thấy có điểm thân thiết, nhưng cũng có chút xa lạ.
Trên cổ tay của Lâm Dục Đường đang đeo chiếc đồng hồ do dì Lâm mua cho
anh, lần trước dì Lâm ở trên mạng đã nhờ cô chọn giúp. Thẩm Hi ngồi
xuống đối diện với Lâm Dục Đường, mở miệng hỏi: “Thực tập vất vả lắm
sao?”
“Cũng thường, nhưng so với trường học thì vất vả hơn.” Rồi Lâm Dục Đường lấy thực đơn đưa cho cô. Thẩm Hi không biết chọn món gì, nên Lâm Dục
Đường cứ dựa theo thói quen trước kia mà gọi vài món cô thích ăn.
Đang ngồi ăn, Thẩm Hi liền nhận được điện thoại của Hà Chi Châu gọi tới, còn Lâm Dục Đường nhận được một cuộc điện thoại.
Thẩm Hi liền buông đũa, nói đến một sự kiện: “Lần trước dì Lâm vụng trộm hỏi em, thám thính xem anh đã có bạn gái hay chưa.”
“Vậy em trả lời như thế nào?” Lâm Dục Đường liền hỏi.
Thẩm Hi cười cười đáp: “Đương nhiên là nói dì ấy đừng lo lắng rồi, nữ
sinh theo đuổi anh có xếp vòng quanh quảng trường thời đại này cũng chưa hết.”
“Vẫn chưa có.” Lâm Dục Đường cố ý trả lời, anh nở nụ cười điềm đạm rồi
lại tiếp thêm một câu: “Nếu có bạn gái, nhất định sẽ báo cho em biết.”
Như vậy, coi như không có còn gì. Thẩm Hi không hỏi nhiều nữa, cô thực
may mắn, ít nhất thì cô cùng với Đường Đường còn có thể giống như những
người bạn ngồi trò chuyện hàn huyên với nhau.
Lâm Dục Đường lại hỏi cô có khỏe không.
Cô liền vênh mặt lên nói: “Anh nhìn sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh này của em đi, nhất định là vô cùng tốt rồi.”
Lâm Dục Đường gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó liền cầm tôm lên bóc vỏ.
Lúc bóc xong mới nhớ tới bản thân mình chưa bây giờ ăn tôm cả, anh cầm
con tôm đã bóc vỏ trong tay không tránh được xấu hổ.
Thẩm Hi cũng thấy được con tôm trong tay Lâm Dục Đường. Anh vốn bị dị
ứng với hải sản, trước kia khi cô và anh ăn cơm, bóc tôm xong, anh đều
đặt ở trong bát của cô cả.
Cô giương mắt rồi lại cúi đầu, Lâm Dục Đường liền đem con tôm đã bóc vỏ đặt ở trong bát của mình.
Sau đó, có lẽ Lâm Dục Đường sợ cô xấu hổ, liền nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện thực tập. Lâm Dục Đường vui vẻ kể chuyện, anh nói anh rất
thích những ngày thực tập này, so với đến trường cũng có cảm giác thành
tựu hơn, làm đến nơi đến chốn, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Thẩm Hi liền cảm thán một câu: “Cho tới bây giờ anh đều xác định rất rõ
mục tiêu của mình, trước kia khi đến trường luôn luôn xếp thứ nhất, chưa từng đứng thứ hai bây giờ.”
“Vậy sao?” Lâm Dục Đường mím môi nói: “Có lẽ là do học tập và công tác liên quan đến nhau chăng.”
Bữa cơm này, ăn thật sự rất vui vẻ. Cuối cùng Lâm Dục Đường đưa Thẩm Hi
đến dưới lầu công ty S&N, sau đó liền bắt taxi đi khỏi đó.
Trước lúc gặp mặt, cô đối với Lâm Dục Đường vẫn có chút dè dặt cẩn
trọng, Lâm Dục Đường tuy hiểu nhưng không nói ra: Cô cố ý chọn địa điểm ở đây, anh cũng đoán được nguyên nhân. Cô muốn đơn giản quan hệ, anh cũng phối hợp duy trì.
Thẩm Hi lắc đầu, tình cảm này không thể hồi tưởng lại, nghĩ nhiều sẽ
khiến bạn thân lo sợ không đâu: Trong tình cảm cũng không thể có lòng
tham, một khi đã có lòng tham cũng sẽ dễ dàng bắt cá hai tay.
Cô bước vào thang máy đi lên lầu, đưa mắt nhìn xe cộ đi lại như mắc cửi
bên dưới. Còn có cả tiếng nhạc từ radio trong xe taxi vọng đến, bài hát
đang đứng đầu bảng xếp hạng, người chủ trì nói ca khúc này tặng cho một
cố nhân, nội dung chính là - hỡi cô gái mà anh yêu nhất, anh chúc em
vĩnh viễn hạnh phúc.