Thẩm Hi ngồi một chút lại đứng lên, lát sau lại ngồi xuống. Rốt cuộc Hầu Tử
ngồi cạnh cô hỏi thăm một câu: "Lão đại, cậu làm sao vậy?"
Thẩm Hi nhìn Hầu Tử: Cô muốn đi tiểu, cô muốn đi tiểu!
Hầu Tử chẳng hiểu gì cả, Hà Chi Châu ngồi cách đó không xa cũng ngẩng đầu
nhìn về phía Thẩm Hi đang cố gắng nhịn tiểu. Anh cảm thấy tính tình mình tốt hai mươi mấy năm trong vòng 24 giờ vừa qua đã biến mất hầu như
không còn một mảnh rồi.
Anh muốn mặc kệ cô, nhưng. . . . . . Nếu
như cô không cẩn thận tè dầm ra quần. . . . . . hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Hà Chi Châu đứng lên: "Tôi muốn đi phòng vệ sinh."
Thẩm Hi chợt thấy được một tia sáng hi vọng phía cuối đường hầm, vội vàng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi."
Hai người song song rời đi, tâm tình của mấy người ở lại rất phức tạp. Bọn
họ nhìn Lâm Dục Đường không có biểu hiện gì, cũng không biết nên nói gì
để an ủi nữa.
Hà Chi Châu thật là quá đáng! Sao có thể đào góc
tường của anh em giữa ban ngày ban mặt như thế này. Đã vậy trước đó còn
làm ra vẻ không thích Thẩm mỹ nhân, kết quả là người ta muốn đi nhà vệ
sinh, cũng "hấp tấp" đòi đi theo. . . . . .
Giả dối! Bất lương!
Thẩm Hi thực sự không nín nổi nữa, vừa tới cửa phòng vệ sinh thì khom gập
người xuống. Cô nhìn Hà Chi Châu cầu cứu, ánh mắt hẹp dài ươn ướt nước:
"Ối má ơi. . . . . . muốn tè ra quần luôn rồi. . . . . . Làm sao bây
giờ?"
Hà Chi Châu hít sâu một hơi: "Thẩm Hi, chuyện này tôi cũng
rất muốn giúp cô nhưng không thể làm được. Nhà vệ sinh nam ở bên trái,
cô vào đi."
Thẩm Hi bĩu môi, bướng bỉnh nói: "Không đi!"
Hà Chi Châu cười lạnh: "Tùy cô, xem cô nhịn được bao lâu!"
Không phải Thẩm Hi không muốn đi, mà là do cô có chướng ngại ở trong lòng. Từ nhỏ tuy có một chút tính cách của một nữ lưu manh, nhưng khi nhìn thấy
mấy người đàn ông từ nhà vệ sinh nam đi ra, trong đó có một bác trai còn để vương cả nước tiểu ra quần thì…... Tóm lại, hình ảnh đó thật sự rất
đẹp, cô không nhìn nổi. . . . . .
Thẩm Hi vẫn không dám đi vào, sau đó cô từ bụng ta suy ra bụng người, nhìn Hà Chi Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh thì sao?"
Hà Chi Châu biết Thẩm Hi đang hỏi mình cái gì, mặc dù có chút chuyện anh
đã sớm nghĩ đến, nhưng gương mặt vẫn hơi ửng hồng. Anh quay mặt sang một bên, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng trả lời: "Trước mắt tất cả đều
ổn."
Trước mắt tất cả đều ổn. . . . . . Thẩm Hi muốn khóc quá rồi. Cuối cùng cô khẽ cắn răng, vọt nhanh vào nhà vệ sinh.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi quang minh
chính đại được đi thăm quan nhà vệ sinh nam. Không giống như nhà vệ sinh nữ, bên trong còn có một dãy bồn dùng để tiểu tiện. Thẩm Hi chọn một
cái vừa mắt nhất, hít sâu một hơi lấy tinh thần tiến lên.
Một lát sau, có một thanh niên trẻ tuổi bước vào, anh ta giải quyết rất nhanh
gọn. Trước khi đi còn nhìn Thẩm Hi đang đứng thẳng bất động một cái, ánh mắt tò mò.
Thẩm Hi móc điện thoại di động từ trong túi ra, làm bộ như đang bấm điện thoại.
Một lát sau, lại có hai người nữa đi vào, đứng thẳng nhắm ngay vào mục
tiêu, chậm rãi giải quyết. Sau đó trước khi ra ngoài cũng cùng nhau liếc nhìn Thẩm Hi. Thẩm Hi cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.
Tay cô
đổ đầy mồ hôi, hai chân run run. Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài một
chút, nhân lúc không có ai vội vàng cởi thắt lưng ra. Kết quả là lúc sờ
tới thắt lưng, cô mới phục hồi lại tinh thần. Có cần phải cởi thắt lưng
ra đâu, có khóa quần rồi mà.
Thẩm Hi lại vòng thắt lưng thắt lại như cũ.
Người đang sốt ruột thì không thể có suy nghĩ sáng suốt, Thẩm Hi đứng ở trước bồn tiểu tiện suy tư một hồi. Tại sao đàn ông nhất định phải đứng để đi tiểu nhỉ? Sao lại không có người nào ngồi đi tiểu? Nhất định là bởi vì
không có ai dẫn đầu, mà cô có thể làm người tiên phong cho mọi người
nha.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hi "trong lòng quyết tâm" đẩy cửa phòng đơn ra. . . . . .
Lúc đi ra, Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu đẹp trai dựa vào bức tường bên ngoài,
trong lòng cũng biết anh đang chờ mình. Cô giống như một đứa trẻ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có chút hưng nhìn anh ra dấu tay "OK".
Hà Chi Châu thấy cô thuận lợi đi ra ngoài thì cũng yên lòng. Nhưng tâm
tình hiện giờ của anh rất bực bội, nên không đáp lại tin mừng thắng lợi
của Thẩm Hi, trực tiếp đi qua cô trở về. Thẩm Hi nghĩ có lẽ là Hà Chi
Châu không được tự nhiên cái gì đó, cô đi ở bên cạnh, lên tiếng giải
thích: "Cái gì tôi cũng không thấy. . . . . ."
Đúng là giấu đầu
hở đuôi. . . . . . Hà Chi Châu tạm thời không muốn cùng Thẩm Hi nói
chuyện, nên ngay cả giọng nói của cô cũng không muốn nghe.
——**——**——
Trên máy bay, Thẩm Hi cùng Hầu Tử ngồi chung một chỗ, Hầu Tử đang chơi trò
chơi. Thẩm Hi có hơi nhàm chán ghé đầu qua nhìn, lại thấy cực kỳ hấp
dẫn. Trò chơi này có độ khó rất cao, trước kia cô cũng đã từng chơi thử, nhưng vì có mỗi cửa đầu tiên mà mãi cũng không qua nên từ bỏ luôn.
Thẩm Hi thấy Hầu Tử chơi trò chơi vô cùng xuất sắc, tán thưởng một câu từ tận đáy lòng: "Hầu Tử, cậu thật lợi hại!"
Được khen một câu mà Hầu Tử không những không cảm thấy vui mừng mà ngược lại hết cả hứng thú muốn chơi. Ôi cứng họng! Cái trò chơi này Hà Chi Châu
đã chơi qua hết rồi, bây giờ cậu ta lại nói mình lợi hại, là đang cố ý
mỉa mai mình sao?
Mặc dù Hầu Tử là một người bạn cùng phòng cực
kỳ tốt nhưng cũng không thèm đùa giỡn lại, chỉ nhàn nhạt trả về một câu: "Nào có, sao có thể so được với cậu!"
Cái gì đây! Thẩm Hi sờ sờ lỗ mũi một cái, quay lưng về phía Hầu Tử nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Hơn một giờ sau, cuối cùng cũng từ Thanh Đảo về tới thành phố S. Ra khỏi
sân bay, mọi người gọi taxi đi về cửa nam của S đại, cũng chính là cửa
bắc của Học viện Sư phạm. S đại cùng Học viện Sư phạm của Thẩm Hi đối
diện với nhau, ở giữa là một khu phố buôn bán.
Từ Thanh Đảo đến
sân bay, lại quay lại cửa trường học. Trong khoảng thời gian này, Thẩm
Hi suy nghĩ rất nhiều, có điều tốt, cũng có điều lo lắng. Cuối cùng cô
tận lực khiến mình không nghĩ đến những điều không hay, chỉ nghĩ đến
những điều tốt đẹp thôi: Ví dụ như cô có thể cùng Lâm Dục Đường ở chung
một phòng ký túc xá này; ví dụ như cô có thể dùng thân thể của Hà Chi
Châu để ăn uống thỏa thích này; ví dụ như cô có thể biết Lâm Dục Đường
rốt cuộc có làm chuyện gì có lỗi với cô hay không. . . . . .
Thẩm Hi suy nghĩ miên man, kết quả là nghĩ đến những điều tốt quá nhiều,
khóe miệng cũng nhếch cả lên. Tráng Hán thấy vậy liền nói, "Tâm tình của lão đại không tệ nhỉ?"
"Bình thường thôi." Thẩm Hi đã có thể
thích ứng với việc Hầu Tử cùng Tráng Hán gọi cô là lão đại. Cô vui vẻ
nhảy xuống xe, vòng ra cốp sau lấy hành lý. Lúc cô định đem valy của
mình xách ra ngoài thì một đôi tay thon dài giằng mất valy màu hồng
trong tay cô. Chủ nhân của đôi tay đó là Lâm Dục Đường.
Lâm Dục Đường còn lạnh nhạt nói với cô một câu: "Cảm ơn."
Thôi xong! Thẩm Hi nhìn xuống hai bàn tay trống trơn, lại ngước lên nhìn hành lý một chút. Nó đã không còn là của cô nữa rồi.
Lâm Dục Đường nói với mấy người Hầu Tử: "Tôi đưa Hi Hi trở về ký túc xá,
các cậu cứ về trước đi." Nói xong, anh đi tới bên cạnh Hà Chi Châu.
Thẩm Hi: ". . . . . ."
Hà Chi Châu: ". . . . . ."
Hà Chi Châu liếc nhìn cửa nam S đại, lại đưa mắt nhìn qua cửa bắc của Học
viện Sư phạm ở bên trái, anh tận lực khiến bản thân mình không quá kích
động. Chỉ có điều nhìn thấy các nữ sinh ra ra vào vào qua cửa trường
học, thì thực sự không có cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cơn ác mộng của anh, chính thức bắt đầu!
Ngược lại với cửa bắc Học viện Sư phạm đều là các nữ sinh, khi theo Hầu Tử
trở về ký túc xá, dọc đường đi, Thẩm Hi thấy 80% bạn học gặp được đều là giống đực. Túi hành lý của Hà Chi Châu có hơi nặng, Thẩm Hi nhìn vóc
người cao lớn vạm vỡ của Tráng Hán, quay sang anh ta nở nụ cười: "Này,
Chu Thần, cậu giúp tôi một chuyện được không?"
Chu Thần lặng lẽ
nhận lấy túi hành lý mà lão đại đưa, ngoài miệng không nói gì, nhưng
trong lòng lại cảm thấy chuyến đi này lão đại hành động quả thực rất quá phận. Mới đầu là khi dễ Lâm Dục Đường, sau đó là mỉa mai Hầu Tử, bây
giờ lại đến lượt anh ta bị bắt nạt.
Thẩm Hi tâm tình phức tạp đi
qua con đường toàn cây hoa hòe trong khuôn viên đường, trên đầu có tiếng chim chóc vỗ cánh rộn ràng. Kỳ thực, cô đặc biệt yêu thích S đại, sau
khi thi tốt nghiệp trung học, dù nằm mơ cô cũng muốn thi đỗ vào S đại,
rồi cùng Lâm Dục Đường có đôi có cặp với nhau. Đáng tiếc đời không như
mơ, cuối cùng cô dựa vào điểm thi nghệ thuật mà vào Học viện Sư phạm nằm sát vách với S đại.
Nhưng Thẩm Hi ngàn vạn lần không nghĩ tới,
hôm nay bỗng dưng lại được như ước nguyện. Cô rất muốn cùng Lâm Dục
Đường ở S đại có đôi có cặp, hơn nữa bây giờ còn thân thiết đến mức ở
chung một phòng ký túc xá.
Cho nên mới nói, có những khi cuộc đời này thật kỳ diệu!
Nghĩ ngợi xong, Thẩm Hi khoan khoái nhẹ nhàng, bước chân cũng trở nên linh
hoạt nhanh nhẹn hơn. Quanh năm học vũ đạo đã quen, dáng bước đi của cô
rất chuẩn; hơn nữa gần như là có thể đi trên một đường thẳng, có đoạn
còn bước rón rén như mèo nữa.
Hầu Tử cùng Tráng Hán đi theo sau
Thẩm Hi, nhìn lão đại đang đi ở phía trước, có cảm giác là lạ. Đang nghi hoặc khó hiểu thì Thẩm Hi chợt ngoái đầu lại, nhìn bọn họ thúc giục:
"Các cậu nhanh lên một chút!"
Hai người rối rít bước nhanh hơn, đuổi theo bước chân "uyển chuyển" của lão đại .
Còn ở bên kia, Hà Chi Châu được Lâm Dục Đường đưa về lầu dưới ký túc xá.
Hai người một đường không hề mở miệng nói chuyện. So với Thẩm Hi líu ríu nói chuyện không ngừng lúc trước, hiện giờ Lâm Dục Đường cảm thấy rất
không quen: "Thẩm Hi" .
Lâm Dục Đường chủ động mở miệng: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
Hà Chi Châu thở dài trong lòng, hiểu rõ cảm giác bị thất bại của Lâm Dục
Đường, nhưng anh cũng đâu phải Thẩm Hi thực sự, lực bất tòng tâm thôi.
Anh đưa tay lên vỗ vai Lâm Dục Đường: "Không cần đâu, lát nữa tôi còn có chuyện, anh cũng bận rộn mà. Hơn nữa sắp tới tôi cũng không có nhiều
thời gian rảnh, anh không cần tới tìm tôi nữa đâu. Cứ như vậy đi, đi
đường thong thả."
Tâm tình Lâm Dục Đường một đường tuột dốc. Anh
mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Cả quãng đường về anh dịu dàng lấy
lòng như vậy, thế mà một chút hiệu quả cũng không có. Ngoài cảm giác
thất bại ra, còn cảm thấy hơi buồn bực nữa. Cuối cùng nặn ra một chữ
“Được”, xoay người tiêu sái rời đi.
Hà Chi Châu nhìn bóng lưng
của Lâm Dục Đường, chỉ có bất đắc dĩ. Anh cúi đầu nhìn valy hành lý màu
hồng ở dưới chân, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề —— anh phải lên phòng
nào của ký túc xá đây?
Thẩm Hi đi lên phòng ký túc xá của Lâm Dục Đường. Trước kia mỗi lần cô nói muốn lên xem phòng của anh thì Lâm Dục
Đường luôn nói đó là phòng của đàn ông, nhất quyết không cho cô đi lên.
Nhưng khẳng định là anh không thể ngờ được hiện tại cô có thể đường
đường chính chính mà ra vào phòng ký túc xá của anh rồi.
Đột
nhiên, tiếng chuông điện thoại di động ở trong túi vang lên, Thẩm Hi lấy điện thoại của Hà Chi Châu ra nhìn một chút. Khi còn ở Thanh Đảo, hai
người đã đổi điện thoại cho nhau. Sau đó cùng giao ước: Không được nghe
điện thoại linh tinh, không được gọi điện thoại linh tinh, cũng không
được đọc tin nhắn linh tinh.
Thẩm Hi nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, không bắt máy.
Một lát sau, chuông di động lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia; lúc này Thẩm Hi mới thấy dãy số này có chút quen thuộc. Nhưng vẫn vô cùng có
khí tiết, quyết không nghe máy.
Thêm một hồi nữa, điện thoại báo có tin nhắn mới: "Nghe điện thoại!"
A! Thẩm Hi khóe mắt giật giật mấy cái, cái số điện thoại này không phải là của mình sao? Sau khi nhận ra, cô lập tức bấm máy nghe điện thoại, đầu
bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của Hà Chi Châu: "Phòng ký
túc xá của cô là phòng nào?"
Thẩm Hi chạy vào phòng vệ sinh,
tranh thủ nói thật nhanh tầng lầu cùng số phòng cho Hà Chi Châu. Nghe
xong, Hà Chi Châu cũng không lập tức cúp điện thoại, mà còn nói thêm cho Thẩm Hi nghe một số vấn đề cần chú ý. Ví dụ như nói qua vài thói quen
của các cậu bạn cùng phòng.
Thẩm Hi nghiêm túc lắng nghe, Hà Chi Châu nói xong liền hỏi: "Cô có điều gì muốn nói cho tôi biết không?"
Thẩm Hi suy nghĩ một chút: "Bạn cùng phòng của tôi rất tốt ."
Hà Chi Châu: ". . . . . ."
Thẩm Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Còn có. . . . . . Hạ Duy Diệp thích anh. . . . . ."
Hà Chi Châu: "Điều này cô đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần lắm rồi."
Gần tối, Thẩm Hi cầm phiếu ăn của Hà Chi Châu cùng bọn Hầu Tử đi ăn cơm
tối. Kết quả là lúc quẹt thẻ bỗng phát hiện ra bên trong có một hơn một
nghìn NDT. Trong lòng Thẩm Hi cảm thấy Hà Chi Châu thật khờ, sao lại
ngốc tới mức để nhiều tiền trong phiếu ăn như vậy.
Gần tối, Hà
Chi Châu ở Học viện Sư phạm một mình đi tới phòng ăn ăn cơm. Anh tùy
tiện chỉ vài món ăn, đến lúc quẹt thẻ mới phát hiện ra bên trong phiếu
ăn chỉ còn đúng 3 NDT. . . . . .